Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Năm 2008, nguy cơ tài chính gây chấn động đối với mảng nhà đất, phải nói là khá kịch liệt. Một bộ phận dân thành phố giữ thái độ quan sát tình hình nhưng cũng có một bộ phận tăng cường tậu nhà tậu đất. Rất nhiều công ty địa ốc đối mặt với nguy cơ đóng cửa. Tuy công ty Tu Dĩnh bị ảnh hưởng không lớn nhưng vì lúc đó sức hút của ngành địa ốc giảm sút nên công ty cũng bị lung lay, phải giảm biên chế một số nhân viên. Đối với sự kiện giảm biên chế lần này, Tu Dĩnh không phải lo lắng vì thành tích của cô khá tốt. Song, có một số chuyện, không phải cứ thành tích của anh tốt là anh có thể ở lại, chủ yếu phải dựa vào quan hệ.

Lúc đó, phòng tiêu thụ có một đồng nghiệp tên Lỗ Lỗ, là bà con của một lãnh đạo cấp cao phòng nhân sự, thành tích của cô ấy không bằng Tu Dĩnh, mà những đồng nghiệp khác không cùng trình độ thì thành tích cũng không kém. Có lời đồn đại, nói sẽ lựa chọn giữa Lỗ Lỗ và Tu Dĩnh. Lần này thì Tu Dĩnh lo lắng, không phải cô lo thành tích của mình hay là hình tượng bản thân trong mắt lãnh đạo, mà là, nếu phải chọn một trong hai vậy thì khả năng cô bị nghỉ rất cao bởi vì Lỗ Lỗ là bà con của lãnh đại, đời nào người ta đuổi việc bà con mình.

Chuyện này, thật ra Tu Dĩnh rất muốn nói với Hùng Khải nhưng nghĩ lại, cô đã buồn bực lắm rồi, không thể để vấn đề này làm anh lo nghĩ thêm. Song cô có nói với ba mình, lại bị ba nói cho một trận: “Kêu con về công ty giúp ba con lại không nghe. Nếu bị giảm biên chế thật thì về công ty làm việc cho ba đi.”

Tu Dĩnh nhăn mày, cãi lại: “Ba, ba không an ủi con thì thôi đi, còn tạt nước lạnh cho con nữa. Nếu muốn về công ty thì con đã về từ sớm, cần gì đợi tới lúc bị đuổi mới về. Con chỉ muốn làm chuyện mình thích, đợi khi nào con có kinh nghiệm rồi về công ty phụ ba.”

“Con rèn luyện bao nhiêu năm nay rồi, còn muốn có kinh nghiệm thế nào nữa? Về giúp ba không phải cũng là rèn luyện sao?” Ông Tu khá bất mãn với câu trả lời của cô.

“Ba, đừng nói chuyện công ty nữa, phân tích giúp con xem, con có bị giảm biên chế không?” Tuy nghĩ rất có khả năng này nhưng Tu Dĩnh vẫn không nhịn được hỏi ông Tu.

“Theo ba phân tích, chắc chắn con bị đuổi.” Không biết là ông Tu đang đả kích Tu Dĩnh hay là phân tích thật tình nữa.

“Ba, đây là cách ba an ủi con?” Tu Dĩnh khóc không ra nước mắt nhìn ba.

Ông Tu lại cười, vỗ nhẹ lưng Tu Dĩnh nói: “Dĩnh Dĩnh ngốc, ba làm con thất vọng bây giờ, đến chừng đó không bị giảm biên chế vậy sẽ là chuyện cực kỳ vui sướng rồi. Cái này kêu là trước khổ sau sướng, là tâm lý tương phản, hiểu chưa?”

“Có kiểu an ủi như ba hả?” Tu Dĩnh quăng cho ba đôi mắt ngấn nước.

Xem ra không dựa vào ba được rồi, mọi chuyện chỉ có thể trông cậy bản thân. Tu Dĩnh bi phẫn nghĩ, gục đầu ôm gối ôm tính đi về phòng, lại bị ông Tu gọi giật lại: “Dĩnh Dĩnh, con chờ chút, ba có chuyện muốn hỏi.”


“Chuyện gì ạ?” Tu Dĩnh ỉu xìu quay đầu nhìn ông Tu.

“Thật sự con đang yêu phải không?” Ông Tu đột ngột hỏi một câu, mắt Tu Dĩnh trợn tròn.

Tu Dĩnh gãi đầu, nhìn ông Tu như nhìn quái vật: “Ba, ba học mẹ già bà tám hồi nào vậy?”

“Dĩnh Dĩnh, ba hỏi thật đấy.” Vẻ mặt ông Tu không có lấy nửa điểm đùa bỡn.

“Đúng, con đang yêu, ba định tố cáo với mẹ sao?” Tu Dĩnh bày ra vẻ mặt ung dung hy sinh.

Nhìn bộ dạng cùng lắm thì chết của cô, ông Tu có cảm giác dở khóc dở mếu, con bé này, có cần bảo vệ bản thân nghiêm ngặt thế không? Hết cách, ông Tu nói: “Dĩnh Dĩnh à, muốn ba giúp con không?”

Tu Dĩnh mở to mắt: “Giúp con? Ba bằng lòng giúp con thật á?” Không tin lắm.

“Ba con giống người nói dối sao?” ông Tu không đáp mà hỏi ngược lại.

“Thì không giống, nhưng không phải ba thăm dò tin tức từ con sau đó lại cung cấp thông tin không cần hồi báo cho mẹ già chứ?” Tu Dĩnh vẫn không thèm tin lời ông Tu.

Tu Dĩnh sống với ba mẹ đâu phải ngày một ngày hai. Tình cảm ông già dành cho bà già thế nào cô còn không biết hay sao. Cái này là nhờ quan sát hơn hai mươi năm mà ra, vấp ngã một lần khôn thêm một chút, Tu Dĩnh vấp còn ít chắc? Hai cái người này cứ như sinh ra để bắt chẹt cô, lần nào cũng làm tổn thương trái tim ngây thơ đơn thuần của cô, thời gian dài, cô đã tôi luyện được trái tim cứng như thép, hai người đâm chém cỡ nào cũng đừng hòng chọt vào một phân.


“Ba già của con lần này muốn giúp con thật mà.” Ông Tu cam đoan lần thứ ba.

Tu Dĩnh ngoẹo đầu quan sát vẻ mặt ba cô, quả thật không thấy có điểm nào đáng ngờ, xem ra lần này rất thành khẩn nhưng có nên tin không?

“Nếu con không nói, đến lúc mẹ con phát hiện ra đừng nói ba không giúp con nhé.” Ông Tu tiếp một câu, thành công đánh tan nghi ngờ của Tu Dĩnh.

Tu Dĩnh bình tĩnh lại. Cô quá hiểu tính cách bà già, tuy miệng nói ước gì tống được cô đi nhưng chọn con rể lại cực kỳ kén, điểm này ba cô khá hơn. Ba luôn nói, đàn ông chỉ cần có năng lực tiềm tàng, như thế việc gì cũng làm tốt. Năm đó ba rất có tiềm lực, nhưng cô cũng tò mò, một người so đo quyền thế lợi ích như mẹ khi ấy sao lại chọn ba chỉ có tiềm lực? Tình yêu của ba mẹ thì cô biết, chẳng qua không đoán được nguyên nhân trong đó, hỏi ba thì ông Tu chỉ đáp “Năm đó mẹ con cũng giống con, ngây thơ dễ thương.” Nói không nhiều, chỉ có một câu nhưng Tu Dĩnh không tin, mẹ khi ấy và bây giờ chẳng phải cùng một người?

“Ba, ba bằng lòng giúp con thật à?” Tu Dĩnh không nhịn được hỏi lại lần nữa.

Không phải cô không tin ba, mà là tình cảm cha con chung quy cũng không qua được tình vợ chồng của hai ông bà. Ba yêu mẹ, người thường không cách nào hiểu được, đã ba chục năm rồi mà vẫn như ngày đầu, bây giờ xã hội vật chất không gặp nhiều trường hợp như vậy lắm.

Bụng lại nghĩ, Tiểu Hùng có thể như vậy với cô sao? Yêu cô cả đời, đến khi già, con cháu nhắc đến tình cảm hai người có thể kể chuyện say sưa.

Tu Dĩnh muốn nói lại thôi, đang muốn kể chuyện cô và Tiểu Hùng với ba, bà Tu đi vào đã thành công ép cô nuốt trở vào bụng.

“Giúp cái gì thế?” Cửa mở ra một tiếng “cạch”, bà Tu xách một giỏ rau vào, buột miệng hỏi.


“Không có, muốn nhờ ba phân tích dùm con xem có bị giảm biên chế không.” Tu Dĩnh nói, nháy mắt với ông Tu, ý tứ quá rõ ràng, ba đừng có lộ ra đấy.

“Đúng, Dĩnh Dĩnh nói chắc bị công ty giảm biên chế, nhờ tôi phân tích xem thử.” Ông Tu cũng phụ họa.

“Con bị đuổi? Vậy thì về công ty ba con làm, còn sợ đói chắc?” Bà Tu lại không thấy lo.

“Không cần, con muốn tự lực cánh sinh.” Tu Dĩnh vừa ôm gối đi về phòng vừa nói, “Ba mẹ, con về phòng đây, đến giờ cơm thì gọi con một tiếng.”

Về phòng rất chán, lại mở máy tính lên diễn đàn, một bên nhắn tin cho Hùng Khải “Ăn cơm chưa anh?” Giọng điệu quan tâm, chính đáng nhưng lâu thật lâu vẫn không thấy anh trả lời, cô bèn gọi điện qua.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.” Điện thoại vang lên giọng nữ máy móc.

Tu Dĩnh kinh ngạc, sao lại không gọi được cho Hùng Khải? Gọi tiếp, vẫn là giọng nói máy móc lạnh nhạt kia, gọi lần nữa vẫn như cũ.

Bên này, diễn đàn đã đăng nhập được, QQ nhấp nháy một biểu tượng, đó là Đồng Diệp, cô gửi qua một tin biểu tượng, sau đó hỏi: Tu Dĩnh, lâu rồi không thấy em, bận gì vậy?

Tu Dĩnh: gần đây quả thật hơi bận, nguy cơ tài chính gây ra thiệt hại quá lớn, chắc em sẽ bị giảm biên chế mất.

Đồng Diệp: Giảm biên chế? Sao có thể chứ? Em xuất sắc như thế, thành tích lại tốt, sao công ty có thể không luyến tiếc mà giảm biên chế?

Tu Dĩnh: Thành tích tốt mấy cũng không phải bà con nhà người ta mà. Trong công ty đồn nói giữa em và cô ấy sẽ chọn một, chắc chắn em sẽ bị đuổi thôi.

Đồng Diệp: Yên tâm đi, lãnh đạo công ty không phải đồ ngốc, sẽ không đẩy nhân tài cho nơi khác đâu. Gần đây có phải đang yêu không?


Tu Dĩnh gửi đi một cái mặt e thẹn: Sao chị Đồng Diệp biết?

Đồng Diệp: Lần trước em hỏi chị chuyện liên quan đến bộ đội, chị đã đoán được đại khái rồi. Cậu ấy đang tại ngũ à?

Tu Dĩnh: Ở ngoại ô thành phố X, hình như cùng chỗ với anh rể. Dạo này chị Đồng Diệp và anh rể thế nào rồi? Em thấy chị rất ít lên diễn đàn.

Đồng Diệp: Đột nhiên anh ấy bận rộn hẳn, chị cứ không liên lạc được, nói ra thấy rất hờ hững, chị cảm giác anh ấy thay lòng rồi, đang nghĩ xem 1 – 10 có nên đi thăm không, nửa năm rồi cũng chưa thấy mặt.

Tu Dĩnh: Sao vậy, chị Đồng Diệp? Không phải chị và anh rể vẫn rất ổn sao?

Đồng Diệp: Có lẽ là đến thời kỳ đổ vỡ rồi, cứ cảm giác gần đây anh ấy luôn phớt lờ chị. 1- 10 em có đi thành phố X không? Hay là chúng ta cùng đi?

Tu Dĩnh: Tiểu Hùng nói anh ấy sẽ xin nghỉ đi thăm em.

Đồng Diệp: Cậu ấy tới thăm em, không lẽ em không đi qua thăm cậu ấy lại được? Như vậy có nhiều khả năng chúng ta có cơ hội gặp mặt một lần, vừa khéo chúng ta đi cùng một địa phương, có thể gặp nhau ở thành phố X.

Tu Dĩnh dao động, cô có nên đi thăm Tiểu Hùng? 1 – 10, không biết xin nghỉ được không, nếu cô bị giảm biên chế thật thì chẳng cần xin.

Hạ quyết tâm, Tu Dĩnh nhắn lại: Được, đến 1 – 10 chúng ta gặp nhau ở thành phố X.

Tu Dĩnh nhớ Hùng Khải giống như thủy triều xâm chiếm tim cô nhưng điện thoại của cô vẫn im lặng như chìm vào đáy biển. Liên tục vài ngày, mãi không có tin tức, không sao gọi được, Tu Dĩnh sốt ruột. Đột nhiên cô nhớ tới nỗi lo của Đồng Diệp, nhớ đến lời của Đồng Diệp, chẳng lẽ Tiểu Hùng cũng chán ngán cô rồi? Vì sao mãi mà không có tin tức chứ?

Mười mấy ngày rồi, một chút tin tức cũng không có, tim cô hoàn toàn chìm xuống đáy biển, không lẽ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui