Sáng sớm hôm sau, tôi không thể không dậy sớm được, nguyên nhân rất đơn
giản, chim dậy sớm thì có sâu ăn, bà cô này dậy sớm là có bài tập cần
. Mẹ kiếp, tôi phải đến trường để cóp bài.
Sáng tinh mơ, tôi
độn một bộ ngực giả thật khủng, ôm lấy vở bài tập của em gái Vô Song
ngồi xổm ở góc thùng rác vừa chép một cách điên cuồng, vừa ngẩng đầu lén lút chú ý động tĩnh xung quanh.
Tôi đang cắm cúi cóp bài, chữ
viết như rồng bay phượng múa, không ngờ một đôi giày thể thao Nike màu
trắng đột nhiên xuất hiện cạnh chân tôi không một tiếng động. Tôi “hả”
một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn, vui mừng khôn xiết.
Lúc này cậu
trai hấp dẫn Giang Ly đang lạnh lùng nhìn tôi, trong đôi mắt nhỏ kia
hiện lên những ánh nhìn lạnh nhạt, đôi môi mỏng của cậu ta nói: “Tránh
ra!”
Tên nhóc này được đấy, thú vị đấy, cô đây thích!
Dù
trong lòng rất bực bội nhưng tôi vẫn phải cố nặn ra một nụ cười ngọt
ngào nhất rồi đứng lên nhường chỗ. Tôi còn cố ý ưỡn cái bộ ngực giả
khủng bố ra nhẹ nhàng đến bên cạnh cậu ta, vừa cười “hi hi” vừa giới
thiệu: “Giang Ly, tối qua ngủ có ngon không? Chào buổi sáng nha, mình
tên là Giản Mỹ Đạt, cậu còn nhớ không? Tên mình không khó nhớ, người
thành Đạt tuy Giản đơn nhưng Mỹ lệ, hi hi.”
Giang Ly không nói
gì, chỉ cúi đầu lạnh lùng liếc tôi một cái. Cậu ta thấp hơn Khang Tử
Huyền một chút, bỗng nhiên tôi lại cảm thấy thằng nhóc này không chừng
là họ hàng xa gì đó của Khang Tử Huyền, phong thái quá giống nhau, mặt
lạnh như băng khiến cho người khác nổi hết da gà.
Tôi cố ưỡn ngực ra, hy vọng cậu ta rủ lòng thương nhìn tôi nhiều một chút, dù động lòng chỉ vì bộ ngực thôi cũng được. Nhưng thằng nhóc này không hề hé răng,
vứt túi đồ ăn vào thùng rác rồi quay người bước đi, từ đầu đến cuối đều
coi tôi như người vô hình.
Tôi giận dữ nhìn theo bóng tên tiểu tử thối ấy, nắm đấm của tôi thực sự đang rất ngứa ngáy đây.
Tâm hồn của lão nương đã bị tổn thương nặng nề, ngọn lửa chinh phục bốc lên hừng hực.
Buổi trưa, qua Vô Song tôi được biết, với ai Giang Ly cũng đều lạnh lùng như thế, đặc biệt là những nữ sinh có ý với cậu ta. Về cơ bản cậu ta luôn
duy trì khoảng cách 1km, chưa bao giờ để cho người khác có chỗ mà ảo
tưởng.
Tôi khéo léo hỏi dò Vô Song có phải cậu ta không biết nói
chuyện không, Vô Song phủ nhận: “Thực ra Giang Ly có quan hệ rất tốt với cô Diệp, mỗi lần nhìn thấy cô, cậu ta đều cười rất hiền. À, Giang Ly
còn có quan hệ cũng không tệ với hoa khôi của trường đang học bên lớp 3, ngoài ra, còn có ứng viên hoa khôi của lớp 1 nữa.”
Tôi im lặng,
trong lòng thầm mắng, xem ra khẩu vị của tên nhóc Giang Ly này cũng
không phải hạng xoàng. Trong thời gian ngắn có thành công hay không mới
là vấn đề, bức thư tỏ tình này của tôi còn phải khéo léo chuyển cho hắn, nếu không với tính cách lạnh lùng của thằng nhóc đầu còn để chỏm này,
chắc chắn nó sẽ chế giễu tôi là “cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”,
trước mặt mọi người nó sẽ không cho tôi con đường lui.
Trong lòng tôi chán nản, bây giờ yêu cầu về ngoại hình của bọn trẻ sao lại có thể
khắt khe như thế chứ? Về đến nhà tôi phải nói ngay với Phi Ca, chặng
đường cố gắng vun đắp bồi dưỡng vẻ đẹp nội tâm của bọn tôi bao năm nay
hoàn toàn là sai lầm. Bọn tôi đã đi đường cong rồi, các nhà khoa học vẫn chưa phát minh ra loại kính nhìn xuyên thấu mà bọn đàn ông con trai đều là lũ mù cả, họ không thể nhìn ra vẻ đẹp nội tâm ấy của bọn tôi, họ chỉ nhìn thấy bra thôi.
Tình thế bức bách, tuổi tác luôn ủng hộ
thanh niên, tôi, đối mặt với cậu thiếu niên độ tuổi 18, bỗng nhiên cảm
thấy bất lực. Tôi đặt toàn bộ áp lực lên bức thư tình ba nghìn chữ đầy
hùng hồn kia.
Nhưng làm sao để trao tình sâu ý nặng đến tận tay
cậu ta đây, việc này lại cần phải có kỹ xảo rất tốt, phải chọn nơi ít
người mới được. Nếu không chẳng may người khác biết được tôi bám đuôi
thất bại thì cái mặt già sau này biết giấu vào đâu? Tuyệt đối không thể
đặt dưới mông được.
Một ngày khổ sở trôi qua, hôm ấy tôi lại tìm
cơ hội bắt chuyện với Giang Ly hai lần. Tôi hỏi cậu ta về vấn đề cờ
hiệu, cậu ta cũng không lơ đi nhưng khuôn mặt lạnh như tiền ấy giảng
giải vấn đề cho tôi rất miễn cưỡng, nói xong là quay đầu tiếp tục chú
tâm vào bài tập, không để ý đến tôi nữa. Lúc lên lớp cũng thế, tôi
thường không nghe giảng, cố ý dán mắt nhìn cậu ta, miệng lúc nào cũng
cười si ngốc. Những lúc ấy Giang Ly không thể chịu nổi sự quấy nhiễu của tôi, quay đầu lạnh lùng liếc tôi một cái như cảnh cáo, sau đó lại quay
đi tiếp tục nghe giảng. Chắc là cậu ta nghĩ đã làm tôi mất hứng nhưng
tôi lại vẫn tự làm theo ý mình như cũ, trở thành một miếng keo con voi
không biết xấu hổ.
“Bánh bao giả” cứ bám riết lấy hỏi han này nọ, Giang Ly không chịu nổi sự quấy rầy đó, lúc đầu còn phí lời nói với
tôi: “Sao cô lại ngốc như vậy?”, “Bài này cũng không biết, cô có mang
đầu đi không thế?”, “Vẫn chưa hiểu à?”. Mặc dù mặt cậu ta vẫn lạnh như
băng nhưng tôi lại thấy được tảng băng đó đang tan dần. Mập mờ hai hôm,
đến thứ năm, tôi tìm được một cơ hội tuyệt vời để đưa lá thư tình, chính thức dốc toàn lực triển khai kế hoạch theo đuổi X.
Hôm thứ 5 là
ngày Giang Ly phải trực nhật, còn phụ trách đổ rác cuối cùng. Tôi có thể nhân lúc mọi người trong trường đi gần hết, đánh bạo chặn cậu ta lại,
quang minh chính đại bám đuôi cậu ta về nhà, nhân tiện đến đó xin bữa
ăn, sau đó… ha ha.
Buổi chiều hôm đó, đợi mọi người trong trường
tản đi gần hết, tôi mặc chiếc áo vest ngắn và cái váy xếp li màu đỏ mà
nhà trường mới phát hôm qua, để lộ đôi chân dài thẳng tắp, ngồi trấn giữ bên cạnh cái thùng rác. Gió thổi hiu hiu mang theo mùi hôi thoang
thoảng của thùng rác bay vào mũi, tôi cũng không nhăn nhó. Cả người vui
mừng như đánh tiết canh gà, tôi nghĩ, ngay cả lúc tôi và Phó Thần bên
nhau hai năm trước, tôi cũng chưa từng hừng hực đam mê thế này.
Quan trọng là tôi đã bị cái tên nhóc con không coi mình ra gì kia làm sục
sôi tinh thần chinh phục, tôi không tin Phương Lượng Lượng tôi không hạ
được tên nhóc này. Năm đó khi lão nương tung hoành ngang dọc trên giang
hồ, nhóc con đầu còn để chỏm nhà ngươi vẫn còn học tiểu học, lẽo đẽo
chạy theo cô giáo đấy.
Chờ mãi mới đến 5 giờ 30, trời chạng vạng
tối, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả một khoảng trời. Còn tôi, một con sói
đội lốt cừu, cuối cùng cũng đợi được bé cừu đen đội lốt sói – Giang Ly.
“Giang Ly, cậu đi đổ rác à?” Tôi hồ hởi vẫy tay với cậu ta, sau đó lại cố ý
liếc cậu ta một cái, tôi vội giấu bức thư ra sau lưng, giả vờ ngượng
ngùng luống cuống.
Khoảnh khắc này, mẹ kiếp, tôi thấy mình còn
thiếu nữ hơn cả mấy cô thiếu nữ. Giang Ly vừa ngó thấy bức thư tình màu
hồng thì không thèm để ý đến tôi nữa. Cậu ta không nói lời nào bước qua
đổ rác, sau đó lại một lần nữa coi tôi như người vô hình, quay gót đi
thẳng.
Thật ra tôi đã sớm đoán được kết quả sẽ như vậy, nhưng khi tận mắt nhìn thấy những gì mình nghĩ trở thành sự thật, tôi không nhịn
được nghiến răng kèn kẹt.
Bạo lực, tôi thực sự rất nhớ bạo lực.
Chỉ có điều bây giờ không thể dùng tới biện pháp mạnh, nên tôi quyết định
biến thành một con ruồi bay ra từ thùng rác, vo ve quấn lấy Giang Ly.
Tôi không tin cậu ta có thể tiếp tục biến tôi thành kẻ vô hình mãi như
thế.
Tôi chạy theo Giang Ly, bộ ngực giả cao ngất nẩy tưng tưng.
Tôi không chịu khuất phục, nhiệt tình hỏi: “Giang Ly, cậu về nhà à? Nhà
cậu ở đâu? Nhà tôi ở khu Bắc, nhà cậu ở khu nào thế?”
Giang Ly quay sang liếc tôi một cái, một lúc sau mới miễn cưỡng nhả ra ba chữ: “Khu Tây Thành.”
“Oa, khu Tây Thành nằm trên đường đi khu Bắc, mình đang định đến đó mua ít
bánh ga tô. Vậy mình đi cùng cậu nhé!” Tôi cười nhăn nhỏ sau lưng cậu
ta, da mặt tôi dày như miếng lót độn ngực vậy.
Giang Ly bước nhanh, mất kiên nhẫn nói: “Tôi không quen đi cùng người khác.”
Tôi tiếp tục chạy theo cậu ta làm cái đuôi có cắt thế nào cũng không chịu
rụng ra: “Không quen cũng không sao, dần dần rồi sẽ quen, ai cũng có lần đầu mà.”
“Này, rốt cuộc cô muốn gì hả?” Giang Ly đang đi phía
trước đột nhiên dừng bước, hại tôi không kịp phanh lại, không may bộ
ngực giả đâm sầm vào tấm lưng gầy của Giang Ly.
“Á!”
Dù
cho da mặt tôi có dày đến đâu nhưng bộ ngực giả lớn thế này va vào người một chàng trai trẻ, tôi cũng vẫn cảm thấy thực sự rất xấu hổ.
Bên cạnh bồn hoa tĩnh lặng vắng vẻ, một con chim sẻ đã vỗ cánh bay lên. Tôi và Giang Ly lặng yên đứng đó, cả hai đều cảm thấy rất ngượng ngùng,
khuôn mặt thanh tú của Giang Ly có chút không tự nhiên, nói một tiếng
“xin lỗi” qua loa, rồi sau đó mặt mày xanh mét quay người bước nhanh.
“Này, này…” Tôi vội vã gọi cậu ta. “Giang Ly, cậu đi chậm một chút, mình đi với cậu. Mình… mình có thứ muốn đưa cho cậu.”
Lần này Giang Ly không quay đầu lại, lạnh nhạt nói với tôi: “Cậu về nhà đi, tôi không cần!”
“Không không, cậu nhất định sẽ cần, mình vì cái này mà đợi cậu đến tận bây giờ đấy.”
Cậu ta không thèm để ý đến tôi, chân bước nhanh hơn, một bước của cậu ta
bằng ba bước của tôi nên chẳng mấy chốc dễ dàng kéo xa khoảng cách giữa
hai chúng tôi.
“Giang Ly, Giang Ly, mình có lời muốn nói với
cậu.” Tôi liều cái thân già đuổi theo Giang Ly. Chúng tôi kẻ trước người sau ra khỏi cổng trường. Cậu ta đột nhiên chạy như điên, trước khi đèn
dành cho người đi bộ chuyển đỏ đã chạy vội sang bên kia đường, bỏ mặc
tôi một mình nhìn cái đèn đỏ sáng trưng mà thở không ra hơi.
“Thằng nhóc thối tha, lão nương lại để vuột mất ngươi rồi!” Tôi nhìn theo cái
bóng đẹp trai của tên nhóc đó miệng liên tục mắng mỏ, trong lòng không
khỏi xót xa cho bộ xương già han gỉ của mình đã lâu lắm rồi không chạy
nhảy, không đua được với thanh niên rồi.
Trong lòng tôi bỗng cảm thấy có chút mất mát.
Lúc này dòng xe qua lại nườm nượp, Giang Ly đang sải bước về phía một người phụ nữ ăn mặc khá trang nhã, khuôn mặt trẻ trung trút bỏ sự lãnh đạm mà tươi cười rạng rỡ. Tôi chăm chú nhìn rồi mắng một tiếng, đó chính là cô Diệp vừa dịu dàng vừa đáng yêu, ngực lại rất to!
Cô giáo Diệp
đang mỉm cười e thẹn và nói chuyện với một người đàn ông cao lớn mặc bộ
vest đen, người đàn ông đó quay lưng về phía tôi. Hai người nhìn thấy
Giang Ly chạy đến nên dừng câu chuyện lại, cô giáo Diệp vẫy tay mỉm cười chào cậu ta. Mẹ kiếp, giữa đường lại xuất hiện cô giáo Diệp này, hủy
hoại hết cả đại nghiệp mà tôi đang theo đuổi. Tôi cuống đến nỗi giẫm cả
vào chân, mắt nhắm mắt mở chạy như điên vượt đèn đỏ.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, tên Giang Ly này trước mặt cô Diệp rất dịu dàng
nhưng thái độ với tôi lại khác một trời một vực. Phi Ca nói đừng để ý
mấy tên nhóc đẹp trai thích làm ra vẻ lạnh lùng, thật ra bọn chúng rất
nhàm chán, chỉ thích những cô nàng trưởng thành hấp dẫn thôi. Có khi
Giang Ly và cô Diệp đã có gì rồi. Dù sao lúc học thêm, trai chưa vợ gái
chưa chồng, củi khô gần lửa mạnh, tiết trời mùa xuân lại mặc ít quần áo, ngực cô Diệp thì to…
Tôi nóng lòng muốn cho tình địch trong
tưởng tượng của mình một đòn phủ đầu, để cô ta biết điều mà giữ gìn bổn
phận một nhà giáo. Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, tôi điên cuồng chạy sang đường giống như không muốn sống nữa, tay hươ hươ
lá thư tình, hét lớn với Giang Ly và cô Diệp đang vui vẻ nói cười:
“Giang Ly, mình thích cậu. Mình đã bị trúng tiếng sét ái tình, hãy nhận
bức thư này của mình!”
Lời tỏ tình của tôi vang đến tận trời, bản thân tôi cũng bị “tình yêu thiếu nữ” của mình làm cho cảm động.
Nụ cười trên mặt Giang Ly vụt tắt, còn cô giáo Diệp thì kinh ngạc. Khi tôi đang đắc ý vì mình đã ra tay trước, người đàn ông cao lớn trước mặt cô
giáo Diệp vẫn tiếp tục quay lưng về phía tôi.
Có gì đó không ổn.
Kiểu tóc quen quen, dáng người quen quen, khí chất cũng quen quen… Có
phải tôi đã gặp người này ở đâu rồi hay không?
Tôi ngây ra một
lúc, đột nhiên có dự cảm chẳng lành, mà trong mấy giây tôi ngây ra đó,
từng động tác của người đàn ông kia như được quay chậm, từ từ xoay người lại. Tôi nhìn qua một chút, những mạch máu đang sôi sục trong cơ thể
bỗng dưng đóng băng lại.
Gã đàn ông đẹp trai xấu xa có đôi môi
mỏng mím chặt, khuôn mặt lạnh lùng đang đứng trước mặt tôi. Mẹ kiếp, đây không phải là tên oan gia đầu bảng Khang Tử Huyền sao?
Trời cao ơi, ông không có thiên nhãn à? Đất dày ơi, ông thiếu địa nhãn sao? Các ngài thiếu đạo đức tập thể ư?
Lúc này ánh sáng lạnh lẽo bắn ra từ mắt Khang Tử Huyền như lưỡi dao sắc
nhọn cắt tôi ra làm trăm mảnh. Mặt tôi nóng bừng, đầu óc hỗn loạn, bây
giờ tôi không khác gì một đứa trẻ chạy trốn vì làm chuyện sai trái, chạy được một nửa đường rồi vẫn bị người lớn nắm được tóc nên rất sợ hãi và
xấu hổ.
Đừng nói đến lỗ nẻ dưới đất, bây giờ mà cho tôi một cái
lỗ chó, tôi cũng không ngần ngại mà chui vào. Một đứa con gái vong ân
phụ nghĩa, đắc ý chạy trốn, lại hiện hình dưới lốt một kẻ háo sắc thách
thức ánh mắt của những người khác, đừng nói tôi là thảm kịch, tôi chính
là chiếc máy bay chiến đấu trong thảm kịch.
Có trời mới biết
người đàn ông trước mặt kia sẽ dùng cái miệng độc ác sắc bén ấy như thế
nào để cười nhạo hình tượng bà chị già ngốc nghếch vô địch của tôi lúc
này, anh ta làm cho tôi tức đến nỗi thất khiếu[1] chảy máu, chỉ muốn đập đầu vào tường cho ngất luôn.
[1] Theo Đào Duy Anh, “Việt Nam văn hóa sử cương”, (1938), Nhà xuất bản Tổng hợp Đồng Tháp (tái bản năm
1998), thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt, gồm: hai mắt, hai tai, hai mũi và miệng.
Mỗi lần tôi và người đàn ông này gặp nhau đều rất kỳ
quái, thật đúng là nghiệt duyên. “Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách”,
phải chuồn ngay, tôi lập tức lùi lại phía sau. Tôi đảo mắt tìm đường
thoát thân, chắc cô giáo Diệp cảm thấy khó xử khi thấy Khang Tử Huyền
đang chằm chằm nhìn tôi. Cô ấy nở nụ cười thân thiện, dịu dàng hỏi:
“Giản Mỹ Đạt đấy à, sao muộn thế này rồi mà em vẫn chưa về nhà?”
Trước mắt tôi lại một tia chớp chói lóa xẹt qua.
Cô Diệp à, vì sao cô lại gọi tên giả của tôi ra chứ, đây không phải là gây thêm rắc rối cho tôi sao?
Tôi vò nhàu bức thư tình, môi nhẹ nhàng chuyển động. Bị luồng điện cao thế
của Khang Tử Huyền giật thành một con gà ngố nên phải một lúc lâu sau
tôi mới lắp ba lắp bắp nói: “Ha ha, cô, cô Diệp, em đi đây. Hì hì, em đi ngay đây.”
Có yêu nhân ở đây, trong lòng ý chí ngút trời đến mấy cũng tắt ngấm. Giang Ly đứng bên cạnh cũng chẳng cho tôi chút thiện cảm nào, cậu ta vẫn lạnh lùng lườm tôi, có lẽ vẫn bực tôi vì đã làm hỏng
chuyện tốt của cậu ta.
Ngày mai tiếp tục cố gắng vậy.
“Tạm biệt cô ạ!” Tôi khom lưng chào, quay người định chạy bán sống bán chết. Nhưng còn chưa kịp quay người đi thì một giọng nói lạnh lùng vang lên
sau lưng tôi: “Cô vẫn chưa đưa thư tình cho cậu ấy kìa!”
Tôi biết mà.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, gần như có thể nhai nát một vạn lần cái tên
Khang Tử Huyền kia, nhưng vì đại cục, dù tức giận đến mấy tôi vẫn phải
nhịn. Tôi ngượng ngùng quay lại, vô cùng khó chịu lườm anh ta một cái
như để cảnh cáo: biết điều thì đừng xen vào chuyện của tôi, cản trở tôi
làm việc.
Tôi lườm Khang Tử Huyền, anh ta cũng không khách sáo,
lạnh lùng nhìn tôi, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt chúng tôi bất giác
chạm nhau.
Tôi hướng về phía Khang Tử Huyền nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Đúng vậy, cảm ơn chú nhắc nhở!”
Tiếng “chú” thốt ra, Khang Tử Huyền không nói gì, mặt căng ra nhìn càng làm
tôi cảm thấy toàn thân anh ta như được bao phủ bởi một lớp sương mỏng.
Cô Diệp giận dữ quay người nhìn. Tôi công khai trừng mắt xúc phạm người lạ nên chắc là sợ tôi làm hỏng danh tiếng của Trung học A, cô chuyển sự
chú ý bằng cách làm bộ mặt nghiêm túc rồi nhỏ nhẹ nói: “Giản Mỹ Đạt, thư tỏ tình đã viết rồi, bài tập toán cũng không được quên làm nghe chưa?”
Cô Diệp đang nhắc đến việc tôi chưa nộp bài tập toán. Sáng nay tôi và Phi
Ca ngủ như chết đến tận 8 giờ, phi đến trường thì bọn nhóc đã bắt đầu
tiết tự học nên tôi làm gì có thời gian đi chứ. Thế là tất cả thầy
cô của năm tiết học hôm nay đều tìm tôi làm công tác tư tưởng. Hung dữ
có, giáo huấn có, tất cả đều nói tôi đừng biến mình thành một con sâu
làm rầu nồi canh, còn tôi liên tục hứa không tái phạm nữa để cho qua
chuyện. Kiếp này tôi chưa bao giờ nhục đến thế!
Chịu tủi nhục một ngày cũng coi như cho qua nhưng không ngờ lại gặp phải “sao quả tạ”,
đến một bức thư cũng chưa đưa được, còn xui xẻo đụng ngay kẻ thù. Nếu
như hôm nay chịu khó xem lịch trước khi đi ra ngoài, có lẽ tôi không xui xẻo đến thế này đâu. Bức thư tình thấm đẫm huyết lệ này lúc muốn đưa
thì không đưa được, lúc không muốn đưa thì bị kẻ thù ép phải đưa, rốt
cuộc tôi có nên đưa hay không?
Tôi cắn răng, thời khắc quyết định tuyệt đối không thể mất bình tĩnh, dứt khoát bằng bất cứ giá nào cũng
phải đưa. Nếu không đưa, có thể tôi sẽ phát điên mà nuốt nó luôn.
Không nhìn Khang Tử Huyền, tôi ưỡn thẳng lưng nhìn cô Diệp rồi tươi cười rất
lễ phép: “Cô Diệp yên tâm, em không quên đâu! Em phải học theo gương bạn Giang Ly, làm một học sinh giỏi phát triển toàn diện văn – thể – mỹ.”
Sau đó tôi cười lớn với tên nhóc con Giang Ly vẫn đang đứng bên lạnh lùng
quan sát, thần thái giống như một tiểu hoàng tử kiêu ngạo.
Hôm
nay chỉ vì tên nhóc này mà mất hết thể diện, tôi kìm nén sự oán hận
xuống tận đáy lòng rồi giả vờ e thẹn cúi đầu nhét bức thư tình vào tay
cậu ta, nói nhỏ nhưng rất dứt khoát: “Cho cậu này!”
Giang Ly cúi
đầu liếc lá thư tình màu hồng phấn trong tay, có lẽ không ngờ tôi lại
dám to gan làm chuyện trái quy tắc trước mặt cô giáo nên hơi bối rối.
Cậu ta hết ngước lên nhìn tôi, lại nghiêng đầu do dự nhìn cô Diệp.
Cái nhìn theo bản năng của cậu ta khiến chuông báo động trong đầu tôi vang
lên. Tên nhóc này tám phần mười là có tình cảm đơn phương với cô giáo
Diệp nên sợ nhận thư của tôi sẽ khiến cho cô ấy hiểu lầm.
Cậu ta giúi bức thư vào tay tôi, miệng nói: “Tôi không…”
“Không phải cậu không nhận đấy chứ?” Tôi nhanh hơn một bước, hai tay nắm chặt
tay cậu ta, cười “hì hì” chặn lại lời từ chối cậu ta sắp nói ra. Cùng
lúc đó, tôi cảm thấy như có gai sau lưng, đồng phục như sắp bị đốt cháy
một lỗ lớn.
Sự tồn tại của người đàn ông sau lưng tôi thực sự quá mãnh liệt.
Dưới cái nhìn của ba đôi mắt tóe lửa, tôi tính toán trong đầu, tin chắc chỉ
vài câu nói là có thể làm tan vỡ mối quan hệ phức tạp đan xen giữa bốn
người chúng tôi.
Tôi có thể làm cho tên nhóc kia từ bỏ ảo tưởng
với cô giáo Diệp, làm cho Khang Tử Huyền – gã đàn ông tôi ghét cay ghét
đắng – mãi mãi không bao giờ đến làm phiền tôi nữa.
Đối phó xong
với Giang Ly, tôi quay lại và mỉm cười liếc nhìn tên Khang Tử Huyền nãy
giờ vẫn lạnh lùng xem tôi diễn nốt vở kịch, vừa là vở cuối cùng trong
ngày hôm nay, cũng là màn đặc sắc nhất với cô Diệp.
Sân khấu đêm chung kết của tôi.
Tôi cố gắng đóng vai một thiếu nữ ngây thơ trong sáng, chớp chớp mắt chỉ
vào Khang Tử Huyền rồi quay sang hỏi cô giáo Diệp: “A, cô Diệp, chú này
có phải là bạn trai cô không?”
“Hả?” Cô Diệp giật mình, hai má ửng hồng, e thẹn nhìn Khang Tử Huyền xua xua tay: “Không, không phải.”
Có vẻ như đã bị lời của tôi nói trúng, cô Diệp rõ ràng hơi xấu hổ, dịu dàng quở trách: “Cái con bé này thật là…”
Tôi nhe răng cười: “Cô đừng phủ nhận mà, chú ấy sẽ đau lòng lắm đấy!”
“Đúng không chú?” Tôi hơi xoay người, thân mật gọi Khang Tử Huyền mà mặt anh
ta vẫn không có biểu hiện gì. Tôi nhớ lần trước khi tôi say rồi trêu
chọc anh ta, đến phút cuối, anh ta vẫn dùng ánh mắt sâu thăm thẳm không
biết đâu là bờ khiến người khác chẳng rét mà run để nhìn tôi.
“Tôi không phải chú của cô, cô bạn nhỏ.” Giọng nói của Khang Tử Huyền lạnh
lùng. “Cô bạn nhỏ”, ba chữ được nhấn mạnh đặc biệt, rõ ràng là anh ta
đang châm chọc tôi.
Được rồi, đúng là anh không phải chú tôi mà
là kẻ thù của tôi. Tôi chạy được nửa vòng Trái đất rồi mà vẫn bị anh túm được, coi như tôi xui xẻo.
“Chú thì đương nhiên là chú rồi!”
Để làm anh ta buồn nôn thêm, tôi khom lưng kính cẩn, chân thành nói: “Chú
thật đẹp trai, rất xứng đôi với cô giáo Diệp của cháu! Khi nào hai người kết hôn cháu sẽ làm hoa đồng đi tung hoa có được không?”
Mặt
Khang Tử Huyền tối sầm lại, còn cô giáo Diệp đặt tay lên bộ ngực đồ sộ
kinh ngạc nói: “Giản Mỹ Đạt, cái con bé này rõ thật là… Sao có thể đùa
linh tinh như thế?”
Tôi cười rất ngây thơ, mục đích đã đạt được
rồi, kịch hay cũng nên hạ màn thôi. Lúc tôi đang chuẩn bị chuồn, Khang
Tử Huyền đột nhiên lên tiếng.
Anh ta không thèm nhìn tôi, trên
mặt nở nụ cười nhạt khiến người khác rợn cả tóc gáy. Theo như hiểu biết
mấy lần trước của tôi, bình thường gã này không hay cười nhưng một khi
đã cười thì thường có hai nguyên nhân: một là tâm trạng anh ta rất tốt,
hai là tâm trạng anh ta rất tệ.
Lúc này, dùng ngón chân để suy
đoán cũng biết được tâm trạng anh ta đang tốt hay xấu. Nụ cười nhã nhặn
đến khác thường, anh ta bình tĩnh nói với cô Diệp: “Học sinh của cô Diệp đều đặc biệt thế này sao? Trường trung học A đúng là không lẫn vào đâu
được!”
Có lẽ trên khuôn mặt đẹp trai tuấn tú hút hồn kia của
Khang Tử Huyền trong phút chốc đã cướp mất hơi thở của cô giáo Diệp. Hai má cô ửng hồng và hoàn toàn mất đi sự nhanh nhẹn trong mỗi giờ lên lớp, nhìn rất giống một cô gái lần đầu biết yêu.
Cô ấy nhìn tôi và Giang Ly, thẹn thùng ấp úng: “Vâng, cũng khá là đặc biệt… rất thông minh.”
Cô Diệp này đúng là khẩu Phật tâm xà, tôi đoán rằng cô ấy sẵn sàng băm tôi ra thành trăm mảnh ấy chứ!
Khang Tử Huyền nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ, chắc do cô Diệp dạy dỗ chúng tốt.”
“Khang tiên sinh quá lời rồi!” Cô Diệp không khống chế nổi cảm xúc của mình,
bị một lời khen của Khang Tử Huyền làm cho đôi tai đỏ hết cả lên.
Người đàn ông vừa chăm sóc tôi cả đêm thoắt cái đã ân cần dịu dàng với người
phụ nữ khác, trong lòng tôi tự nhiên có chút bực bội. Vậy mà lúc đầu tôi còn cảm kích trước tấm lòng của anh ta, thậm chí còn cảm thấy anh ta
cũng không tệ lắm, kết quả là…
Tôi có chết cũng không thể thừa
nhận mình có chút hụt hẫng. Tôi đang định nhấc gót bỏ đi thì Khang Tử
Huyền lại châm chọc: “Có điều, không biết cô Diệp đã dạy học sinh của
mình đạo lý này chưa?”
“Là gì vậy ạ? Khang tiên sinh cứ nói!” Cô Diệp cười dịu dàng, trong đôi mắt lấp láy tràn ngập nụ cười của Khang Tử Huyền.
Cô Diệp đã hoàn toàn bỏ qua Giang Ly ở bên cạnh. Chứng kiến sự háo sắc của cô Diệp, tôi không khỏi thở dài thay cho Giang Ly, người nãy giờ đứng
sau lưng tôi không nói câu nào. Trong lòng giai nhân nay đã có kẻ khác
rồi, chú em hiểu chuyện thì nhanh chóng quay về quy thuận bà chị này đi. Nhưng tôi cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, Khang Tử Huyền không phải là Tô
Cẩm Duy – hậu nhân của Đường Tăng, anh ta không thích nói nhảm nhí, nếu
đã nói gì thì chắc chắn sẽ có mục đích.
Tôi vểnh tai lên nghe
Khang Tử Huyền nói tiếp: “Khi nào có cơ hội, cô Diệp nhớ nói với học
sinh của mình rằng…” Anh ta ngừng lại một chút, đôi mắt đen huyền quay
sang nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt châm biếm: “Trái đất
hình tròn giống như bồn hoa, ít vòng vo, ít giở trò khôn lỏi đi thì
hơn!”
“Hả? À vâng đúng thế, ha ha ha…” Cô Diệp mù tịt về cái gọi
là “lý luận bồn hoa”, chỉ biết cười cười gật đầu, sau đó đăm chiêu nhìn
tôi và Khang Tử Huyền.
Tôi nổi trận lôi đình, người đứng ngoài
quan sát thì không hiểu, còn trong lòng đương sự tôi đây thì rõ đến mức
không thể rõ hơn được nữa: tên họ Khang đang cảnh cáo tôi. Ý tứ đầy đủ
của anh ta là: Đừng tưởng cô rẽ trái, tôi rẽ phải thì chúng ta mãi mãi
không bao giờ chạm mặt nhau nữa, cuộc sống chính là một bồn hoa rộng
lớn, dù cô có là Tôn Hầu Tử[2] tuyệt kỹ đầy mình, cũng không thể nhảy
qua được năm ngón tay của phật tổ Như Lai.
[2] Cách gọi khác của Tôn Ngộ Không trong tác phẩm Tây du ký của Ngô Thừa Ân (Trung Quốc).
Không đến lượt anh ta dạy tôi.
Khang Tử Huyền nhìn cô Diệp nói: “Xin lỗi cô giáo Diệp! Hôm nay xảy ra chút
chuyện khiến tôi không kiềm chế được nói mấy câu giáo lý. Có điều, dù
sao thì, bọn trẻ bây giờ cũng không nghe lọt tai mấy lời khuyên của
người già chúng ta.”
Cô Diệp đỏ mặt xua tay: “Khang tiên sinh nói có lý, học sinh bây giờ đúng là hơi nông nổi. Nhưng Khang tiên sinh
cũng quá khiêm tốn rồi, anh không già chút nào, thật đấy!”
Khang Tử Huyền mỉm cười với cô Diệp, nụ cười khiêm tốn kia trong mắt tôi còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.
Dùng ngón chân suy đoán cũng biết tâm trạng người đàn ông này đã thay đổi, vì lúc vui vẻ, anh ta sẽ mỉm cười.
Hai con người này công khai tán tỉnh nhau làm người khác muốn ói. Tôi chịu
đựng đủ việc anh ta luôn cao hơn tôi một bậc như thế là quá đủ rồi. Tôi
không muốn lần nào cũng như một con ngốc ngớ ngẩn, rõ ràng biết anh ta
đang giễu cợt mình nhưng lại không làm gì được. Cũng giống như những lần trước, trận này đánh đến cuối rõ ràng có thể thắng anh ta, nhưng cuối
cùng tôi cũng chẳng chiếm được bao nhiêu lợi thế. Tôi mệt rồi, có lẽ
trên đời này thực sự có thiên mệnh cũng nên, lần sau gặp mặt tôi phải
tránh hắn càng xa càng tốt.
Tôi nén bực tức trong lòng rồi vẫy tay chào: “Cô Diệp, không làm phiền cô chú hẹn hò nữa, em về nhà trước đây. Tạm biệt cô!”
Đang định quay người bỏ đi thì tên nhóc Giang Ly vẫn đứng sau tôi im lặng từ đầu đến cuối, đột nhiên mở miệng: “Tớ đi với cậu!”
Trời sập rồi.
Tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng ngước nhìn Giang Ly, thấy cậu ta cúi đầu với cô Diệp: “Chào cô ạ!”
Tôi vui vẻ đeo cặp sách đi bên cạnh Giang Ly. Tên oan gia kia, tôi nghĩ,
anh ta cứ đi xem mặt bà cô ngực lớn ấy, còn tôi “câu” cậu nhóc đẹp trai
của tôi, cả đời này đừng gặp lại nhau nữa. Như thế tôi tốt mà anh ta
cũng tốt, cả nhà đều vui.
Im lặng đi cùng Giang Ly khoảng ba bốn
phút, đến giữa đường, tôi liếc trộm phía sau lưng thấy chiếc xe Benz màu bạc của Khang Tử Huyền đã đưa cô giáo Diệp đi mất hút. Tôi cười thầm,
trên đời này lấy đâu ra mà lắm bồn hoa thế, chẳng may quanh quẩn thì gặp nhau một lần, cuối cùng cũng có lúc chia tay. Trong cuộc sống thứ nhiều nhất không phải hình tròn mà là hai đường thẳng song song khiến người
ta mãi mãi không bao giờ đến được điểm giao nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...