Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh

Thời gian giống như ngừng lại, trong nhất thời yên lặng không nghe được bất kỳ âm thanh gì, mắt chỉ có thể cố định nhìn anh như vậy.

Nhìn bộ dạng sững sờ ngây ngốc của cô, Lục Thần không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ở trên môi cô, vừa cười vừa nói: "Vui quá hóa ngốc rồi à?"

Lúc này Ôn Hoàn mới phục hồi lại tinh thần, mặt thoáng cái đỏ bừng lên, trừng mắt nói: "Tôi không phải." Cô đâu có vui quá hóa ngốc, rõ ràng là bị khí thế của anh làm cho choáng váng!

"Không được, không muốn cũng phải muốn!" Vẻ mặt Lục Thần nghiêm túc: "Anh cầu hôn không phải để cho em có cơ hội từ chối anh." Chẳng qua là bổ sung theo trình tự của cô mà thôi, anh chính là cự tuyệt tất cả câu trả lời có ý phủ định.

Ôn Hoàn thực sự có chút tức giận, người đàn ông này quả thực rất quá đáng, cô quát lên với anh: "Là tôi phải kết hôn, dựa vào cái gì tôi không thể tự̉ mình làm chủ chứ!"

"Bởi vì anh giúp em làm chủ!" Lục Thần nói như chuyện đương nhiên, mặt không đỏ, không thở mạnh.

"Anh không có quyền!" Anh là cái gì của cô chứ, có quyền gì mà thay cô quyết định.

"Phản đối không có hiệu quả, em phải kết hôn cùng anh, những chuyện khác đều có thể thương lượng, riêng chuyện này không có thương lượng gì hết." Vẻ mặt Lục Thần nghiêm túc, thái độ không nói phải trái.


"Anh độc tài!" Ôn Hoàn sắp bị anh làm tức điên lên, người đàn ông này vốn không có cách nào nói chuyện với anh!

"Tùy em thích nói thế nào cũng được, dù sao chuyện kết hôn cứ quyết định như vậy." Lại lần nữa đem hộp cơm trên bàn đưa cho cô, muốn kết thúc cái đề tài này nói: "Ăn đi!"

"Tôi không ăn." Ôn Hoàn cự tuyệt, đôi mắt to nhìn anh chằm chằm, trên mặt tràn ngập kháng nghị cùng không vui.

Lục Thần nhíu mày, để đũa xuống nhìn cô. Ôn Hoàn đối mặt với anh, bình tĩnh nhìn vào mắt anh, tỏ rõ thái độ kiên quyết của mình.

Cứ nhìn nhau như vậy một lúc lâu, thấy cô thực sự nổi giận, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường không có một tia ý tứ muốn thỏa hiệp nào, giọng điệu Lục Thần xoa dịu mở miệng nói: "Anh không có quyền thay em làm bất cứ quyết định gì, nhưng chuyện đã đến nước này em phải chịu trách nhiệm với anh."

"Chịu trách nhiệm cái gì? Chúng ta..."

"Trước tiên hãy nghe anh nói hết đã." Lục Thần giơ tay lên ngắt lời cô: "Nếu không vì cứu em anh cũng không đến nỗi phải trình mặt lên các trang bìa báo chí lớn như vậy, cho dù lúc diễn tập toàn thắng trên báo Đảng cũng chỉ có một tấm hình nho nhỏ mơ hồ còn không thấy rõ mặt."

Lục Thần nói tiếp: "Tiếng tăm của em thực quá lớn, chuyện của em và anh khiến cho tất cả mọi người đều biết, trở về đơn vị lãnh đạo còn tìm riêng anh nói chuyện, báo cáo kết hôn của anh gần như một đường được bật đèn xanh thẳng tuốt, đáng lẽ phải một tháng mới có thể ban xuống dưới đây chỉ hơn hai mươi ngày đã phê duyệt rồi. Hơn nữa em cũng nhìn thấy đấy, đám nhóc kia đều gọi em là chị dâu, nếu như em không gả cho anh, anh biết đi đâu tìm vợ đây. Với lại nếu bởi vì tác phong có vấn đề, chức trung tá của anh nói không chừng còn bị bãi bỏ, không phải em nên chịu trách nhiệm với anh sao?"

Hành quân trong chiến tranh cũng phải chú ý chiến lược không thể sử dụng vũ lực bừa bãi được, muốn cưới được vợ cũng phải dựa trên nguyên tắc như vậy.

"Vậy, vậy cũng không thể vì như vậy mà buộc hai chúng ta kết hôn." Anh nói như vậy, giọng của Ôn Hoàn rõ ràng có chút yếu đi, nếu như liên quan đến vấn đề tiền đồ của anh, truy ra trách nhiệm bởi vì liên quan tới scandal của cô mà bị giáng chức, cô quả thực phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Nhưng trách nhiệm này cô thực có chút kham không nổi.

Lục Thần hỏi ngược lại: "Vậy em bảo nên xử lý thế nào?"

"Tôi... tôi..." Ôn Hoàn ê a hồi lâu cũng không nói ra được một lý do, trong lòng nôn nóng, nhìn Lục Thần nói: "Cho dù vì vấn đề tiền đồ của anh, nhưng anh lại không thích tôi, đến lúc anh gặp được người mình thích, quay về đòi ly hôn với tôi như vậy càng thêm phiền phức."

Nghe vậy Lục Thần cau mày trừng hai mắt, nói: "Ai nói anh không thích em!"

"Hả..." Ôn Hoàn sửng sốt, có chút không phản ứng kịp với bày tỏ của anh.


"Nếu anh không thích em, anh hôn em làm gì?" Nhìn cô Lục Thần nói rất chân thành, vẻ mặt nghiêm túc nói về chuyện đó: "Anh không tùy tiện hôn người khác."

"Nhưng anh đúng là hôn rất tùy tiện mà..." Ôn Hoàn nhỏ giọng lẩm bẩm phản bác, biết chưa được hai mươi bốn tiếng đồng hồ đã hôn cô đến điên đảo, cái này cũng không được xem là tùy tiện à!

"Đó là vì em là bạn gái của anh!" Lục Thần nói thêm: "Hôn môi giữa những người yêu nhau vốn là chuyện bình thường, chẳng có vấn đề gì." Người nào đó dường như hoàn toàn quên mất buổi tối hai người gặp nhau lần đầu tiên, lúc đó vẫn còn chưa phải là "người yêu" anh đã đè người ta xuống hôn rất lâu.

"Nhưng chúng ta vốn không phải là người yêu chính thức, chẳng qua là kế sách tạm thời mà thôi." Ai ngờ cô lại chọc phải một người phiền phức lớn như vậy, vừa vô lại vừa bá đạo.

"Anh vẫn luôn rất nghiêm túc!" Cái gì giả, cái gì kế sách tạm thời, anh cũng chưa từng đồng ý qua.

Ôn Hoàn nói không lại anh, dứt khoát không thèm nói nữa, tức giận xoay người qua chỗ khác không nhìn anh.

"Giống như trẻ con vậy." Lục Thần buồn cười vươn tay xoa xoa đầu cô: "Được rồi, không nói những chuyện này nữa, ăn cơm trước đi, đều sắp nguội hết rồi."

Ôn Hoàn đâu còn hứng thú ăn uống, cô tới đây là để nói với anh cô không đồng ý kết hôn, nhưng hoàn toàn không nói lại được anh, vẻ mặt đau khổ đứng dậy nói: "Tôi muốn đi về."

Nghe vậy, Lục Thần nhíu mày, từ chối thẳng: "Không được, buổi tối ở lại đây."


"Tôi phải đi về, ngày mai tôi còn buổi quay phim."

"Ngày mai cuối tuần anh được nghỉ, anh đưa em quay về."

Tôi không muốn, tôi phải đi về, chờ anh ăn xong đưa tôi trở về." Ở đây anh không có phòng khác, cũng không có giường khác, ở lại thì ngủ ở đâu!

Lục Thần hoàn toàn không để ý phong độ của đàn ông, từ chối thẳng: "Anh từ chối."

"Anh..." Ôn Hoàn vẫn còn muốn nói, điện thoại di động trong túi để ở phía sau chợt vang lên, lấy ra xem hóa là Tiểu Lâm gọi tới, cô liếc nhìn Lục Thần nói: "Người của tôi tới đón." Nói rồi ấn phím nghe cầm điện thoại lên nhận.

Nhưng còn không đợi cô mở miệng, Lục Thần nhanh tay đoạt lấy điện thoại trong tay cô ấn tắt máy, tịch thu bỏ vào túi quần của mình.

Ôn Hoàn lớn tiếng kháng nghị: "Tại sao anh có thể như vậy?!"

Lục Thần không thèm để ý đến bất mãn và kháng nghị của cô, nói: "Dù sao cũng phải kết hôn, ở cùng một chỗ chẳng làm sao cả, có gì khác người đâu. Được rồi, ăn đi, ăn xong anh đưa em ra ngoài đi dạo một lát."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui