Xin Chào Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi


[ Đào: Rõ ràng là đã tan cuộc một tiếng trước, sao mà vẫn còn căng bụng chứ.

]
[ HR: Gấu nhỏ không biết.jpg]
[ HR: Tôi đang ngồi trên giường xem TV! ]
[ HR: Khó coi.

]
Đào Tri Việt theo bản năng thoáng nhìn TV, hóa ra giờ phút này Hoắc Nhiên đang cùng ngồi một chỗ như cậu, cũng dùng âm thanh TV làm bối cảnh để chơi điện thoại.

[ Đào: Tôi cũng cảm thấy khó coi.

]
[ Đào: Ngày mai đi chơi ở đâu? ]
[ HR: Bí mật! ]
[ HR: Đúng rồi, quên cho em xem hình ảnh về bữa sáng rồi.

]
[ HR: Giờ tôi gửi cho em ngay! ]
Hoắc Nhiên lập tức gửi qua rất nhiều hình, từ bánh quẩy cho đến cháo và xôi, cái gì cũng có, Đào Tri Việt nhìn mà hoa cả mắt.

Cảm động rất nhiều, cậu không khỏi cảm thán từ đáy lòng.

[ Đào: Sáng nay anh ăn nhiều thật......]
[ HR:!!! ]
[ HR: Tôi có tập thể dục vào sáng sớm! Sẽ không mập đâu!! ]
[ HR: Tôi có cơ bụng! ]
[ Đào: Dâng coca cho đại lão.jpg]
[ Đào: Tôi nhìn xem.

]
Trong khoảnh khắc gửi đi, Đào Tri Việt lập tức phát hiện ra hàm nghĩa khác, vội vàng đánh chữ bào chữa lại.

[ Đào: Là xem bữa sáng! ]
[ Đào: Anh thích ăn món nào? ]
[ Đào: Không đúng, chắc chắn anh sẽ nói món nào anh cũng thích ăn.

]
[ HR: Tôi đều thích hết! ]
[ HR: A, bị phát hiện rồi.

]
[ HR: Bé mèo cười ngây ngô.jpg]
Vì thế Đào Tri Việt cũng gửi biểu tượng cảm xúc này sang và cùng nhau cười ngây ngô, sẵn tiện xem những tấm ảnh chụp mà hắn gửi sang một cách cẩn thận.

Trong một đống thức ăn tinh xảo, ánh mắt Đào Tri Việt bị món bánh nướng màu nâu trong đó hấp dẫn.

Chiếc bánh có màu vàng và nâu xen kẽ, mặt ngoài có những đường sọc không đồng đều, vô tình tạo nên một khuôn mặt xấu xí đến buồn cười.

Cậu đã chuyển tiếp bức ảnh này sang.


[ Đào: Tôi muốn ăn cái này.

]
[ HR: Cái này là bánh rán đường, ăn rất ngon! ]
[ HR: Nhưng mà rất ngọt, vô cùng ngọt, em sẽ thích ăn sao? ]
[ Đào: Ăn! ]
[ Đào: Cái này trông xấu nhất, rất đáng yêu.

]
[ HR: Được nha.

]
[ HR: Ngày mai chúng ta cùng nhau xếp hàng đi mua, món này mới vừa ra lò là ăn ngon nhất, hôm nay lúc tôi ăn thì đã nguội rồi.

]
[ HR: Hơn nữa nếu như đến sau rồi nhìn thấy thì sẽ thèm lắm.

]
[ HR: Gấu nhỏ xoay tròn.gif]
Người này thật ấu trĩ.

Đào Tri Việt không nhịn được cười rộ lên, sau đó nghĩ lại, bản thân mình nói chuyện phiếm với đối phương bằng điện thoại mà cách nhau một bức tường, hình như càng ấu trĩ hơn.

Kết quả là bọn họ cứ ấu trĩ nói chuyện cách tường như vậy cả đêm, thậm chí còn ném xúc xắc vào nhau trong mười phút.

Cho tới khi thật sự buồn ngủ chịu không nổi, mới cầm điện thoại ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, hai người sóng vai nhau ngồi trên xe buýt, cảnh vậy ngoài cửa sổ lướt qua như một luồng ánh sáng.

Rõ ràng là không ngủ được bao nhiêu nhưng Đào Tri Việt lại không buồn ngủ một chút nào, cậu ôm chiếc ba lô cá nhân, tò mò nhìn tất cả bên ngoài cửa sổ, như thể cả thế giới trước mặt cũng trở nên sáng ngời một chút.

Phong cách thành thị của Yến Bình hoàn toàn khác với Tấn Bắc, bước chân của mọi người trên phố vội vàng, thường xuyên có thể nhìn thấy những kiểu kiến trúc lịch sử đơn giản và trang nhã.

Mặc dù khi mới vừa tới nơi này đã ở Yến Bình, nhưng cậu chưa bao giờ lưu tâm quan sát bất kỳ thứ gì ở đây.

Hoắc Nhiên chú ý tới tầm mắt của cậu, lập tức thò qua giới thiệu cho cậu nghe.

"Đó là bức tường thành cũ được xây dựng cách đây ba nghìn năm, hiện tại không thể lên đó rồi.

Hồi lúc tôi còn rất nhỏ có ở gần đó, ngày nào cũng chạy đến đó nghịch bùn."
"Mấy năm qua Yến Bình đã thay đổi rất nhiều, từng năm từng năm đều thay đổi."
Nói nói, Hoắc Nhiên lại bắt đầu nhiệt tình mời chào khách, "Cho nên em có thể thường xuyên đến đây chơi, luôn luôn là có phong cảnh mới."
Hô hấp nóng bỏng phả vào bên tai khiến trái tim cậu ngứa ngáy.

Đào Tri Việt cười rộ lên, "Tôi sẽ."
Hiện tại cậu không cần phải trốn tránh bất cứ ai hay bất cứ điều gì, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ dọn về ở đây.

Dựa theo kế hoạch ngày hôm qua, Hoắc Nhiên đã dẫn cậu đi ăn bánh rán đường xấu xấu, một chiếc bánh rán xõa tung thật lớn màu nâu sẫm, Đào Tri Việt cắn xuống một ngụm, ngọt đến mức ngay cả đầu lưỡi cũng bị hòa tan.

Ăn rất ngon.


Đào Tri Việt chưa từng nghĩ tới, ngay cả những món ăn ngọt đến tận cùng cũng có thể ngon như vậy.

Cậu cùng Hoắc Nhiên đứng trước cửa tiệm ăn uống thật vui vẻ, những người đứng sau xếp hàng quả nhiên lộ ra biểu tình hâm mộ, họ háo hứng nhìn vào trong chảo dầu, đếm xem còn phải chiên bao nhiêu miếng nữa thì mới đến lượt mình.

Cho nên bọn họ liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu mà không nói cười rộ lên.

Thời gian còn lại, Hoắc Nhiên đã cùng cậu đến hai trong số những điểm tham quan nổi tiếng nhất ở Yến Bình, cưỡi ngựa xem hoa trong lượng người đông đúc ở thủ đô, sau đó dùng bữa trưa tinh xảo trong nhà hàng sang trọng trên bầu trời của tòa nhà cao nhất thành phố.

Đào Tri Việt cảm thấy bản thân mình là người lớn duy nhất đến đây ăn với chiếc ba lô trên vai.

Hơn nữa không biết từ khi nào, chiếc ba lô đã được Hoắc Nhiên tiếp nhận mà không lộ chút dấu vết.

Dọc theo đường đi thì Hoắc Nhiên rất tò mò về chiếc ba lô của cậu, "Trong này có gì thế? Có hơi nặng một chút, nhưng mà cả buổi sáng đều không thấy em mở ra."
Đào Tri Việt cũng chọn cụm từ tương tự, "Bí mật.

Chiều nay đi đâu chơi thế?"
Cậu đã đặt chuyến bay trở về Tấn Bắc vào buổi tối, cho nên chỉ có thể ăn tối đơn giản rồi đi ra sân bay.

Hoắc Nhiên rối rắm một chút, thành thật trả lời: "Chiều nay tôi mang em đến một viện bảo tàng rất đặc biệt."
Đào Tri Việt hơi kinh ngạc, "Viện bảo tàng?"
"Không phải là loại có rất nhiều người tham quan đâu." Hoắc Nhiên nỗ lực giải thích, "Không có người nào khác, không biết em có thích không."
"Nhưng mà tôi hy vọng rằng em sẽ thích."
Mãi đến khi xuống xe, đi tới một đoạn đường thật dài, nơi cuối tầm mắt cậu xuất hiện từng tòa biệt viện yên tĩnh lịch sự u nhã, Đào Tri Việt mới dần dần phản ứng lại.

Nơi này chắc có lẽ là khu giàu có, rất yên tĩnh, mỗi một căn biệt thự đều cách nhau rất xa, có hoa viên độc lập, cảnh quan tuyệt đẹp dễ chịu.

Hoắc Nhiên dẫn cậu đi vào một ngôi nhà ở khu nhà phía trước, trong sân trồng những cây ngô đồng dào dạt, trong làn gió thổi nhẹ qua, chúng rung rinh rào rạt, tạo ra những quang ảnh lấp lánh đầu hạ.

Đào Tri Việt thậm chí cũng hạ thanh âm xuống rất nhẹ, sợ quấy rầy bầu không khí yên tĩnh này.

"Ở đây thật đẹp."
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy Hoắc Nhiên đang khẩn trương lên, hắn hít sâu, đi tới cổng lớn.

"Thật ra không thể xem như là viện bảo tàng, là tôi nói giỡn."
Khoảnh khắc trước khi mở cửa, Hoắc Nhiên bắt đầu nỗ lực vá lại, "Chỉ là bộ sưu tập của riêng tôi, nhưng tôi rất muốn cho em xem......"
Bị tâm trạng của hắn lây nhiễm, Đào Tri Việt cũng trở nên khẩn trương, đôi mắt cũng không dám chớp.

Sau một giây tiếp theo, cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, cậu đã nhìn thấy cảnh đẹp nhất và độc đáo nhất.

Tầng trệt vốn nên là phòng khách, nhưng lại có một dãy tủ trưng bày màu gỗ, trong đó bày biện đủ mọi thứ hiếm lạ cổ quái, rực rỡ lung linh hết cả mắt.

"Trước kia mỗi khi có ngày nghỉ thì tôi lại ra ngoài chơi, tôi đã đến rất nhiều quốc gia và thành phố khác nhau, ở mỗi nơi đều có những hồi ức rất khó quên, tôi luôn muốn lưu lại những vật kỷ niệm, cứ từ từ mà tích góp được nhiều như vậy."
Hoắc Nhiên ở bên cạnh cậu nhỏ giọng nói.

Ánh mắt Đào Tri Việt bị hấp dẫn thật sâu, cậu ngừng thở, bước chân nhẹ nhàng đi vào trong.

Cậu xem thật kỹ từng món từng món một, có bức tranh khắc gỗ tinh xảo, những món đồ bằng bạc sáng bóng tinh tế, những tấm vé ngoại văn được xếp cẩn thận thành chồng, hổ phách được thời gian đọng lại......!
Một vài ô xếp đầy những con búp bê bằng gỗ đủ màu sắc, một số rất đẹp, một số lại có diện mạo cổ quái, xếp thành một đội ngũ chỉnh tề.


Hoắc Nhiên không ngừng dõi theo ánh mắt của cậu, thấy câu dừng lại ở chỗ này, hắn có chút xấu hổ rồi giải thích: "Cái này thật đáng yêu, tôi không nhịn được nên đã mua rất nhiều......!Ngay cả xấu cũng thật đáng yêu."
"Cuối cùng khi tôi về nước, trong vali chứa đầy những con búp bê matryoshka này đã biến thành những cục đen lớn khi qua máy kiểm tra, lúc mà vượt qua máy kiểm tra an ninh thì nhân viên an ninh còn yêu cầu tôi mở ra để kiểm tra nữa."
"Tôi mở va li ra, bọn họ đều vây lại xem, phát hiện tất cả đều matryoshka hoa hòe lòe loẹt, thật khiếp sợ, cũng có thể là quá kỳ quái, cho nên một đám lại mở từng cái ra xem, cho rằng bên trong tận cùng ẩn giấu thứ gì đó......!Ngày đó tôi thật xấu hổ mà."
Đào Tri Việt nghe xong lại vô cùng vui vẻ, từng khóe mắt hay đuôi lông mày đều là ý cười.

Trước đây cậu vội vàng học hành đọc sách, cuối cùng cũng tốt nghiệp, sau khi thực tập thì chuyển hướng đi làm trực tiếp, sau đó vẫn rất luôn bận rộn và hầu như là không đi du lịch.

Nhưng hôm nay, cậu đã nhìn thấy rất nhiều món đồ kỷ niêm mà trước đây câu chỉ có thể thấy trên tạp chí du lịch, cùng với những câu chuyện chỉ thuộc về Hoắc Nhiên.

Trong tủ bên cạnh có một ngôi nhà nhỏ bằng đất sét mềm rất tinh xảo, có ngoại hình như lâu đài màu trắng, mái bán vòm, cửa ra vào và cửa sổ màu xanh da trời, trên nóc nhà có một cây thánh giá nho nhỏ màu trắng.

Bên cạnh còn có một tấm ảnh chụp, bên trong Hoắc Nhiên cười rạng rỡ như ánh mặt trời, thoạt nhìn còn ngây ngô so với hiện tại mộ ít, phía sau lưng là tòa nhà màu xanh trắng giống hệt như đồ trang trí bằng đất sét, cùng với mặt biển xanh thẳm vô ngần.

"Bức ảnh này được chụp ở Santorini, ông chủ quán kia rất thông minh, ông áy bán đồ lưu niệm bằng đất sét mềm ở một quảng trường nhỏ sầm uất nhất, nếu mua thì ông ấy sẽ giúp em chụp trước tòa nhà ấy, vừa lúc tôi thấy rất hợp với đồ ông ấy bán, nghĩ nó rất vui nên đã mua."
"Nơi đó thật sự rất xinh đẹp, giống như trong câu chuyện cổ tích vậy."
Sau đó hắn nói thêm với giọng rất nhẹ nhàng, "Nếu có cơ hội, tôi rất muốn cùng em đến đó một lần nữa."
Đào Tri Việt nghe thấy được, lỗ tai lại bắt đầu phiếm hồng như thường lệ, vì vậy cậu đã làm bộ như không nghe thấy.

Cậu chăm chú nhìn mọi thứ trong bộ sưu tập được Hoắc Nhiên đặt ở đây, giống như muốn đem từng chi tiết khắc sâu vào trong lòng.

Không riêng những vật kỷ niệm đáng yêu tinh mỹ, mà còn cả những món đồ kỳ quái.

Đào Tri Việt nhìn thấy một cái lon màu vàng đỏ được đựng trong một chiếc túi trong suốt, trên đó có vẽ một con cá nhỏ.

"Đây là......!Cá trích đóng hộp sao?"
"Đúng vậy, bởi vì nó quá đặc biệt." Hoắc Nhiên ngượng ngùng nói, "Nhưng mà không cần lo đâu, nó đã được rửa sạch sẽ, còn dùng túi niêm phong lại nên sẽ không ngửi thấy mùi."
Nghe hắn nói, Đào Tri Việt nhịn không được lại muốn ngửi thấy mùi đó một chút.

Hoắc Nhiên một bộ biểu tình quả nhiên như thế, "Hóa ra nếu nói như vậy thì nhất định sẽ cầm lên ngửi nha."
Đào Tri Việt trừng hắn, sau đó nhìn thấy trên cái giá trưng bày phía sau cậu, một chiếc mũ rơm được trang trí bằng hoa nhựa, rất có phong tình nhiệt tới, chỉ là có một ít đã cũ cũ.

"Cái này cũng là anh mua sao?"
Cậu tò mò bước tới xem, mặt trên dường như vẫn còn vương vấn mùi gió biển.

"Đúng vậy, ngày đó trên bãi biển có nắng rất lớn, rất nhiều người đều mang, tôi đã mua một cái đơn giản nhất, vốn dĩ không có suy nghĩ muốn mang về nhà, chỉ là tạm thời chắn ánh nắng mặt trời thôi."
Hoắc Nhiên đang nói thì nhớ tới cái gì đó, biểu tình bắt đầu sinh động rồi miêu tả.

"Tôi mua chiếc mũ rơm này, che mặt lại, nằm trên ghế ở bãi cát ngủ một giấc, chờ mặt trời xuống thấp rồi thì sẽ đạp sẽ ra bãi biển."
"Đang đạp xe thì trời bỗng nhiên có gió to, tôi lại quên buộc dây nên mũ rơm đã bị thổi bay mất."
"Một bên lăn bánh trên đường, một bên đuổi về phía trước, tôi đạp xe đuổi theo, đuổi theo lâu ơi là lâu thì gió mới bằng lòng dừng lại."
"Sau khi tôi nhặt nó lên thì mặc dù có hơi dơ nhưng lại không nỡ bỏ đi, bởi vì tôi đã cướp nó về từ trong tay của gió."
"Nó rất lớn, dễ dàng bị hư, lại không dễ bỏ vào vali nên tôi dứt khoát đội cái mũ rơm này một đường trở về nhà, kết quả trên đường luôn có người nhìn tôi cười trộm."
Vì thế Đào Tri Việt cũng cười theo, trước mắt cậu giống như hiện lên hình ảnh mà Hoắc Nhiên đã miêu tả, ánh mặt trời với sức nóng còn sót lại cùng bãi biển mềm mại, hàng dừa cao vút, gió biển mặn mòi bất chợt thôi bay chiếc mũ rơm hoa lá.

Cả buổi chiều, cậu kiên nhẫn trong tiếng nói luyên thuyên của Hoắc Nhiên, dạo xong cái viện bảo tàng rất đặc biệt này.

Hoắc Nhiên có một trí nhớ khó quên về mọi thứ trong thế giới rộng lớn, cho dù tốt hay xấu, cho dù vụn vặt tầm thường đến đâu thì chúng đều được cất giữ cẩn thận ở đây.

Cho nên cậu ở chỗ này, nhìn thấy diện mạo của thế giới mà cậu chưa từng được thấy.

Đào Tri Việt nhớ tới những gì Hoắc Nhiên đã nói lúc trước, bởi vậy mà cậu đáp trả lại rất nghiêm túc: "Tôi rất thích, cảm ơn anh."
Hoắc Nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, đôi mắt sáng ngời: "Cũng may là em thích."
"Bởi vì......!Tôi còn có chuyện khác muốn nói với em."
Lúc này ánh mặt trời đang dần buông xuống, ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống mái hiên cửa sổ, dịu dàng dừng trên người bọn họ, từng mảnh bụi nhảy múa theo tia sáng.

Đào Tri Việt hơi ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào người đàn ông đang bắt đầu khẩn trương trước mặt.

"Nơi này là tất cả những gì tôi thích, tôi nghĩ, có lẽ em sẽ cảm thấy hứng thú với một cái gì trong số đó, sau này tôi có thể cùng với em đến đó một lần nữa, giống như tôi đã làm khi em lựa chọn bữa sáng ngày hôm qua vậy."

"Tôi còn chuẩn bị một thứ mà em thích." Hoắc Nhiên nhìn cây ngô đồng đang nhẹ nhàng rũ lá bên ngoài cửa sổ, "Mới chuyển tới mấy ngày trước đây, thoạt nhìn rất đẹp."
"Chờ đến mùa thu, lá cây sẽ chuyển sang màu vàng óng, giống như ảnh đại diện của em vậy."
"Tôi thực sự hy vọng rằng đến lúc đó, trong gian phòng này không chỉ có riêng mảnh hồi ức của tôi."
Cuối cùng, hắn lấy hết can đảm, nhìn đối phương, nói ra ba từ trịnh trọng nhất.

"Tôi thích em."
Trong bầu không khí yên tĩnh quá mức, hoàng hôn phát ra thanh âm, nhiệt liệt thiêu đốt mây mù phía chân trời.

Đào Tri Việt thất thần thật lâu.

Lúc này cậu không đỏ mặt, chỉ là chăm chú nhìn người trước mặt thật lâu, phảng phất nhưng đang xác nhận rằng đây có phải là một ảo giác hay không.

Mãi đến khi Hoắc Nhiên trở nên thấp thỏm thì hắn mới nghe được một thanh âm thật nhẹ.

"Thật ra tôi cũng có một món quà muốn tặng cho anh, nhưng một ngày sắp trôi qua, tôi lại chưa tìm được cơ hội để tặng."
"Bởi vì món quà này rất nhỏ, cũng rất bình thường, hơn nữa đã bị ngươi trộm cầm đi."
Hoắc Nhiên theo đó nghiêng đầu, nhìn về phía chiếc ba lô mà hắn vẫn luôn quên cởi ra.

"Ở trong này sao?"
Ánh mắt hắn tràn ngập sự chờ mong.

Đào Tri Việt dù làm thế nào cũng không dứt ra được ánh mắt này, cậu gật đầu, thế giới trước mặt cậu chỉ toàn là bóng dáng của người này.

Nhận được đáp án khẳng định của cậu, Hoắc Nhiên lập tức mở khóa ba lô, nhìn thấy một bình thủy tinh trong suốt.

Hắn cầm ra, nhìn thấy bên trong là chứa đầy những ngôi sao giấy nhiều màu sắc.

"Tôi cũng muốn mang cho anh, món đồ mà anh yêu thích, sau đó lại nói với anh rằng tôi thích ăn, như vậy sẽ càng có vẻ chân thành."
"Nhưng sự hiểu biết của tôi về anh còn chưa đủ, cũng không biết anh thích gì, cho nên buổi tối ngày hôm trước tôi đã cố tình uống say, tôi cho rằng nó có thể giúp tôi nhớ lại cùng cái ngày mà tôi say đó, nhớ ra rằng liệu ngày hôm đó anh có nói với tôi điều gì không."
"Rất tiếc là không, tôi thất bại, tờ giấy tôi đã chuẩn bị trước đã bị bỏ trống."
Đào Tri Việt nhìn hắn cười rộ lên, khóe môi hơi mím lại.

"Tôi không nhớ ngày hôm đó mình đã làm những gì."
"Nhưng khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi đi đến phòng khách, nhìn thấy trên bàn ăn đầy giấy màu và những ngôi sao đã được gấp lại."
"Có lẽ là bởi vì, tôi nhớ rất rõ ràng, cái buổi tối khi tôi khi bước ra khỏi nhà hàng lẩu kia, anh nhìn bầu trời đêm và nói rằng tối nay không có sao."
"Ngay cả lúc say tôi cũng nhớ rõ như vậy, cho nên tôi đã chuẩn bị cho anh một món quà ấu trĩ này."
Trong trí nhớ về một đêm bị lãng quên sau khi tỉnh dậy, Đào Tri Việt một bên gửi một đống dấu chấm than cho Hoắc Nhiên, một bên cố chấp đi ra ngoài.

Cậu trở lại cửa hàng tiện lợi 24 giờ kia, nhờ ông chủ tìm tờ giấy origami dài đầy màu sắc mà chỉ có trẻ con là mua, sau đó lắc lư dẫm lên bóng của mình trở về nhà, cứ cách vài phút là gửi tin nhắn cho Hoắc Nhiên báo bình an.

Trong đêm dài yên tĩnh kia, cậu đỏ mặt ngồi bên bàn ăn rất đoan chính, một lần nữa làm bạn với vị thần Cupid được dán trên tường, lần lượt gấp những tờ giấy màu dài kia thành những ngôi sao nhỏ.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm này, ngay cả bản thân Đào Tri Việt cũng không nhớ rõ.

Nhưng cậu đã xác định, đây chắc chắn là món quà mà cậu đã chuẩn bị cho Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên vẫn còn đang chấn động, cúi đầu nhìn bình thủy tinh ngập tràn những ngôi sao.

Mà Đào Tri Việt vẫn luôn nhìn hắn, ánh nắng phủ lên cậu một bóng màu vàng nhạt.

Vì thế hắn bàng hoàng nhớ lại, sắc trời như vậy, rất giống như hoàng hôn khi sương mù tan ra từ hai tuần trước.

Khi đó hắn đang chăm chú nhìn vào ánh hoàng hôn đang chìm dần, an tĩnh chờ đợi.

Hiện tại, hắn đã đợi được rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui