Lục Thiểu Du nhảy hồ tự sát cũng đồng nghĩa với việc Phó Quân Nhan phải nhảy hồ.
Cảnh này khó khăn ở chỗ, khi tôi và Phó Quân Nhan đã thay xong trang phục cổ trang, cũng không có nhân viên công tác đi làm việc. Mà mọi người cùng nhau đi thêm mấy bước đường, đều ngồi trong ‘Cùng ai ngồi dưới mái hiên’ nghỉ ngơi. Cái đình nhỏ này có tên là ‘Phiến đình’, nhưng, rất nhiều người yêu thích đã đổi thành ‘Cùng ai ngồi dưới mái hiên’, cái này cũng có tên tuổi của nó, được lấy từ một câu nói nổi danh của Tô Thức: “Cùng ai ngồi chung? Minh nguyệt, Thanh Phong, ta.”
Đình này đặc biệt tinh xảo, được xây trên mặt hồ, tạo thành hình cái quạt. Tôi lười biếng nằm trên bàn đá, đưa tay chỉ trái phải, cau mày cười hỏi Phó Quân Nhan: “Một lần quạt gió vì ai vậy?”
Anh nở một nụ cười yếu ớt, anh mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, có khí phách, nhưng lại tao nhã mê người (tao nhã: phong thái hào hoa), chiếc quạt trong tay chỉ chỉ về phía tôi, ấm áp nói: “Tất nhiên hành động của Quân Nhan là hướng về người yêu.”
Tôi cười, nếu định lực của tôi kém một chút nữa, nhìn anh ăn mặc đẹp đẽ, còn có ánh mắt thâm tình như nắng ấm, thật sự sẽ cảm thấy, người đàn ông này, chính là một công tử cực kì si tình, vượt qua thời gian ngàn năm, vạn năm chỉ vì muốn đến gặp tôi.
Tôi lắc đầu một cái để không suy nghĩ linh tinh nữa, đưa tay lên lau mặt anh, một cảm xúc dịu dàng thật sự, khiến tôi cảm thấy an lòng. Anh tựa mặt vào tay tôi, giống như một đứa bé cọ xát, đáy mắt tràn đầy nụ cười hỏi tôi: “Em ngồi cùng ai trong ‘Cùng ai ngồi dưới mái hiên’ vậy?” Tôi đưa ngón trỏ ra, nghiêng đầu, nhẹ nhàng chọc chọc vào mặt anh, nói: “Tất nhiên là người yêu của Bảo Bối.” Dứt lời, hai người chúng tôi cùng nhìn thẳng vào mắt nhau mà cười.
Khó khăn nữa chính là cảnh trong vườn, nước hồ tất nhiên là sạch sẽ, có sạch hơn thì nhìn qua cũng rất xanh, dù có sạch thì cũng không phải nước tắm. Tôi biết Phó Quân Nhan thích sạch sẽ, khi anh nhảy xuống nước khẳng định sẽ phải chịu khổ. Hơn nữa hiện tại thời tiết đang lạnh dần, nước trong hồ càng lạnh hơn. Tôi hơi khom người cho tay xuống nước thử, ngón tay vừa hơi động vào nước, tôi đã bị lạnh đến run rẩy, nước trong hồ mang theo sự lạnh giá đến thấu xương. Phó Quân Nhan đứng phía sau tôi đỡ tôi dứng dậy, tôi bĩu môi nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh, tôi cũng không nói chuyện, nhưng thật sự không vui.
Anh cúi người hôn tôi một cái, liếc mắt nhìn vẻ mặt buồn rầu lo lắng của tôi, ôm tôi vào ngực nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi, giống như bình thường vẫn an ủi tôi: “Ngoan, không sao đâu.” Trong lòng tôi nhìn không được ooxx (nguyên văn đó ạ), cuối cùng thì ai là người phải xuống nước vậy……. An ủi tôi……. Sao lại an ủi tôi………….
Lúc bắt đầu quay, Phó Quân Nhan không hề do dự hay từ chối, đạo diễn vừa mở máy anh lập tức tiến vào nhân vật, vẻ mặt, động tác rất xinh động, nói nhảy liền nhảy, tôi đã sớm chuẩn bị xong khăn lông và tấm thảm khô, trên dường tới đây tôi còn bảo xe bảo mẫu dừng trước một siêu thị mua một gói kẹo gừng, tôi ngâm nó vào bình giữ nhiệt, nghĩ lát nữa cho Phó Quân Nhan một sự vui mừng. Nhưng mà, nhân viên trang phục của tôi thấy tôi lấy kẹo gừng pha nước, cảm thán nói: “Tiểu Ái, dì cả của em đến à……..” Khiến tôi cảm thấy rất rối rắm……
Bởi vì dùng phim nhựa, cũng không quay cảnh trung gian. Tôi kìm nén bản thân, muốn biểu hiện thật tốt, tôi không muốn gây thêm trở ngại cho Phó Quân Nhan, tuyệt đối không thể sai sót. Tôi xây dựng cho mình một tinh thần thép như vậy, kết quả khách mời diễn vai Lục mẫu lại đóng băng, dì ấy nhìn thấy Phó Quân Nhan diễn được một nửa thì quên mất lời thoại, chỉ nhìn chằm chằm vào Phó Quân Nhan ngẩn người. Hơn nữa, lời kịch của chị ấy rất đơn giản, chỉ có đúng một câu: “Con của tôi ơi…..” Như vậy cũng có thể quên được sao……
Tôi nghe thấy Quỷ đạo nói dừng, lại quay đầu nhìn Phó Quân Nhan ướt đẫm, lại nhìn vào hồ nước lạnh. Lúc Phó Quân Nhan đứng dậy rất nhanh nắm tay tôi một cái, tôi hiểu anh muốn tôi ngoan ngoãn, tôi khóe léo gật đầu một cái, không có nổi giận. Lúc anh đi thay trang phục và sấy khô tóc, thợ trang điểm cũng giúp tôi sửa lại tóc, chị ấy ngạc nhiên nhìn tôi hơi: “Tiểu Ái, sao lỗ tai em đỏ thế? “ Trong lòng tôi đánh trống reo hò, tức giận…….
Lúc nãy khi xong tôi còn phải đi an ủi dì đóng vai Lục mẫu kia, tôi cười đến rất giả tạo, rồi lại phải dịu dàng, dịu dàng nói: “Dì à, nước mùa này cũng rất lạnh. Phó Quân Nhan nhảy xuống hồ cũng không dễ chịu. Dì cố gắng thêm chút nữa nha. Nếu không cháu và dì tập trước mấy lần nha, cháu diễn thử cùng dì cho chuẩn, dì nói xem có được không?” Kết quả, tôi phải giúp dì ấy tập luyện, mãi cho đến khi Phó Quân Nhan phong thái trác tuyệt trở lại.
Sau đó tôi mới biết, dì này là một người nổi tiếng trong giới kinh kịch, rất yêu thích Phó Quân Nhan, lần đầu tiên dựa vào Phó Quân Nhan gần như vậy, vì quá kích động mới quên mất lời thoại. Sau đó, mỗi lần dì ấy gặp người, diễn cảnh,diieenđânllêquuyydôn, hay làm gì cũng thích nói về đoạn này, nói tôi rất ôn hòa, nói tôi rất thiện lương. Phó Quân Nhan cũng rất hiền hòa, nhiều kinh nghiệm, nhiều người ưa thích. Hình tượng được xây dựng lên rất nghiêm chỉnh kiểu mẫu. Mỗi lần tôi nghe xong đều rơi lệ chua xót trong lòng, thật sự là không thể nói ra chân tướng thực sự được, dì à, lúc ấy cháu nhìn dì cười, dịu dàng diễn với dì, nhưng trong lòng muốn cho dì một trận….
Sau khi diễn xong, tôi vội vàng thay quần áo, rồi chạy vào trong xe Phó Quân Nhan, cũng không gõ cửa mà ôm bình giữ nhiệt trực tiếp đẩy cửa xe vào luôn, kết quả là gặp tình trạng Phó Quân Nhan đang cởi trần, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Tôi ngạc nhiên, trực giác sợ mấy sắc nữ phía sau. Theo bản năng muốn đóng cửa lại, lại bị Phó Quân Nhan một phát lôi vào xe, cả người đều ngồi vào lòng anh. Nghe tiếng cửa xe bị anh đóng lại, tôi mới ôm bình giữ nhiệt thò đầu ra, cũng không nói cái khác, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Phó Quân Nhan, anh có lạnh không?” Nói xong đưa tay ra sờ lên trán anh.
Anh chớp chớp mắt, ánh mắt vô tội nhìn về phía tôi, hai tay đưa ra, nâng lên trươc mặt tôi nói: “Em cho anh ấm áp.” Giọng nói kia giống như một đứa bé.
Tôi vừa nghe, nghĩ là anh thực sự bị lạnh đông rồi, cuống quít nhô ra từ trong ngực anh, cầm chặt tay anh vuốt ve, còn hà hơi cho anh. Cảm giác không còn ấm áp như bình thường. Nhìn nửa gương mặt của anh, không biết do ánh sáng trong xe hay vì nguyên nhân nào khác, nhưng tôi cảm thấy sắc mặt của anh có chút trắng nhợt. Tôi không nhịn được than thở, cảm thán trong lòng, quá nghiêm túc trong công việc cũng không phải điều tốt.
Tôi vội vàng lấy bình giữ nhiệt bên cạnh ra, mở nắp xong, giơ lên trước mặt anh với ánh mắt mong đợi, cũng không nói chuyện nghiêm túc, chỉ trợn tròn mắt nhìn anh. Phó Quân Nhan ngạc nhiên, hai tay anh nhận lấy bình giữ nhiệt, anh hỏi một câu rất ngốc nghếch: “Cho anh sao?”
Tôi gật đầu một cái, có chút thẹn thùng cúi đầu nói: “Trên đường tới đây em đã uống thử một chút rồi, mùi vị cũng được lắm. Phó Quân Nhan, như vậy cũng gọi là trà gừng mà? Mặc dù có thêm cả đường đỏ….”
Phó Quân Nhan không nói gì, anh bưng bình giữ nhiệt lên, uống một hơi cạn sạch. Sau đó anh cẩn thận đóng nắp lại để sang một bên, lại đưa tay đến trước mặt tôi, tôi im lặng cầm tay anh, sưởi ấm cho anh. Phó Quân Nhan cứ hé nửa mắt nhìn tôi, lười biếng tựa lưng vào ghế, đột nhiên lại cầm ngược lại tay tôi, cười nói: “Cô gái ngốc.” Vừa nói vừa nghiêng người tựa trên vai tôi, cọ cọ vào vai tôi, hơi thở ấm áp của anh phun lên cổ tôi, mập mờ, triền miên khiến tôi cảm thấy tê dại, tôi nghe thấy anh thở dài nói: “Bảo Bối, em biết không, cảm giác được em quan tâm thật là tốt….”
Lòng tôi tự nhiên thấy đau nhức, học theo thói quen của anh, nhẹ nahngf sờ sờ đầu anh.
Sau khi Lục Thiểu Du thi rớt, Lục mẫu yêu cầu nhanh chóng chọn ngày tốt cưới Mục Khanh Khanh vào cửa, lại bị Lục Thiểu Du từ chối. Lục Thiểu Du luôn miệng nói muốn cha mẹ thay mình từ hôn, nói chính mình vô dụng không muốn liên lụy một cô gái tốt như vậy.
Lục mẫu buồn phiền, lại nhớ tới ngày ấy Mục Khanh Khanh thông minh, dịu dàng, cảm thấy làm sao cũng không nỡ. Lập tức suy nghĩ, phái gia đinh (người hầu nam) đi Mục phủ mời cửu tiểu thư.
Mục Khanh Khanh gặp lại Lục Thiểu Du lúc hắn đang gẩy đàn, nụ cười rất rõ, như khói liễu ngày xuân nhàn rỗi, lại như sóng xanh bên hồ, sau lưng là màu xanh hoa cỏ Nhân Nhân, bóng dáng cây trúc, không thể tả hết có bao nhiêu thanh nhã, cao thượng.
Mục Khanh Khanh nhắc nhẹ làn váy, bóng dáng thon thả nhẹ nhàng đi về hướng Lục Thiểu Du. Tiếng đàn ở đầu ngón tay của Lục Thiểu Du cũng chưa ngừng, hơi giương mắt, chỉ thấy Mục Khanh Khanh dịu dàng như ánh trăng, tóc được búi lên cao, trâm vàng lộng lẫy, ngọc bội trước người rung động theo từng bước chân của nàng, chống lại tầm mắt của hắn, khóe môi hơi nhếch lên, hành lễ nói: “Khanh Khanh gặp qua tam công tử.”
“Tại sao cửu tiểu thư lại tới đây?” Lục Thiểu Du nhíu mi nhàn nhạt, giọng nói, vẻ mặt tất cả đều mang theo sự nghi ngờ. Sau đó hắn lại khẽ chớp mắt, khẽ cười lên, tiếng nhạc cũng dừng lại. Giống như đang đắn đo, một lúc sau hắn mới chậm chạp nói: “Thiểu Du bất tài, không thể đỗ trạng nguyên. Thiểu Du kiến thức không đủ, vài năm sau muốn lên trung học cũng chỉ là vô vọng. Những điều này cửu tiểu thư hẳn nên biết. Mặc dù Thiểu Du ngu xuẩn nhưng cũng biết là không thể làm chậm trễ tiểu thư. Nếu cửu tiểu thư nguyện ý, để ta thối lui hôn sự, Thiểu Du sẽ đến trước cửa Mục phủ quỳ ba ngày ba đêm, để mọi người đều biết chuyện, tuyệt đối sẽ không phá hỏng danh dự của tiểu thư, cũng để tiểu thư tìm một mỗi hôn sự khác tốt hơn, cả đời không lo.”
Mục Khanh Khanh nghe xong ánh mắt hơi ngạc nhiên, nhưng lại cảm thấy tức giận trong lòng, nghĩ tới Lục mẫu đang nấp trong chỗ tối nên không dám làm bậy, âm thầm cấu mình một cái thật mạnh, cố nặn ra mấy giọt lệ, trong nháy mắt đã thành hoa lê đẫm mưa, yếu đuối mà tràn đầy phong tình, ngay cả Lục Thiểu Du thấy cũng phải ngây dại. Người nào nhìn thấy cũng phải công nhận là tuyệt sắc. Mới phút trước là mẫu đơn tươi đẹp, ngay sau đó lại thành hoa sen cao thượng, chớp mắt một cái lại như hoa lê thẹn thùng.
Chỉ thấy chóp mũi Mục Khanh Khanh ủng hồng, nhỏ giọng nói: “Khanh Khanh bất tài, từng nghe phụ huynh nói đến, năm đó tiên sinh Đông Pha mừng một đứa con sinh ra, vui mừng làm thơ nói: ‘Mỗi người nuôi con mong thông minh, tôi bị thông minh lầm lỡ cả đời. Chỉ mong con trai ngốc mà lỗ mãng, không tai không nạn đến công khanh.’ Mẫu thân của tôi cũng là một người theo phật, mỗi ngày đều tụng kinh, khi còn bé tôi từng nghe mẫu thân nói: ‘Không tranh nghèo và giàu, không bỏ hèn theo quý, ngang hàng rộng lớn, chúng sinh an khang.’Khanh Khanh không biết gì nhiều, nhưng cũng đủ hiểu, từ giây phút chúng ta đính hôn kia, Khanh Khanh sống làm người nhà họ Lục, chết làm ma nhà họ Lục. Tâm công tử đừng nói gì mà không tài, không trúng cử. Khanh Khanh cũng chỉ là một người phụ nữ, không cầu phú quý, không cầu danh lợi, chỉ mong công tử không tai không nạn.” Nói xong lại nghẹn ngào tinh tế khóc thành tiếng, nhìn thấy điểm đạm đáng yêu.
Lục Thiểu Du hơi nhắm mắt, còn chưa nghĩ ra sẽ đáp lại như thế nào.
Lại nghe thấy tiếng nghẹn ngào chợt dừng lại, thái độ đột nhiên biến đổi, nàng đột nhiên bỏ khăn lau lệ xuống, trên mặt không hề có một giọt nước mắt trân châu nào, tròng mắt thâm thúy lại xoay một vòng, khóe môi hơi nhếch lên, ngay cả âm thanh cũng không còn chút mảnh mai nào, nhìn hắn hừ nhẹ nói: “Bây giờ tốt lắm, mẹ huynh đi rồi.”
Editor: hôm nay mồng 1 đầu tháng chúc mọi người một tháng đầy may mắn.
Sáng sớm mình đã đen đủi rồi. Buồn quá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...