Sau đó Quỷ đạo cũng không nhắc lại chuyện bữa tiệc với chúng tôi nữa, mặc dù hôm đó tôi thấy vị bí thư kia đi tìm Quỷ đạo rất nhiều lần. Sau này tôi mới biết, mỗi lần Phó Quân Nhan kí hợp đồng đều đưa ra một điều kiện trên hợp đồng, chính là chỉ quay phim, không tham gia bất kì cuộc tuyên truyền xã giao nào. Trong lòng tôi hiện lên ba chữ: “Bảng hiệu lớn”. Nhưng quan trọng hơn là, bảng hiệu lớn này lại là của anh, khiến người ta chỉ cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên của công tử Quân Nhan ……
Nhưng tôi lại tò mò tại sao trên hợp đồng của tôi không có điều kiện như vậy, mà tại sao Quỷ đạo cũng không đến tìm tôi. Vì vậy tôi ngẩng đầu nhìn Phó Quân Nhan, lắc lắc cánh tay anh, hỏi đi hỏi lại nhiều lần.
Phó Quân Nhan bị tôi làm cho bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là trả lời tôi.
Anh cười hỏi tôi: “Lúc em ở trong đoàn diễn người nào luôn đi bên cạnh em?”
Tôi đưa đầu ngón tay ra chỉ chỉ vào anh.
Anh cười cười, hỏi tiếp: “Sau khi diễn xong đoàn diễn làm sao để liên lạc với em?”
Tôi lắc lắc đầu ngón tay, lại chỉ vào anh một lần nữa. Sau khi điện thoại di động của tôi rơi xuống sông Bình Giang, tôi cũng không đi mua cái mới, muốn liên lạc với tôi thì phần lớn là tìm Phó Quân Nhan. Vì vậy, tôi quẫn rồi….. Hóa ra cá nóc ngốc nghếch không thể sử dụng công tử núi rồi, bởi vì công tử núi là tường đồng vách sắt bảo vệ cá nóc ngốc nghếch rồi…..
Phó Quân Nhan nhìn tôi, sờ sờ đầu tôi an ủi, còn nói ra một câu khiến tôi sợ hãi hơn: “A Quỷ là một người có tài, nhưng mà tay không được sạch sẽ.”
Tôi nghe xong ngạc nhiên, Trong đầu lại hiện lên những suy nghĩ linh tinh, cúi đầu nhìn ví tiền của mình. Trong đầu hiện lên đủ loại lí giải về từ tay không sạch sẽ. Kẻ trộm? Người kì quái? Người bỉ ổi?....
Phó Quân Nhan sớm nhận ra tật xấu của tôi,d.i.ễ.n..đ.à.n....l.ê.q.u.ý..đ.ô.n., nhẹ nhàng vỗ vào gáy tôi một cái, cười nói: “Đừng suy nghĩ linh tinh nữa.” Sau đó mới nháy mắt ra dấu với tôi, cúi người nói nhỏ vào tai tôi: “A Quỷ ham bài bạc, mặc dù đã cai mấy năm nay rồi. Ba năm trước anh ta gặp nạn trong sòng bạc là anh cứu anh ta. Cho nên những bữa tiệc nhỏ như vậy tội gì mà anh ta phải điều động binh lực.”
“Vậy anh cứu anh ta như thế nào?” Tôi tò mò, cả hai tay ôm cổ Phó Quân Nhan hào hứng hỏi, trong lòng bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Phó Quân Nhan với võ nghệ vượt trội, thiên hạ không địch thủ. Nhìn thấy anh cười nhẹ, khóe mắt hơi nhếch lên, ngón tay hơi chà xát, ra dấu “tiền bạc”.
Tôi không nói gì….. Tôi buông cánh tay đang ôm cổ anh ra, cúi mặt xuống, sờ sờ mũi. Có tiền có thể cứu sống cả quỷ hay sao? Vậy mà tôi còn tưởng tượng ra cảnh anh có võ nghệ vượt trội nữa chứ….
Ngày Lục Thiểu Du đỗ trạng nguyên, trở về quê cả thành Tô Châu đều chấn động, trước con sông bảo vệ thành cũng có rất nhiều người đứng xem, già trẻ lớn bé, tất cả mọi người đều chạy đến xem vị tân Trạng nguyên. Cả thành Tô Châu đều giăng đèn kết hoa, đèn lồng màu đỏ tung bay, Lục Thiểu Du cỡi một con ngựa cao to đi phía trước, đằng sau có cả tiếng pháo, tiếng chiên, trống.
Trước của nhà họ Lục mọi người đều đứng chờ hắn, Mục Khanh Khanh đứng yên tại vị trí hôm đưa tiễn hắn đi thi. Trong cuộc sống vinh hoa sau này, nàng không trông chờ thân phận vị hôn thê, nên cũng không đứng lên vị trí đầu. Nàng không a dua nịnh hót, thản nhiên đứng cuối cùng trong đám người. Nhưng Lục Thiểu Du vẫn chỉ liếc mắt một cái đã thấy nàng, chỉ thấy nàng mặc một bộ trang phục màu hồng, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần vì cúi đầu mà bị che khuất, chỉ thấy được mơ hồ bờ môi đỏ mọng, nàng vẫn đứng cuối cùng trong đám nữ quyến (người nhà là nữ), bình tĩnh thản nhiên, không có một chút lo lắng. Theo lí, Mục Khanh Khanh chỉ cần nói chúc mừng với Lục mẫu, không cần ở lại lâu, thì ngồi kiệu theo Mục mẫu trở về Mục phủ.
Lục Thiểu Du vẫn luôn âm thầm nhìn chăm chú vào Mục Khanh Khanh, thấy nàng giả bộ đoan trang tao nhã, cũng không muốn làm mất sự vui vẻ của nàng, nhưng đã rời đi lâu như vậy, trong lòng thực sự rất nhớ dáng vẻ xinh đẹp của nàng.
Vì vậy, ngày thứ hai Lục Thiểu Du về đã làm tiệc Tạ sư (cảm ơn thầy), sau đó bắt đầu đóng cửa từ chối tiếp khách. Hôm đó rõ ràng trời nắng trang trang, vậy mà hắn lại sai người lấy một chiếc ô, cứ như vậy mang theo ô đến Mục phủ. Người nhà họ Mục tất nhiên rất vui vẻ, vội vàng gọi Mục Khanh Khanh ra ngoài, Mục Khanh Khanh nhìn thấy Lục Thiểu Du cũng ngạc nhiên, nàng nghĩ hắn vừa trở về nhà, còn nhiều công việc nên không đi tìm hắn, không nghĩ rằng bọn họ lại nhanh gặp lại nhau như vậy.
Lục phụ, Lục mẫu trước mặt,nên rất nghiêm chỉnh chào hỏi, hai người một trước một sau. Cuối cùng mọi người đều rời đi, người người đối diện nhìn nhau, sau thời gian yên lặng ngắn ngủi, Mục Khanh Khanh đột nhiên cười duyên, gương mặt nhỏ nhắn cũng sáng lên, ánh nắng vàng chiếu lên quần lụa mỏng màu xanh của nàng càng thêm xinh đẹp, lúc này mới làm nũng tức giận nói: “Cũng không phiền ngài Trạng Nguyên đại giá quang lâm. Thật sự không nhìn ra bề ngoài thư sinh mà lại là một tên ngốc vụng về.” Lời nói đẹp đẽ, tuy là chê bai nhưng lại mang ý vui đùa. Ngón tay thon thon đánh nhũ màu hồng nhạt của Mục Khanh Khanh chỉ vào Lục Thiểu Du, câu nói còn chưa xong hai người đều nở nụ cười.
Chỉ thấy Lục Thiểu Du chậm rãi lấy ra một túi thơm từ trong lòng, túi thơm này đã hơi phai màu, nâng trong lòng bàn tay nói: “Cửu tiểu thư, cái túi thơm này bị tôi vuốt ve mỗi ngày nên có chút cũ, nàng có thể làm cho tôi một cái mới không?” Mục Khanh Khanh khẽ nhìn lên, nhận lấy túi thơm trong tay hắn, lúc này mới nhận ra cái túi thơm này là nàng đưa cho hắn lúc hắn lên Kinh, lúc đó nàng phải thức vài đêm mới có thể thêu tốt hình ảnh phú quý. Mục Khanh Khanh khẽ nhắm mắt, hiếm khi lịch sự gật đầu với Lục Thiểu Du.
Lục Thiểu Du lại nói: “Lần này Cửu tiểu thư thêu giúp Thiểu Du một đôi uyên ương nhé….”
Lần này Mục Khanh Khanh sững sờ, nàng không thể nghĩ tới Lục Thiểu Du lại nói như vậy, một lúc lâu mới ngẩng mặt lên, một đôi mắt to thông minh khiến người khác bối rối, bàn tay đang cầm túi thơm khẽ run lên nhè nhẹ, cuối cùng hạ thấp âm thanh, dịu dàng hỏi: “Đồ ngốc này, huynh có biết thêu hình uyên ương có nghĩa là gì không? Tôi gặp người khác tính tình luôn tốt, nhưng ít ngày nữa nếu không chịu nổi sẽ biến thành người phụ nữ chanh chua ghen tị, ngày này cũng không phải không xảy ra. Huynh không cần khiến tôi hiểu sai ý, sau này âm ĩ đau khổ không chịu nổi.”
Lục Thiểu Du nghe xong lời nói này giống như nhẹ nhàng thở ra, dịu dàng cười, nụ cười, nơi đáy mắt trong sáng như Lưu Vân, nhẹ nhàng đáp: “Cửu tiểu thư đừng buồn, uyên ương, tất nhiên là nhất sinh nhất thế song nhân. (một đời một kiếp một đôi người)”
“Thật chứ?”
“Nếu là lời nói không thật, trời giáng Ngũ lôi.”
Mục Khanh Khanh nghe xong, hơi ngạc nhiên, nhưng lại nở nụ cười đẹp đẽ như Phù dung nở, cũng không nghĩ đến những điều bình thường con gái phải kiêng kị, giơ ngón tay nhỏ nhắn chỉ lên trời: “Trên đầu ba thước có thần linh, đồ ngốc, lời nói hôm nay sau này đừng có quên.” Nói xong lại nhét túi thơm kia vào trong ngực, nhướng mày lên, linh động xinh đẹp.
Lục Thiểu Du cười yếu ớt gật đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt cưng chiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...