Ngày hôm sau, Cố Tiểu An được đưa về từ chỗ daddy. Tiểu gia hỏa gần đây có 3 thứ thích, thứ nhất thích nhất là Tiểu Khải, thứ hai thích đàn violon, thứ ba mới tới người chị là cô. Nhưng mà An An vừa bước vào nhà, thấy được Phó Quân Nhan liền toét miệng cười, vui mừng đến mức đem cây đàn violon mà cậu yêu quý nhất ném sang một bên, cùng Tiểu Khải một trước một sau hướng về phía Phó Quân Nhan nhào tới. Hình ảnh đó không biết có bao nhiêu điên cuồng.
Cố Tiểu An ôm lấy chân của Phó Quân Nhan, giọng nói trẻ con nhuyễn nhuyễn nhu nhu không ngừng hô: "Anh rể! Anh rể! Anh về rồi! Anh về rồi!" Cái đầu nhỏ cứ dụi vào ống quần của anh. Lại đột nhiên ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn nhìn cô, cặp mắt lớn sáng ngời, mới ngước đầu lên, tay nhỏ dang rộng ra, tràn đầy vui vẻ nói: "Anh rể! Ôm ôm! Anh rể! Ôm An An! Anh rể pha sữa sữa! An An muốn sữa sữa!" Tiểu Khải cũng vui sướng mà vây xung quanh Phó Quân Nhan, cái lưỡi thè ra 'hắc hắc', cái đuôi nhỏ dựng lên, không ngừng vẫy. Anh sờ sờ đầu Cố Tiểu An, một tay ẩm cậu lên. Lại khom người xuống xoa xoa đầu của Tiểu Khải, Tiểu Khải càng vui mừng hơn 'gâu gâu' kêu không ngừng.
Phó Quân Nhan ẩm Cố Tiểu An đi vào nhà bếp, cô nghe thấy anh hỏi: "An An em ăn cái gì? Lại mập ra rồi!"
Cố Tiểu An rất là hưng phấn, cậu nói lớn: "Thịt! An An ăn thịt thịt! Tiểu Khải ăn xương! Cùng nhau ăn!"
Cô đã sớm nói với Phó Quân Nhan rồi, An An tên nhóc này gần đây thật sự là thật sự là ăn quá nhiều thịt! Nếu như không cho cậu ăn thịt, cái mỏ của cậu liền chu ra đến nỗi có thể treo nước tương, vẻ mặt đáng thương nhìn cô, thật khó sử. Lại thêm Tiểu Khải ở một bên trợ uy, lớn tiếng sủa. Thật là thua cho bọn nó. Hơn nữa daddy lại rất thích An An, luôn nói An An ngoan, đặc biệt là An An mới nhỏ như vậy, có những đứa trẻ nhỏ như An An mỗi lần ăn cơm thật sự là một chuyện khó khăn, người lớn nhẫn nại từng muỗng từng muỗng đúc cũng không ăn. An An thế nhưng rất tự giác, ăn cơm vừa ngoan vừa ăn nhiều, còn kiên trì muốn tự mình ăn, cái lưng nhỏ ngồi trên ghế thẳng tắp, từng muỗng từng muỗng an an tĩnh tĩnh mà ăn. Vì thế daddy dường như là sủng cậu còn hơn sủng cô, sủng đến vô biên.
"An An, thịt ăn quá nhiều sẽ rất mập. Hơn nữa không thể chỉ ăn thịt không, chỉ ăn một thứ thì thân thể sẽ không tốt, thân thể không tốt thì sẽ sinh bệnh, sẽ phải đi bệnh viện, An An có hiểu không?" Phó Quân Nhan cúi đầu xuống nghiêm túc nói với cậu, cô phát hiện anh đối với trẻ con không giống với những phụ huynh khác, anh tôn trọng ý kiến của bọn trẻ, lúc nào cũng nhìn thẳng vào An An, sẽ rất tỉ mỉ cùng An An nói chuyện, nói đạo lý. Mà không phải là đem trẻ con xem như một thứ đồ vật mà mệnh lệnh.
An An chớp chớp mắt, vẫn là một mặt biểu tình mơ hồ, ngu ngơ gật gật đầu, Lại thét lên: "An An không sợ!"
"Không sợ đi bệnh viện, An An rất dũng cảm." Phó Quân Nhan xoa xoa đầu cậu, lại nói "Nhưng mà An An, nếu em trở nên rất mập, khí lực của chị nhỏ như vậy, sẽ không ẩm được An An, phải làm sao?"
"Chị?" Tiểu gia hỏa cơ hồ có chút hiểu được, một đôi mắt to chớp chớp, bĩu môi lên hô lớn: "An An muốn chỉ ẩm! Chị ẩm!"
"Vậy An An từ hôm nay trở đi phải ăn thật nhiều rau, ít ăn thịt."
"Chị ẩm An An?"
"Ừm."
"Chị có thể ẩm An An?"
"Ừm." Phó Quân Nhan đem An An thả xuống bên chân, kéo ghế ra để cậu ngồi vững, mới nói: "Hơn nữa chị sẽ rất vui."
"Được! An An ăn rau! Ít ăn thịt thịt!" Cố Tiểu An nghiêm túc gật gật cái đầu nhỏ.
"An An thật ngoan! Anh rể pha sữa bò cho em uống."
"Anh rể! Thật tốt!"
Vấn đề mà cô giải quyết không được, Phó Quân Nhan giống như rất đơn giản mà đem vấn đề giải quyết rồi, hơn nữa đứa trẻ cũng không có phảng ứng kháng cự, không soi gương cũng biết được, cô của bây giờ nhất định là khóe mắt đều là ý cười... Tiểu Khải không biết lúc nào vây bên chân cô, liên tục dùng đầu cọ vào chân cô. Cô cúi đầu nhìn nó, biểu tình đó giống như có chút ưu oán. Dùng lực cắn mấy miếng bánh, giống như muốn trút căm phẫn, nghĩ đến người sợ chó như cô, bây giờ vô điều kiện tiếp nhận mày, yêu mày, mày còn muốn gì nữa! Sau đó Tiểu Khải gâu một tiếng nhảy lên bàn, thân hình tuyết trắng ngăn lại bàn tay đang lấy bánh của cô.
Phó Quân Nhan đã ẩm An An đi ra đây, nhìn cô như cười mà không cười, anh nói: "Hà đồn ngốc, em sao lại giành bánh với Tiểu Khải nữa rồi!''
Cô nhảy dựng lên! "Cố Tiểu An, em mới quay về, em sao lại đem bánh của Tiểu Khải để trên bàn trà nữa!" Cậu bị ôm trong lòng của Phó Quân Nhan, ngậm nấm vú, phồng má lên, uống đến vô cùng vui vẻ, nữa ngày mới hí mắt lại nhìn qua hướng cô, sau đó lại không đếm xỉa đến cô, ôm lấy bình sữa quay đầu đi.
Cố Tiểu An hôm nay không đến trường, Cô phải đi đoàn phim 《Nàng lọ lem màu đen》định trang, buổi tối có một tiết mục talk show《Tối nay có hẹn》được phát trực tiếp. Thẳng đến lúc cô thay xong đồ chuẩn bị ra cửa, một người con trai, một cậu nhóc, một chó. Ba người họ ngồi vây quanh nhau ở trên thảm chơi ghép hình, tập thể không thèm chú ý đến cô. Cô vô cùng cạn lời mà đi quanh họ mấy vòng, cuối cùng chỉ có thể vào lúc đi ra đem cửa đóng một cái thật mạnh, bước trên đôi giày cao gót vang lên âm thanh 'lọt cọt', vẫn như cũ không nhận được một phản ứng nào. Cố Tiểu An, nụ hôn trước khi đi của em đâu rồi! Cái ôm của em đâu rồi! Tiểu Khải sao mày lại không thè lưỡi nhìn ta vẫy đuôi. Phó Quân Nhan! Anh có đứa nhỏ có chó liền không cần bảo bối ngốc nữa! Cô thật là đáng thương a...
Bởi vì 《Nàng lọ lem màu đen》là vừa quay vừa phát sóng, hơn nữa sắp tới sẽ lên sóng, tạo hình không cần thiết bảo mật. Vì thế tuy rằng buổi tối có chương trình trực tiếp, tạo hình vẫn có thể làm như thường, trực tiếp lên chương trình là được. Vạn Thanh nói hối hận vì đã ký hợp đồng cho bộ phim này quá sớm, nếu như biết cô lấy được giải nữ diển viên chính xuất sắc nhất thì đánh chết cũng không ký hợp đồng sớm như vậy.
Cô cười cười nói: "Anh Đinh Việt cũng không phải ký rồi sao?"
Vạn Thanh nghĩ như vậy ngược lại thấy cân bằng lại một chút, mới nói "Đạo diễn sẽ cười đến điên mất, vốn dĩ là khán giả chính là hy vọng bọn em nối tiếp tiền duyên. Bây giờ lại lấy được giải nam nữ chính xuất sắc nhất, chỉ bằng hai người bọn em, bộ phim này chưa phát sóng cũng muốn nổi rồi."
Đem tóc đi kéo thẳng và nhuộm đen cần chút thời gian. Vạn Thanh đem một đống hợp đồng quảng cáo qua, chị nói bóng nói gió nói là cô bây giờ có thể tăng cường tỷ suất xuất hiện một cách thích đáng.
Nhưng cô không đồng ý, tỷ suất xuất hiện là cần thiết, nhưng không cần quá nhiều, khán giả sẽ cảm thấy thị giác mệt mỏi. Cho nên gần đây cô nguyện ý nhận một quảng cáo, chỉ một cái. Hiển nhiên, biểu tình của Vạn Thanh ít nhiều không tốt lắm.
Cô thấy tóc mình bị óng cuốn cuốn đến kỳ lạ trên đầu mình. Đột nhiên lại nghĩ đến A Tam của Ấn Độ, cảm thấy thật mắc cười. Cầm điện thoại lên chụp một tấm hình, gửi cho Phó Quân Nhan, lại nhớ đến anh dẫn theo An An và Tiểu Khải lơ là cô, nghĩ nghĩ đăng lên weibo. Thêm lời: "Người thấy có phần."
Đương nhiên cuối cùng Vạn Thanh vẫn là đem một đống quảng cáo có ý muốn nhận đến cùng cô chọn ra. Cuối cùng cô và Vạn Thanh đồng thời quyết định chọn một mẫu quảng cáo về sữa bò tinh khiết. Lý do của Vạn Thanh là mẫu quảng cáo này phù hợp với hình tượng trong sáng sạch sẽ của cô. Cô rất muốn nói với chị là rõ ràng cô là hình tượng đau khổ vì tình a... Hai bộ phim này gồm cả cái quảng cáo trước, cũng rất bi kịch. Đương nhiên cô không có nói, cô là nghĩ đến Phó Quân Nhan nên mới cảm thấy quảng cáo này tốt nhất. Bởi vì, Phó Quân Nhan là một ánh sáng ấm áp trên thế gian này của cô, sau khi cô trùng sinh, đưa cho cô một cốc sữa ấm nóng.
Nói thật, Vạn Thanh là một người quản lý xuất sắc, chị ở trong giới quan hệ cũng rất rộng rãi, ở một số nơi cũng khá được yêu thích, nhãn lực rất độc đáo. Chỉ là có thể bây giờ chỉ dẫn dắt một người nghệ sĩ là cô, lượng công việc của cô nhận ít, cũng gián tiếp ảnh hưởng đến thu nhập của chị ấy, cho nên ở một vấn đề nào đó, tương đối cấp tiến, sẽ có ý kiến bất đồng với cô. Nhưng mọi người đều là người thông minh, rất nhiều chuyện qua được thì cho qua, suy cho cùng cũng ở chung một con thuyền.
MC của talk show là chị Đào Tử, phong cách chủ trì tiết mục của chị thiên về tỉ mỉ, lên được chương trình của chị giống như là trò chuyện cùng bạn bè vậy, sẽ rất tự tại. Tổ chương trình cũng hẹn trước là không nói về An An, vì thế cô rất an lòng. Trường quay cũng rất mới mẻ, một ghế sô-pha đơn giản, có rất nhiều gối để ôm, gối ôm là điều yêu thích của cô, cô không hề cố kỵ chút nào cầm một cái lên ôm vào lòng.
"Chào mừng quý vị khán giả, hoan nghênh đến với chương trình 《Tối nay có hẹn》, tôi là MC Đào Tử. Hôm nay khách mời mà chúng tôi mời đến là người mà các bạn mong chờ đã lâu. Cô ta không xuất thân từ khoa diễn, nhưng lại bằng diễn xuất vượt trội của mình, lần đầu bước vào giới giải trí liền một lúc đoạt được hai giải Kim Long, là giải người mới xuất sắc nhất và nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, có thể nói là tiền đồ vô hạn, để chúng ta cùng hoan nghênh, nữ thần trong tim chúng ta, Cố Bảo Bối."
Cô cười nhẹ gật đầu, có chút xấu hổ, khách khí nói: "Chào chị Đào Tử, rất vui có cơ hội lên chương trình này."
"Tiểu Ái, em đổi tạo hình mới rồi à? Tuy là chỉ đem tóc nhuộm thành màu đen, nhưng mà cho người ta cảm giác thay đổi rất nhiều, chị xém chút nữa không nhận ra em đấy. Giới truyền thông hôm nay mới khen em là người đẹp nhất trên thảm đỏ của buỗi lễ trao giải Kim Long đó. Chị là khách mời của buổi lễ trao giải cũng có mặt ở đó! Hai bộ lễ phục của em đều quá tuyệt. Không nghĩ rằng hôm nay gặp lại em lại đổi màu tóc rồi, lại là một loại phong tình khác a!"
"Vậy sao? Vậy em phải cảm ơn các bạn giới truyền thông đã cho em niềm vinh dự đó." Cô vuốt vuốt tóc mới nói: "Đem tóc nhuộm thành màu đen, đây cũng là sự thay đổi và thử nghiệm đầu tiên của em. Nói thật lúc đầu tự bản thân mình nhìn cũng thấy không quen cho lắm."
Kiếp trước, cô rất chú trọng vào việc bảo dưỡng tóc, bất luận như thế nào chính là không nhuộm tóc không uốn tóc. Cũng không chấp nhận đeo kính sát tròng. Vỉ thế tuy rằng vẫn luôn nổi tiếng, nhưng con đường đóng phim vẫn là rất hẹp, người trong giới nói Cố Bảo Bối rất khó hợp tác. Lúc có những lời bình về tính chuyên nghiệp trong diễn xuất cũng căn bản là không nhắc đến cô. Chỉ là bây giờ, cô đã nhìn rộng hơn rất nhiều, cứ giống như Phó Quân Nhan, làm tốt mỗi công việc.
Chị Đào Tử nghiêng đầu nhìn cô, "Tại sao lại không quen? Con gái không phải là trời sinh đối với cái đẹp luôn dễ quen sao? Ưm, để chị nhất xét một chút. Nói làm sao đây, mái tóc màu vàng của em chính là tạo hình trong《Tiếc Tình 》và quảng cáo nàng tiên cá, cho người ta cảm giác rất tươi đẹp , rất lung linh, rất mê người." Chị cười đưa nước trái cây cho cô, sau đó nói: "Tiểu Ái, mái tóc đen của em cho người ta một cảm giác thần bí, ưu nhã linh động, như tinh linh vậy."
Nói rồi chị đưa cho cô một ly nước ép trái cây, cô hai tay đón lấy. "Chị Đào Tử chị nói không sai, con gái đối với cái đẹp là vô điều kiện tiếp nhận. Thân là con gái thì phải nên lựa chọn cái đẹp, bởi vì đó là ân huệ của Chúa sáng thế(1) không phải sao?"
"Lời này nói rất đúng." Chị Đào Tử gật gật đầu.
Cô cầm ly nước lên, khẽ nhấp một ngụm, nói "Rất ngon."
"Tiểu Ái bình thường thích uống loại nước nào?"
"Ưm, sữa bò."
"Chỉ có đứa trẻ thuần khiết mới thích uống sữa bò a!" Chị lại hỏi: "Chị vẫn luôn rất hiếu kỳ, tại sao mọi người lại gọi em là Tiểu Ái?"
"Tại vì tên em quá dễ chiếm tiện nghi rồi, ai ai cũng đều gọi em là bảo bối bảo bối! Thật sự là có chút tiếp thu không nỗi. Lúc mới vào đoàn phim, mọi người đều gọi cái tên này, từ từ gọi như vậy rồi cũng trở nên quen, như vậy mọi người cũng đều cảm thấy dễ chịu một chút a! Em cũng âm thầm mà thở phào một hơi."
Chị Đào Tử đột nhiên cười nhạo một tiếng "Em rất quỷ nha! Vậy bảo bối bảo bối gọi như vậy, chỉ để dành cho người yêu gọi à?"
Cô hơi sửng người ra, mới nói "Ưm,... đại khái là như vậy."
"Tiểu Ái, chính là hôm qua, lấy được hai giải của Kim Long. Tuy là có hơi trễ nhưng chị Đào Tử cũng phải nói chúc mừng em! Có rất nhiều nghễ sĩ phấn đấu nhiều năm cũng chưa đạt được độ cao như em, em mới ra nghề liền đạt được rồi, chị hôm qua không phải lả cũng ở hiện trường sao? Mẹ chồng chị là fan hải bảo cứng của em, em có biết không, bà thấy em khóc thành lệ nhân, đau lòng hết sức. Tối hôm qua không ngừng gọi điện cho chị, muốn nói bảo chị đi an ủi em. Kết quả điện thoại của chị bật chế độ im lặng, căn bản không có nhận được. Sau khi chị về nhà trái xin tha thứ phải xin tha thứ, mẹ chồng chị mới tha cho chị, hôm nay còn nói với chồng chị, 'bảo vợ con đừng có làm khó Tiểu Ái.' em không biết đây là lần đầu tiên chị cụp lại cái đuôi dẫn chương trình đó. Chỉ là, chị vẫn phải hỏi, em có cảm tưởng như thế nào? Đạt được hai giải thưởng lớn như vậy."
"A, trước tiên là cảm ơn sự hậu ái cùa dì, hôm qua em khóc thành ra như thế, rất nhiều hải bảo lo lắng vì em, nói thật, rất có lỗi, xin lỗ để mọi người lo lắng rồi. Nhưng mà bởi vì sự lo lắng vào yêu quý của mọi người, em cảm thấy rất hạnh phúc." Cô nghĩ nghĩ rồi mới tiếp tục nói "Nói thật, em không nghĩ là em sẽ lấy được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cái ý niệm đó một lần cũng không có. Lúc đó, thấy anh Đinh Việt nhận được giải em rất vui mừng, chỉ cảm thấy nhiệm vụ đến lễ trao giải của em đến đây là xong rồi. Mọi người cũng thấy rồi đó, đồng dạng những người được lọt vào đề cử đều là những diễn viên rất có thực lực, đều là tiền bối của em, em vẫn luôn nghĩ là giải nữ diên viên chính xuất sắc này em sẽ không có phần. Em và Phó Quân Nhan cũng rất lâu rồi không gặp, vì thế lúc đó em và Phó Quân Nhan đang nói về một vài việc vặt, kết quả, lúc anh ấy nhắc em là người đạt được giải, em căn bản là không kịp phản ứng gì hết."
"Điều này nói rõ là diễn xuất của em nhận được sự khẳng định của mọi người. Chỉ là không ai ngờ được đều đầu tiên em nói là cảm ơn vận mệnh, nhưng về sau mọi người lại nghĩ quả là không có câu nào hay hơn câu này. Bởi chị được biết, em nhận bộ phim này thật là một sự lựa chọn của vận mệnh. Nghe nói bộ phim này cũng là đạo diễn John tình cờ tìm được em, quả thật hoàn toàn là sự gặp gỡ của vận mệnh. Có đúng hay không thật là như vậy?"
"Đúng thế, tuy rằng người phải cảm ơn thật sự rất nhiều, nhưng mà điều lúc đó em trước tiên nghĩ đến chính là cảm ơn sự hậu đãi của ông trời. Bởi vì là sự khoan dung và nhân từ của ông, mới để em gặp được mọi người." Cô nghĩ nghĩ, chớp chớp mắt mới nói: "Hoặc là có thể nói như vậy, bộ phim 《Tiếc Tình 》này, cơ hồ tất cả nam diễn viên đều quay xung quanh em. Có thể nói, sự nghiệp diễn xuất sau này của em, những bộ phim như vậy cũng rất ít. Chị Đào tử, chị nói em có phải rất may mắn hay không?"
"May mắn là một bộ phận, nỗ lực của bản thân em cũng không thể thiếu được, không nên tự coi nhẹ mình Tiểu Ái, nhãn lực của John vẫn luôn là nhanh và chuẩn, mỗi diễn viên trong bộ phim này độ nổi tiếng đều không thể chê được, bọn em quả thật nổi trong một tối, khán giả rất dễ dàng đón nhận mà yêu các em. Chị đây không phải là làm khó em nha, cảnh diễn đôi trong phim nhiều nhất với em chính là Phòng Đinh Việt, Phó Quân Nhan và Jay, em và các cậu đó cũng rất tah6n, bởi vì mọi người đều là người mới lại một đường đi thẳng tới đây, quan hệ tình cảm với nhau hẳn là có khác, vậy đối với các cậu ấy, em có đánh giá gì?"
"Chị Đào Tử nói rất đúng, chính là lúc tụi em quen biết nhau, ngoại trừ Jay ra, trong giới nghệ sĩ tụi em đều là vô danh tiểu tốt. Hợp tác với nhau, đồng cam cộng khổ. Sau đó lại có một gặt hái bất ngờ như vậy, đích thật là có một tình nghĩa cách mạng rất sâu đậm. Anh Đinh Việt chính là dạng người mới nhìn vào đã biết là người đàn ông lạnh như băng sơn, bạn sẽ rất sợ anh, lo lắng anh là người không dễ chung sống."
"Vậy trên thực tế?" Chị Đào tử rất có hứng thú hỏi.
"Nhưng trên thực tế, bạn sẽ phát hiện anh Đinh Việt kỳ thật rất công chính, sau đó là một người rất dễ chung sống. Anh chỉ là khí chất hơi lạnh mà thôi!"
"Vậy còn Jay?"
"Anh ấy thật sự là thuộc loại nghệ sĩ có nhân phẩm rất tốt, rất dễ gần, cũng rất dễ nói chuyện.''
"Vậy, Phó Quân Nhan? Mẹ chồng chị rất thích cậu ấy, em không biết đâu, chỉ cần có cậu ấy, mẹ chồng chị liền có thể ngồi trên ghế sô-pha một chút cũng không động đậy, hơn nữa xem xong rồi còn nhớ mãi không quên."
"Vậy sao? Phó Quân Nhan a, chỉ cần dùng hai từ để nói về anh ấy là đủ rồi." Cô dừng một chút, nhìn vẻ hiếu kỳ của chị Đào Tử và khán giả ở trường quay, chỉ phun ra hai chữ: "Yêu nghiệt." Lại nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của chị Đảo Tử, cô mới từng từ từng chữ mà giải thích nói: "Chị Đào Tử, chị phải nghĩ như vậy, một người đàn ông, có một gương mặt thanh tú tinh tế, lại không mang một chút hơi nữ tính nào, nhìn anh ta một lần, lại một lần, trong đầu liền chỉ còn lại từ này thôi."
Chị Đào Tử nghĩ nghĩ, cư nhiên lại tán đồng mà gật đầu. Lại như trộm vậy nhỏ giọng nói: "Hèn gì ở lễ trao giải cậu ta chỉ cười một cái liền khiến tất cả mọi người đờ cả ra. Quả thật quả thật." Khán giả dưới đài nghe xong liền ha ha cười lớn.
"Nghe nói 《Tiếc Tình》quay đến cảnh cuối cùng, Tiểu Ái, em thật sự là thao thao khóc lớn?"
"Đúng, lúc ấy quá nhập vai rồi, căn bản không thoát khỏi nhân vật được, chỉ cảm thấy rất đau buồn rất đau buồn, giống như nếu không khóc ra sẽ khó chịu đến chết mất. Kỳ thật, em cũng thật sự rất hay khóc, hẳn có thể tính là một người rất dễ cảm động. Vì thế, cảnh khóc trong phim 《Tiếc Tình》tuy rằng rất nhiều nhưng cũng không làm khó được em, chỉ cần nghĩ đến những tình cảnh đó, không thể khống chế liền cảm thấy đau lòng, nước mắt liền từng giọt từng giọt mà rơi xuống."
Chị tán đồng gật gật đầu, xoay đầu qua bảo cô xem lên màn hình ti vi trong phòng quay, có rất nhiều cảnh khóc của cô trong phim, có chính diện trắc diện, ẫn nhẫn, rơi lệ...
"Tiểu Ái em có biết không, bọn họ nói em là cô gái khóc đẹp nhất."
"Vậy sao? Cảm ơn."
"Chương trình của bọn chị đặc biệt lấy một ít tư liệu, muốn chính bản thân em đến xem thử xem. Trước tiên là cái này, Tiểu Ái, đây là không lâu trước em mới đăng lên weibo phải không? Bức ảnh như vậy, em cũng đăng?" Cô nhìn chị Đào Tử rất đắn đo mà dùng từ, cũng nhịn không được phì cười: "Thời gian đổi kiểu tóc quá dài, nhàm chán thấy hình ảnh mình trong gương, cảm thấy rất giống A Tam Ấn Độ, khôi hài thế kia, không lưu lại thì quá đáng tiếc rồi."
"Ok!" Chị cho cô một biểu cảm 'phục em rồi.' "Chị lần đầu tiên thấy nữ thần tự hủy hình tượng.''
Chị Đào Tử lại lựa ra hai tấm ảnh, một tấm là được chụp ở buỗi lễ trao giải, cô đang nhìn về ghế trống của Phó Quân Nhan phồng má lên. Còn một tấm là cô đã đăng lên weibo vào không lâu trước đó, tấm hình tự sướng làm kiểu phồng má. Sau đó chị Đào Tử nhấp vào màn hình, phóng to chữ ở phía dưới "Hà đồn! Chỗ nào giống hà đồn? Con mắt nào của anh thấy giống hà đồn! Con nào?" Tự cô đăng lên a.... cô đột nhiên có chút đau đầu, sau đó thấy chị quay đầu qua nói với cô: "Tiểu Ái, thật sự là rất dễ thương, rất giống hà đồn a."
"Chị Đào Tử, con mắt nào của chị thấy em giống hà đồn!" Cô cố chấp không thừa nhận.
"Nhưng mà thật sự là rất giống mà! Tiểu Ái, chị phát hiện lúc em không có cách nào nữa liền trở nên rất giống con nít, em một chữ cũng chữi không ra, chỉ biết tực giận nói 'con mắt nào của bạn thấy được?' Ưm, giống như là, con mắt nào của chị thấy em giống hà đồn? Vậy đó!"
Lần đầu tiên cô cảm thấy ngượng ngùng... Ngơ ngác nhìn chị ấy nữa ngày, quả đoán đem mặt vùi vào trong chiếc gói trong tay.
Sau đó cô nghe thấy tiếng cười của chị Đào Tử, đưa tay ra chọt chọt khủy tay cô, "Mắc cỡ rồi?" Cô vùi đầu gật một cái, rầu rĩ nói: "Chị Đào Tử tỷ suất người xem chương trình của chị vẫn luôn rất cao... em thảm rồi! Hải bảo đều gọi em là hải bảo bối, nữ thần a, tiểu nhân ngư a, con gái của biển a. Nhưng mà, ngày mài nhất định là biến thành hà đồn..."
Chị Đào tử bật cười, mới nói: "Tiểu Ái em xem, bọn họ đã bắt đầu gọi em là công chúa hà đồn rồi." Cô ngẩng đầu lên, hình ảnh đã chuyển sang trang chủ của cô, tốc độ của fan rất nhanh, hình ảnh mới chụp ra đã được đăng tải lên, trong vô số bình luận, chị Đào Tử đọc ra một bình luận được đập vào mắt trước: "Hải bảo bối a, nữ thần a, tiểu nhân ngư a, con gái của biển a, cũng không chuẩn xác a không chuẩn xác a, Tiểu Ái bách biến a! Thì ra mọi thứ đều là may bay a! Tiểu Ái a, thì ra chị chính là một con hà đồn manh chết người a, ô! Công chúa hà đồn trong tim em, chị ơi nhéo một cái!"
"À úa..." Phó Quân Nhan sẽ cười chết mất...
"Tiểu Ái, đó là tiếng sói hú."
"À úa..." Cô chết đây...
(*À úa: ở đây là chỉ tiếng khóc của chị đấy, haha -_-)
"Được rồi được rồi, không chọc em nữa. Nói đến công chúa nàng tiên cá, quảng cáo mà em hợp tác cùng Phó Quân Nhan, thật sự là rất đẹp, rất mộng ảo. Nước mắt của biển và tình yêu của ánh dương, chị là phải xếp hàng rất lâu, mới đặt được hàng về tay. Cùng Quân Nhan công tử hợp tác lần nữa có phải càng thêm ăn ý?"
Chị Đào tử buông tha cô, cô đương nhiên là phải thuận sườn xuống lừa rồi. "Em chỉ có thể nói là Quỷ đạo thật sự là một thiên tài, ví như là tấm poster mà mọi người lần đầu tiên nhìn thấy, có phải là hoàng tử đang hôn nàng tiên cá? Em chưa từng tung tin này qua nha! Kỳ thật là quỷ đạo bắt góc mà chụp lén đấy."
"Tiểu Ái, em muốn công khai chuyện tình à?"
"Đương nhiên không phải, cái hình ảnh ưu mỹ đến muốn chết đó, kỳ thật là mắt em vô cát, chỉ là Phó Quân Nhan giúp em thổi thôi."
"Không phải chứ..." Chị Đào Tử cảm thán, sau đó nói: "Muốn chết, em làm tổn thương trái tim của mọi người rồi... em không biết là trên diễn đàn vẫn luôn thảo luận cảnh đó là hôn thật hay mượn gốc à? Tiểu Ái." Cô im lặng.
"Tiểu Ái, lúc nãy cũng có nói qua về mấy vị cùng hợp tác qua với em, vậy em có muốn biết mọi người nhìn thế nào về em không?"
Cô gật đầu, "Đương nhiên."
"Bọn chị đã phỏng vấn qua ba người họ, bây giờ đáp án đang ở lá bài trong tay chị, xé đi cái tên trên bảng, chính là ấn tượng mà bọn họ đối với em đó, em muốn xem cái nào trước?"
"Thật ra thì cái nào cũng được."
"Vậy chúng ta xem của Phòng Đinh Việt trước, xem cậu ấy có ấn tượng gì với em, có được không?''
Cô mới gật đầu liền nghe chị Đào Tử đọc lên "Tiểu nãi oa." Nói xong chị cười cười rồi đọc tiếp: "Lý do mà cậu ta cho là, lần đầu tiên gặp Tiểu Ái, cô đang ẩm Cố Tiểu An, trông rất nhỏ nhắn, trong mắt hai người đều có mê mang, giống như là thấy được hai tiểu nãi oa, rất yếu ớt."
Đáy lòng cô có chút hơi cảm động, cắn cắn môi, không nói gì. Chị Đào Tử nhìn cô một cái, tiếp theo xé cái của Jay, trên bảng của Jay chỉ có hai chữ "Tiểu Ái." Đào Tử rất nghi hoặc mà đọc lên: ''Lý do của Jay là, cô ấy là Tiểu Ái..." Chị dật dật mi, "Jay quả là một người thành thật. Em đích thực là Tiểu Ái a."
Cô hơi đờ ra, miễn cưỡng cười cười. Ai cũng nghe không hiểu, nhưng cô biết anh là nói cô là tình yêu của anh. Nhưng đáng tiếc, cô của bây giờ, cô của bây giờ, không muốn hiểu nữa.
Chị Đào Tử nhún nhún vai, cuối cùng lấy của Phó Quân Nhan ra, nhìn nhìn, lật tấm bài ra che miệng lại cười. Sau đó chị nói: "Hà đồn." Cơ hồ là sợ cô giật tấm bài trong tay chị, lùi lại phía sau một chút mới đọc lên: "Tiểu Ái cô ấy phồng hai má lên, lấy cặp mắt xanh thẳm mà nhìn bạn, bất luận là từ con mắt nào nhìn, cũng giống như một con hà đồn ngây ngô, chân thật không giả tạo, một ánh mắt thôi cũng đủ cho người ta nhìn thấu.''
Cô khụt khịt mũi, Phó Quân Nhan anh đợi đấy! Nói em ngây ngô lại nói em ngốc! Trong lòng mặc mặc đem anh đánh một trăm tám chục lần. Nhưng nói đến cùng, cũng có một chút xíu ngọt ngào. Chương trình được quay rất thành công, cuối chương trình cô hát một bản nhạc trong phim 《Tiếc Tình》, lúc ra trường quay chị Đào Tử gọi cô qua, nói: "Tiểu Ái, để lại số điện thoại cho chị, tiện liên lạc." Cô gật đầu, từ trong túi vội vàng lấy di động ra.
Sau đó chị một bên lưu số lại một bên nói: "Phó Quân Nhan đúng là không dễ dàng chịu nhận phỏng vấn, nhưng mà, người bên chương trình chị đến cậu ta không có cự tuyệt đó nha! Tiểu Ái." Chị ngước mắt lên nhìn nhìn cô, "Nghe cách xưng hô của em, hình như em và Phòng Đinh Việt thân nhau nhất, nhưng nhìn kỹ lại, lại cảm giác cơ hồ cảm tình của em và Phó Quân Nhan lại sâu đậm nhất. Đến đây len lén nói chị nghe, hoàng tử của em rốt cuộc là ai a?"
Tim cổ nhảy một nhịp, buồn bực rồi.
Lại nghe chị nói: "Chọc em đấy, Tiểu Ái. Chị thật sự khá thích em đấy. Em rất sạch sẽ, chị lần đầu tiên phỏng vấn một khách mời nữ đem đầu mình vùi vào trong gối. Ban nãy đạo diễn đã nói, tỷ suất người xem đã phá kỹ lục rồi. Hy vọng em lần sau lại đem tin tốt đến, đến chỗ chị Đào Tử ngồi làm khách có được không nào?"
Cô gật đầu, chị cư nhiên lại xoa xoa tóc cô nói: "Quả thật là nãi oa oa."
Cô giơ tay lên ngửi ngửi tay áo, vô cùng nghiêm túc nói: "Chị Đào Tử, em rõ ràng là xịt nước hoa mùi hải dương a." Sau đó, chị sảng khoái mà cười lớn.
Cô phồng má quay về nhà, hễ một lúc lại soi vào kính chiếu hậu, thủy chung không muốn tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này, công chúa hà đồn...
Mở cửa nhà ra, cô nghĩ rằng Phó Quân Nhan sẽ ngồi trên sô-pha đợi cô, nhưng mà không có, trong phòng yên thinh thích, cửa phòng của An An đóng chặt. Vừa mệt vừa uể oải, cô mở đèn lên, rầu rĩ mà kéo cái túi đi về hướng phòng mình. Không biết tại sao tâm trạng cảm thấy thật mất mát, thật mất mát. Có một cảm giác thê lương như bị toàn thế giới bỏ rơi. Cô thảm rồi, không thể quen với thế giới không có bọn họ, đem mình vùi vào trong chăn, nhịn không được che đầu lại điên cuồng gào thét: "Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Phó Quân Nhan gì đó thật đáng ghét! Anh mới là hà đồn, cả nhà anh đều là hà đồn! Anh mới ngây ngô! Anh mới ngốc! Hứ!"
Sau đó cô cảm thấy mơ hồ có ánh sáng, bỉu môi ngẩng đầu lên, Phó Quân Nhan đứng ở trước cửa, trong tay đang cầm một đóm sáng, là một cái bánh kem nhỏ tinh xảo.
Cố Tiểu An không biết từ đâu có được bộ lễ phục nhỏ, đoan chính bước vào kéo theo một bản nhạc đơn giản mà hạnh phúc trên cây đàn nhỏ của cậu, happy birthday.
Sau đó Tiểu Khải từ dưới giường cô chui ra, trên cổ có đeo một cái nơ nhỏ, trên lưng máng theo ba hộp quà, nằm bên chân cô thè lưỡi vẫy đuôi.
Phó Quân Nhan nói: "Bào bối ngốc nhà anh, bây giờ là 12 giờ 01 phút, sinh nhật vui vẻ."
"Sinh nhật em?" Cô chỉ chỉ mình, ngơ ra.
"Cô bé ngốc, sinh nhật của mình mà cũng quên." Anh thở dài một tiếng, sủng nịch mà nhìn cô.
Cô cúi đầu xuống lục tung đồ trong túi của mình, nhìn thoáng qua lịch, oa một tiếng mang theo tiếng khóc nữa ngày mới phát ra một câu: "Không thể như thế a...." Hôm nay, đích thật là sinh nhật của cô. Cô... sinh nhật của cô qua không lâu là tới ngày dỗ của mami. Sau khi mami sinh cô ra, sức khỏe vẫn luôn rất yếu, không bao lâu liền qua đời. Vì thế từ nhỏ cô không có ăn mừng sinh nhật, bởi vì đó đại biểu ngày mami mất, sắp đến gần...
Nhưng mà hôm nay, nhìn gương mặt nhỏ phấn nộn của An An đang nghiêm túc kéo violon, Tiểu Khải ngoan ngoãn mang theo hộp quà nằm ở một bên, còn có, một Phó Quân Nhan đang bưng chiếc bánh kem chuyên chú nhìn cô, khóe mắt của cô liền trở nên ửng đỏ.
"Được rồi, thổi nến đi." Phó Quân Nhan bưng lấy bánh kem tiến lên một bước, khi cô nhìn thấy hình vẽ trên bánh kem là một con hà đồn, lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. "Không thổi!" Người đàn ông hết sức gán ép loại sinh vật hà đồn này lên người cô!
"Đây là của anh và An An cùng làm, An An đứng trên ghế nhồi nặn bột hết cả buổi trưa, rất cực khổ, em không thổi, thì để nó cứ thế mà kéo violon đi." Cô mượn ánh đèn của cây nến len lén mà nhìn trộm Cố Tiểu An. Cậu mở đôi mắt to tròn nhìn cô, động tác trên tay thế nhưng không hề ngừng nghỉ một tia nào, bàn tay kéo đàn rất tiêu chuẩn và tự nhiên. Nhất thời mềm lòng, thổi thì thổi... hà đồn thì hà đồn, hà đồn cũng rất dễ thương mà. Nghĩ như vậy, lặng lẽ mà liếc nhìn con hà đồn trên chiếc bánh kem một cái.
Cố Tiểu An rốt cuộc cũng thu lại đàn, đôi chân nhỏ 'xẹt' một cái chạy qua đây, nghiêng đầu nói với cô: "Chị! An An buổi tối ăn rất nhiều rau, chỉ ăn một ít ít thịt thịt. An An rất ngoan!" Sau đó đưa tay nhỏ ra, toét miệng cười mong chờ mà nhìn cô. Cô đưa tay ra đem cậu ôm vào lòng, cậu dính lấy cổ cô cọ cò vài cái, giọng nói mềm nhuyễn: "An An mệt chết được, hôm qua chị cũng không có ẩm An An! An An thật đau buồn! Anh rễ không được mềm như chị, không thoải mái."
Trong thế giới của An An, lần đầu tiên cô đánh bại được Phó Quân Nhan trong cuộc đời cô...lý do vì cô mềm hơn anh... cái gì với cái gì a, cậu nhóc thối... cô mãnh liệt cảm thấy thắng không anh hùng gì cả.
Cô lấy xuống quà được máng trên lưng Tiểu Khải, nó ngoan ngoãn dụi dụi đầu vào cô, cô cười cười, khom người xuống ôm ôm nó.
Dắt theo An An về phòng, dỗ An An ngủ, Phó Quân Nhan vẫn còn đang dựa ở phía bên giường của cô nhàn nhạt mà nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng động mới mở mắt ra nhìn về hướng cô.
Không có những lời phiến tình, ngược lại là cô rất phá hoại bầu không khí mà hỏi Phó Quân Nhan: "Bây giờ em biến thành công chúa hà đồn rồi, trong lòng anh có phải hay không rất vui mừng?"
Anh gật đầu, sau đó nói: "Nhưng em chỉ là hà đồn ngốc của anh."
"Em thế là em đi Nhật sẽ không bao giờ ăn cá nóc(hà đồn) nữa, cứ như vậy thì em sẽ có cảm giác là tương xác đồng loại."
"Không sao, chúng ta ăn cái khác......"
"Kỳ thật hà đồn vẫn là rất xinh có phải không?"
"Ừm."
"Phó Quân Nhan, anh mệt rồi à! Ai! Anh thế nào đang ngồi mà cũng ngủ được!"
"Phó Quân Nhan!" Cô đẩy đẩy anh, anh nhắm mắt lại nhàn nhàn mà hô hấp, cái đầu hơi nghiêng qua. Cô nghĩ nghĩ, thu tay về, đỡ anh nằm xuống, giúp anh đắp lại chăn. Cô cứ vậy mà nằm bên mép giường chống cái đầu lên nhìn gương mặt ngủ say của anh, sạch sẽ trong suốt như một thiên sứ, một thiên sứ tuyệt mỹ. Thẳng cho đến bây giờ, anh cứ như vậy mà ngủ trước mặt cô, cô cũng không biết phải làm sao mà hình dung người đàn ông này, cơ hồ như thế nào cũng không thích hợp......
"Phó Quân Nhan, anh là vì em mà trở về gấp phải không? An An nhóc con phá phách đó, muốn giúp anh thu dọn hành lý, kết quả đem vé máy bay của anh lục ra ngoài, anh có phải là mấy ngày rồi không có nghỉ ngơi phải không? Lần này anh thật sự là mắt xanh thâm quần nặng trĩu, anh có biết không? Hôm nay em còn đang nghĩ, nếu như anh đột nhiên không đếm xỉa đến em nữa, em thật sự là không biết phải làm sao? Anh có biết không? Cái gì anh cũng làm tốt như vậy, cái gì cũng nghĩ ra trước em, làm trước em. Em cũng không biết có thể vì anh mà làm những gì, cái mà em cực khổ mười mấy năm mới học thành được, kết quả anh giống như kết gì cũng biết, anh không biết em có bao nhiêu xoắn xuýt. Vậy thì em ngoan ngoãn mà làm bảo bối ngốc của anh có được không? Chỉ làm hà đồn ngốc của riêng anh, ai cũng không nhìn, anh nói như vậy có được không?" Cô dè dặt mà xoa lên lông mày của anh, thanh ảnh nhàn nhạt đó, khiến cô đau lòng.
"Phó Quân Nhan, em nghĩ em mãi mãi sẽ không nói cho anh biết, em cảm ơn thượng đế, còn nữa, khiến em tỉnh dậy có thể gặp được anh, gặp được một người tốt như anh..."
Lần đầu tiên, cô thận trọng, hôn trộn lên trán anh.
(1)Chúa sáng thế: đạo Cơ Đốc cho rằng Thượng đế tạo ra vạn vật, cho nên gọi Thượng đế là Chúa sáng thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...