"Anh không biết tôi?" Ôn Hoàn nhìn anh, thật là có chút bất ngờ anh vậy mà không biết mình.
Lục Thần nhìn cô hỏi: "Tôi cần phải biết cô sao?"
Ôn Hoàn sửng sốt một chút, lắc đầu, nở nụ cười nói: "Xem ra tôi cũng không thành công như chị Lynda nói."
Lục Thần nhíu nhíu mày, có chút nghe không hiểu ý của cô.
Dường như nhìn thấy nghi ngờ của anh, Ôn Hoàn chủ động giải thích: "Tôi là Ôn Hoàn, là diễn viên, từng đóng vài bộ phim, tối hôm qua bởi vì bị chụp ảnh tôi với anh thuê phòng trong khách sạn, cho nên bây giờ ngoài cửa khách sạn có rất nhiều phóng viên canh chừng chờ chúng ta đi ra, tình huống sau đó anh có thể tưởng tượng được."
Mày nhíu chặt hơn chút, hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?" Anh cũng không thể cùng cô mắc kẹt ở chỗ này cả đời được, ngày kia anh còn phải quay về đơn vị sắp xếp việc diễn tập tháng sau.
"Giả làm bạn trai của tôi, đợi lát nữa đi ra ngoài chỉ cần mỉm cười là được rồi, mặc kệ bọn họ hỏi cái gì hay nói cái gì đều giao cho tôi trả lời." Ôn Hoàn thương lượng, thay vì để cho bọn họ viết cô cùng một người đàn ông xa lạ thuê phòng, còn không bằng túm người đàn ông này làm lá chắn, sau này giảm bớt những đề tài nhàm chán lại trút xuống đầu cô.
"Nói cách khác tôi với cô cùng đi ra ngoài sẽ bị chụp hình đăng lên TV, lên báo?" Lục Thần nhìn cô hỏi, chân mày cau lại như nút thắt.
Ôn Hoàn gật đầu nói: "Theo như lý thuyết thông thường đúng là như vậy."
"Không được!" Nếu để cho ông già nhà anh thấy, đến lúc đó anh đâu còn giải thích rõ ràng được, còn nữa nếu để cho mấy con nghé trong đơn vị biết càng không biết muốn trêu chọc anh thế nào!
"Anh không phối hợp với tôi nói là bạn trai tôi, đợi chính anh ra ngoài những người đó cũng vẫn sẽ hỏi, anh làm theo đúng như buổi họp báo lên truyền hình, với lại sau này những phóng viên kia muốn viết như thế nào, không phải chúng ta có thể khống chế được sao." Cô nói những điều này đều là sự thật, không có phần nào lừa gạt anh, cô ở trong cái giới này vài năm đối với những chuyện này đã sớm thấy mãi thành quen. Những phóng viên kia vốn chính là tiểu thuyết gia, khả năng vẽ chuyện người này so với người kia còn cao hơn, trí tưởng tượng càng làm cho cô cảm thấy bọn họ chỉ làm một con chó săn tin thật quá ủy khuất bọn họ.
Vớ được một tấm hình có thể đem đen nói thành trắng, có thể đem chết nói thành sống, thế nhưng có mấy người đã từng tìm tòi nghiên cứu chân tướng và chua xót phía sau tấm hình kia.
"Mẹ kiếp khỉ thật!" Lục Thần cáu kỉnh chửi một tiếng, cào tóc rồi ngẩng đầu nhíu mày nhìn Ôn Hoàn nói: "Tôi không có thói quen lừa gạt, giả vờ gì gì đó tôi không biết."
Ôn Hoàn không hiểu ý của anh hỏi: "Cho nên?"
"Đừng giả vờ, cô trực tiếp làm bạn gái của tôi, chờ chút cùng tôi về nhà một chuyến." Anh đã nghĩ qua, thay vì để cho ông bà trong nhà mỗi lần quay về đều thúc giục anh đi gặp mặt, còn không bằng trực tiếp tìm một người vừa mắt, giảm bớt phiền phức.
"Anh nói cái gì?" Ôn Hoàn thật nghi ngờ cô có phải nghe lầm hay không!
Lục Thần tuy là không hề cảm thấy cô nghễnh ngãng đến mức nghe không hiểu ý anh nói, song anh vẫn hào phóng nói lại một lần nữa: "Tôi nói để cho cô làm bạn gái thật của tôi, chờ chút nữa sau khi rời khỏi đây liền đi với tôi đến nhà gặp ba mẹ tôi."
"Anh bây giờ là đang nói đùa tôi sao?" Ôn Hoàn nghi ngờ hỏi anh.
"Cô cảm thấy tôi giống như đang nói đùa?" Gương mặt Lục Thần nghiêm túc, cương nghị lộ ra vẻ quang minh chính đại.
"Tôi..." Ôn Hoàn cảm thấy có loại cảm giác nghĩ muốn điên, anh nói căn bản chính là chuyện cười, nhưng vấn đề là vẻ mặt nghiêm túc của anh kia giống như đang làm báo cáo luận án, nhìn không có một chút dấu vết đùa giỡn nào.
"Cô thế nào?"
"Tôi mới không thèm làm bạn gái anh." Ôn Hoàn có chút thẹn quá hóa giận quay đầu đi.
Cau mày có vẻ không vui hỏi: "Vì sao?"
Ôn Hoàn xoay người, có chút kích động nói: "Tôi hoàn toàn không biết anh!" Thực sự là chẳng biết tại sao, anh làm như đang quay TV sao, lần đầu tiên gặp mặt đã làm bạn gái anh!
Nghe vậy, Lục Thần nói" Tôi là Lục Thần, cô tên là Ôn Hoàn."
"Anh!..." Ôn Hoàn nghẹn lời, thật là bị anh làm cho tức giận, tức giận đến mức một câu cũng không nói được.
Khóe miệng Lục Thần cong cong, cảm thấy nhìn bộ dạng cô thẹn quá hóa giận như vậy rất có thú vị.
"Biết tên coi như là biết sao, tôi cũng không biết anh làm cái gì, người ở đâu, bao nhiêu tuổi!"
"Lục Thần, 31 tuổi, người Giang Thành, nghề nghiệp quân nhân."
"Quân nhân, giải phóng quân không phải nên thay dân chúng giải quyết vấn đề sao?" Ôn Hoàn chất vấn.
"Giải phóng quân cũng phải tìm bạn gái."
Ôn Hoàn thật là bị đánh bại, tức giận tay cầm áo choàng tắm đều run lẩy bẩy, cô đem mắt to trừng anh hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể xoay người nhặt quần áo rơi trên mặt đất đi vào phòng tắm, không vui nói: "Lười phải nói với anh."
Rầm!...........
Lục Thần nhìn cánh cửa phóng tắm nặng nề đóng sầm lại, khóe miệng không nhịn được cười lớn hơn chút. Cuối cùng Ôn Hoàn vẫn là thỏa hiệp, bởi vì cô không có nhiều thời gian cùng anh hao tổn ở chỗ này, cô muốn nhanh chóng đi thăm mẹ.
Đương nhiên nói đồng ý làm bạn gái anh cũng chỉ là tạm thời, để cho anh trước phối hợp với cô đi ra ngoài rồi hãy nói tới màn có nhận hay không đó chính là chuyện đến lúc đó.
Đi ra trước thang máy, Ôn Hoàn đổi lại nụ cười chiêu bài kia, kéo tay Lục Thần đi tới đại sảnh khách sạn.
Lục Thần nhìn mắt cô, cau mày hỏi: "Cô học được cách trở mặt của Tứ Xuyên à?" Mặt thay đổi so với lật sách còn nhanh hơn.
Ôn Hoàn chỉ trừng mắt anh, song rất nhanh thì thu hồi ánh mắt, cũng không nói chuyện. Quả nhiên như chị Lynda nói ở trong điện thoại, ngoài cửa có một đám phóng viên săn tin thấy hai người Ôn Hoàn từ trong đi ra, tất cả nhốn nháo chen lên, microphone, camera, người người ồn áo gần giống như chợ bán thức ăn truyền thống.
Lục Thần theo bản năng vươn tay đem cô che chở vào trong ngực, mà bảo vệ khách sạn cũng ở phía sau chạy tới, cố gắng hết trách nhiệm đem đám người ngăn cản giữ vững khoảng cách nhất định với Ôn Hoàn, mà Ôn Hoàn đang bị Lục Thần che chở vào trong ngực e thẹn hệt như một cô gái bé nhỏ hạnh phúc.
"Ôn tiểu thư, người đàn ông bên cạnh cô đây có quan hệ thế nào với cô?" Đám phóng viên truyền thông săn tin nắm chắc thời điểm hỏi, đây có thể liên quan đến trang đầu ngày mai của bọn họ.
Một người đặt câu hỏi, một người khác lập tức theo kịp: "Đúng vậy, nói một chút đi, hai người quan hệ thế nào?"
Ôn Hoàn vẫn duy trì mỉm cười như cũ, từ trong lòng Lục Thần rời khỏi, giơ tay lên ý bảo bọn họ yên lặng, sau đó một lần nữa nắm tay Lục Thần nói: "Anh ấy là bạn trai tôi, chúng tôi là quan hệ bạn trai bạn gái."
"Hai người gặp gỡ bao lâu rồi, vị tiên sinh này là người trong giới sao?" Trong đám người có người đặt câu hỏi.
Ôn Hoàn cười cười, nhìn lại người đặt câu hỏi nói: "Chúng tôi gặp gỡ được một thời gian rồi, tình cảm ổn định, bạn trai tôi không phải người trong giới cho nên xin mọi người buôn tha cho anh ấy, cũng đừng viết loạn lên."
"Đêm qua hai người có phải đến khách sạn thuê phòng tình cảm mãnh liệt triền miên hay không?" Luôn có người thích đem vấn đề hỏi trắng ra như vậy.
Đứng bên cạnh Lục Thần có chút không vui nhíu mày, nhìn lại người vừa hỏi, vừa muốn mở miệng người bên cạnh nhanh hơn anh một bước đã mở miệng nói: "Bình thường giữa bạn trai bạn gái gặp gỡ cùng nhau đến khách sạn qua đêm cũng không có gì kỳ quái chứ? Tôi nghĩ tất cả mọi người cũng đã từng có đi, phải không?"
Một đám người bị lời của cô đùa giỡn, chỉ có điều cũng không định đến đây buông tha bọn họ, tiếp tục hỏi: "Vậy Ôn tiểu thư trước đây cùng đạo diễn Trương kia thật chỉ là quan hệ hợp tác đơn giản sao?"
"Đương nhiên chỉ là quan hệ hợp tác, mọi người cũng chớ nói lung tung, bạn trai tôi hiểu lầm sẽ không tốt." Nói xong quay đầu nhìn vào mắt Lục Thần bên cạnh, cong chân mày hướng anh cười, vẻ mặt kia nhìn thật là gương mặt hạnh phúc.
Lục Thần nhìn cô cười cong chân mày, nhất thời có chút cảm giác tựa như bị thôi miên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...