“Cục cưng, anh không nỡ để em đi.” Hùng Khải đột ngột thốt lên, Tu Dĩnh trầm mặc.
Nước mắt đã đảo vòng trong hốc mắt cô nhưng bị cô dằn xuống, lặng lẽ quay mặt đi, ép nước mắt chảy ngược trở về.
Đa tình tự cổ thương ly biệt [12]! Hôm nay là ngày chia xa, cô cố gắng
quên đi chuyện đó, ra sức không nghĩ đến nó nhưng chỉ một câu của anh đã thành công làm cô đau lòng.
Gặp mặt thì vui vẻ nhưng chia xa lại cực kỳ đau thương. Cô đọc trên diễn đàn rất nhiều bài viết của các chị
em như vậy, lúc đó không sao hiểu được nguyên nhân, chỉ cảm thấy bọn họ
dùng từ quá phóng đại, hôm nay tự bản thân lĩnh hội chân thật nhất, đột
nhiên cô cảm giác bi thương chính là thế này đây. Bây giờ còn chưa đi,
chỉ vì một câu của anh mà tâm tình đã bị ảnh hưởng như thế, đến lúc đi
thật rồi có phải sẽ khóc thành tiếng không đây?
“Sao vậy? Cục
cưng, sao em khóc?” Hùng Khải quay cô lại đối mặt anh, lại nhìn thấy
nước mắt của cô, hoảng sợ tay chân luống cuống vuốt ve mặt cô, “Đừng
khóc.”
Anh không dỗ còn đỡ, vừa dỗ, nước mắt cô ào ào chảy xuống, nức nở: “Ai nói em khóc chứ… em đâu có khóc… tại cát bay vào mắt em
thôi… người ta đâu có thích khóc như anh nói…” Nói đến đây đã khóc không thành tiếng nữa.
Cô càng khóc, tay chân anh càng vụng về, không
ngừng lau nước mắt cho cô, vừa lau vừa dỗ: “Xin em, đừng khóc nữa, em
khóc làm anh đau lòng chết mất. Đều tại anh không tốt, chọc em đau lòng, anh đáng chết.” Giờ thì anh chẳng biết an ủi cô thế nào nữa, chồm người tới trước, trực tiếp dùng môi thay tay nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, hôn đi từng giọt từng giọt nước mắt giúp cô.
Giây phút ấy, buồn bã trong lòng bị cảm động thay thế, cô khóc càng dữ hơn.
Người đàn ông trước mắt này, có lẽ sẽ không lời ngon tiếng ngọt như người
khác, cũng không biết dỗ cho con gái vui vẻ như người ta, anh chỉ biết
dùng cách của mình yêu cô thương cô, có lúc rất thật thà nhưng cũng vì
sự thật thà đó mà tình yêu trong lòng cô càng nồng nàn thăng hoa.
“Em không khóc mà, ngược lại anh đừng chọc em khóc đó.” Cô ráng đè nén
thương cảm trong lòng, toét miệng lộ ra gương mặt không biết là khóc hay cười.
Hùng Khải biết nụ cười này của cô hàm chứa rất nhiều chua
xót, thật ra trong lòng anh cũng chẳng dễ chịu gì. Cô sắp đi rồi, lần
này đi không biết khi nào mới có thể gặp lại, anh không muốn nghĩ tới
vấn đề đó nhưng không thể không đối mặt với nó. Anh là đàn ông, không
thể đau lòng là khóc rống lên như phụ nữ, anh có nhớ nhung không nỡ thế
nào đi nữa cũng đành phải chôn dấu trong lòng.
Bao nhiều lần anh
định lấy vé máy bay trong túi ra là bấy nhiêu lần nhịn xuống, lặng lẽ
cất trở về. Thật ra vé máy bay ngày hôm qua đã lấy được rồi, anh không
dám đưa cho Tu Dĩnh mà thôi. Vé máy bay này anh nhờ bạn ở trong nội
thành mua dùm, thời gian cất cánh là 7 giờ 20 phút. Đây là yêu cầu của
Tu Dĩnh, không vì gì khác, chỉ vì muốn ở cùng với người yêu thêm một
chút, dù là thêm mười phút cũng được.
Tu Dĩnh lặng lẽ ăn cháo,
nước mắt vẫn còn nhỏ giọt vào chén, vì sao lúc chia tay lại thương cảm
nhiều thế này? Bản thân mình cũng đâu phải kiểu người đa sầu đa cảm đâu? Hùng Khải ngồi đối diện không động đữa, chỉ im lặng nhìn cô ăn, tuy
biết cô chẳng ăn được bao nhiêu nhưng lần nào anh cũng chờ cô buông đũa
xuống, thật sự không ăn được nữa mới lẳng lặng thầu hết đồ ăn còn dư
lại.
“Tu Dĩnh, em chưa vào thị trấn bao giờ nhỉ? Hôm nay anh xin
nghỉ, dẫn em đi dạo một chuyến, muốn mua thứ gì thì mua luôn.” Đợi cô ăn no, anh ăn hết chỗ còn lại, làm bộ vô tình nói.
Tu Dĩnh không
đáp, im lặng vào phòng thu dọn đồ, đi thị trấn chơi; đi dạo xong còn
phải vào thành phố để lên máy bay nữa. Lúc ra cửa, Hùng Khải đã ăn xong. Anh ăn rất nhanh, cả một bữa ăn không tới mười phút, cái này chắc là
thói quen ở quân đội đây?
Hùng Khải vẫn lái chiếc xe của chị dâu
đại đội trưởng, lúc này Mai Nhạc đã đứng chờ ở cửa. Ở chung ba ngày nay, ấn tượng của Tu Dĩnh với Mai Nhạc rất tốt, chị dâu này tính tình rộng
rãi cởi mở, nói chuyện thẳng thắn nhưng lại không làm đau người khác. Cô thích chị tận đáy lòng, bây giờ sắp đi cô thật sự thấy quyến luyến.
“Em gái ngốc, đừng khóc. Không phải em còn quay lại sao? Chừng đó hai chị
em chúng ta lại gặp mặt rồi.” Ngược lại Mai Nhạc không thương cảm, có lẽ đã trải qua chuyện như vậy nhiều lắm rồi nên cũng kiên cường hơn.
“Em không khóc, chị dâu.” Miệng Tu Dĩnh nói không khóc nhưng nước mắt đã lăn xuống má.
“Xem em kìa, nói không khóc mà đã khóc rồi, làm chị dâu cũng muốn khóc.” Mai Nhạc mỉm cười với cô.
Hai người cùng nhau đi ra, lúc này Hùng Khải đã lái xe đậu bên ngoài dãy
phòng người nhà. Binh lính dưới quyền anh cũng tới, đều nhìn Tu Dĩnh làm cô rất xấu hổ.
“Không sao, các chiến sĩ nhiệt tình lắm, từ từ em sẽ quen thôi. Lần đầu tiên chị đến đây, họ còn nhiệt tình hơn giờ nữa.” Mai Nhạc cười giải thích.
Hùng Khải dừng xe, đi xuống xách hành
lý cho cô, bỏ hành lý vào cốp xe. Kế đó, anh mở cánh cửa bên ghế phụ,
yên lặng chờ Tu Dĩnh lên xe.
“Chị dâu, em đi đây.” Tu Dĩnh vẫy tay từ biệt Mai Nhạc.
Mai Nhạc tiến lên ôm lấy cô, nói: “Chị chờ em quay lại chỗ này lần nữa, chừng đó chị làm đồ ăn ngon cho em.”
Tu Dĩnh không ngừng gật đầu, đè nén nỗi thương cảm lúc ly biệt trong lòng. Sợ nhìn thấy cảnh chia tay, cô chui tọt vào xe, nhắm mắt không dám
nhìn.
Bên ngoài, các chiến sĩ nhìn về phía xe, đứng thẳng người,
thực hiện cái chào tiêu chuẩn của bộ đội. Tất cả đều rơi vào mắt Hùng
Khải, đột nhiên anh nghĩ đến tình cản mỗi năm chiến sĩ ra quân. Có lẽ Tu Dĩnh rời đi làm các chiến sĩ nhớ đến tình cảnh xuất ngũ mỗi năm một lần chăng? Lần nào nó cũng làm Hùng Khải không dám đối diện, gặp nhau thì
dễ chia tay khó mà.
Tầm nhìn rơi trở lại người Tu Dĩnh. Anh nhìn
cô, biết cô rất khổ sở nên cũng không tiện nói gì, lẳng lặng khởi động
xe, đi ra khỏi doanh trại. Dọc đường, không ai lên tiếng. Kỳ thật, Tu
Dĩnh rất muốn mở miệng, chỉ là sợ vừa lên tiếng lại khóc mà thôi.
“Em đi rồi, anh sẽ nhớ em chứ?” Lúc sắp vào thị trấn, Tu Dĩnh mới hỏi một câu như thế.
“Nhớ, cả tim đều nhớ, giờ đã bắt đầu nhớ rồi.” Hùng Khải lái xe, vẻ mặt rất nặng nề khiến người ta có cảm giác bức bách.
Nếu đổi lại là ngày thường, nhất định Tu Dĩnh sẽ nghĩ anh trở nên ngọt ngào như thế lúc nào nhưng giờ này phút này, cô biết đó là do cảm xúc của
anh bộc phát, nó là tiếng lòng của anh bởi vì lúc anh nói, miệng không
hề cười, vẻ mặt nặng nề như thế.
Trong thị trấn thật ra cũng
chẳng có gì. Hùng Khải đề nghị đi thị trấn mua đồ chẳng qua là muốn ở
cùng Tu Dĩnh nhiều thêm một chút. Nếu muốn mua đồ, thành phố X mới có
nhiều đồ để mua. Có điều Hùng Khải không rành thành phố X lắm, ngay cả
mình cũng không rành sao dẫn Tu Dĩnh đi dạo được? Nhưng thị trấn nhỏ này thì không giống, có lúc được nghỉ cuối tuần, anh sẽ đi thị trấn mua ít
đồ… đồ dùng cần thiết. Tuy trong doanh trại cũng có nhưng mắc hơn, với
lại có khi không cẩn thận còn mua nhầm hàng giả, còn như vì sao có hàng
giả, Hùng Khải không muốn nói.
Hùng Khải dừng xe trước siêu thị Liên Hoa Thế Kỷ lớn nhất thị trấn, lấy vé giữ xe xong cùng Tu Dĩnh đi vào siêu thị.
Siêu thị rất lớn, trên dưới có hai tầng, ngoài ra còn có tầng hầm nữa, chủ
yếu là để xe. Nếu lần đầu tới quả thật không biết trên giá để hàng có
cái gì nữa. Khi đầu Tu Dĩnh đang quay mòng mòng thì Hùng Khải nhẹ nhàng
cầm tay cô, trao cho cô một cái nhìn dịu dàng.
Hai người đi tới
khu đồ ăn vặt trước. Hùng Khải mua cho cô rất nhiều thứ, cả đống túi lớn túi nhỏ. Anh giải thích là, lúc bay lỡ có buồn chán thì lấy đồ ăn giết
thời gian. Tu Dĩnh cười cười, đâu phải ngồi tàu, máy bay chỉ hai giờ là
tới, lấy đâu ra thời gian mà ăn vặt cho đỡ nhàm, có điều con gái đều
thích ăn linh tinh, chỉ là cô kêu anh mua ít lại.
Lại đi tới khu
bán ly tách, cô tưởng anh muốn mua cho cô, lại nghe anh nói: “Định mua
một cái cốc giữ ấm, chất lượng tốt một chút. Trong bộ đội không có đồ
giữ ấm, trời bắt đầu vào đông rồi, nửa đêm thức giấc toàn phải uống nước lạnh.” Anh lẩm bẩm một hồi làm cô đau lòng, liền nghiêm chỉnh chọn một
cái cốc giữ ấm cho anh, cuối cùng chọn một cái cỡ vừa. Loại này cô đã
dùng qua, chất lượng không tệ nên mới lựa cho Hùng Khải.
Đi ngang khu đồ trang sức, Tu Dĩnh không kềm lòng được dừng lại, có rất nhiều
nhẫn. Cô không phải người thích những thứ ngoài thân nhưng nhẫn không
những là đồ trang sức, còn đại biểu cho kết hôn và việc mừng. Có điều
lúc nhìn tới giá tiền, chân mày cô hơi nhăn lại. Nhẫn này giá quá mắc,
lấy tiền lương eo hẹp của Hùng Khải chắc chắn mua không nổi. Cái rẻ nhất cũng trên một vạn, mắc hơn thì khỏi cần nói. Đồ xa xỉ như vậy, đợi kiếm được nhiều tiền rồi hẵng nói đi. Tuy nghĩ thì nghĩ thế nhưng mắt vẫn
không tự chủ nhìn mấy cái nhẫn, trong lòng than thở một tiếng, cắn răng
bỏ đi.
Lại mua thêm một mớ đồ. Lúc trả tiền, Tu Dĩnh móc ví ra,
bị Hùng Khải ngăn lại, anh nói nhỏ: “Anh trả.” Nói không nhiều nhưng ánh mắt rất kiên quyết làm cô có cảm giác nếu cô nhất quyết trả tiền, anh
sẽ tổn thương chăng? Nghĩ bụng, được rồi, để anh trả đi, sau này tìm
cách mua gì đó cho anh.
Ra tới xe, Hùng Khải chất hết đồ vào cốp, lúc này đã gần giữa trưa. Anh dẫn cô vào một quán cơm. Quán cơm không
lớn nhưng rất ấm cúng, sạch sẽ, chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nhìn xuyên qua cửa kính ra ngoài, lại nhìn thấy rất nhiều đôi tình nhân nắm tay nhau trên
đường, sao tình nhân nhiều thế?
Hùng Khải không biết Tu Dĩnh
thích ăn gì nhưng từng nghe cô nói thích ăn rau, anh vẫn nhớ kỹ. Lần này chọn toàn rau, đồ ăn thanh đạm. Có điều anh thích ăn thịt, thích uống
rượu, cả bàn đồ ăn không có món nào anh thích, toàn gọi cho Tu Dĩnh. Tu
Dĩnh không biết điều này, ăn rất ngon lành. Anh ngồi đối diện, mỉm cười
nhìn cô ăn, bản thân thì chẳng buồn động đũa, mãi đến khi cô hỏi “anh
không ăn sao?” anh mới cầm chén lên ăn mấy miếng.
Bọn họ đi dạo
thêm vài chỗ mới lái xe tới thành phố X, bấy giờ đã hơn 3 giờ chiều. Từ
thị trấn tới thành phố X, lái xe nhanh thì chừng hơn tiếng là tới nhưng
sân bay còn phải làm thủ tục vào cổng, thế nên đến sớm một chút. Vào sân bay phải đi vòng, tới được phi trường đã gần 6 giờ, Hùng Khải nói: “Anh đi làm thủ tục vào cửa cho em.” Nhưng Tu Dĩnh nhất định đòi đi cùng,
Hùng Khải lại không nỡ để cô xếp hàng mệt mỏi, nói ngon nói ngọt cô mới
chịu ngồi trên ghế ở khu chờ bay đợi anh.
Cách thời gian cất cánh còn hơn một giờ, Hùng Khải ôm cô hỏi: “Mệt không?”
“Không mệt.” Có anh bên cạnh sao mệt được chứ?
Hùng Khải đau lòng vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của cô: “Đều do anh, em mới phải ngàn dặm xa xôi bôn ba đến đây.”
“Đừng nói thế, em cam tâm tình nguyện đến gặp anh. Vì người mình yêu, giày vò một chút trên đường đi có đáng gì? Em đang nghĩ, lần sau không biết
chừng nào mới gặp nhau đây.” Tu Dĩnh nói thật, vì người mình yêu làm gì
cũng vui vẻ cả.
Hùng Khải ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô nói: “Lần sau, anh xin nghỉ sẽ đi thăm em, không để em vất vả đường xa thế này nữa.”
“Anh xin nghỉ được sao?” Mắt Tu Dĩnh sáng lên.
“Tuy không biết có thể xin nghỉ hay không nhưng năm nay anh còn chưa nghỉ
phép, xin nghỉ được anh sẽ đi thăm em.” Anh lại hỏi, “Đói không? Thời
gian còn sớm, chúng ta đi qua quán ăn bên kia sân bay ăn gì đó nhé.”
Tu Dĩnh nhìn nhìn quán ăn bên đó lại lắc đầu: “Không ăn, giữa trưa đã ăn
rồi, dọc đường lại ăn quá trời đồ ăn vặt, bụng còn no này.” Kỳ thật cô
không nỡ phí thời gian vào việc ăn cơm, bây giờ hai người ôm nhau là
chuyện hạnh phúc cỡ nào.
“Anh đi mua hạt dẻ cho em.” Bên cạnh có quầy bán hạt dẻ thơm nức, anh nghĩ chắc con gái đều thích món này.
“Không cần, anh mua đồ ăn nhiều lắm rồi, đừng tốn tiền nữa.” Tu Dĩnh níu anh lại lắc đầu.
“Em thích ăn không?” Hùng Khải hỏi lại.
Tu Dĩnh gật đầu. Quả thực cô thích ăn hạt dẻ, mùi của nó cô thích nhất nhưng cô không muốn Hùng Khải tốn tiền.
“Em ngồi đây, anh quay lại liền.” Không đợi Tu Dĩnh từ chối, anh đã chạy
tới quầy hàng, mua một túi hạt dẻ to, còn nóng hổi đặt vào tay Tu Dĩnh,
“Ăn đi em, vừa rang xong, còn nóng này. Ngửi xem, thơm quá chừng.”
Lúc này, nước mắt Tu Dĩnh lần nữa nhỏ xuống, rơi vào túi hạt dẻ. Cô sợ Hùng Khải thấy lại khổ sở, lặng lẽ chùi nước mắt. Cô ăn một hạt, thật sự rất thơm, lại bóc một hạt cho vào miệng Hùng Khải, hỏi anh: “Ngon không
anh?”
Hạt dẻ thật sự thơm lại ngọt, ăn vào miệng tan ra, nhưng
anh và cô giống như thịt và vỏ hạt dẻ này vậy, sắp phải chia xa. Thời
gian nhích dần từng phút từng giây nhưng đến thời gian quy định lại
không thấy tiếng loa thông báo lên máy bay, lại nhận được tin chuyến bay bị trễ, cần phải chờ thêm bốn mươi phút. Đối với Hùng Khải và Tu Dĩnh
mà nói, không nghi ngờ gì đây là chuyện cực tốt, chí ít hai người lại có thêm bốn mươi phút cùng nhau. Nhưng dù có thế nào, cuối cùng vẫn phải
ly biệt. Tiếng loa thông báo ngọt ngào ấm áp vang lên.
“Các vị hành khách kính mến, chuyến bay số 5123 đã đến phi trường, hành khách muốn bay xin vui lòng chuẩn bị lên máy bay.”
Giây phút ấy, âm thanh ly biệt vang dội trong lòng hai người, xua đuổi thế nào cũng không đi…
[12]Một câu trong bài từ Vũ Lâm Linh của Liễu Vĩnh (柳永)đời Tống.
Hán văn:
雨霖鈴
寒蟬淒切
對長亭晚驟雨初歇。
都門帳飲無緒。
留戀處蘭舟催發。
執手相看淚眼,
竟無語凝噎。
念去去,
千里煙波。
暮靄沉沉楚天闊。
多情自古傷離別,
更那堪冷落清秋節?
今宵酒醒何處?
楊柳岸曉風殘月。
此去經年,
應是良辰好景虛設。
便縱有千種風情,
更與何人說?
Hán việt:
Vũ Lâm Linh
Hàn thiền thê thiết,
Đối trường đình vãn sậu vũ sơ yết.
Đô môn trướng ẩm vô tự,
Lưu luyến xứ, lan chu thôi phát.
Chấp thủ tương khán lệ nhãn,
Cánh vô ngữ ngưng yết.
Niệm khứ khứ,
Thiên lý yên ba.
Mộ ái trầm trầm, Sở thiên khoát.
Đa tình tự cổ thương li biệt,
Cánh na kham lãnh lạc thanh thu tiết?
Kim tiêu tửu tỉnh hả xứ?
Dương liễu ngạn hiểu phong tàn nguyệt.
Thử khứ kinh niên,
Ưng thị lương thần hảo cảnh hư thiết.
Tiện túng hữu thiên chủng phong tình,
Cánh dữ hà nhân thuyết?
Dịch nguyên điệu:
Ve kêu thảm thiết;
Chiều trước trường đình, trận mưa vừa hết.
Ngoài thành rượu tiễn chẳng hoài;
Còn quyến luyến, thuyền đà giục riết.
Nắm tay nhìn mắt lệ rơi,
Nghẹn ngào, khôn nói xiết.
Bước chân đi ngàn dặm xa khơi,
Trời Sở rộng mây chiều mù mịt.
Đa tình tự cổ đau li biệt;
Sao chịu thấu tiết thu tàn gió rét!
Đêm nay tỉnh rượu nơi nào?
Bờ dương liễu, gió mai trăng khuyết.
Biền biệt năm dài,
Thôi cảnh đẹp ngày vui giờ chẳng thiết.
Dẫu có muôn ngàn kẻ chung tình;
Dễ ngỏ cùng ai biết?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...