Lúc Ôn Hoàn vẫn còn đang ngồi ở trong phòng khách nghĩ sao Lâm Tiểu Nhã lại biết được mẹ ở viện điều dưỡng thì nghe thấy trong phòng đột nhiên truyề tới một tiếng kêu sợ hãi.
"A!........."
Ôn Hoàn chợt phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía căn phòng, không kịp suy nghĩ gì bỏ lại điện thoại di dộng chạy nhanh về phía căn phòng, đẩy cửa bước vào thì thấy mẹ Ôn nằm ở trên giường, mắt nhăm quơ tay quơ chân như là mơ thấy ác mộng.
Ôn Hoàn vội bước tới bên giường khẽ lay mẹ: "Mẹ, mẹ làm sao vậy, tỉnh lại... tỉnh lại đi..."
"A!" Mẹ Ôn đột nhiên giật mình tỉnh lại, ngồi dậy ôm mình thật chặt lui ở một bên nhìn Ôn Hoàn như là nhìn thấy cái gì rất kinh khủng rất sợ hãi, vừa lắc đầu vừa ôm chặt lấy mình, miệng không ngừng nói: "Đừng tới, a!........ đừng tới.... Nhân Hoa... Nhân Hoa, Nhân Hoa mau tới cứu em..."
"Mẹ, mẹ sao vậy?" Ôn Hoàn không biết sao mẹ lại như vậy, không biết rốt cuộc bà nằm mơ thấy cái gì, rốt cuộc trong mộng có điều gì kinh khung mà khiến cho mẹ kinh sợ như vậy.
"Tránh ra, ngươi tránh ra, tôi muốn tìm Nhân Hoa, tôi muốn tìm Nhân Hoa..." Vừa trốn vừa kêu tên của ba.
Ôn Hoàn đâu còn nghĩ được nhiều như vậy, bước tới ôm chặt lấy mẹ, nước mắt đua nhau rơi xuống: "Mẹ, ba đã mất, ba đã mất, ba đã mất rồi!"
"Thả tôi ra, thả tôi ra, các người là người xấu, tôi muốn đi cứu Nhân Hoa, ông ấy bị oan, ông ấy bị oan!" Mẹ Ôn kêu la, tâm tình rất kích động, tay không ngừng đánh vào người Ôn Hoàn, vừa cấu vừa cào.
Ôn Hoàn không quan tâm tới vết thương liều chết ôm lấy mẹ không buông tay: "Ba đã mất không về được nữa, mẹ, mẹ tỉnh lại có được hay không?!" Ôn Hoàn nói, mỗi câu mỗi chữ rơi vào trong lòng đều là nước mắt, cô không muốn, thực sự không muốn nhớ lại.
"Đã chết..." Cũng không biết có phải mẹ Ôn nghe được hay không mà đột nhiên buông cánh tay Ôn Hoàn ra, tự lẩm bẩm nói: "Đã chết, Nhân Hoa đã chết... Nhân Hoa ông ấy đã chết..."
Ôn Hoàn buông mẹ ra, từ phía sau mẹ đi vòng lên phía trước nhìn bộ dạng mẹ ngơ ngác lặng người, trong lòng có loại đau đớn không nói thành lời: "Mẹ, mẹ đừng như vậy, mẹ như vậy khiến cho con thật sự đau lòng..."
Mẹ Ôn dường như không nghe thấy Ôn Hoàn nói chút gì, cả người chìm đắm trong suy nghĩ của mình, ánh mắt ngây dại tự lẩm bẩm: "Nhân Hoa đã chết, ông ấy không cần tôi nữa... Nhân Hoa là bị hại chết, bọn họ hãm hại Nhân Hoa, là bọn họ bức chết Nhân Hoa, là bọn họ bức chết Nhân Hoa..."
"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy." Mẹ Ôn nói quá nhỏ khiến cho Ôn Hoàn không nghe rõ, cô lau nước mắt dìu mẹ đi tới ghế sofa.
Mẹ Ôn mặc cho Ôn Hoàn đỡ, miệng không ngừng nói: "Nhân Hoa bị bọn họ hại chết, Nhân Hoa là bị bọn họ hại chết..."
Lần này rốt cuộc Ôn Hoàn đã nghe rõ ràng, ngồi ở trên ghế sofa cầm tay mẹ hỏi: "Mẹ, mẹ nói ba là bị hại chết ư? Là ai, ai đã hại?"
Mẹ Ôn lẳng lặng xoay đầu nhìn Ôn Hoàn, mãi hồi lâu sau dường như mới nhận ra Ôn Hoàn, chợt giơ tay nắm vai Ôn Hoàn kêu lên: "Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn, con là Tiểu Hoàn?!"
Ôn Hoàn liên tục gật đầu, nói: "Là con, là con, con là Tiểu Hoàn."
Mẹ Ôn hơi thần bí nhìn Ôn Hoàn nói, giống như là sợ người khác nghe được, giọng nói có ý đè rất thấp: "Tiểu Hoàn, ba con bị người ta hại chết, là những người đó bức chết ba con, những người xấu đó."
Trong lòng Ôn Hoàn chấn động nhìn mẹ nhất thời không nói ra lời, có người hại chết ba? Vì vậy ba thật sự là bị người ta vu cáo hãm hại?!
Mẹ Ôn cũng không quan tâm Ôn Hoàn có nghe hay không mà chỉ không ngừng nén giọng lẩm bẩm nói ba Ôn bị người ta hại chết, những người đó thật đáng sợ.
Ôn Hoàn lấy lại tinh thần vội cầm tay mẹ hỏi: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, ba bị hại chết sao? Là ai? Là ai đã hại chết ba?"
Mẹ Ôn quay đầu ngây ngẩn nở nụ cười: "Là bọn hắn, chính là bọn hắn, là bọn hắn hại chết ba con, bọn họ sẽ không chết tử tế được."
"Là ai, nói cho con biết là ai? Thành Dân Sơn ư? Có phải là Thành Dân Sơn không?" Ôn Hoàn theo bản năng nghĩ tới Thành Dân Sơn, ông ta và ba vẫn luôn là cộng sự nhưng gặp chuyện không may chỉ có ba còn ông ta sau đó lại thăng chức.
Mẹ Ôn không biết có nghe được hay không mà chỉ lắc đầu sau đó không nói lời nào.
"Mẹ!" Ôn Hoàn gấp đến độ lay bà: "Nói cho con biết, ba có phải bị người ta hãm hại hay không, có phải là Thành Dân Sơn không? Có phải hay không?"
Mẹ Ôn không nói lời nào chỉ lẳng lặng nhìn phía trước sau đó đột nhiên bật cười ngây ngẩn, cứ như vậy nhiều lần.
"Mẹ, mẹ nói cho con biết đi!" Ôn Hoàn sốt ruột sắp khóc, cầm bả vai mẹ lay mạnh, cô nghĩ nhất định mẹ biết điều gì đó.
Cửa ở phía sau bị người mở, là bác Trương đi chợ trở về, mới vào nhà đã nhìn thấy Ôn Hoàn đang lay mẹ Ôn hỏi gì đó, thậm chí trên mặt còn rơi lệ, vội vàng buông các thứ ở trong tay xuống đi tới chỗ cô hỏi: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì?" Mắt liếc tới cánh tay Ôn Hoàn bị cào xước còn đang chảy máu, cơ bản có thể đoán ra được chuyện gì xảy ra: "Có phải lại phát bệnh không?" Vừa nói vừa bước tới kéo cánh tay cô nhìn: "Sao lại cào thành như vậy, đều chảy máu rồi."
"Cháu không sao." Ôn Hoàn rút tay về, hiện giờ thứ cô quan tâm nhất là những lời mẹ vừa nói có ý gì, giữ vai mẹ Ôn hỏi: "Mẹ, mẹ nói cho con biết, chuyện năm đó có phải là Thành Dân Sơn hại ba hay không? Còn ai biết chuyện này nữa không?"
"Thành Dân Sơn..." Mẹ Ôn lẩm bẩm ngẩng đầu nhìn Ôn Hoàn hỏi: "Thành Dân Sơn là ai?"
"Mẹ, mẹ không nhớ Thành Dân Sơn ư?" Ôn Hoàn truy hỏi.
Mẹ Ôn nhìn cô một lúc lâu rồi nở nụ cười, giơ tay chỉ cô nói: "Ha ha, tôi nhớ Thành Dân Sơn, cô chính là Thành Dân Sơn, cô chính là Thành Dân Sơn, ha ha cô là Thành Dân Sơn, ha ha..." Mẹ Ôn vừa cười vừa giơ tay kéo bác Trương ở bên cạnh có phần kích động chỉ vào Ôn Hoàn nói: "Cô ta là Thành Dân Sơn, cô ta thật sự là Thành Dân Sơn."
Bác Trương có phần bất đắc dĩ cười trừ, quay đầu nhìn Ôn Hoàn nói: "Thiếu phu nhân, cô đừng gặng hỏi nữa, bà Ôn hiện giờ có hỏi cũng không được gì."
Ôn Hoàn có phần nản lòng ngồi ở trên ghế sofa, tay chống lên trán, mặt hiện lên vẻ mệt mỏi và uể oải.
Lúc buổi tối Lục Thần trở về đã gần tám giờ, bác Trương đang ở trong phòng khách thu dọn đồ đạc thì thấy anh về liền lễ phép hỏi: "Cậu chủ đã ăn chưa, tôi để phần cơm tối cho cậu, có muốn tôi hâm nóng lên không?!"
Lục Thần không trả lời bà mà chỉ hỏi: "Ôn Hoàn đâu?"
Bác Trương chỉ tay vào căn phòng nhỏ giọng nói: "Buổi chiều bà Ôn phát bệnh đã cào rách tay Thiếu phu nhân, giờ vừa mới ngủ, Thiếu phu nhân ngay cả cơm tối cũng không ăn."
Lục Thần theo bản năng nhíu mày quay đầu nói với bác Trương: "Đem thức ăn hâm lại đi."
Bác Trương gật đầu, vội vàng buông các thứ ở trên tay xuống đi về phía phòng bếp.
Khi Lục Thần đẩy cửa đi vào thì thấy Ôn Hoàn ngồi ở cạnh giường chăm chú bất động nhìn gương mặt của mẹ Ôn, trên mặt không nhìn ra một chút tâm tình nào.
Lục Thần khẽ thở dài, lặng lẽ bước vào cửa, tay nhẹ nhàng đặt ở trên bả vai của cô.
Lúc này Ôn Hoàn mới xoay đầu lại, nhìn anh một lúc lâu mới hỏi: "Anh đã về rồi à."
Lục Thần gật đầu, thấy tay cô bị cào có chút sưng đỏ chân mày không khỏi gắt gao nhíu chặt lại, cúi người xuống kéo tay cô qua nhìn chằm chằm một lúc lâu mới thấp giọng hỏi: "Đau không?"
Ôn Hoàn không nói gì chỉ bình tĩnh nhìn anh.
Lục Thần cũng không hỏi thêm gì nữa, nắm tay kéo cô đứng dậy ra khỏi căn phòng. Dắt cô quay trở lại phòng ngủ chính, để cho cô ngồi ở trên giường còn mình thì xoay người rời khỏi phòng, không bao lâu sau mang theo một hộp cứu thương nhỏ từ bên ngoài đi vào.
Từ trong hộp cứu thương lấy ra cồn và thuốc đỏ, kéo tay cô qua đầu tiên dùng cồn nhẹ nhàng quét ở trên vết thương của cô. Vết thương bị rách da lộ ra thịt, dung dịch cồn lướt qua khiến cho Ôn Hoàn không khỏi rụt người một cái, hơi có phần run rẩy.
Lục Thần ngẩng đầu nhìn vào mắt cô không nói gì, lúc lấy thêm cồn khử trùng cũng khống chế lực nhẹ nhàng hơn. Sau khi dùng cồn khử trùng Lục Thần mới dùng bông chấm thuốc đỏ thoa lên vết thương, thoa xong còn đặc biệt cầm tay cô lên đặt ở bên miệng khẽ thổi khí.
Ôn Hoàn nhìn anh một lúc lâu sau mới mở miệng gọi anh: "Lục Thần."
Lục Thần ngẩng đầu, cất tiếng trả lời: "Ừ." Rồi đưa tay nhẹ nhàng kéo cô ôm vào trong lòng.
Ôn Hoàn tựa ở trong ngực anh khẽ mở miệng: "Mẹ nói ba bị người ta hại chết."
Lục Thần không nói gì chỉ ôm lấy cô, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
"Nhưng em không biết câu nào của mẹ là thật." Tựa ở trong ngực anh lắc đầu, Ôn Hoàn thực sự không biết câu nói kia của mẹ là thật không, có thể tin tưởng hay không.
Lục Thần cúi đầu hôn lên tóc cô, nhẹ giọng an ủi: "Đừng suy nghĩ nhiều, em mệt mỏi quá rồi."
Ôn Hoàn lắc đầu: "Nhưng em thực sự không tin ba làm chuyện phạm pháp như vậy, em muốn tin lời mẹ nói là sự thật, ba chính là bị người ta vu cáo hãm hại."
Lục Thần vỗ cô dỗ dành an ủi: "Được rồi, không cần nghĩ nữa, đều đã qua rồi."
Ôn Hoàn từ trong lòng anh lui ra ngoài, ngẩng đầu rớt nước mắt nhìn anh nói: "Lục Thần, anh giúp em tra lại chuyện năm đó có được không?" Cô chỉ muốn điều tra ra sự thật, nếu như ba thật sự bị người ta hãm hại, cô sẽ không để cho ba cõng tội danh đó cả đời.
Lục Thần gật đầu đồng ý: "Được." Thực ra từ lúc ở Thanh Đảo cô tựa ở trong ngực mình khóc anh đã liền nhờ bạn điều tra chuyện năm đó, nhưng chỉ là chuyện này xem ra dường như cũng không hề đơn giản như bọn họ nghĩ, trong đó có dính dáng tới nhiều người cấp cao, nhất thời khó mà có kết quả, anh cũng không muốn để cho cô thất vọng nên mới định chờ tất cả sự việc được rõ ràng mới nói cho cô biết.
Nhìn anh Ôn Hoàn hít mũi một cái nói: "Cám ơn anh."
Lục Thần giơ tay xoa xoa đầu của cô nói: "Đồ ngốc." Rồi kéo tay cô đứng lên: "Nào, theo anh đi ăn cơm tối, hôm nay tới giờ vẫn chưa ăn đâu." Vừa nói vừa không đợi cô từ chối liền kéo tay ra khỏi phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...