Xin Chào Tình Yêu

Ngày Phó Quân Nhan đến tổ diễn là tôi đưa anh ta đến. Lúc anh ta bị đưa vào phòng hóa trang thử đồ, vào bên trong mới phát hiện hôm nay Jay cũng tới đang thử đồ, bởi vì tổ diễn chưa bắt đầu làm việc cho nên chỉ có một người thợ trang điểm. Vì vậy Phó Quân Nhan cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái, ngồi xuống một cái ghế, tôi cũng ngồi ở bên cạnh.

Jay đến phòng khác thay đồ, người đại diện của Jay là Từ Hồng cũng ngồi trong phòng với chúng tôi. Người phụ nữ này tôi biết, là người phụ nữ đanh đá nổi tiếng trong giới. Muốn thủ đoạn có thủ đoạn, muốn tâm cơ có tâm cơ, đen như bao công cũng không bằng cô ta. Đầu tiên cô ta nhìn tôi, đứng dậy đi về phía bên này, nhìn vào Phó Quân Nhan đang tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần một chút, sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt tôi, nửa đùa nửa thật dò xét tôi: “Không tệ nhỉ, Từ Kinh Kỷ, người lần này anh tìm được tương đối tốt đầy. Muốn chiều cao có chiều cao, muốn diện mạo có diện mạo.”

Nghĩ đến chuyện những lần trước cô ta đào nghệ sĩ trong tay tôi, tôi hừ lạnh mấy cái trong lòng, nhưng nghĩ tới lời dặn dò trước đó của Phó Quân Nhan, tôi nở nụ cười giả dối, nói: “Chị Hồng, chị nghĩ nhiều rồi. Cậu ta là con trai của bạn cha tôi, đây là tôi mượn cớ dựa vào thôi. Tôi cậy già lên mặt đưa người mới đến thôi, thuận tiện nhìn một chút xem có thể gần quan được ban lộc không chứ sao.”

Đáy mắt Từ Hồng hơi lóe lên, nhỏ giọng nói với tôi: “Ý anh là còn chưa kịp kí hợp đồng đúng không?”

Tôi gật đầu một cái, ngón giữa đặt trước môi, chỉ chỉ về phía Phó Quân Nhan đang nhắm mắt dưỡng thần, lại chỉ chỉ vào lỗ tai mình. Từ Hồng hiểu ý gật đầu một cái, ý vị sâu xa nhìn Phó Quân Nhan một cái, sau đó mới xoay người ngồi xuống. Nhìn vẻ mặt cô ta đang nhìn Phó Quân Nhan như đang nhao nhao muốn thử, trong lòng tôi như xả được cơn giận, cười cười.

Lúc này, không biết điện thoại của người nào đặt trên bàn hóa trang đột nhiên vàng lên, âm thanh nhạc chuông rất vang, bởi vì chiếc điện thoại rung trên mặt bàn phát ra âm thanh dè dè, thật sự có chút chói tai. Phó Quân Nhan vốn đang nhắm mắt dưỡng thần cũng khó chịu mở mắt ra, lông mày hơi nhíu lại, ngẩng mặt nhìn vào chiếc điện thoại đang kêu trên bàn. Từ Hồng cũng nhìn qua, buồn bực lầm bẩm một câu: “Sao lại đổi thành loại nhạc chuông này rồi?” Cô ta đứng lên muốn lấy điện thoại nghe, không nghĩ rằng đột nhiên Phó Quân Nhan lại đứng lên, lấy điện thoại nghe trước cô ta, trực tiếp ấn nút nghe.

Sau đó tôi thấy bên kia điện thoại là giọng nữ đang khóc thút thít: “Jay, Jay, là Tiểu Ái, nơi này xảy ra tai nạn xe cộ, tất cả đều bị đốt cháy…… Đều chết hết…… Đều chết hết….. Em rất sợ.......” Có lẽ bởi vì tiếng la khóc quá to, hoặc cũng có thể trong phòng quá yên tĩnh, điện thoại di động rõ ràng không mở phóng đại âm thanh, nhưng chúng tôi, tất cả mọi người đều nghe thấy hết.


Tôi tinh tường nhận ra,d,i,ễ,n,,đ,à,n,,l,ê,,q,u,ý,,đ,ô,n, giây phút khi nghe thấy người kia xưng là ‘Tiểu Ái’, cả Phó Quân Nhan và Từ Hồng đều cứng đờ mặt, sau đó hai người không hẹn mà cùng nhìn vào tên người gọi đến hiện lên trên điện thoại di động. Lúc chúng tôi còn chưa kịp lên tiếng chỉ kịp  nghe thấy đầu bên kia có một tiếng nổ vang lên, điện thoại ở đầu bên kia cũng bị tắt.

Vẻ mặt Phó Quân Nhan thay đổi rất nhanh, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, anh ta đưa điện thoại trả lại cho Từ Hồng, khẽ gật đầu nói tiếng xin lỗi, thậm chí còn không thèm lo lắng cho tôi, nhanh chóng đi ra ngoài, bóng lưng của anh ta mang theo mấy phần hoảng hốt, vội vàng, đột nhiên lại khiến cho lòng tôi có cảm giác đau. Tôi ngạc nhiên, nhận ra ‘Tiểu Ái’ không hề đơn giản…………

Cô gái kia quả thực không đơn giản. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tiểu Ái là ở trong biệt thự của Phó Quân Nhan. Khi đó, đầu tóc cô ấy rối bù, cả người giống cuộn tròn như con mèo nhỏ mệt mỏi ngủ say trên ghế salon. Đó là một gương mặt thanh thuần mà tuyệt mĩ, mặt cô ấy rất nhỏ, mái tóc xoăn dài vàng óng, vóc người mảnh mai cao gầy, lông mi dài hơi chớp chớp, ngũ quan tỉ mỉ, mặc một chiếc váy dài màu lam nhạt, lộ ra đôi chân trần gần như trong suốt, giống như một nữ thần đẹp nhất trong thần thoại Hy Lạp.

Mà Phó Quân Nhan đứng cạnh ghế salon, hai chân ngăn ở cạnh ghế tránh cho Tiểu Ái lăn xuống, lấy tư thế bảo vệ đứng bên sofa, cứ như vậy tập chung chăm chú nhìn cô gái đang ngủ say, giống như cứ nhìn như vậy đến khi Thiên hoang địa lão cũng không oán không hối.

Phó Quân Nhan thấy tôi tới, chỉ nở nụ cười gật đầu với tôi, sau đó làm một động tác đừng lên tiếng, lại lưu luyến nhìn cô gái đang ngủ say, lúc này mới xoay người ôm người về nằm dọc trên ghế salon, khom người đắp cho cô ấy một cái chăn, kiểm tra xong cửa sổ, lại nhìn đứa bé và con chó trong phòng ngủ, sau đó mới khóa chặt cửa chính dẫn tôi rời đi.

Trên đường trở về nhà trọ của tổ diễn, anh ta giống như đang giúp cô ấy giải thích nói với tôi: “A Từ, mấy hôm nay Tiểu Ái quay phim mệt mỏi.” Anh ta nói mà đôi mắt cũng hiện lên ý cười, tràn đầy cưng chiều nói: “Em sợ cô ấy ngủ không yên ổn, không cẩn thận lại lăn từ ghế salon xuống mất.” tôi nghe xong cũng không tự chủ được nở nụ cười.


Lúc kí hợp đồng với lão John, Phó Quân Nhan lập lên một phần điều khoản nhỏ, chỉ chuyên tâm đóng phim, không làm bất kì hoạt động  xã giao tuyên truyền nào khác, không diễn cảnh tình cảm hôn môi. Tôi nhớ lúc đó lão John tức giận đến mức râu ria dựng ngược lên nói: “Là người mới mà yêu cầu của cậu cũng nhiều quá đó.”

Phó Quân Nhan cũng không thể hiện gì, cười nói: “Đạo diễn, gặp ngài là phúc khí của tôi, có được một lần tập chung tinh thần đóng phim cho tốt thì cũng là một chuyện tốt với bộ phim này.” Anh ta dùng bốn lạng bạt ngàn cân đấu với lão John. Đây cũng là yêu cầu riêng của Phó Quân Nhan mà anh ta lập nên trong lúc vô hình. Anh ta nói nhất định anh ta sẽ quay phim thật tốt. Quả thật anh ta là một người nhã nhặn, diễn vai Tiếu Mạc Tiếu bướng bỉnh giống như đúc. Khiến tất cả những người có ý kiến muốn kín đáo phê bình cũng không thể nói gì.

Chỉ là sau đó Phó Quân Nhan lại như thở dài phá vỡ lệ của mình, anh ta cúi người hôn Tiểu Ái. Lúc đó tôi nghĩ, đúng là một người đàn ông thì không bao giờ chê bai việc thân thiết với một mĩ nữ. Nhưng không nghĩ đến sau này khi tôi cầm kịch bản có rất nhiều mĩ nữ tới những câu chuyện tình cảm cho Phó Quân Nhan nhìn. Thế nhưng anh ta lại lắc đầu một cái nói với tôi: “A Từ, anh đừng nghĩ nữa, cả đời em sẽ chỉ phá lệ vì cô ấy thôi, không có người khác đâu.” Khi đó tôi nghĩ, Tiểu Ái là một cô gái xinh đẹp như vậy, làm cho người ta động tâm cũng không phải chuyện quá đáng, nhưng thời buổi bây giờ, tuấn nam mĩ nữ như vậy, coi như Phó Quân Nhan nghiêm túc đứng đắn, nhưng chất lượng tình yêu có thể đảm bảo trong bao lâu?

Nhưng về sau, tôi lại nghe thấy anh ta và Qủy đạo nói: “A Quỷ,  anh biết tôi không thích những chuyện như hoàng tử và công chúa, nhưng nếu mỹ nhân ngư là Tiểu Ái, tôi đồng ý phối hợp với anh.” Sau đó, anh ta thật sự chụp quảng cáo với cô gái đó.

Đạo diễn ‘Thiên Quốc bạch vũ’ là người quen cũ của tôi, lúc tôi gặp khó khăn, anh ta từng thật lòng giúp đỡ tôi. Hơn nữa anh ta còn là người làm mối cho tôi và vợ tôi. Cho nên khi anh ta nhờ tôi cho Phó Quân Nhan đóng vai mới trong tác phẩm của anh ta, tôi thực sự là khổ không nói lên lời. Anh ta nói lời đương nhiên như vậy vì nghĩ rằng Phó Quân Nhan là nghệ sĩ dưới tay tôi, cho dù đại vị của Phó Quân Nhan trong giới càng ngày càng cao, nhưng Phó Quân Nhan vẫn phải nhìn mặt mũi của người đại diện. Theo lẽ thường thì đúng là như vậy, nhưng thực tế tôi giữa tôi và Phó Quân Nhan thì tôi mới là người làm công, mặc dù anh ta (Phó Quân Nhan) nghiêm chỉnh hòa thuận nhưng cũng không phải là người dễ nói chuyện……. Tôi suy nghĩ liên tục, cuối cùng cũng do dự đồng ý với đạo diễn, có thể thử để công tử diễn một bộ phim ngắn.

Mà tôi mặc dù đồng ý, nhưng lại nhiều lần muốn nói lại thôi, tôi không biết phải nói sao với Phó Quân Nhan. Đến cuối cùng ngược lại là Phó Quân Nhan hỏi tôi trước: “A Từ, có phải có chuyện gì không?”


Tôi vừa nghe xong ngượng đến đỏ cả mặt, dứt khoát cúi đầu lấy kịch bản trong túi sách ra đưa cho anh ta, trực tiếp nói: “Quân Nhan, đạo diễn của kịch bản này đã giúp đỡ anh rất nhiều lúc anh gặp khó khăn, hơn nữa anh ấy còn là người làm mối cho anh và vợ anh. Cho nên lần này anh ấy nhờ anh bảo em diễn tác phẩm mới của anh ấy, anh không tiện từ chối. Nếu không em nhìn qua kịch bản một chút, nếu như có thể, có thể giúp một chút được không? Chỉ cần quay trong một thời gian ngắn là được rồi.”

Phó Quân Nhan nghe xong gật đầu một cái, vỗ vỗ vai tôi, nhìn cũng không nhìn đã nhận lấy kịch bản, cất cẩn thận trước mặt tôi. Rõ ràng anh ta còn ít tuổi hơn tôi mà lại dùng một giọng điệu ấm áp chắc chắn nói: “A Từ, anh yên tâm đi thu xếp đi, em sẽ diễn.” Lòng tôi vừa cảm động lại thấy có chút kì cục, nhưng cuối cùng tôi cũng buông lỗi lòng xuống.

Nhưng qua hai tuần lễ,, Phó Quân Nhan đột nhiên lại gọi điện hỏi tôi: “A từ, có phải vai nam chính của ‘Thiên đường bạch vũ’  đã định xong rồi đúng không?” Tôi hỏi xong rồi nói lại với anh ta rằng không có, Phó Quân Nhan thở phào nhẹ nhõm nói: “A Từ, nếu như có thể em muốn diễn vai nam chính.” Sau đó Phó Quân Nhan thuận lợi nhận được vai nam chính, mà phòng chụp ảnh của  tổ diễn ‘Cô bé lọ lem màu đen’ của Tiểu Ái cũng ở cùng con phố với anh ta, mà phòng trọ của họ cũng chỉ là tầng trên tầng dưới trong một khách sạn…..

Lần này Phó Quân Nhan vẫn kí một phần điều khoản phụ trong hợp đồng. Lần này, ngày cả kề gần mặt nữ chính Phó Quân Nhan cũng tìm người thế thân. Tôi phát hiện ra, Phó Quân Nhan trừ đối xử với Tiểu Ái ra, còn lại tất cả những cô gái khác đều là ôn hòa mà xa cách. Khi nữ chính Quý Khiết Nhi của ‘Thiên đường bạch vũ’ làm nũng lấy lòng với anh ta, anh ta cúi đầu giữ im lặng, giống như không hề nghe thấy. Khi một cô gái giàu có đuổi theo anh ta muốn xin phương thức liên lạc, anh ta thế mà lại quả quyết đưa phương thức liên lạc của tôi ra ngoài. Vì vậy, chính tôi rơi vào thế liên tục bị tin nhắn tấn công, bị bà xã nghi ngờ ăn vụng ở ngoài….

Về sau, khi Phó Quân Nhan trúng đạn ở Mã Tác Lý, gần như là vết thương chí mạng, sau khi phẫu thuật tỉnh lại câu nói đầu tiên mà anh ta nói với tôi là: “Đưa cho em cái điện thoại, em nhớ cô ấy rồi.”  Sau đó vết thương của Phó Quân Nhan bị nhiễm trùng, sốt cao liên tục đến 40 độ, nhưng anh ta vẫn kiên trì quay phim như cũ, hơn nữa liên tiếp chấp nhận lời mời phỏng vấn của phóng viên. Mấy lần tôi khuyên anh ta nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Anh ta lại lắc đầu với tôi: “Anh có tin là có tâm ý tương thông không? Em biết rõ có một cô gái ngốc nghếch đang lo lắng cho em.” Sau đó anh ta lại nhỏ giọng cười, sắc môi tái nhợt suy yếu, tay che lên vết thương trên ngực, đáy mắt tràn đầy tự tin nói với tôi: “may mắn là cô ấy rất ngốc nghếch, em mới có thể miễn cưỡng lần vào quá khứ…………” Vừa nói vừa lẩm bẩm tự nhủ nói: “Trên thế giới này,dễ lừa gạt nhất chính là Cố Bảo Bối. Anh đối tốt với cô ấy một chút, thì cho dù trời có sập thì cô ấy cũng đối tốt lại với anh, ngay cả một chút nghi ngờ cũng không có….”

Về sau khi hai người họ cùng nhau quay phim tuyên truyền ở Tô Châu, sau nữa khi anh ta cầu hôn với cô gái ấy, sau đó lại cùng nhau vượt khỏi sa mạc, sau nữa cô ấy sinh cho anh ta một đôi long phượng thai, sau đó họ lại cử hành một hôn lễ rất long trọng.

Hôn lễ của Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối là một hôn lễ thế kỉ, là người đại diện nên tôi cũng may mắn được tham gia. Ngày ấy tôi không nhịn được mở miệng hỏi Phó Quân Nhan: “Quân Nhan, anh biết rõ Tiểu Ái rất ưu tú, nhưng tại sao em có thể kiên định như vậy? Cho tới bây giờ em cũng không nghĩ đến thế giới bên ngoài rất nhiều đặc sắc ư? Người trẻ tuổi như em mà lại nguyện ý ở bên một người cả đời sao?”

Phó Quân Nhan nghe vậy, vẫn quay lưng về phía tôi, anh ta không quay lại nhìn tôi, chỉ là bình tĩnh yên lặng nhìn cửa sổ. Mà ngoài cửa sổ là sân cỏ, Tiểu Ái mặc váy cưới trắng tinh, ngồi trên một chiếc ghế mây cuốn hoa, Cố Tiểu An mặc tây trang nhỏ ngoan ngoãn tựa trong ngực cô ấy, một lớn một nhỏ dịu dàng vươn tay đung đưa chiếc nôi màu xanh dương, cười cười nhìn hai trứng nhỏ đến mất hồn, mà trên cổ Tiểu Khải cũng có một vòng hoa to, lấy tư thế bảo vệ đứng bên cạnh, toác miệng cười, đứng nghiêm túc bên chân họ không nhúc nhích.


Đây là một bức tranh đẹp đến mức duy mĩ, tôi nhìn nhìn, giây phút kia, cũng hiểu được đáp án. Rồi chính khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như mũi cũng chua chua…..

Khi Phó Quân Nhan đi về phía bà xã và đứa nhỏ của mình, lúc đi qua phía tôi, tôi nghe thấy anh ta nhỏ giọng nói: “Tình yêu chân chính, là bao nhiêu cũng không đủ. Em chỉ sợ thời gian trôi qua quá nhanh sao có thể là quá lâu chứ? Em yêu cô ấy, có lẽ vì xã hội này quá mạnh mẽ mà cô ấy quá yên tĩnh. Anh nên hiểu, một linh hồn nguyện ý bảo vệ anh là chuyện đáng quý đến thế nào….”

Cũng chính là ngày đám cưới của Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối, tất cả tờ báo đều hiện lên bài báo tương tự nhau: ‘Khi hoàng tử và công chúa đi cùng nhau…..’

Nhưng tôi là người luôn yên lặng nhìn họ tôi không nhịn được nghĩ, Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối có gì không giống nhau chứ?  Thật ra thì không hề có. Trừ tất cả danh lợi và tiền bạc, bọn họ cũng chỉ là một mối tình của một người đàn ông và một người phụ nữ mà thôi.

Mà yêu nhưng thật ra là chuyện rất đơn giản, anh yêu em, em cũng yêu anh. Anh đối tốt với em, em cũng đối tốt với anh. Chúng ta giận dỗi, chúng ta gây gổ, chúng ta tha thứ, chúng ta vẫn luôn nắm chặt tay nhau, chúng ta cùng nhau đi qua phồn hoa tĩnh mịch, xuyên qua muôn vàn hấp dẫn, cứ như vậy trôi qua cả đời…..

Nhưng vì sao chuyện đơn giản như vậy nhưng nhiều người lại không làm được?

Cũng có lẽ, cũng bởi vì nhiều người không làm được, cho nên tình yêu của họ mới càng đầy đủ và quý giá hơn….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui