Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Trong sân gió nổi mây phun, mỗi người trong lòng đều đang trù mưu tính kế, Liêu Đình Nhạn ngủ, tuy chính nàng cho rằng không có việc gì, nhưng thực tế đã hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Đặc biệt là chưởng môn Sư Thiên Lũ, trong lòng hắn thầm nghĩ, nữ tử này nhìn như không hề có tâm cơ, nhưng đúng lúc này mới có thể làm hắn xác định, nữ tử này kỳ thật lòng dạ sâu sắc, nữ nhân có thể lung lạc được Tư Mã Tiêu sẽ là một nhân vật thiên chân đơn giản sao? Hơn nữa đột nhiên nàng lại ngủ, nhìn như là tùy ý, trên thực tế vừa lúc tránh khỏi phải nhìn đệ tử Thanh Cốc Thiên phía dưới ra tay, đây là nàng xảo diệu tránh thoát phép thử của hắn!

Liêu Đình Nhạn này, tuyệt không bình thường. một đệ tử như vậy, thật sự chỉ là một đệ tử nho nhỏ của nhánh núi không quan trọng trong Thanh Cốc Thiên? Sư Thiên Lũ hoài nghi thân phận của nàng, lúc trước cho người đi tra, lại không phát hiện cái gì đáng ngờ, trúng cử cũng chỉ là vì vận khí tốt. Lúc này lần thứ hai hắn lại hoài nghi, âm thầm truyền âm cho đệ tử, lại đi tra xét rõ ràng.

Xem ra, hắn phải nhanh chóng ra tay lung lạc nữ tử này mới được, miễn cho bị người khác nhanh chân đến trước, hắn quyết không cho phép bên cạnh Tư Mã Tiêu, người cuối cùng của Phụng Sơn nhất tộc, còn có biến cố gì không nắm giữ được.

Người chân chính an bài Liêu Đình Nhạn tiến vào Canh Thần Tiên Phủ, Viên Thương của gia tộc Viên thị, hôm nay cũng ở chỗ này, thân phận của hắn so với Sư Thiên Lũ thấp hơn một đời, ngồi xuống vị trí thoáng dựa ra sau, bởi vì ngày thường hắn khiêm tốn, tính cách quái gở, cũng không có ai chú ý hắn. hắn tận mắt nhìn thấy Từ Tàng Đạo Quân dung túng Liêu Đình Nhạn, trong lòng mừng như điên quả thực không nói nên lời. Ban đầu kỳ thật hắn căn bản không cảm thấy mình có thể dựa nữ nhân như vậy để thành công, nhưng hiện tại, ông trời đang trợ giúp hắn được việc.

Viên Thương chỉ cần ngẫm lại cuối cùng mình có thể trả thù, hủy diệt Canh Thần Tiên Phủ này, liền cảm thấy gấp không chờ nổi. Cần thiết phải làm Liêu Đình Nhạn ra gặp hắn một chuyến!

Bạch Lộc Nhai tuy nói do mạch chưởng môn nắm giữ, nhưng hắn là con trai của Viên gia chủ, chủ mạch của Tứ Thời cung, quyền lực trong tay cũng không nhỏ, tuy nói không làm được động tác lớn, nhưng truyền tin tức ra lệnh cho nàng tới gặp mặt, cũng không phải không làm được.

Liêu Đình Nhạn ngủ hết một buổi trưa, ngủ đến thiếu chút nữa bị sái cổ, cũng không phải ngủ ngon thế nào. Lão tổ tông loại thể chất lạnh căm căm này, thật sự không thích hợp làm gối đầu. Nàng ghét bỏ xong rồi mới bắt đầu tự hỏi vì sao Tư Mã Tiêu lại nguyện ý để mình gối lên đùi ngủ. Hay là, là vì liên tục phát triển? Ban ngày để nàng dưỡng sức một chút, buổi tối còn tiếp tục tra tấn nàng?

Vậy cũng quá phát rồ.

Tư Mã Tiêu ngày hôm nay hứng thú không cao lắm, sớm mang theo thành viên tổ chức rời đi. Liêu Đình Nhạn cao hứng, có thể trở về nằm liệt trên giường lớn mềm mại, ai nguyện ý ngủ trưa ở nơi ồn ào nhốn nháo còn có rất nhiều người vây xem.

Giống ngày hôm qua, Tư Mã Tiêu vừa về Bạch Lộc Nhai đã không thấy tăm hơi bóng người, Liêu Đình Nhạn về phòng mình, quăng giày nằm thẳng cẳng, một bộ dáng mới vừa tan tầm, mệt tê liệt ngã xuống giường.


Là ăn rồi ngủ, hay là ngủ rồi ăn?

Liêu Đình Nhạn suy xét mười phút, bắt đầu đọc thực đơn cho con rối chiếu cố cuộc sống hàng ngày.

Con rối quay đầu đi lấy cơm cho nàng.

Lúc này ăn cơm ở phòng khách nhỏ bên ngoài tẩm điện, nơi đó bày biện ghế khắc mây và hoa, bên cạnh là đèn lưu li trôi bồng bềnh, Liêu Đình Nhạn dựa lên đệm mềm chọc đèn lưu li, con rối đưa trà lên cho nàng. Chúng giống như nhân viên phục vụ chuyên nghiệp, trầm mặc ít lời nhưng năng lực công tác siêu cường, mới chỉ hai ngày, Liêu Đình Nhạn đã được chiếu cố thành một phế nhân áo tới duỗi tay, cơm tới há mồm.

Nhưng thật sự quá sung sướng.

Đồ ăn tinh xảo bưng lên đầy bàn, mỗi một món đều tản ra mùi thơm ngon miệng cùng với linh khí nồng đậm, thức ăn, đồ ngọt và canh, còn có…… một phong hoa tiên.

Hoa tiên? Liêu Đình Nhạn cầm lấy hoa tiên hồng nhạt, nhìn về phía con rối đưa cơm, “Đây là cái gì?”

Con rối không hề phản ứng, cúi đầu an tĩnh đứng một bên, nhìn tựa như một tòa khắc gỗ.

Liêu Đình Nhạn lật xem hoa tiên một chút, cảm thấy màu sắc này thực không thích hợp, màu hồng nhạt thiếu nữ, phía trên còn vẽ hoa, mang theo một cỗ u hương, có vẻ như là thư tình a. Do dự, vẫn buông đũa xuống, trước mở hoa tiên nhìn xem.

【 Tối nay giờ Tý, dưới Bạch Lộc Nhai, bên hoa lam doanh, không gặp không về. 】

Hoa tiên tổng cộng viết mười sáu chữ này, Liêu Đình Nhạn ngó trái ngó phải, đều cảm thấy giữa những hàng chữ tràn ngập hơi thở ái muội. Đây chẳng lẽ là tình nhân của nguyên chủ? Nếu không vì sao quá nửa đêm trộm hẹn nàng đi ra ngoài, còn bên hoa lam doanh, đây không phải là trước hoa dưới trăng sao! Càng nghĩ càng cảm thấy là như thế, Liêu Đình Nhạn mồ hôi lạnh đầy đầu chảy xuống, lúc này làm thế nào! Nàng lại không phải người nguyên bản, không thể thay nàng ấy đi gặp.


Hoa tiên nàng cầm trong tay bị gió thổi vào, bỗng nhiên rơi rụng thành mấy mảnh cánh hoa hồng nhạt, từ khe ngón tay rơi xuống mặt đất.

Liêu Đình Nhạn trầm mặc một lát, vê cánh hoa ném ra ngoài cửa sổ, làm bộ không có việc gì phát sinh, cầm lấy đũa tiếp tục ăn. Dù sao hoa tiên đã tan thành cánh hoa, coi như nó không tồn tại đi, nàng sẽ không đi. Dù là tình huống thế nào, cũng không đi.

Viên Thương lợi dụng con rối đưa đi một phong mật thư như vậy, chờ đợi đến buổi tối gặp mặt. Bởi vì cừu hận trong lòng, hắn đầu nhập Ma Vực, Liêu Đình Nhạn chính là lễ vật của Ma Vực bên kia chuẩn bị cho hắn, thủ đoạn khống chế người của Ma Vực có thể nói là nhất tuyệt, Liêu Đình Nhạn là Ma Vực dùng thủ đoạn đặc thù nuôi lớn, vốn một lòng hướng về Ma Vực, hơn nữa có thực cốt chi độc, Viên Thương chắc chắn nàng tuyệt đối không thể phản bội mình, một lần đối phương không có đáp lại, hắn tuy rằng tức giận, nhưng sau đó cẩn thận ngẫm lại, cũng có thể là bởi vì đặc thù của Tam Thánh Sơn, nàng ở dưới mí mắt Từ Tàng Đạo Quân không có cách nào đi ra.

Nếu nàng thật phản bội hắn, như vậy hiện giờ hắn cũng không thể còn sống yên ổn ở Canh Thần Tiên Phủ.

Đến lúc này đây, Viên Thương đã tính toán tốt, giờ Tý là lúc nguyệt hoa chính thịnh, Từ Tàng Đạo Quân tất nhiên chịu linh hỏa Phụng Sơn thiêu đốt, ở trong hàn trì, thời điểm này, tất nhiên hắn ta sẽ không để Liêu Đình Nhạn làm bạn, như vậy nàng sẽ có thời gian ra gặp, vì lần gặp mặt bí ẩn này, Viên Thương còn chuẩn bị pháp bảo Kính che trời có thể tạm thời che dấu thiên cơ, vì sợ bị phát giác.

Sư Thiên Lũ bên kia, cơ hồ đã sắp đặt nhãn tuyến phủ kín toàn bộ Bạch Lộc Nhai, nếu không có chuẩn bị, tất nhiên sẽ bị hắn ta phát hiện.

Hết thảy chuẩn bị xong, chỉ thiếu Liêu Đình Nhạn.

Liêu Đình Nhạn…… đã trực tiếp đi ngủ. Mặc kệ là lá thư không thể hiểu được hay là buổi tối có khả năng bị lão tổ tông tập kích, nếu chưa bị bức đến chân tường, cái gì cũng không có ý nghĩa.

Bên kia Viên Thương đợi đến hơn nửa đêm cũng không thấy người tới, đầu óc kích động nóng lên, rốt cuộc hơi thanh tỉnh lại, hắn tỉnh lại từ trong mộng đẹp dùng mỹ nhân kế làm chết Từ Tàng Đạo Quân, phá hủy Canh Thần Tiên Phủ, lòng tràn đầy âm mưu tính kế đều thành phẫn nộ.

“Hay là nàng thật có lá gan phản bội chúng ta, phản bội Ma Vực!” thân ảnh bọc áo bào tro bên cạnh Viên Thương, ngữ khí đông cứng.


Biểu tình của Viên Thương cũng khó coi, hắn không nghĩ tới tối nay mình bố trí tất cả đều thành không công, hiện hắn cũng hoài nghi có phải Liêu Đình Nhạn thật sự phản bội hay không.

“Xem ra xác thật là nàng ta tâm lớn, lúc trước không đáp lại ta triệu hoán, đến tin tức nhỏ cũng không truyền ra, bây giờ lại không quan tâm thư của chủ nhân, cần phải cho nàng một ít giáo huấn!” Người áo bào tro ngữ khí căm giận.

Viên Thương trầm khuôn mặt, trong tay xuất hiện một chuỗi lục lạc, lục lạc có ba cái, đầu tiên hắn lay động chuỗi lục lạc, lắc nửa ngày, vẫn không phát hiện có người tới, liền hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bóp nát một cái lục lạc trong đó.

Chuỗi lục lạc này, là vật cộng sinh với Liêu Đình Nhạn, thực cốt chi độc trong thân thể nàng, tuy nói đây là độc, kỳ thật lại là một loại thuật âm tà. Người Ma Vực không đông lắm, nên thường xuyên sẽ từ hiện thế đưa trái phép rất nhiều hài đồng về Ma Vực, bồi dưỡng từ nhỏ. Những người này đều làm thám tử có thể an bài trong các môn phái Tu Chân giới, quan trọng nhất chính là trung thành, vì thế từ nhỏ trong thân thể đã gieo loại thuật đặc thù này, lục lạc còn là vật dẫn, trải qua nhiều năm, cùng với bọn họ trở thành quan hệ cộng sinh, một khi nắm giữ chuông này, sinh tử liền ở trong tay người khác, nếu muốn hoàn toàn loại trừ đi, thật sự không dễ.

Bị loại thực cốt chi độc này, tuyệt sẽ không phản bội Ma Vực và chủ nhân, nhưng mà hiện tại Liêu Đình Nhạn, nàng căn bản cũng không biết mình là gian tế Ma Vực.

Lục lạc vang lên, đồng thời Liêu Đình Nhạn ngủ say cũng bị đau tỉnh, nàng nằm một mình ở trên giường, sống không còn gì luyến tiếc mà vuốt bụng đau đớn.

Rốt cuộc làm cái gì, còn có để người ta ngủ hay không, thật vất vả đêm nay tổ tông không tới, sao lại bị đau bụng! Nàng đứng dậy đi WC, phát hiện cũng không phải dì cả.

Xem ra là giống lần trước, Liêu Đình Nhạn nhớ lúc trước ở Tam Thánh Sơn, cũng có tình huống đau bụng nhưng không phải đại di mụ tới.

Lần đó nàng vô cùng đau đớn, trực tiếp hộc máu hôn mê bất tỉnh, còn tưởng rằng mình phải chết, kết quả tỉnh lại nhìn thấy Tư Mã Tiêu còn bị hoảng sợ. Nàng đã tự hỏi, càng có khuynh hướng là Tư Mã Tiêu cứu nàng, nàng đoán thân thể này đại khái có bệnh tật gì.

hiện tại lại bắt đầu đau, ở mép giường ngồi trong chốc lát, đau đến khó chịu, Liêu Đình Nhạn vẫn bò dậy mang theo đèn chuẩn bị đi tìm Tư Mã Tiêu. Con người nàng không chịu nổi đau, cho nên mới sẽ sửa lại phong cách hành sự cá mặn bình thường là đẩy một bước mới đi nửa bước, bây giờ chủ động đi tìm sư tổ sát nhân cuồng.

Bạch Lộc Nhai các nơi đều có đèn lưu li trôi nổi, nàng đi ra thiên điện của mình, khoác một kiện áo ngoài, hướng về chủ điện đèn sáng huy hoàng, cảm thấy mình giống như một bạch liên nửa đêm tự tiến chẩm tịch.

Nàng cong người, cong eo, đầy mặt ủ rũ đi vào chủ điện của Tư Mã Tiêu, đẩy cánh cửa dày nặng, đi vào, nhẹ giọng gọi: “Sư tổ?”

“Sư tổ?”


“Xè xè ——” cuốn ở trên cây cột, Đại Hắc Xà trườn xuống dưới.

Liêu Đình Nhạn đau đến trắng mặt, hỏi nó: “Lão bản của chúng ta đâu? Ta sắp đau chết rồi ngao ngao.”

Đại Hắc Xà ngoẹo đầu, đưa nàng tới chỗ Tư Mã Tiêu, nhưng gia hỏa này lá gan quá nhỏ, đến cửa rồi không dám đi vào. Liêu Đình Nhạn kỳ thật cũng không dám, nhưng bụng còn đau giống như đòi mạng, nàng chỉ có thể đẩy cửa ra, thò một cái đầu vào trong.

Trong điện không khí đặc biệt lạnh, trên mặt đất một tầng hàn khí sương trắng, cửa vừa đẩy mở, Liêu Đình Nhạn đã bị hàn khí lạnh run lên. Trong phòng sáng lên hai ngọn đèn lưu li, nhưng cách mành không phải thực sáng ngời, nàng thấy bên trong có hồ nước, trong hồ có một bóng người màu đen mơ hồ.

Nàng nhớ ở tháp trung tâm dường như cũng gặp cảnh tượng này, lần đó cũng là Đại Hắc Xà, mở ra tay lái đen đưa nàng tới lãnh địa riêng của Tư Mã Tiêu, nhìn thấy hắn ngâm mình ở trong ao.

hắn hẳn là không phải thích ngủ ở trong nước lạnh như vậy, mà có nguyên nhân khác, vậy hiện tại nàng tới quấy rầy, tựa hồ không phải sáng suốt?

Liêu Đình Nhạn do dự một chút, ôm bụng đi vào. Vừa đi về phía trước một bước, nàng liền cảm giác mình đang dẫm lên địa lôi, không biết bước tiếp theo có thể nổ tung hay không, thấp thỏm đi đến bên cạnh ao, nàng nhấc đèn lưu li trong tay đặt sang một bên, ôm bụng ngồi xổm bên cạnh ao, thăm dò nhìn Tư Mã Tiêu ngâm trong nước. Người đang nhắm mắt, mặt vô biểu tình, không bởi vì nàng đến mà có bất kì phản ứng nào.

Liêu Đình Nhạn vừa mới chuẩn bị há mồm gọi người, trong đầu bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thanh thúy, hình như là tiếng lục lạc vỡ vụn, cả người lập tức thấy trời đất quay cuồng, đổ về phía trước chìm vào trong ao. Cơ hồ trong nháy mắt nàng đã bị đau nhức đoạt đi mọi cảm quan, ở trong ao phun ra một ngụm máu to.

Trong thân thể toàn bộ khí quan bị bóp nát, đại khái chính là cảm giác này, nhưng nàng đau như vậy, cố tình vẫn không mất đi thần trí, mà là ở vào một loại trạng thái có thể cảm thấy rõ ràng hết thảy ngoại giới và đau đớn bên trong thân thể.

Khoảnh khắc Liêu Đình Nhạn ngã vào hồ nước, Tư Mã Tiêu đột nhiên mở mắt, hắn duỗi tay về phía trước, chặn ngang ôm lấy Liêu Đình Nhạn vừa chìm xuống, mang theo nàng từ trong ao đứng lên.

Tác giả có lời muốn nói:

Cá: Ta thật là vô tội ngao ngao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui