Ngày cứ thế trôi đi, tuy vẫn không có tin tức của Hùng Khải nhưng Tu Dĩnh rất dễ chịu. Vì có thư tình của Hùng Khải, chỉ cần nhớ anh cô lại lấy một lá ra đọc, vơi bớt nỗi nhớ nhung.
Trong lòng tự hỏi hết lần này đến lần khác: Tiểu Hùng, hiện giờ anh có ổn không? Khảo sát đã kết thúc chưa? Em nhớ anh lắm.
Nhưng điện thoại vẫn im lìm, tin tức gì cũng không có.
Thật ra không thể nói là không có tin gì, tin thì có nhưng không phải của Hùng Khải.
Phương Thành theo đuổi Tu Dĩnh, cô không phải đồ ngốc, đương nhiên nhìn ra. Nhưng Phương Thành không hề nói thích cô, cũng không nói muốn theo đuổi cô, có điều thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt cô mời cô ăn uống này nọ, hoặc là hỏi cô chuyện liên quan đến nhà đất. Mời ăn cơm, café gì đó Tu Dĩnh rất tự nhiên từ chối nhưng hỏi han đến địa ốc, cô không thể cự tuyệt. Một là vì nghiệp vụ, hai là vì cô là nhân viên phòng tiêu thụ địa ốc, cô cần phải trả lời các câu hỏi liên quan đến lĩnh vực này của khách hàng.
Ông Tu từ sau khi biết có nhân vật Tiểu Hùng này, thường hay bất chợt hỏi cô tình hình của Tiểu Hùng nhưng Tu Dĩnh không nói nhiều. Đối với Tiểu Hùng còn chưa gặp mặt bao giờ, ông Tu hài lòng với Phương Thành hơn, có lúc sẽ nói, Tiểu Phương gần đây có tìm con không? Bà Tu không ép cô đi xem mắt nữa, giống như người ép cô lúc trước không phải là bà vậy.
Gần đây công ty tiến hành một hoạt động, đại loại chấm chuyên cần cho nhân viên, ai nhận được đơn hàng nhiều nhất trong tháng, ai được bầu chọn là “Ưu tú nhất phòng”. Cái tên này khó nghe nhưng lãnh đạo công ty nói, ai đạt được vinh dự đó sẽ được nhận phần thưởng, chỉ là không biết phần thưởng đó là gì. Nếu liên tục đạt được vinh dự này trong một năm, vậy có thể được bầu là “Giỏi nhất phòng”, sẽ được nhận được phần thưởng trong lễ tổng kết cuối năm.
Tu Dĩnh biết danh hiệu “Giỏi nhất phòng” cuối năm không dễ dàng đạt được. Kỳ thật cô cũng không nghĩ tới chuyện giành mấy thứ này, cô chỉ làm hết trách nhiệm của mình, trách nhiệm của một nhân viên bình thường phòng tiêu thụ nên làm, trách nhiệm đối với công ty. Nếu vượt định mức, đạt được giải thưởng, cũng là cô bằng lòng thử, còn nếu cuối cùng không được gì, cô cũng sẽ không oán trách.
“Tu Dĩnh, giải ưu tú nhất phòng lần đầu tiên chắc chắn sẽ là cậu.” Đồng nghiệp Lỗ Lỗ nói chắc chắn.
Tu Dĩnh lại lắc đầu: “Phòng tiêu thụ có nhiều người còn giỏi hơn tớ, thành tích của tớ nhiều lắm cũng chỉ tầm tầm mà thôi, tớ chưa hề nghĩ có thể đạt được vinh dự đó.”
Tu Dĩnh nói thật tình. Ở công ty này, mọi người đều cạnh tranh với nhay, đặc biệt là những đồng nghiệp nhiều kinh nghiệm hơn cô, ai nấy đều liều mạng kiếm thành tích, có lúc rõ ràng là khách hàng đến chỗ cô, lại vì đồng nghiệp cản trở mà bị giành mất. Cô chưa từng giận, giành thì cứ giành đi, có sao đâu, cũ không đi sao mới tới được, khách hàng đều lưu động cả, người này đi, người khác sẽ tới.
Giống như mấy ngày trước, có hai người nước ngoài đến đây, nghe ý họ thì hình như muốn phát triển ở Trung Quốc nên muốn mua nhà. Bọn họ là hai chị em, một người tên Shy, người còn lại tên Linda. Người nước ngoài phát triển ở Trung Quốc rất nhiều, đều lấy một cái tên tiếng Trung cho mình, hai chị em họ tất nhiên cũng không ngoại lệ, chị lấy tên Cát Hiểu, em là Cát Lâm. Hai chị em hợp tác với Tu Dĩnh đầu tiên, nhưng giữa chừng có một đồng nghiệp qua lôi kéo người. Cô không muốn đôi co ầm ỹ với người ta, vì thế tuy giận mà không lên tiếng, bỏ qua cho xong. Kết quả hai chị em người nước ngoài kia lên tiếng.
“Xin hỏi vì sao cô muốn quấy rầy chúng tôi và cô Tu đây hợp tác?” Cô em Cát Lâm không khách sáo chút nào.
Tiếng Trung của Cát Lâm không chuẩn lắm, có lúc còn chen vào vài từ tiếng Anh nhưng ý tứ thì rất rõ ràng, hi vọng đồng nghiệp kia không cần kéo người.
Đồng nghiệp đó còn không biết liêm sỉ, ngang nhiên nói: “Nghiệp vụ Tiểu Tu không giỏi, có một số vấn đề giải thích không rõ, nên tôi mới…”
Tu Dĩnh nghe đến đó, cho dù không muốn so đo cũng bực mình, cô nói: “Thượng Quan Tĩnh, làm người đừng quá mức tuyệt tình.” Trong tình huống bình thường cô sẽ không để ý tranh giành với ai nhưng đồng nghiệp kia nói chuyện nhục mạ người khác quá đáng, nên cô mới không nhịn được.
Đồng nghiệp kia còn muốn nói thêm, bị Cát Hiểu ngắt ngang: “Chúng tôi không hoan nghênh cô chỉ bảo, mời cô về đi, chúng tôi hợp tác với cô Tu đây khá vui vẻ.”
Lúc ấy hai chị em chọn hai căn phòng, mỗi người một căn đều ở hoa viên XX. Sau đó hai người lại giới thiệu cho Tu Dĩnh vài khách nước ngoài nữa, mấy vị khách đó đều khá dễ chịu, sau khi giao dịch xong đều nói: “Hợp tác với cô Tu rất vui vẻ, hi vọng sau này còn có cơ hội.”
Chuyện này khiến đồng nghiệp kia mất hết mặt mũi, càng tìm mọi cách loại trừ Tu Dĩnh nhưng Tu Dĩnh xem như không có chuyện gì, vẫn hòa nhã như cũ.
“Có uống café không?” Tu Dĩnh cầm tách café lên hỏi Lỗ Lỗ.
Lỗ Lỗ lắc đầu: “Tớ chịu không nổi vị đắng của nó, thà tớ uống trà.”
Lỗ Lỗ đã không thích café cô cũng không ép. Uống café có thể khiến tâm tình cô dần bình tĩnh lại, cô không thích uống café có đường. Trừ café ra, cô còn thích pha café bột nữa. Trong bầu không khí yên tĩnh, lẳng lặng chờ đợi thật ra cũng là một cách hưởng thụ. Trong công ty không có đãi ngộ café bột này, có lúc cũng có người mang café pha sẵn lên, có điều loại đãi ngộ đó không dành cho viên chức nhỏ như bọn họ.
Tu Dĩnh có một bộ dụng cụ pha café bằng men cloisonné [14], là quà sinh nhật 20 tuổi ba tặng cô. Đồ sứ sang trọng ngân như chuông, mỏng như giấy, tráng một lớp gốm mỏng khiến người ta có cảm giác trắng như ngọc, sáng như gương. Lúc tráng men đòi hỏi công nghệ phải tinh xảo, chẳng những dựa vào kỹ thuật của thợ mà còn cần có mắt nhìn nữa. Nghe nói thời nhà Thanh đồ gốm rất đẹp, có điều hiện giờ sản xuất được đồ gốm cao cấp thế này đã khó lắm rồi, một số công nghệ đã thất truyền. Lúc cô vừa nhìn thấy bộ dụng cụ này thì cực kỳ mừng rỡ, thích không buông tay, phải nói là như điên cuồng, vì thế bình thường hiếm khi cô để người khác đụng vào. Cô không dám mang bộ đồ pha café này tới công ty. Người đông, lỡ đụng bể thì làm thế nào, cũng không thể làm ầm lên. Tuy nói có thể mua lại cái khác nhưng đây là quà sinh nhật 20 tuổi, đời người có mấy lần 20? Vì thế, ở công ty cô chỉ dùng tách sứ bình thường, pha một tách café đưa lên mũi ngửi, cái này gọi là hưởng thụ.
Đang pha café, ngực cô đột nhiên có cảm giác nặng trĩu, bị đè nén một cách khó chịu. Chẳng lẽ phòng trà nước không mở cửa, bí quá? Tu Dĩnh nghĩ, đặt café xuống đi mở cửa sổ. Song mở rồi vẫn rất nặng nề, nhìn nhìn bầu trời, hay là sắp mưa? Cô nghĩ, cũng không để tâm lắm, cầm tách café đã pha xong lên. Ai ngờ cô trượt tay, tách café đầy ắp tuột khỏi tay cô rớt xuống chân. Cái tách không nặng nên rớt xuống không đau, đau là do café nóng hổi rưới lên chân cô giống như dầu nóng, bỏng rát.
“Á…” Không kềm nổi, cô đau đớn kêu lên.
“Sao vậy, Tu Dĩnh?” Đồng nghiệp ùa vào, thấy bàn chân cô sưng đỏ, cũng hết hồn.
Tu Dĩnh bị thương, Hùng Khải không hay biết. Ở trong rừng sâu xa xôi, anh cũng đang trải qua một cuộc khảo nghiệm sinh tử.
Trong cánh rừng rậm rạp, Hùng Khải và đội của anh đã chờ ở đó gần một tuần, cũng tức là nói, bọn họ sắp thông qua sát hạch. Trong quá trình đó, cậu lính nhỏ Tiểu Trương bị cơn đói giày vò, vài lần tính bỏ cuộc, Hùng Khải lại nói: “Cậu đã chịu được năm ngày rồi, còn có hai ngày nữa mà không vượt qua được sao? Nếu bây giờ cậu bỏ cuộc, cậu sẽ mất đi quyền lợi làm một người lính, cậu không muốn làm một người lính giải phóng quân Trung Quốc. Là bộ đội, cậu lấy dũng khí mà đứng lên cho tôi, đối mặt với sát hạch, lấy sức hấp dẫn của người lính đi chiến thắng đợt kiểm tra này.”
Tiểu Trương nghe anh nói, ánh mắt lần nữa nổi lên tin tưởng với trận chiến không khói súng này, “Trung đội trưởng, em sẽ kiên trì đến cùng.” Cậu nói với Hùng Khải như thế.
Cả trung đội bọn họ, trong tình cảnh không có thức ăn, cái gì cũng ăn được hết. Có lúc nhìn thấy quả dại sẽ hái xuống lót lòng, cho dù không đỡ đói thì cũng đỡ khát. Có lúc nhìn thấy thú nhỏ, bọn họ sẽ dùng báng súng đập chết, tuy phải ăn sống, một kiểu giày vò mất nhân tính nhưng vẫn đỡ đói.
Hùng Khải trải qua khảo nghiệm thế này nhiều lắm rồi nên không để tâm. Mới đầu các chiến sĩ không cách nào chịu được, từ từ dưới sự dẫn dắt của Hùng Khải cũng vượt qua được.
Chỉ cần vượt qua cánh rừng này, trước mặt sẽ là điểm sát hạch cuối cùng, chỉ còn vài giờ ngắn ngủi, thắng lợi đang ở trước mắt, sao không khiến người ta nhảy nhót cho được?
Cách điểm tập kết càng lúc càng gần, chỉ còn vài bước nữa. Phía trước, sĩ quan sát hạch đã đứng ở vạch mốc.
Nhưng trong lúc này, thường thường ở thời điểm bạn buông lỏng nhất, nguy hiểm thường thường càng dễ xuất hiện.
Lúc bọn họ vượt qua một khoảng rừng, trên một cái cây, một con rắn độc từ từ trượt xuống, thân rắn màu nâu, đầu dẹt, một con rắn mắt kính.
Khi bọn họ vượt qua cánh rừng đó, qua gốc cây kia, con rắn có lẽ cảm nhận được có nguy hiểm, đột nhiên nhè một chiến sĩ mà cắn.
Hùng Khải phản ứng thật nhanh, vừa đẩy cậu lính kia ra thì cùng lúc, anh dùng báng súng nện lên đầu rắn nhưng bắp chân anh vẫn bị nó cắn một miếng.
“Không xong rồi, trung đội trưởng bị rắn cắn rồi.” Có cậu lính gào lên.
Đầu rắn bị đập bẹp dí nhưng Hùng Khải bị cắn khá nặng. Tuy lúc đó độc tính không nặng bởi anh phản ứng kịp thời song trên bắp chân vẫn để lại dấu răng.
Nháy mắt, Hùng Khải cảm thấy hô hấp dồn dập.
“Trung đội trưởng, anh bị rắn cắn?” Chiến sĩ vừa thấy Hùng Khải bị cắn đều hoảng lên. Có người thậm chí mắt còn đỏ hoe.
Đội phó tối mặt, nói: “Mọi người đừng ồn, làm trung đội trưởng phân tâm.” Nói rồi anh lấy điện thoại vô tuyến giắt ở thắt lưng.
“Đừng sợ, không sao đâu.” Hùng Khải an ủi các cậu lính trẻ nhưng cảm giác nặng nề càng lúc càng mãnh liệt.
Con rắn mắt kính này thuộc nhóm có nọc độc hỗn hợp. Chung quanh miệng vết cắn sưng đỏ đau nhức, phạm vi lan rộng rất nhanh, máu chảy không nhiều nhưng biến thành màu đen nhanh chóng. Chung quanh miệng vết cắn có máu phồng rộp lên. Triệu chứng trúng độc toàn thân sau khi bị cắn sẽ xuất hiện sau 26 tiếng, thông thường sẽ cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, nôn mửa, rét run, nuốt vào khó khăn, ngôn ngữ cản trở, tim đập thất thường.
Tình huống như thế, Hùng Khải biết hết bởi không phải anh tham gia khảo nghiệm dã ngoại sinh tồn lần đầu. Thế nên anh biết bị rắn cắn thì phải xử lý ra sao.
Anh rút thắt lưng da ra, dùng sức siết chặt bắp chân bị thương, sau đó rút dao quân dụng, rạch một đường lên vết cắn, nặn thịt ép máu độc ra.
Bộ đội trong lúc đi dã ngoại sinh tồn, gặp phải rắn độc là chuyện thường. Trong tình huống bình thường mọi người đều có biện pháp cấp cứu, có điều đó chỉ là tạm thời, chủ yếu là phải tiêm huyết thanh kháng nọc rắn mắt kính. Hiện tại việc anh cần làm là ngăn chận thời gian nọc rắn lan ra, tranh thủ thời gian để tiêm huyết thanh. Nhưng anh vẫn cảm thấy choáng váng, hô hấp khó khăn.
Cùng lúc Hùng Khải ép độc ra thì đội phó cũng đã liên lạc được với đại đội trưởng, nói vào vô tuyến: “Báo cáo đại đội trưởng, trung đội trưởng Hùng bị rắn mắt kính cắn, xin chi viện.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...