Sư Thiên Lũ cùng với Viên gia chủ và Nguyệt Cung chủ ra khỏi Bạch Lộc Nhai. Lúc trước Nguyệt Cung chủ ở trước mặt Tư Mã Tiêu mặt đen thành than cũng không dám nói gì, giờ tức giận toàn bộ phát tiết lên người Sư Thiên Lũ, “Chưởng môn, chẳng lẽ ngươi cứ luôn chịu đựng hắn kiêu ngạo như vậy? Trước kia ngươi cũng không nhát gan thế.”
Sư Thiên Lũ thong dong hỏi: “Bằng không ngươi muốn thế nào?”
Nguyệt Cung chủ cắn răng: “Dù không thể giết hắn, chẳng lẽ chúng ta nhiều người như vậy cũng không thể vây khốn hắn ……”
Sư Thiên Lũ cười một tiếng: “Vây khốn, giống 500 năm trước sao?”
Nguyệt Cung chủ bị hắn chặn họng, nhớ tới lúc trước, biểu tình không được tự nhiên.
Lúc trước cũng là vì không thể giết Tư Mã Tiêu, muốn hoàn toàn khống chế hắn, lại không thể thành công, ngược lại bị hắn hại chết nhiều người, tu vi lại tăng lên nhiều, cuối cùng hy sinh rất nhiều đệ tử mới nhốt hắn ở Tam Thánh sơn 500 năm. Vốn là tính toán nhốt hắn ở nơi hoàn toàn không có linh khí 500 năm, hơn nữa còn phụng dưỡng linh hỏa, chắc chắn làm hắn suy yếu, đến lúc đó lại đến thu thập. Nhưng kết quả là không thấy hắn suy yếu, ngược lại so với 500 năm trước càng thêm lợi hại.
Tư Mã Tiêu là thiên tài hiếm thấy trong trăm triệu năm của tộc Phụng Sơn, tư chất ngộ tính của hắn không ai có thể so sánh, cho dù là tử lộ hắn cũng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, sư phụ Sư Thiên Lũ đã từng thất thủ ở chỗ hắn nên càng không dám coi khinh Tư Mã Tiêu.
hiện giờ bọn họ đều sợ, chỉ có thể thận trọng duy trì một loại cân bằng. Trong lòng mọi người đều rõ ràng, chỉ cần Tư Mã Tiêu chưa dẫm lên điểm mấu chốt của bọn họ, giết những người này mà thôi, bọn họ vẫn có thể nhẫn nại, mà điểm này, hiển nhiên chính Tư Mã Tiêu cũng rất rõ ràng.
hắn hành sự nhìn như kiêu ngạo không chút nào cố kỵ, kỳ thật rất có đúng mực, một chút cũng không giống kẻ điên, Sư Thiên Lũ có lúc hoài nghi có phải hắn thật sự điên hay không. Nếu thừa nhận thống khổ như vậy, hắn còn chưa điên, vậy người này càng thêm đáng sợ.
“Muốn động vào hắn, sẽ chỉ làm Canh Thần Tiên Phủ đại thương nguyên khí, nếu hắn thật sự không quan tâm mà đối phó chúng ta, cũng chỉ sẽ lưỡng bại câu thương.” Sư Thiên Lũ nhìn về phía Nguyệt Cung chủ, trong nghiêm trang mang theo thâm ý: “Cứ nhẫn nại đi.” một người dù sao cũng không có khả năng luôn kiêu ngạo mãi, mà vi diệu cân bằng này, rồi cũng sẽ bị đánh vỡ.
Nguyệt Cung chủ cũng có thân phận tôn quý nhiều năm không chịu bực tức, chợt bị người ta vả mặt có chút không chịu nổi, đi một chuyến như vậy, chung quy bà ta vẫn lựa chọn nhẫn nhịn. Tay áo vung lên, trở về Nguyệt Cung của mình, bà ta còn phải trấn an nữ nhi bảo bối của mình.
Còn Viên gia chủ, hắn tiến đến gặp Tư Mã Tiêu nguyên nhân lớn không phải là vì con mình. Tư Mã Tiêu nói không sai, hắn có rất nhiều con, cho dù thiên vị Viên Thương một chút, nhưng mấy năm nay Viên Thương không thể tăng tu vi, trong lòng hắn bớt rất nhiều quan tâm với đứa con trai này, hôm nay hắn tới kỳ thật là có nguyên nhân khác, hiện giờ trong lòng hắn hiểu rõ, nhưng thật ra không nhiều lời, gật gật đầu với Sư Thiên Lũ liền trở về Viên thị.
hắn trở lại Viên gia liền gọi cấp dưới đắc lực, phân phó xuống: “tạm thời giam toàn bộ người hầu hạ bên Viên Thương, thẩm vấn cẩn thận, xem rốt cuộc hắn làm cái gì.”
hắn cũng không phải đồ ngốc, xuống tay lại nhanh, thực nhanh đã biết Viên Thương từng làm một ít việc. Biết được nhi tử mình có liên hệ với Ma Vực, Viên gia chủ cũng chấn động.
“Liêu Đình Nhạn thế nhưng là người Ma Vực hắn an bài vào, hắn thật đúng là cả gan làm loạn!” Viên gia chủ tức giận mắng, hắn đoán được, hài tử đã từng ưu tú này nhất định là bởi vì sự kiện bị thương, tu vi thụt lùi mà sinh tâm ma, mới có thể làm loại chuyện này.
Cũng may hắn đã chết, gian tế Ma Vực đó cũng đã chết, nếu không nháo ra phong ba gì, Viên thị cũng phải bị ảnh hưởng.
Sau khi trở về, chuyện thứ nhất Sư Thiên Lũ đi Đăng các. Đệ tử trông đèn sắc mặt khó coi, nhìn thấy hắn tới, vội vàng bẩm báo: “Sư tổ, đang muốn đi bẩm báo sư tổ, ngọn mệnh đăng của đệ tử đó không biết vì sao đột nhiên tắt, hồn phách cũng không triệu ra.”
Sư Thiên Lũ đúng là tới nhìn mệnh đăng của Liêu Đình Nhạn, hiện giờ đèn tắt, xem ra xác thật là người đã chết. Xác định việc này, trong lòng hắn cũng cảm thấy đáng tiếc, giống như mất một công cụ lợi dụng rất tốt.
“Thôi, không cần nhìn nữa.”
Liêu Đình Nhạn người đã từng được Từ Tàng Đạo Quân mê luyến, trong mấy ngày ngắn ngủn đã bị Từ Tàng Đạo Quân giết, tin tức này truyền ra lại làm nên một đợt đồn đãi.
Người nghe nói bị chết thực thảm, thi cốt vô tồn, Liêu Đình Nhạn mới vừa ngủ dậy đã có cảm giác.
Nàng ở sân thượng phi các ngắm trăng, ngắm ngắm liền ngủ mất, mới vừa tỉnh lại liền thấy ánh mặt trời sáng lạn trước mắt.
Nàng trở mình, nhìn thấy Tư Mã Tiêu ngồi ở bên cạnh. một Tư Mã Tiêu thật lớn.
Tổ tông, vì sao lại lớn như vậy? hắn duỗi tay đến cũng là một cái tay thật lớn, quả thực là người khổng lồ.
Liêu Đình Nhạn có dự cảm không ổn, nàng trơ mắt nhìn Tư Mã Tiêu sờ lên bụng mình. Nàng đã thu nhỏ toàn bộ, không mặc quần áo, bụng đây lông xù xù đang phập phồng, nhìn qua sờ thực thích. Nàng lại thấy móng vuốt của mình, còn có một cái…… đuôi!
Liêu Đình Nhạn: “A ——”
Thét lên lại là một tiếng kêu yếu ớt giống như líu ríu.
Nàng từ trên giường bò dậy, dùng móng vuốt phủ đầy lông xám nâng mặt, “A ——”
Tư Mã Tiêu: “Ha ha ha ha ha ha ha!” hắn cười đến ngã dựa vào gối của nàng.
Liêu Đình Nhạn phát giác mình hình như còn có thể sử dụng một ít kỹ năng, ví dụ như nàng còn có thể nhìn thấy trong đầu mình có một đóa hoa nhỏ màu đỏ, còn có không gian bên trong, đồ vật lúc trước vẫn còn ở trong túi gấm. Nàng tìm ra gương, ôm cái gương hiện tại còn to hơn đầu nàng đặt ở trên gối dựa.
Trong gương chiếu ra một con rái cá màu lông xam xám, da lông trơn bóng mướt mát. Chính là một loại động vật vốn gọi là ríu rít, tiếng kêu líu ríu thật giống như làm nũng.
Rái cá ngơ ngác ngồi ở trước gương, nhín móng vuốt, sờ cái bụng, túm cái đuôi, làm một loạt động tác.
Ta mẹ nó biến thành rái cá? Liêu Đình Nhạn quay đầu nhìn về phía Tư Mã Tiêu, tiến lên đập cho hắn một cái, “Vì sao biến ta thành như vậy! Mau biến ta trở về!” Ngực to! Chân dài! Mỹ nhan!
Tư Mã Tiêu duỗi tay chặn đầu nàng, trong thanh âm mang cười, tựa hồ tâm tình khá tốt, “không phải ta muốn biến ngươi thành như vậy, là chính ngươi muốn biến ra.”
Liêu Đình Nhạn cho hắn một móng vuốt, “Ngươi nói bậy bạ, đại móng heo nói hươu nói vượn!”
Tuy rằng thanh âm của nàng líu ríu, nhưng Tư Mã Tiêu tựa hồ nghe hiểu, hắn nói: “Ta cho ngươi ăn một viên huyễn hình đan, cho nên ngươi sẽ căn cứ ấn tượng sâu nhất trong lòng, biến thành hình tượng một loại khác.”
Liêu Đình Nhạn nhớ lại tối hôm qua mình có giấc mộng, nàng mơ thấy mình đang lướt Weibo, ngắm xong gấu trúc giống cục bột nếp nhỏ, rồi lại nhìn video rái cá, rái cá trơn bóng mướt mát, cảm xúc thực tốt, ở trong mộng nàng vô cùng thích sờ sờ…… Mẹ ngươi, vì cái gì! hiện tại xúc cảm tốt như vậy chính nàng không được sờ, ngược lại còn tiện nghi Tư Mã Tiêu!
Weibo làm ta sai lầm! Sớm biết như thế hẳn nên nghĩ đến những nam thần hay chồng lí tưởng của mình, biến thành ai cũng có lời, ai không muốn biến thành mỹ nam tử đâu! Bây giờ tốt rồi, thành một con rái cá!
Nàng phẫn nộ kêu líu ríu, đẩy ra cái tay Tư Mã Tiêu sờ lên bụng mình.
Biến ta thành như vậy còn muốn vuốt rái cá, ngươi cút đi!
Tư Mã Tiêu cười to, cười đến ngã trước ngã sau, phi thường sung sướng.
Liêu Đình Nhạn: vừa rồi ta đụng vào huyệt cười sao, ngươi cười thành như vậy?
Nàng nâng hai chân trước lên, ghé vào trên đùi Tư Mã Tiêu, kêu với hắn: “Biến ta trở về đi a!”
Tư Mã Tiêu dùng tư thế nằm liệt giống cá mặn như nàng, nằm liệt vốn là hưởng thụ trên giường của nàng, chậm rì rì nói: “Huyễn hình đan, ngươi sẽ giữ như vậy ba tháng.”
không duyên cớ vô cớ cho nàng ăn cái loại đồ vật này, khiến cho nàng phải làm rái cá ba tháng, đại móng heo này căn bản là móng heo ma quỷ, còn là cái loại đặc biệt ác liệt. Liêu Đình Nhạn ngồi ở đó phát tính tình một trận, cảm thấy tức đến mệt mỏi, nằm liệt một bên nghỉ ngơi một lát.
Nàng mới vừa khép đôi mắt, liền cảm giác bụng bị sờ soạng hai cái. Nàng đẩy cái tay ra, trở mình, thực nhanh ngón tay lạnh lẽo lại bắt đầu sờ lưng nàng.
Kỳ thật…… Còn rất thoải mái. Sờ đến mơ màng sắp ngủ. Thôi đi, coi như hắn mát xa là được rồi.
Liêu Đình Nhạn thực nhanh phát hiện, làm một con rái cá, cuộc sống so với lúc trước kỳ thật không có gì thay đổi, vẫn là nghỉ phép ăn ăn ngủ ngủ. Bởi vì nàng chỉ thay đổi bên ngoài, còn có thể tiếp tục dùng kỹ năng, cho nên nàng còn có thể bay, dùng hình dạng rái cá trôi trong không trung, so với là người trôi trong không trung thật ra còn thuận tiện hơn bởi vì không cần để ý hình tượng, lúc ngâm tắm có thể trực tiếp ngửa mặt nằm trên mặt nước, đương nhiên muốn lười còn có thể lười đến càng thêm quang minh chính đại.
Trách không được nhiều xã súc hiện đại muốn làm mèo như vậy, kỳ thật làm rái cá một thời gian, cũng không phải không thể tiếp thu.
Vấn đề duy nhất là Tư Mã Tiêu hình như rất thích ôm rái cá, trước kia thường không thấy bóng dáng, nhưng bây giờ mỗi ngày tới đây sờ mấy lượt, hắn đi ngâm hồ nước còn mạnh mẽ lôi nàng cùng ngâm, nàng liền nằm trên bụng hắn, cùng ngâm trong nước hồ lạnh như băng với hắn.
Liêu Đình Nhạn không thích ngâm nước lạnh, chờ Tư Mã Tiêu không có phản ứng liền chạy lên giường đi ngủ. Nàng đang ngủ, Đại Hắc Xà bò vào trong điện.
Người anh em hắc xà này bởi vì gần đây thất sủng, Tư Mã Tiêu không thích quản nó, nó tự mình ở Bạch Lộc Nhai cũng rất tự tại, có ăn có uống, ngày ngày lười biếng bò lên cây cột, còn ở trườn khắp nơi trên núi, bắt một ít đồ vật nhỏ về chơi.
Đầu óc nó không tốt lắm, không thể nhận ra Liêu Đình Nhạn biến thành rái cá, thấy nàng nằm liệt ở địa bàn của chủ nhân, liền đi đến chơi đùa với nàng. Đại Hắc Xà chơi, chính là ngậm nàng vào trong miệng.
Đại Hắc Xà sẽ không tùy tiện nuốt ăn những động vật nhỏ, chỉ là thích hù dọa thôi, phỏng chừng là nó học thói hư tật xấu từ chủ nhân. Liêu Đình Nhạn đang ngủ, đột nhiên phát hiện mình bị huynh đệ Đại Hắc Xà ngậm vào trong miệng……
Nàng vừa nghĩ làm thế nào thoát khoit miếng rắn, miệng Đại Hắc Xà đã bị tổ tông thủy quỷ từ trong ao bò dậy bẻ ra, Tư Mã Tiêu lấy rái cá ra, đập Đại Hắc Xà một cái, “Sao lại ngu xuẩn như vậy, cút ngay.”
Đại Hắc Xà vừa rồi không nhận ra, nhưng bây giờ đã nhận thấy hơi thở quen thuộc trên người Liêu Đình Nhạn, nó không rõ tiểu đồng bọn của mình sao đột nhiên thay đổi dáng vẻ, nhưng bị đánh, không dám tới chơi với tiểu đồng bọn nữa, ủy ủy khuất khuất phun lưỡi rắn bò ra.
Liêu Đình Nhạn vừa rồi đột nhiên bị nuốt vào miệng đại xà, còn muốn đánh nó một trận, nhưng thấy đại xà đáng thương vô cùng mà bò đi, nàng lại cảm thấy đều là lỗi của Tư Mã Tiêu, nếu không phải hắn cho nàng ăn loạn cái gì, Đại Hắc sẽ như vậy sao, Đại Hắc chỉ là đứa bé có chỉ số thông minh không cao a! Vì sao phải đánh nó.
Tư Mã Tiêu nhìn nhau một lát với Liêu Đình Nhạn, bỗng nhiên trầm khuôn mặt túm lấy nàng đi ra cửa, lôi đại xà đã bò ra ngoài trở về, sau đó bẻ cái mồm đại xà to như bồn máu ra, một lần nữa nhét rái cá vào.
Đại Hắc Xà: “……?”
Liêu Đình Nhạn: “……!”
Đột nhiên phát giận, ngươi là đầu gấu sao?!
Liêu Đình Nhạn bò ra từ trong miệng đại xà, rửa rửa da lông trên người, nằm lên đỉnh đầu đại xà, để nó đưa mình đi hít gió.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...