Xin Chào Tình Yêu

Trong trận đấu thứ ba của ‘Băng vũ kì tích’ tôi và người hợp tác của mình Mạnh Đông Nhạc chọn ca khúc ‘Cướp biển Caribean’ làm nhạc múa, đây là một ca khúc với giai điệu sôi nổi phóng khoáng, nhưng phần lớn những động tác có độ khó cao đều giao cho nghệ sĩ chuyên nghiệp như Mạnh Đông Nhạc thực hiện. Trang phục của tôi là một chiếc váy đỏ thẫm không đến đầu gối, bên hông buộc một chiếc thắt lưng màu đen, mái tóc dài của tôi được uốn cong lại, xõa tung ra. Nhân viên hóa trang cho tôi không ngừng được cảm thán vì sự tạo hình này, nếu như mái tóc của tôi vẫn còn màu vàng thì càng hoàn mĩ hơn. Tôi cười cười, không nói gì cả. Bộ phim tiếp theo tôi đóng vai một thiên kim tiểu thư ở cổ đại đó nha. Cả mái tóc vàng để cho đoàn làm phim tuyên truyền Tô Châu cho tôi đóng nhân vật yêu nữ hay sao? Cướp biển Caribean khiến cho người xem khắc sâu trong tâm trí chính là cướp biển, là thuốc phiện, Mạnh Đông Nhạc tất nhiên sẽ vào vai diễn kia, trên trán anh ta đeo một chiếc khăn màu đỏ, trên mặt còn dán hình đầu lâu, trên người đeo rất nhiều trang sức và phụ kiện khác. Nhưng mà, làn da của anh ta vốn vẫn trắng, trang phục như vậy trên người anh ta khiến tôi có cảm giác muốn cười.

Trước khi ra sân tôi còn nói với anh ta: “Nếu như lần này tôi còn ngã xuống thì nhất định anh phải kéo tôi lên với nha, đừng sững sờ như lần trước.”

Anh ta gật gật đầu, hít sâu một hơi, đi tới phía trước tôi.

Theo tiếng nhạc vui vẻ vang lên, vì đi tìm bảo vật nên một đôi nam nữ ở đây đang tập chung gặt hái. Hai người giống như đang múa mà cũng giống như đang đấu, đây giống như là một vị cướp biển đang đấu với một người phụ nữ, một đuổi một chạy, sau đó giống như đang định vị trí, người đàn ông tự quay tròn. Tiếp theo âm nhạc hơi chậm lại, cả hai người giống như vừa rơi vào bể tình, động tác của người phụ nữ trở nên linh hoạt hơn, uyển chuyển hơn nhưng vẫn không dấu được nét dịu dàng trong đó. Dần dần, người phụ nữ kéo tay của người đàn ông, dương môi cười, hai chân từ từ thoát khỏi mặt băng, giống như một chim phượng hoàng lửa đang bay lên, giơ bàn tay thon dài mà trắng nõn lên, tiếp theo thân thể hơi nghiên về phía trước, đúng tiêu chuẩn mà hoàn mĩ cả quá trình. Dần dần tiếng nhạc cũng dừng lại.

Múa xong, cả khán đài vỗ tay như sấm dậy, tôi cúi đầu nhìn mặt băng, nhợt nhạt mỉm cười.

Kim Vân Khê làm chủ giám khảo, hỏi tôi: “Tiểu Ái, hết sợ trượt băng rồi à.”

Nhìn ánh mắt cổ vũ của cô ấy, tôi rất không có tiền đồ trả lời: “Vẫn sợ ạ.” Cô ấy bày ra vẻ mặt cứng đơ, nhưng rất nhanh cô ấy đã khôi phục dáng vẻ thục nữ của mình mỉm cười.

Sau đó tôi thấy cô ấy nói: “Tiểu Ái, bạn lại dành cho chúng tôi một sự kinh ngạc không hề nhỏ. So với phần thi đợt trước và lần này, bạn giống như hoàn toàn trở thành một người khác, thời gian cách nhau cũng không lâu, nhưng bạn lại có một sự tiến bộ rõ ràng, hai người các bạn diễn cũng rất ăn ý. Còn có, hôm nay tôi không thể không khen nghệ thuật tạo hình của hai bạn, rất đẹp, là một người phụ nữ, nhưng chính bản thân tôi cũng bị bạn mê hoặc. Nhưng có điều tôi vẫn muốn nhắc nhở hai bạn, so với những thí sinh dự thi khác mà nói, hai người các bạn đến nay vẫn chưa nâng độ khó về động tác lên, đồng thời sự phối hợp với nhạc của các bạn cũng chưa được tốt lắm, tôi có thể nhìn ra được hai người các bạn có sự cố gắng phối hợp với bạn diễn của mình, nhưng hình như hiệu quả chưa được tốt lắm, sự phối hợp của hai người các bạn vẫn thiếu một chút gì đó. Cho nên, nhưng điều này các bạn còn phải cân nhắc, phải suy nghĩ và luyện tập nhiều hơn. Tiểu Ái, tôi rất chờ mong phần diễn tiếp theo của bạn,”


Thư Sảng vẫn làm cả sân khấu kinh ngạc như cũ, lại một lần nữa cô ấy dành được số điểm cao nhất. Tôi và Mạnh Đông Nhạc vẫn đứng thứ tư, chúng tôi thuận lợi tiến vào vòng trong, vòng thi đấu thứ tư. Việc này cũng đại biểu cho việc tôi phải thường xuyên đến phòng luyện múa, đến sân trượt băng.

Tôi đã nói với chị Vạn Thanh từ sớm rằng, xin chị ấy chú ý đến đạo diễn nổi danh thế giới Hoài An, chú ý đến khi nào ông ấy tuyển vai cho bộ phim mới. Cuối cùng hôm nay chị Vạn Thanh nói cho tôi biết tin tức, hơn nữa còn rất vui mừng nói cho tôi biết đạo diễn Hoài An tái xuất rồi, hơn nữa tổ diễn của đạo diễn Hoài An còn gửi thư mời tới công ty, mời tôi tham gia tranh cử đóng vai nhân vật chính. Tôi tất nhiên là rất vui mừng, rất nhanh tôi lập tức đồng ý ngay. Kiếp trước tôi không được mời diễn bộ phim này, một bộ phim điện ảnh nổi tiếng, nói không vui là giả, tôi thực sự tò mò lâu lắm rồi.

Phương Tình có chút do dự, cô ấy hỏi: “Tuy Hoài An là một vị đạo diễn nổi danh thế giới, nhưng kịch bản như thế nào chúng ta còn chưa có xem qua mà, cứ như vậy đồng ý cũng không được tốt lắm.”

Tôi cầm thiệp mời nhìn trái nhìn phải, cười cười vỗ vỗ mu bàn tay của cô ấy: “Sao chị có thể chắc chắn rằng em có thể được nhận làm nhân vật chính?”

Phương Tình rất chắc chắn gật đầu: “Nhìn từ mọi phương diện mà nói, em là một người rất nổi bật. Huống chi em còn là một nữ diễn viên, chỉ cần em cố gắng, chị cảm thấy phần thắng rất lớn.”

“Sao lại gọi em là nữ diễn viên?” tôi mời mịt nghiêng đầu hỏi. Chị Vạn Thanh cũng tò mò nên nghiêng đầu nhìn cô ấy.

“Trong vòng luẩn quẩn này có rất nhiều người, nhưng những người có thể đi đúng con đường, một mạch tiến lên lại không nhiều. Nếu nói đến danh tiếng lớn mạnh thì chúng ta phải bắt đầu khen ngợi từ Kim Long, người được mọi người ca ngợi là chuyên nghiệp, lại nói đến nhân khí thì sắp xếp đi sắp xếp lại cũng không quá mười đầu ngón tay. Trong này Tiểu Ái cũng có một phần. Nhưng Hoài An là một đạo diễn nổi danh thế giới, từ trước tới này, ông ta tuyển diễn viên chỉ có diễn viên tới cửa, huống chi đây là ông ta mới nhận chức Khai Sơn Chi Tác, (em xin chệu, tìm mãi không ra.) khẳng định không thể giống người thường được. Ông ấy gửi thiệp mời cho em, tiếp theo cũng là một con đường rộng mở. Nếu hiện tại tớ là một nam diễn viên, chị đang nghĩ liệu có phải sẽ mời Phó Quân Nhan hoặc Phòng Đinh Việt hay không? Nếu là Phòng Đinh Việt, bởi vì hình tượng của anh ta nghiêng về lạnh lùng cho nên nếu đóng vai nhân vật còn có thể cạnh tranh. Nhưng nếu đối thủ là Phó Quân Nhan, đó chính là một người đủ giữ quan ải, vạn người cũng không thể khai thông (ý nói là một mình anh có thể chống lại được nhiều người ý), nam chính trừ Phó Quân Nhan ra thì còn có thể là ai cơ chứ. Khi đó chị sẽ nói với diễn viên của chị rằng, đi tuyển vai cũng được, nhưng mà, tốt nhất là nên chọn vai nam phụ ấy.”

Tôi phải cố nhẫn nhịn để không cười to thành tiếng, nhưng vẫn trêu nói: “Phó Quân Nhan có tốt đến vậy hay sao?”


“Nói anh ấy đang diễn, nhưng anh ấy lại diễn quá thật, người xem sẽ quên đi quá khứ. Nói đến người hâm mộ của anh, trong cái vòng luẩn quẩn này hình như chỉ có anh là không có antifan mà thôi.” Phương Tình cảm thán nói.

Phó Quân Nhan chính là một đóa hoa. An An cũng đã chứng nhận rồi. Tôi nhún nhún vai gật đầu đồng ý, nghĩ nghĩ lại lên tiếng, vểnh môi lên hỏi: “Chẳng lẽ em cũng có antifan hay sao?” Tôi cũng không có mà có được hay không?

Chị Vạn Thanh cúi đầu giống như đang nín cười ho khan vài tiếng, Phương Tình lại rất nghiêm túc trả lời: “Em hình như không có antifan, nhưng Phó Quân Nhan là hoàn toàn không có antifan.” Được rồi……. Tôi chịu thua…..

Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, trở về vấn đề chính nói: “Cho nên sau đó thế nào…….”

Phương Tình cười cười: “Nhưng hiện tại chị là một người đại diện của Cố Bảo Bối, nếu chỉ xét đến diễn viên nữ mà nói, hiện tại em cũng tương đương với Phó Quân Nhan ở bên bộ phận nam diễn viên, chỉ cần em đồng ý làm, thì sẽ không có gì có thể cản bước được chúng ta. Nhưng mà, chị vẫn lo lắng phần kịch bản.” Nói xong cô ấy lại quay đầu lại nhìn về phía chị Vạn Thanh.

Chị Vạn Thanh giống như ngầm hiểu, mấp máy môi nói: “Đạo diễn Hoài An luôn che đậy kịch bản của mình rất kín, chị chỉ biết về vấn đề chọn nam chính, hình như đã quyết định xong rồi. Công ty bọn họ cũng không tiến hành tuyển vai. Vất vả lắm chị mới nghe ngóng được mấy tháng trước tổ diễn của họ đã bắt đầu dựng phim trường ở Tân Cương và Thanh Hải Tây Trữ. Hơn nữa nghe nói, có một phần diễn muốn quay cảnh ở sa mạc. Nhưng kịch bản cụ thể thế nào, đề cập đến vấn đề gì thì chị không biết một chút tin tức gì cả.” Chị Vạn Thanh lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối.

Nhưng không khỏi khiến cho tôi phỉa giơ ngón tay cái lên với cô ấy, ngay cả kiếp khi tổ diễn của đạo diễn Hoài An đã quay phim đến rầm rầm tôi cũng không hề biết tới cũng là bộ phim kia diễn về cái gì. Lấy tính tình của đạo diễn Hoài An mà nói, tin tức nhất định sẽ được phong tỏa cực kì bí mật, có thể biết được những điều này có thể nói là không hề dễ dàng rồi.


“Vậy khi nào thì đến công ty Hoài An tranh cử vậy chị?” tôi hỏi

“Vào tháng sáu, chúng ta phải chuẩn bị cái gì sao?” Phương Tình nói xong lại nhìn về phía chị Vạn Thanh, xong lại nhìn tôi.

Tiểu kịch trường:

Bí mật về “anh rể”.

Từ rất sớm sau khi Cố Bảo Bối và Phó Quân Nhan bắt đầu tiến tới, bạn học Cố cá nóc sau rất nhiều lần phải sửa cách xưng hô của Cố Tiểu An với Phó Quân Nhan  mà vẫn thất bại, cuối cùng không còn cách nào khác Cố cá nóc đành thủ thỉ dụ dỗ Cố Tiểu An, nói: “An An, khi đứng trước mặt người khác em đừng gọi Phó Quân Nhan là anh rể được không?”

Sau đó, Cố cá nóc còn rất đáng khinh mà kéo Phó Quân Nhan đến gần, cả ba người cùng nhau đưa ngón út ra để nghéo tay, rất trẻ con cùng nhau nói: “Nghéo tay rồi nếu chưa đến một trăm năm thì không được thay đổi.” Giọng nam dịu dàng, giọng  nữ mềm mại, giọng của đứa trẻ ngọt ngào ngây thơ.

Một hôm, Phó Quân Nhan đang dậy Cố Tiểu An nhận mặt chữ.

Anh lấy ra một quyển sổ tổng hợp các từ ngữ tiếng Trung, chỉ vào một chữ dạy cậu nhóc: “Đây là chữ ‘Bên ngoài’.”


An An ngoan ngoãn đọc theo: “Bên ngoài.”

Sau đó Phó Quân Nhan lại chỉ một chữ khác trong quyển sổ tổng hợp kia và nói: “Còn đây là chữ ‘Bên trong’.”

An An lại đọc tiếp: “Bên trong.”

Sau đó công tử Quân Nhan lại tiếp tục đi vào bước giải thích: “Bên ngoài ý muốn nói những người bên ngoài, người bên ngoài cũng có ngĩa là những người khác, không có mối quan hệ nào với mình cả. Giống như chị em, anh rể, cha An An, thì những người đó không phải là người ngoài. Lần trước chúng ta đã từng hứa với chị em là khi đứng trước người ngoài thì không được gọi anh là anh rể đúng không?”

Cậu nhóc gật gật đầu, đôi mắt trong suốt chớp chớp, lặp lại: “An An không thể gọi anh là anh rể khi đứng trước những người không phải là chị, anh rể và cha.”

Công tử Quân Nhan, dịu dàng cười một tiếng, sờ sờ đầu Cố Tiểu An khen ngợi: “An An thật là thông minh.”

Được anh rể khen như vậy, Cố Tiểu An vui vẻ cười lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, sau đó bạn nhỏ Cố Tiểu An đã nhớ rất kĩ ràng chị, anh rể và cha không phải người ngoài.

Vì vậy một hôm khi Cố Tiểu An kéo Tiểu Khải lê từng bước chân vào phòng, ngồi trên ghế salon nhìn về phía cha đang xem phim ‘Tiếc tình’ vui vẻ chỉ vào Phó Quân Nhan trên ti vi gọi to: “Anh rể, anh rể.”

Là chứng minh, ngày hôm sau cha bạn học Cố cá nóc nào đó mua ngay một cuốn tạp chí Time Magazine đưa cho Cố Tiểu An nhìn, cậu nhóc phồng gương mặt bánh bao lên, bàn tay nhỏ bé vuốt vuốt gương mặt Phó Quân Nhan bị bôi đen trên quyển tạp chí, gọi: “Anh rể,  anh rể đen thẫm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui