Cảnh quay của Ôn Hoàn ở thành phố A đến chiều hôm qua đã kết thúc tất cả, bởi vì tổ kịch muốn bổ sung thêm vài cảnh ngoại cảnh, khoảng chừng còn phải nửa ngày nữa cho nên Ôn Hoàn mất nửa buổi bận bịu.
Kết hôn trong quân đội so với đăng ký kết hôn bình thường còn phải phiền toái hơn một chút, không những phải có giấy tờ kiểm tra chính trị mà còn phải có thư giới thiệu.
Song những thứ này cũng không phiền phức đến Ôn Hoàn, thư giới thiệu ngay từ lần trước lúc ba Lục và mẹ Lục tới đã làm xong rồi, cho nên chỉ cần hai người mang theo sổ hộ khẩu và các giấy tờ liên quan tới là được rồi.
Lúc Ôn Hoàn đi còn cố ý đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang để tránh cho bị người ta nhận ra mà tạo thành náo động không cần thiết. Hôm nay hình như rất đẹp ngày, trong cục dân chính có rất nhiều người xếp hàng đăng ký kết hôn.
Hai người Ôn Hoàn và Lục Thần xếp hàng phía sau đoàn người, gương mặt của Lục Thần hơi lộ ra vẻ cương nghị có phần nghiêm túc.
Ôn Hoàn đứng bên cạnh anh, buồn cười bước tới nói nhỏ vào tai anh: "Anh đang hồi hộp à?"
Nghe thấy vậy, hơi nhướng cặp lông mày rậm lên, không thừa nhận: "Anh không có."
Ôn Hoàn khẽ cười, giơ lên nắm tay của hai người, nói: "Lòng bàn tay anh đang chảy mồ hôi làm cho em nhớp nháp khó chịu."
"Đó là vì trời nóng." Người nào đó rõ ràng là đang trợn mắt nói dối, vừa rồi lúc ra cửa còn sợ cô sẽ lạnh nên dặn cô phải mặc thêm áo ấm.
Ôn Hoàn cũng không bắt bẻ, thực ra trong lòng mình cũng có chút căng thẳng khó hiểu, so với bất kỳ cảnh quay trong bộ phim nào đều lo âu hơn.
Trước cửa sổ làm chứng nhận là một vị bác gái gần 50 tuổi, thấy Ôn Hoàn gỡ khẩu trang ra còn nhìn rất chăm chú vào mắt của Ôn Hoàn, nhìn một lúc lâu sau mới trêu ghẹo nói: "Cháu gái à, sao bác nhìn cháu rất quen mắt."
Ôn Hoàn giơ tay lên che khóe miệng, lúng túng nói: "Mặt cháu phổ cập."
Bác gái làm chứng nhận kia lắc đầu: "Không giống, cháu xinh đẹp như vậy sao có thể coi là mặt phổ cập được." Lại ngó Ôn Hoàn một lúc lâu, dù sao vẫn có cảm giác gặp ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời không thể nào nghĩ ra là rốt cuộc đã gặp ở đâu!
Tính tình Lục Thần có chút nóng này, thấy bác gaí lề mề chậm chạp không đóng dấu, hơi sốt ruột nói: "Chúng cháu đến đây làm giấy kết hôn chứ không phải đến đây nhận người thân, sao bác phải quan tâm xem cô ấy giống ai."
Giọng của Lục Thần hơi kích động, bị Ôn Hoàn bên cạnh kéo áo tức giận liếc một cái.
Vị bác gái làm chứng nhận quay đầu liếc nhìn Lục Thần, mặt hơi không vui, lại quay sang nói với Ôn Hoàn: "Cháu gái à, cháu cần phải suy nghĩ cho kỹ, kết hôn là chuyện cả đời, đàn ông có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là... Anh ta phải đối xử tốt với cháu, nếu như gặp phải một người tình tính nóng nảy còn hay động tay động chân thì người khổ chính là mình." Vừa nói thỉnh thoảng còn nhìn sang Lục Thần, dễ nhận thấy đây chính là nói Lục Thần.
"Này, bác nói cái gì đó." Bác gái này thật sự là quá lắm rồi, anh đến làm giấy kết hôn thì chỉ cần làm là được rồi, còn nói một đống chuyện không liên quan.
Vị bác gái làm giấy chứng nhận kia không nhìn thẳng vào gương mặt hung dữ của anh, lời lẽ ngay thẳng nói: "Tôi để cho cháu gái này suy nghĩ thật kỹ, tránh cho sau này bị cậu ức hiếp." Vừa nói vừa xoay đầu sang khuyên nhủ Ôn Hoàn: "Cháu xem vẻ mặt hung ác của cậu ta xem, sau này không chừng còn có thể động tay động chân đấy."
"Phụt..." Ôn Hoàn không nhịn được bật cười, nhìn người nào đó bên cạnh tức giận đến nỗi mặt đỏ găng, càng cười vui vẻ hơn.
"Cháu gái, cháu đừng cười, bác nói là thật." Vị bác gái làm chứng nhận kia hào hứng nói, giống như thật sự đã từng nhìn thấy Lục Thần động tay động chân.
Ôn Hoàn cố gắng nín cười, không ngừng gật đầu.
Lục Thần tím mặt lại lườm cô, quay đầu kích động nói với bác gái kia: "Nè bác gái, cháu lại không biết bác."
"Chẳng qua là tôi sợ cháu gái đây bị lừa gạt." Vị bác gái làm chứng nhận trừng mắt ngược lại anh.
Lục Thần tức giận đến nỗi không nói ra lời, anh đâu ngờ đi làm đăng ký kết hôn còn gặp phải một bác gái quấy rầy anh như vậy!
"Bác gái, anh ấy không đánh cháu đâu." Ôn Hoàn bên cạnh lúc thấy anh tức giận muốn phát cáu liền mở miệng giải thích giùm anh, quay đầu nhìn vào mắt anh, nhìn bộ dạng anh tức giận đến nỗi đỏ mặt tía tai liền buồn cười vươn tay kéo anh lại.
Vị bác gái làm chứng nhận kia vẫn còn chưa từ bỏ ý định, tận tình khuyên nhủ: "Cháu gái, cháu đừng thấy bây giờ cậu ta đối xử tốt với cháu, đàn ông trước khi kết hôn đều..."
Không đợi bác gái nói xong, Ôn Hoàn ngắt ngay lời bác gái, nói: " Bác gái, cấp giấy chứng nhận cho chúng cháu đi." Nếu không làm, không chừng là không kịp máy bay mất.
"Thật không suy nghĩ thêm nữa à?"
"Nè, bác đủ rồi." Không thể nhịn thêm được nữa, bà ta rõ ràng là muốn chia rẽ bọn họ, Lục Thần ưỡn người lên trừng mắt với vị bác gái kia nói: "Vợ cháu đã nói muốn gả cho cháu, bác nói nhiều như vậy làm gì, ở nơi này của bác là làm giấy kết hôn, không phải ly hôn, bác làm ơn minh mẫn chút, đừng không có việc gì rảnh rỗi chia rẽ chúng cháu!"
Vị bác gái kia thật sự là bị khí thế của Lục Thần dọa cho, nhưng ngoài miệng vẫn không làm cho người ta dễ chịu, lẩm bẩm nói: "Cậu, cậu hung dữ cái gì, tưởng lớn tiếng tôi sẽ sợ cậu sao." Nhưng sau khi nói xong cuối cùng vẫn bắt tay vào làm giấy chứng nhận cho bọn họ.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, Ôn hoàn rất không khách khí bật cười, Lục Thần lườm cô rồi quay đầu trợn mắt với vị bác gái kia, mặt vô cùng buồn bực.
Đưa giấy chứng nhận cho hai người, lúc đưa cho Lục Thần cầm bác gái vẫn còn đề phòng nhìn vào mắt anh, sau đó nhìn Ôn Hoàn, nhíu mày như là chợt nhớ tới cái gì, bỗng dưng mở to hai mắt chỉ vào Ôn Hoàn: "Ôi, bác nhớ ra rồi, cháu chính là..."
Ôn Hoàn giơ tay đặt lên môi, lắc đầu ý bảo bà ta không nên nói ra.
Vị bác gái kia rất có kinh nghiệm nên hiểu rõ gật đầu, không lên tiếng, nhấc tay vẫy vẫy Ôn Hoàn để cho cô sát gần lại một chút, nhỏ giọng nói: "Con bác rất thích cháu, ký tên cho bác nhé."
Nghe vậy Ôn Hoàn nở nụ cười, gật đầu lấy giấy bút ký tên của mình, ngoài ra còn kèm theo một câu chúc phúc tốt đẹp.
Lúc từ bên trong cục dân chính đi ra, Lục Thần bên cạnh mặt vẫn thối hoắc, trên mặt giống như dán tờ giấy viết mọi người đừng có tới gần, xung quanh đều tỏa ra khí lạnh.
Ôn Hoàn buồn cười, vươn tay kéo lấy tay anh: "Vẫn còn tức giận à?"
Lục Thần quay đầu lại trừng mắt nhìn cục dân chính, bực bội nói: "Thật sự không hiểu ra sao cả!"
Ôn Hoàn cười, đây là lần đầu tiên cô thấy anh một câu cũng không nói được, bình thường luôn là anh chặn họng cô, bây giờ nhìn anh như vậy thật là giống chuyện đùa.
"Em còn cười được à, em là một cô nhóc không có lương tâm, thấy người đàn ông của mình bị người ta bắt nạt còn đắc ý?"
Ôn Hoàn không hề nghĩ ngợi, mau mồm mau miệng nói: "Anh mới không phải là người đàn ông của em."
Lục Thần bên cạnh ôm chầm lấy cô, để cho cô dán chặt vào mình, nói: "Vậy nếu muốn bây giờ anh dẫn em đi bổ sung thêm bước cuối cùng, hử?"
Ôn Hoàn mắc cỡ đỏ mặt tức giận đánh anh, đẩy anh ra: "Anh là tên lưu manh."
Lục Thần cười to, tâm tình vốn đang buồn bực bị bộ dạng thẹn thùng của cô làm cho tiêu tan không ít, nhìn thấy chuỗi bách hóa đối diện, đột nhiên nghĩ đến cái gì liền kéo tay cô bước nhanh tới phía bên kia.
Bị anh lôi đi, Ôn Hoàn vừa bước vội vừa hỏi: "Nè, muốn đi đâu vậy, chút nữa em còn phải tới sân bay đó."
Chỉ nghe thấy Lục Thần nói: "Mua nhẫn, nhốt em vào tù, để cho em biết ai mới là người đàn ông của em!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...