Sau khi tam công tử Lục gia, Lục Thiểu Du thi đậu Trạng Nguyên, nhà họ Lục cũng chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để cưới tiểu nữ nhi Mục gia, Mục Khanh Khanh.
Ngày này, cây hoa phù dung trong vườn trùng điệp (chồng chéo lên nhau ạ), mềm mại tươi đẹp đến vô cùng. Ngày đó là ngày Lục Thiểu Du cưới Mục Khanh Khanh.
Diễn cảnh hôn lễ của Lục Thiểu Du và Mục Khanh Khanh không phải khó khăn, nhưng tân nương thời cổ thực sự rất vất vả, trên đầu đeo đầy những cây trâm Minh Châu, khiến cho tôi cảm thấy cái cổ của mình cũng sắp gãy rời. Như vậy vẫn chưa là gì, còn phải đội khăn voan ngồi trong chiếc kiệu chật hẹp, khi kiệu hoa được nâng lên, nghiêng nghiêng ngả ngả khiến tôi sợ hết hồn, cả đoạn đường đi như vậy vừa khó chịu vừa choáng váng. Quỷ đạo nổi tiếng là người không bao giờ dùng người diễn thế, vì hiệu quả toàn thể được tốt đẹp tôi chỉ có thể tự mình trải nghiệm.
Sau khi quay xong cảnh kiệu hoa đi trên phố, cuối cùng cũng tới trước cửa Lục phủ, trong kịch bản vốn là Mục Khanh Khanh tự mình đi ra khỏi kiệu hoa, nhưng vì ngồi trong kiệu hoa quá lâu nên chân tôi bị tê dại, không thể động được, điều này khiến tôi cảm thấy muốn khóc, bởi vì cảnh này quá khủng khiếp, tôi không muốn phải chịu tội một lần nữa đâu………
Tôi vẫn còn đang chìm trong tiếng than thở, đột nhiên cảm thấy có một trận gió thổi qua, hình như Phó Quân Nhan có thể hiểu được sự đau khổ của tôi, anh nhấc màn kiệu lên, khom người ôm tôi từ trong kiệu ra ngoài, anh ôm ngang người tôi, không để lại chút dấu vết nào, vỗ vỗ vào lưng tôi như đang an ủi. Sau đó anh cứ ôm tôi như vậy, bỏ qua kịch bản là Mục Khanh Khanh phải tự mình bước qua chậu than, khiến cho nội dung vở diễn phải sửa lại.
Qua vụ này, Quỷ đạo cũng không có ý kiến gì cả, hơn nữa còn khen Phó Quân Nhan thay đổi kịch bản đạt được hiệu quả rất tốt.
Phó Quân Nhan chỉ lắc đầu một cái, bình tĩnh đáp: “Tiểu Ái bị tê chân.” Khiến Quỷ đạo nhìn tôi với vẻ mặt không biết nói gì, d-i-ễ-n- -đ-à-n- -l-ê -q-u-ý-- -đô-n-, mọi người nhìn tôi với ánh mắt hâm mộ đến phát điên.
Nói xong, Phó Quân Nhan nhẹ nhàng đặt tôi xuống, dìu tay tôi, để tôi thử đi bộ, dùng giọng điệu như đang dỗ đứa bé nói với tôi: “Em đi vài bước đi, chân sẽ tự hết tê thôi, không cần sợ.”
Khi đó, tôi chỉ muốn nói, tôi không sợ. Nhưng thật sự quá ấm áp, tôi không nói được cái gì, chỉ nắm chặt lấy tay anh, nghĩ muốn yếu ớt như vậy mãi mãi. Dù sao trên đời này cũng đâu có việc gì hạnh phúc bằng việc được người đàn ông của mình cẩn thận bảo vệ chăm sóc như vậy…………
Chính trong đêm tân hôn, Lục Thiểu Du nắm tay Mục Khanh Khanh, đứng ở trước cửa đình, tự tay trồng một bụi cây sơn trà.
Sau đó, màn trướng lụa đỏ, tình ý liên tục, Lục Thiểu Du và Mục Khanh Khanh cuối cùng cũng diễn cảnh uyên ương.
Sau khi cô dâu kính trà người nhà trượng phu (chồng), Mục Khanh Khanh lại về phòng một lần nữa, nghỉ ngơi một lần nữa.
Lục Thiểu Du tốt tính,đến lúc mặt trời đã lên cao, mới gọi Mục Khanh Khanh rời giường, hắn dụ dỗ: “Khanh Khanh, mặt trời lên cao rồi, mau dậy thôi nào.”
Mục Khanh Khanh cũng không nghe theo hắn, hơi hé mắt ra, nhìn thấy cả người Lục Thiểu Du đều sáng rực, sạch sẽ, lười biếng nói: “Ta không dậy chẳng lẽ trời đổ mưa sao, lúc này để huynh chuyển cho ta cái ô đi.” Dáng vẻ ngây thơ, rất hấp dẫn người khác, ngoài miệng thì oán giận, nhưng đáy mắt tràn đầy ý cười.
“Sao lại có người ghi hận lâu như vậy chứ.” Lục Thiểu Du nhỏ giọng cười khẽ, nụ cười sáng chói khiến người ta mê mệt.
Mục Khanh Khanh nghe vậy vỗ tay xuống giường, vuốt lại mái tóc của bản thân nói: “Ta vốn là một người ghi thù, cái người ngốc nghếch này hôm nay mới biết sao?” Nói xong lại che miệng cười, trừng mắt nhìn nói: “Nếu huynh gọi ta một tiếng tổ tông bà nội, ta lập tức đứng dậy.”
Lục Thiểu Du nghe vậy cũng sững sờ, liếc nhìn nàng, mí mắt cũng hơi nâng lên, đáy mắt trong suốt cũng hơi gợn sóng, trên mặt lộ vẻ do dự. Mục Khanh Khanh thấy hắn vậy mà muốn làm thật, khẽ cười, vội vàng vươn tay ra che kín miệng hắn, nói: “Ngốc nghếch, dù huynh có gọi thì ta cũng không trả lời.” Nói xong cũng ngoan ngoãn đứng dậy, không tiếp tục làm khó tướng công của mình nữa.
Ban đêm tôi lén hỏi Phó Quân Nhan, nếu như tôi cũng giày vò anh như vậy thì anh làm thế nào?
Anh cười nói: “Thật ra thì cũng không sao, đó chỉ là sự vui thú trong tình yêu thôi, không có gì lễ phép cả. Hơn nữa, Mục Khanh Khanh đã gả cho Lục Thiểu Du.” Anh vừa nói vừa chỉ vào tôi, lại chỉ vào mình, nháy mắt mấy cái nói: “Kết hôn sống chết, nối dõi tông đường, sau đó tất nhiên Khanh Khanh sẽ thành tổ tông bà nội rồi.” …… Anh nói một câu hai nghĩa, ý ở đây chính là Khanh Khanh là vợ, lời nói này khiến tôi đỏ bừng cả mặt.
Sau đó anh đưa cánh tay sang ôm tôi, bàn tay dò vào trong quần áo tôi vuốt ve, đầu lưỡi ướt át cuốn quanh lỗ tai tôi, mập mờ hỏi: “Bảo Bối, có muốn làm tổ tông bà nội ở Phó gia không, cho An An thêm người cháu nhỏ.
Tôi cắn môi, giữ chặt cánh tay anh đang luồn vào váy tôi, gương mặt hồng đến nhỏ máu, nhẹ giọng nói: “Phó Quân Nhan, anh không cần phải nói ra như thế.”
“Ừ, muốn tự cố gắng.” Nói xong anh hôn lên hàng mi, lông mày, triền miên, bàn tay tôi đưa vào mái tóc mềm mại của anh, mặc anh hôn từng chỗ từng chỗ. Cúi đầu nhìn gương mặt đẹp trai của anh, bờ môi ướt át màu hồng, trong bóng đêm rất mê người, sau đó anh lại mang chút trẻ con gật đầu một cái, hôn lên ngực tôi, cười híp mắt nói: “Ừ, chúng ta sinh đứa bé, để chơi đùa với An An……”
Lục Thiểu Du và Mục Khanh Khanh đang trong giai đoạn tân hôn, tất nhiên thường xuyên dính chung một chỗ. Nhưng không lâu sau triều đình phong quan cho Lục Thiểu Du, dần dần, xã giao, công sự cũng nhiều hơn.
Mục Khanh Khanh tuy là người tính tình bướng bỉnh nhưng cũng rất hiểu lễ nghĩa. Nàng không nháo, không ầm ĩ, lại thông minh nghĩ ra các phương pháp, dùng Huân hương đánh dấu lên sách, lại viết lên những chữ uyên ương nhỏ, viết cho phu quân của mình những lời tâm tình, tăng thêm chút lạc thú trong sinh hoạt.
Cùng sống dưới mái hiên, tình cảm vô cùng tốt, Mục Khanh Khanh luôn đoán được thời gian Lục Thiểu Du hoàn thành xong công việc xã giao. Không nghĩ đến một ngày, Lục Thiểu Du lại về nhà trước thời gian, phiếu tên sách còn chưa làm xong,d/i/ễ/n/ /đ/à/n/ /l/ê/ /q/u/ý/ /đ/ô/n, lại bị Lục Thiểu Du thấy nương tử mình đang cầm bút, gương mặt thẹn thùng động lòng người, tất nhiên sẽ sinh tò mò tiến lên hỏi: “Khanh Khanh đang làm gì thế?”
Mục Khanh Khanh kinh hãi ngẩng đầu lên, thấy Lục Thiểu Du trở về, xấu hổ đổ hết mặt, bàn tay vội vàng che lại phiếu sách vừa viết xong, cả người cũng không dám động đậy. Xấu hổ giận dữ nói: “Cái người ngốc nghếch này, sao lại tới đây? Đừng nhìn như vậy mà.”
Lục Thiểu Du thấy nàng như vậy cũng buông tay ra, nhưng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, nói: “Khanh Khanh, nàng bị bệnh sao?”
Mục Khanh Khanh nghe xong vội vàng dậm chân, hét lên: “Huynh là đồ ngốc, ban ngày mà nói linh tinh cái gì vậy, ta rất khỏe.”
Lục Thiểu Du thấy nàng càng nói sự tức giận trên mặt càng tăng, nhẹ nhàng cười. Nâng tay áo lên, đưa tay đặt ở dưới mũi Mục Khanh Khanh thăm dò, đáy mắt trong suốt lưu chuyển như nước, nhếch môi khẽ nói: “Khanh Khanh bị bệnh thật rồi, trên mặt hồng như táo chín, hơi thở không yên, đây là đang nhớ về tướng công đây mà.”
“Huynh………. Huynh……….” Mục Khanh Khanh nghe vậy trợn to hai mắt, dậm dậm chân, hai tai đỏ bừng, hai tay che mặt xinh đẹp vô cùng.
Lúc này, Lục Thiểu Du cũng thấy mùi hương tản ra từ phiếu tên sách, phía trên còn dùng kiểu chữ mềm mại, nhỏ nhắn viết: “Nắm tay nhau cả đời, không mối quan tâm. Nguyện giống như đèn, ánh sáng rực rỡ. Lời thề vĩnh viễn, cùng đi đến già.”
Lục Thiểu Du chậm rãi đọc lên, chỉ cảm thấy mắt nóng lên, mắt lộ lên sự xúc động, nhìn Mục Khanh Khanh thật sâu, cầm phiếu sách lên cẩn thận ôm trong lòng, để tại miệng, ôm trong ngực, từng câu từng chữ thâm tình vô hạn mà nói: “Ái thê của ta cũng như thế….” Diễn tới lúc này, ánh mắt của Phó Quân Nhan hiện lên tình cảm quá chân thành tha thiết, kịch bản vốn là Mục Khanh Khanh nhỏ giọng cười, nhưng tôi lại nhìn anh cảm động đến mức lệ tuôn rơi….
Hôm đó là ngày sinh nhật của Mục Khanh Khanh, tiểu nương tử làm nũng với phu quân của mình, bảo phu quân phải đưa cho mình một lễ vật độc nhất vô nhị. (có một không hai).
Vì sớm có chuẩn bị nên Lục Thiểu Du mang về một bộ Bạt bộ sàng* khéo léo tinh xảo. Đầu tiên Mục Khanh Khanh tràn đầy vui vẻ trong lòng, nhìn thấy Bạt bộ sàng này lại vừa cáu, vừa buồn cười, tay cầm khăn che miệng lúc lâu mới nói: “Huynh là đồ ngốc.” Sau đó lại xấu hổ đỏ mặt, không nói được gì nữa.
*Nguyên văn là Bạt Bộ sàng, hay còn gọi là Bát Bộ sàng, sàng là giường, bát bộ là tám bước, bạt bộ là cất bước đi, đây là loại giường có hình dáng to lớn, lưu hành phổ biến vào thời Minh và thời Thanh.
Vợ chồng son cười đùa một trận rồi ôm nhau rồi xuống giường, Mục Khanh Khanh lúc này mới nhìn thật sâu vào còn mắt đang cười của Lục Thiểu Du, lại nhìn về chiếc Bạt bộ sàng kia, chỉ thấy đầu giường có khắc mấy chữ nhỏ gọn, chất phác, chỉ có năm chữ được mạ vàng: “Yêu nàng đến năm mươi năm sau.”
Mục Khanh Khanh đầu tiên là vui mừng nhướng mày, cảm động vô cùng, nhưng con người lanh lợi chuyển động một cái, nằm trong ngực phu quân sẵng giọng: “Huynh là đồ ngốc, sao ngay cả những lời có ích cũng không nói, chẳng lẽ khắc lên sẽ yêu ta một đời thì huynh khổ sao. Lại còn thêm số năm vào nữa chứ…….” Nói xong lại đấm vào ngực Lục Thiểu Du, nhưng lại mềm nhẹ như quả bông đụng trúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...