Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Tôi lắc đầu để hình ảnh Khang Tử Huyền bay ra khỏi trí não, rồi tập
trung toàn bộ chú ý vào tên nhóc ngạo mạn trước mặt, đây mới là việc
quan trọng nhất. Có điều, tôi vừa định mở miệng bắt chuyện, tên nhóc ấy
đã nghiêng đầu rồi khẽ nhíu mày nói một câu khiến người khác phải giật
mình: “Này, cậu quen người đàn ông vừa nãy phải không?”

Trong
phút chốc, tôi líu lưỡi không nói nên lời, cái nhìn nhạy bén của tên
nhóc này làm tôi kinh sợ. Nhưng chỉ trong giây lát, tôi lại đóng vai một bà chị ngốc nghếch, phát huy khả năng sở trường nhất của tôi: giả ngu.

“Hả? Giang Ly, có phải cậu đang nói đến chú đẹp trai mà đáng sợ lúc nãy
không? Trời ạ, chú đó nhìn qua rất hung dữ đấy, sợ quá đi! Sao cô Diệp
lại tìm một người như thế làm bạn trai chứ, cậu nói có phải không?”

Tôi cười nhăn nhở, mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói xấu Khang Tử Huyền một trận. Thật ra trong lòng tôi cũng hơi lo lắng, nếu Khang Tử Huyền
mà biết được tôi đang nói xấu sau lưng anh ta thì cứ theo cái tính thích lặng lẽ trả thù, có lẽ cuối cùng kẻ bị nhai nát lại chính là tôi.

Giang Ly không nói câu nào, nghiêng đầu nhìn tôi, rồi tiếp tục lạnh lùng đi
về phía trước khiến tôi không biết phải làm sao. Tôi không thể không
nghi ngờ bản thân, một bà già 24 tuổi “tấn công” phi công trẻ 18 tuổi,
thật ra cũng giống vụ tiếp cận tên đồng tính lần trước, gần như là nhiệm vụ bất khả thi.

Nhưng tôi không thể chịu thua được, lần trước ở
Mỵ Sắc chưa đánh đã bại đủ mất mặt lắm rồi, lần này không thể tiếp tục
trắng tay nữa: “Giang Ly, hôm nay có nhiều bài mình không biết làm, cậu
có thể giúp mình không? Mình sẽ mời cậu đồ ăn ngon nhé!”

Để xoay
chuyển hình tượng vừa bị sụp đổ, tôi tỏ ra đáng thương: “Bao nhiêu là
bài mình không biết làm, ôi chao, bài tập nhiều thật…”

Giang Ly nghiêng đầu lạnh lùng hỏi: “Vậy là cậu chưa làm xong bài mà vẫn có thời gian viết cái này?”

Tên nhóc này ám chỉ tới bức thư tình rỉ máu kia. Tôi cười hì hì, nháy mắt nói: “Vậy cậu đã nhìn ra thành ý của mình rồi chứ?”

Giang Ly nhìn tôi một cách bất lực rồi quay đầu đi thẳng. Thấy cậu ta không
thèm trả lời, tôi cuống lên, vừa phải nén cảm giác buồn nôn lại, vừa học theo mấy cô bé hay mơ mộng gọi: “Giang ca, đợi em!”

Giang Ly dừng bước rồi kinh ngạc quay đầu lại, đôi mắt đẹp nhìn tôi chằm chằm: “Giang ca?”

Bị tên nhóc non nớt này chất vấn, bà cô lớn tuổi tôi đây cũng hơi chột dạ, đành nuốt nước bọt cười ha ha nói: “Không gọi cậu là Giang ca, lẽ nào
gọi là Giang tỷ?”

Một Giang Ly trước giờ luôn tỏ ra lạnh lùng
cũng không nhịn được, chỉ biết bất lực nhìn tôi trong làn gió. Bức tranh đẹp đẽ đó làm tôi hơi hoảng hốt, dường như thời gian đã quay ngược lại
lúc tôi 18 tuổi, là một cô gái có thể vui chơi quên hết tháng ngày.

***

Hôm đó “người đẹp băng giá” Giang Ly đối xử với tôi thân thiện chưa từng
thấy. Trước sự tâng bốc ngất trời của tôi, cậu ta động lòng từ bi, kiên
nhẫn giảng bài tập cho tôi bên cửa sổ cửa hàng bánh ga tô. Nhưng tôi vẫn chọc giận cậu ta, nguyên nhân đơn giản là vì tôi sinh ra đã thuộc kiểu
người chuyên múa súng chơi gậy, không thể hiểu mấy loại toán, lí, hóa
sâu sắc. Vì không hiểu nên tôi rất đói và buồn ngủ, không thể chú tâm
nghe giảng, lời vào tai này thì ra luôn tai kia. Tay tôi cũng không chịu để yên mà liên tục nhét bánh vào miệng. Vậy là Giang Ly nghiêm túc
giảng bài, còn tôi nghiên túc ăn bánh ga tô. Thái độ của tôi khiến cậu
ta không hài lòng chút nào. Giảng được một nửa, thấy miệng tôi đang há
to, chuẩn bị đón miếng bánh sôcôla thứ tư, cậu ta đặt bút “cạch” một
cái, nhíu mày tức giận: “Này, cô có phải cái thùng nước gạo không vậy?”

Thấy cậu ta tức giận, tôi vội vàng đặt miếng bánh ga tô xuống, khó chịu đẩy
miếng bánh thơm phức kia ra rồi bĩu môi: “Khó ăn chết đi được, không ăn
nữa!”

Khuôn mặt cậu ta vẫn tỏ ra tức giận, tôi đành cười hì hì:
“Lần sau chúng ta đi chỗ khác. À, làm sao để ra được bước này? Mình
không hiểu lắm.” Tôi chuyển sự chú ý của cậu ta sang chỗ khác.

Giang Ly tiếp tục giảng bài, tôi mở to mắt cố gắng nghe nhưng mắt càng lúc
càng lờ đờ, mí mắt sụp xuống phải khó khăn lắm mới kéo lên được, tôi bắt đầu buồn ngủ rồi. Sau khi tôi che miệng ngáp trộm cái thứ năm trong
vòng năm phút, Giang Ly lại đặt bút xuống “cạch” một cái, lần này đôi
lông mày nhíu sát lại, xem ra cậu ta giận lắm rồi.

“Cô buồn ngủ lắm hả?”

Cảm nhận được tức giận của cậu ta, tôi giật mình xua tay: “Đâu có…”

Nhưng vì trời cũng đã muộn, Giang Ly bắt đầu sắp xếp cặp sách. Lấy lại vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày, cậu ta đứng dậy: “Trời sắp tối rồi, cô mau về
nhà đi!”

Tôi ngồi đó tiếc quặn cả ruột, đột nhiên cậu ta quay lại nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ không nhẫn tâm: “Ngày mai đừng ngủ nướng nữa,
đến trường sớm một chút mà chép bài!”

Cậu ta quay đầu nhưng trước khi bỏ đi, một âm thanh rất nhẹ như gió thoảng vào tai tôi: “Đồ ngốc!”

Theo kinh nghiệm nhiều năm tung hoành ngang dọc nơi tình trường, mũi tôi đánh hơi thấy gì đó… Đột nhiên tôi thấy thật hạnh phúc.

Sáng sớm hôm sau, tôi không dám ngủ nướng nữa mà lao thẳng đến trường chép
bài. Điều đáng mừng đây lại là bài tập của Giang Ly. Tôi cảm thấy toàn
thân tràn đầy năng lượng, ánh bình minh sáng chói ở phía trước. Tiết tự
học sớm ngày hôm nay, tôi liên tục quay lại trơ trẽn nháy mắt với Giang
Ly làm cậu ta giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhiều lần trừng mắt
lặng lẽ cảnh cáo tôi. Biết tên nhóc con này không còn lạnh lùng như lần
đầu gặp nữa, tôi tiếp tục chiến lược đeo bám của mình.

Sáng hôm
ấy, Đông Tử mặc đồng phục lưng đeo cặp cũng được giáo viên chủ nhiệm dẫn về lớp số 4. Mái tóc vốn màu đỏ rượu vang của cậu ta được nhuộm lại
thành màu đen, tóc cắt ngắn nhìn rất ngoan ngoãn. Bộ dạng ấy cùng với
bàn tay đặt ngay ngắn hai bên ống quần, người cúi gập khiến cậu ta trông cực kỳ giống học sinh trung học đang khí thế hừng hực.

“Chào các bạn, mình tên Ngải Đông. Năm nay 18 tuổi, hi vọng mọi người sẽ kết bạn với mình.”

Nghe tên nhóc này tự giới thiệu bản thân, tôi ngồi dưới bịt miệng cười trộm: tên lính mới này, còn cố nhấn mạnh mình 18 tuổi nữa chứ, khác gì lạy
ông tôi ở bụi này.

Lúc nhe răng nhìn Đông Tử bước xuống bục
giảng, tôi vô tình nhìn thấy ánh mắt Giang Ly đang quét qua bên này nên
nhanh chóng ngậm chặt cái miệng đang toe toét lại, cúi đầu giả vờ đọc
sách. Hôm ấy tôi và Đông Tử không nói với nhau câu nào, chúng tôi chỉ
trao đổi ánh mắt một lát khi cậu ta đi ngang chỗ tôi để đi vệ sinh lúc
giữa giờ. Ánh mắt này dừng ngay trên bộ ngực cao ngất của tôi, tên nhóc
ngây ra. Cũng may cậu ta thông minh, lúc khóe miệng tôi hơi giật giật,
biết điều chạy xa.

Cậu ta ngồi bên cạnh Giang Ly. Vị trí này rất dễ dàng tiếp cận đối tượng.

Lão Đàm chuẩn bị hai phương án cùng lúc. Đề phòng Giang Ly không “kết” tôi, ông ta để Ngải Đông kết bạn với cậu ta, dù sao cánh đàn ông chỉ trong
thời gian ngắn là có thể kết thân với nhau ngay.

Ngoài trời âm u, mây đen mịt mù, dự báo thời tiết nói chạng vạng tối có thể mưa to. Tôi
có chút buồn bực vì tiết thể dục yêu thích của tôi cũng đổi thành tiết
tự học, nên mấy cô cậu học sinh đành khổ sở âm thầm làm bài tập. Ngồi
cùng bàn với tôi là Tống Sướng Nhiên, một cô bé ngoan ngoãn chỉ biết học hành, tôi vô cùng chán ngán. Liếc sang bên cạnh thấy Giang Ly chăm chú
cúi đầu ôn bài, còn Đông Tử đang nằm nhoài ra ngủ, cuối cùng tôi cũng
không chịu nổi, nằm bò ra bàn mà ngủ.

Đang ngủ say sưa, tôi bị
Tống Sướng Nhiên lay dậy. Còn chưa tỉnh ngủ hẳn, tôi thấy người trong
lớp đã đi gần hết, chỗ của Giang Ly đã trống. Tống Sướng Nhiên vẫy tay
tạm biệt tôi, sau đó cũng đi luôn. Đông Tử ngồi đó, quay đầu liếc nhìn
tôi rồi lại tiếp tục ngồi yên. Tôi đoán cậu ta có điều gì muốn nói với
tôi nên mới ngồi yên như vậy. Đợi đến khi mọi người đi gần hết, tôi thu
dọn sách vở, cùng với Đông Tử kẻ trước người sau bước ra khỏi lớp.

Trời đang mưa như trút nước, mấy đứa nhóc không mang áo mưa chạy như điên,
chỉ trong nháy mắt đã ướt sũng. Nhân lúc không có người, tôi và Đông Tử
vai kề vai thì thầm vài câu, có điều không phải nói về Giang Ly.

“Sử tỷ, em…”

“Mẹ kiếp, cứ ấp a ấp úng, lại làm sao thế?”

“Em… sợ.”

“Vì sao? Đặng Lũng hả?”

“Vâng, em làm nội ứng, báo cáo vụ thuốc phiện trong Mỵ Sắc lên trên, hắn ta bị Cục gọi đi lấy lời khai rất lâu. Hình như hắn ta đoán ra là em làm, nên phái thuộc hạ tìm em khắp nơi, đến nhà em cũng dám về, đi đường cũng
thấy sợ hãi…”


Tôi không nói gì, hai chị em đi trong im lặng. Mưa
rơi nặng hạt, giày thể thao ướt từ lúc nào, tôi cũng không có cảm giác
gì. Tôi không biết phải an ủi Đông Tử ra sao.

Đông Tử sợ hãi hỏi
tôi: “Sư tỷ, em… em liệu có bị hắn ta truy sát không? Liệu có bị hắn ta
lột da rút gân không? Em trên có người già, dưới có… chó nhỏ, em không
muốn xảy ra chuyện gì…?

Tâm trạng nặng nề, tôi vỗ vai cậu ta an
ủi: “Đừng nghĩ gì nữa. Bây giờ là xã hội pháp trị, hắn ta không thể làm
gì cậu được. Hơn nữa, gia đình hắn ta đã rửa tay gác kiếm nhiều năm, ở
thành phố A này hắn ta cũng là nhân vật có máu mặt, không thể…”

Tôi văng ra một tràng an ủi Đông Tử, bỗng khuôn mặt vốn đang dịu đi của cậu ta đột nhiên nhăn nhó, tay cầm ô cũng run run. Tay phải run rẩy chỉ về
phía đường quốc lộ phía ngoài cổng trường, đôi môi cậu ta lắp bắp:
“Khang… Khang…”

Tôi giật mình nhìn theo tay cậu ta. Cách đó không xa, Khang Tử Huyền mặc một bộ vest thời trang đang nhăn nhó bước ra từ
chiếc Benz màu bạc. Thấy bọn tôi đang nhìn, anh ta liền bước nhanh đến.
Giờ phút này, khuôn mặt đẹp trai của anh ta u ám giống như mây đen trên
trời, làm cho người ta không rét mà run. Đông Tử cuống lên, lẩm bẩm:
“Sao Khang Tử Huyền lại biết được bọn mình ở đây? Sao anh ta lại biết
được? Vậy Đặng Lũng nhất định cũng biết rồi, hắn ta nhất định cũng biết
rồi!”

Đông Tử cuống cuồng nhìn ngó khắp nơi: “Đặng Lũng… Không chừng Đặng Lũng cũng đang ở gần đây.”

Tôi cũng bị cậu ta làm cho rối loạn, đối mặt với tên Khang Tử Huyền này
không phải chuyện tốt, tôi dựng hết tóc gáy. Một giây sau, Đông Tử dùng
hết sức lực kéo tôi: “Sư tỷ, chạy mau! Không thì cái mạng nhỏ này cũng
chẳng giữ nổi mất!”

“Này này…” Tiếng phản đối yếu ớt của tôi biến mất trong tiếng mưa ào ào. Sau đó tôi cứ bị Đông Tử điên cuồng kéo đi
trong mưa, đến ô cũng rơi mất.

“Phương Lượng Lượng, dừng lại! Chết tiệt, cô dừng ngay lại cho tôi!” Khang Tử Huyền quát lên sau lưng tôi.

Mình mẩy ướt như chuột lột, tôi ngoái đầu nhìn lại, đột nhiên thở gấp: Khang Tử Huyền cũng đang chạy trong mưa. Dáng người mạnh mẽ của anh giống như muốn nói không truy sát được tôi thì nhất định không từ bỏ. Tim tôi đập thình thịnh, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh. Tôi vùng ra khỏi tay
Đông Tử, chạy bán sống bán chết trong cơn mưa mịt mù, cố gắng giãy giụa
lần cuối trước tiền đồ u ám của mình.

Trong làn mưa xối xả, tôi
chạy như sắp bỏ mạng cả người ướt sũng. Đông Tử ở đằng sau vẫn đang bám
sát tôi. Cái thân già này của tôi, lúc bình thường thì là gà rù, một khi đã điên lên liền biến thành gà rừng, Đông Tử dần dần hết hơi, bị tôi bỏ xa một quãng dài phía sau. Tôi nghe thấy cậu ta lên cơn hen suyễn nặng, thở phì phò như một con bò già: “Sư tỷ… hộc hộc… em, em không xong rồi… Hộc hộc… anh ta đuổi đến nơi rồi.”

Tôi lập tức ngoái đầu nhìn
lại phía sau. Qua một màn mưa dày đặc, Khang Tử Huyền chỉ còn cách Đông
Tử khoảng năm, sáu mét, nhìn anh ta cũng nhếch nhác không chịu nổi.

Đông Tử liếc thấy bên đường có một cô gái đang mở cửa xe taxi định tiến vào
liền bước thật nhanh, bay lên chui vào xe như một con mèo làm cho cô gái sợ hãi kêu lên. Đông Tử giơ ngón tay trỏ lên môi nói một câu gì đó, cô
gái kia cũng yên lặng lùi lại. Đông Tử căng thẳng liếc sang phía Khang
Tử Huyền, hạ cửa kính xe xuống hét lớn với tôi: “Sư tỷ, mau lên đây!”

Khang Tử Huyền cũng nghe thấy, anh ta vừa chạy vừa hung dữ dọa tôi: “Phương Lượng Lượng, cô thử bước lên xe xem!”

Khoảng cách với tên oan gia này càng ngày càng rút ngắn, tôi không còn thời
gian để lên xe. Trước mắt phải đảm bảo an toàn cho Đông Tử, nên tôi quả
quyết nói: “Đừng lo cho chị, cậu chạy trước đi!”

Đông Tử ồn ào: “Không được. Sư tỷ, có nạn cùng chịu, có xe cùng lên…”

Tiếng mưa rơi rất lớn, nhưng chính tiếng hét của tên nhóc này làm màng nhĩ
tôi đau nhói như bị xuyên thủng. Tôi học mấy bà Dạ Xoa hét lớn với tài
xế taxi: “Chú tài xế, phiền chú chở con quạ đen này đi ngay!”

Đông Tử bị chở đi rồi, Khang Tử Huyền cách tôi chỉ còn ba, bốn mét, tôi
hoảng đến mức lùi về sau liên tục rồi lại chạy bán sống bán chết.

“Sư tỷ, chạy đi!” là câu cuối cùng Đông Tử kịp nói trước khi taxi vút đi.
Tiếng gào điên loạn của cậu ta dường như vẫn vọng lại bên tai làm cho
tôi hoảng hốt nhớ lại một bộ phim điện ảnh Hollywood nhiều năm trước.
Trong phim, một cô bé tóc vàng mắt xanh hét lên với cậu bé chân thọt
đang bị mấy tên nhóc xấu xa đuổi theo: “Forrest, run!… Run!”[1]

[1] Câu thoại trong bộ phim điện ảnh nổi tiếng của điện ảnh Hoa Kỳ Forrest
Gump được chuyển thể từ tác phẩm văn học cùng tên của nhà văn Winston
Groom. Bộ phim đã kể lại một giai đoạn nhiều biến động trong lịch sử
nước Mỹ qua góc nhìn ngây thơ và trong sáng của Forrest Gump – một người IQ chỉ có 75. Forrest là một đứa trẻ không có cha nhưng luôn có tình
yêu thương của mẹ. Cậu bị thiểu năng trí tuệ và lưng không thẳng, phải
giữ chân bởi một khung sắt. Mẹ đưa cậu vào học một trường học bình
thường và ở đây Forrest thường bị mọi người chọc phá. Người bạn duy nhất của Forrest là Jenny, một cô bé ở gần trang trại nơi cậu sống. Câu
thoại này Jenny đã nói với Forrest khi cậu bị bạn bè chọc ghẹo.

IQ của cậu nhóc đó nghe nói chỉ có 75, cậu ta là tên ngốc nổi tiếng thế giới. Người ta gọi cậu là Forrest Gump.

Đột nhiên trong lòng trỗi dậy nỗi thê lương, tôi cảm thấy mình có thể là
kiếp sau của Forrest Gump, bởi nhìn qua thì tôi và cậu ta ngốc như nhau. IQ của Forrest Gump là 75, còn tôi cảm thấy mình chỉ có 57.

***

“Phương Lượng Lượng, cô còn dám chạy? Dừng lại! Nghe thấy chưa hả? Dừng lại! Cô lại muốn bị bệnh nữa có phải không?” Khang Tử Huyền đuổi theo sát sau
tôi, nghe qua là biết anh ta vừa tức giận vừa không biết phải làm sao.

Dừng lại để bị anh cười cho à!

Mưa như trút nước, nhiều người đi dưới ô nhìn thấy chúng tôi diễn trò mèo
vờn chuột ngoài trời đều tò mò chỉ trỏ, tôi cũng chẳng hơi đâu mà để ý.
Đưa tay gạt nước mưa trên mặt, tôi nghiêng đầu hét lên với anh ta:
“Khang Tử Huyền, là anh ép tôi đấy nhé!”

Câu này của tôi thốt ra
khỏi miệng khiến cảnh tượng lúc này giống như trong một bộ phim có nhân
vật ác bá ức hiếp dân lành, nhưng ngay cả đứa trẻ nhỏ cũng thà chết chứ
không chịu khuất phục. Vì vậy, có người qua đường tốt bụng ra tay nghĩa
hiệp ngăn Khang Tử Huyền lại: “Này, người anh em, đừng có bắt nạt cô bé
ấy!”

“Tránh ra, đây là chuyện trong nhà!” Khang Tử Huyền lạnh lùng đáp.

“Anh nói rõ ràng một chút, ai… ai là người nhà với anh?” Tôi nghe mà hết
hồn, vừa thở hồng hộc vừa quay lại lắp bắp phản bác. Sau đó tôi nhìn
thấy khuôn mặt u ám của người đàn ông nhếch nhác trong mưa kia đến gần
mình, trong lòng không hiểu tại sao lại thấy sợ hãi đến mức co giò chạy
trốn.

“Cô còn chạy?” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.

Trong lòng tôi bỗng nhiên có linh cảm mình sẽ không thoát khỏi móng vuốt của anh ta.

Đáng sợ là sự thật đã minh chứng cho trực giác của tôi.

Năm phút sau, tội bị Khang Tử Huyền chặn lại bên góc tường của một con hẻm
nhỏ chết tiệt. Tôi thở hổn hển, cổ họng nóng như lửa thiêu, kiệt sức đến cùng cực.

Chúng tôi, trai chưa vợ gái chưa chồng đứng giữa màn
mưa trắng xóa. Tôi dựa lưng vào tường, còn anh ta chống hai tay lên
tường khiến tôi vô tình kẹt giữa vách tường và ngực anh ta, gần đến mức
có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng và nhịp tim đập mãnh liệt sau
khi vận động của anh ta nữa.

Chúng tôi đều vô cùng nhếch nhác, cả người ướt sũng, tóc tai bù xù dính bết lên mặt, lên trán. Nước mưa tí
tách nhỏ từng giọt trên người chúng tôi xuống đất.

Tôi sợ hãi
ngẩng đầu lên, còn anh ta u ám cúi đầu nhìn tôi, bốn mắt chạm nhau trong im lặng. Cảnh tượng này hơi giống hai đứa ngốc yêu nhau đến phát cuồng
trong phim Quỳnh Dao. Tôi đang suy nghĩ linh tinh cái gì thế này? Làm
sao tôi có thể yêu cái gã đàn ông đáng ghét này được? Nếu là thế thật
thì nhất định rằng cái đang chờ đợi tôi ở phía trước không phải là sự
ngọt ngào mà là những cơn ác mộng triền miên rồi.

Tôi bị anh ta
nhìn đến mức cả người nổi da gà. Trong lòng hơi lo lắng, tôi buộc mình
ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp nhận ánh mắt có chút đáng sợ của anh ta. Khang
Tử Huyền thở hồng hộc, đôi mắt hấp dẫn sáng đến mức khiến người ta phải

sợ hãi kia nheo lại. Anh ta thấp giọng hỏi: “Chạy đủ chưa?”

Tôi ngoan cố quay mặt đi không nhìn anh ta, mạnh miệng nói: “Chưa đủ!”

Nói vậy nhưng thật ra trong lòng tôi cũng đang bồn chồn, tim đập rất nhanh.

Thành thật mà nói, thế trận hiện tại khiến tâm trạng tôi rối bời. Nếu là đánh nhau thì lại đơn giản, tôi chỉ cần xắn tay áo, hét to một tiếng rồi
tiến lên liều mạng. Nhưng mà bây giờ… mọi thứ trở nên hỗn loạn, mờ mịt,
sự tiếp xúc ở cự ly gần với cơ thể cường tráng đang tỏa ra hơi ấm của
một người đàn ông khiến cho tôi không biết phải xử lý tình huống này như thế nào ngoài việc mạnh miệng và run rẩy toàn thân.

“Được lắm!”

Tôi nghe thấy anh ta cúi đầu xuống thì thầm. Còn chưa ý thức được thì một
bàn tay to lớn đã mạnh mẽ giữ lấy cằm tôi, ngay sau đó trước mắt tôi tối đen, đôi môi lạnh như băng bị một vật âm ấm, mềm mềm hung hăng bao phủ. Anh ta hôn tôi.

“Khốn khiếp… ưm…” Cảm giác bị xâm phạm mạnh mẽ
như vậy, tôi thẹn quá hóa giận nên co chân đá anh ta một cái theo bản
năng. Nhưng ngụy quân tử thường ngày tao nhã cuối cùng đã hiện nguyên
hình là cầm thú, anh ta bỏ qua việc tôi khoa chân múa tay rồi tranh thủ
khi tôi ngạc nhiên há miệng, cái lưỡi ấm áp của anh ta lại tiến vào. Nụ
hôn có sự tức giận xen lẫn cuồng nhiệt, mạnh mẽ đến mức tôi không tài
nào thoát ra được

Sau nụ hôn sâu, tôi đã thực sự trở thành
Forrest Gump thứ hai. Máu không lên nổi não, đầu óc tôi trống rỗng đến
mức mắt không biết nhìn đi đâu, người run lên nhè nhẹ.

Hơi ấm
nồng cháy của anh ta vẫn còn lưu lại trên môi, tôi cúi đầu muốn đào một
cái lỗ chó để chui vào đấy gào khóc một hồi. Báo ứng đây mà, nếu ngày ấy tôi không say bí tỉ, nếu tôi không để ý cái áo vest của anh ta, nếu
ngay từ đầu tôi khách sáo với anh ta một chút, có lẽ bây giờ anh ta sẽ
không thô lỗ với tôi như vậy…

“Mẹ kiếp, anh… anh… Mẹ nó chứ, đồ khốn kiếp!” Tôi lắp bắp nói năng lộn xộn.

“Tôi hỏi cô một lần nữa.” Khang Tử Huyền mạnh mẽ nắm lấy cằm tôi, để một kẻ
đang lo sợ không yên như tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đáng sợ của anh ta:
“Chạy đủ chưa?”

Tôi bĩu môi, định bướng bỉnh lắc đầu thì thấy đôi mắt nguy hiểm của anh ta nhíu lại, liền vội vã gật đầu, miễn cưỡng ngập ngừng: “Đủ rồi!”

“Lần sau còn trốn nữa không?” Anh ta nhíu mày, giọng nói đầy nguy hiểm mê hoặc: “Hả?”.

Tôi lại nổi tính ương ngạnh, không hé răng đáp lời anh ta, nhưng trong lòng thầm nói: lần này lão nương gặp hạn, lần sau sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa đâu. Tôi không trốn thì chữ “Phương” trong Phương Lượng Lượng sẽ
viết ngược, tôi không trốn mới là lạ!

Khang Tử Huyền dường như đã nhận ra cuộc đấu tranh tư tưởng trong vài giây ngắn ngủi này của tôi,
khóe miệng anh ta hơi cong lên như đang cười. Sự hấp dẫn xấu xa trên
khuôn mặt anh ta làm cho đầu óc tôi tê dại.

Anh ta vừa cười vừa
đưa tay nghịch bím tóc ngớ ngẩn của tôi, rồi đột nhiên cúi người thì
thầm: “À, sao tôi lại quên mất nhỉ, cảnh sát Phương của chúng ta không
chỉ giỏi lừa gạt mà khả năng chạy trốn cũng thuộc hàng siêu đẳng. Nhưng
làm sao bây giờ, cảnh sát Phương, gần đây tôi luôn qua lại làm ăn với
Đặng Lũng, tôi sợ một ngày nào đó nằm mơ rồi lỡ lời nói ra hết chuyện
của ai đó trước mặt anh ta không biết chừng…”

“Anh…” Tôi nắm chặt tay lại, tức giận bùng lên từ tận đáy lòng: “Họ Khang khốn kiếp, anh dám lấy Đông Tử ra uy hiếp tôi?”

Đối mặt với cơn tức giận của tôi, anh ta chỉ nhếch miệng nở một nụ cười
nhạt rồi nheo mắt nói: “Phương Lượng Lượng, cô nên nhớ là cô ép tôi
trước. Rốt cuộc ai vô liêm sỉ trước, chắc là cô rõ nhất. Cô quên mất
mình đã làm gì rồi sao? Yên tâm, tôi vẫn còn giữ tờ giấy kia. Thấy nó,
có lẽ cô sẽ nhớ ra hết.”

Mặt đỏ bừng, tôi kêu lên: “Này Khang Tử
Huyền, anh vô liêm sỉ nhiều lần như vậy mà lại không cho phép tôi vô
liêm sỉ một lần à? Vừa rồi anh làm bậy với tôi, tôi còn chưa tính toán
với anh đâu đấy!”

Anh ta đột nhiên cười: “Cái đấy cũng là do cô
ép tôi. Có đi có lại, tôi cũng muốn cô nếm thử mùi vị tức giận, có được
không?” Anh ta dừng lại một chút, nụ cười đột nhiên có chút xấu xa. “Còn nữa, không phải tôi làm bậy với cô, tôi chỉ giúp cô sưởi ấm thôi. Cô
nhìn xem mặt cô đỏ hết cả lên rồi, cách sưởi ấm này rất hiệu quả, phải
không nào?”

Khuôn mặt tươi cười của gã đàn ông đẹp trai đang đứng trước mặt khiến tôi phải lần đầu tiên trong đời chịu thua. Cái này gọi
là núi cao có núi cao hơn, mặt dày có mặt dày hơn, Phương Lượng Lượng
tôi thua rồi.

Chuyện xấu hổ như vậy qua một câu nói của anh ta
trong giây lát lại trở nên rất tự nhiên. Tôi dở khóc dở cười, còn anh ta vẫn nắm chặt cằm của tôi, trong đôi mắt như có nét dịu dàng. Anh ta nhẹ nhàng nói: “Cô biết không? Trên thực tế không cần đợi đến lúc tôi tám
mươi tuổi. Chín ngày, sau chín ngày chúng ta đã chạm mặt nhau rồi…”

“Phương Lượng Lượng, dù cô có chạy nhanh thế nào đi nữa cũng không thoát khỏi
số phận đâu. Vì vậy, cô cất ngay mấy trò khôn lỏi của mình đi cho tôi!”

Khang Tử Huyền nhẹ nhàng đe dọa khiến tôi không khỏi giật mình nên có chút
hoang mang sợ hãi, đành phải ấm ức hỏi giống như một tên trộm: “Thế, ha
ha, anh… anh biết hết rồi à? Anh… sao anh lại biết được?”

Từ lúc
anh ta gọi “cảnh sát Phương”, tôi đoán chắc anh ta đã biết về thân phận
của tôi. Mẹ kiếp, anh ta cũng thần thông quảng đại lắm.

“Cô nghĩ
rằng hôm qua tôi và cô chạm mặt nhau, hôm nay tôi sẽ để cô sáng tác ra
chuyện gặp phải em gái sinh đôi để lừa tôi sao?” Anh ta nói mà mặt cứ
thản nhiên như không.

Gặp một người thông minh hơn mình sau đó bị vạch trần một cách tàn nhẫn, cảm giác này rất tệ, thậm chí có thể gọi
là vô cùng khủng khiếp. Tôi không còn gì để phản bác lại anh ta, chỉ
lạnh nhạt “hừ” một tiếng.

Ngược lại, anh ta mở lời dạy dỗ tôi,
giọng nói rõ ràng có pha chút thích thú: “Lại còn nói muốn làm hoa đồng
cho tôi ư? Cô đã 24 tuổi rồi, vẫn còn muốn làm hoa đồng sao?”

Tôi chớp mắt mấy cái, đột nhiên muốn làm anh ta buồn nôn một chút nên mỉm
cười, cố ý tỏ vẻ bí ẩn nói: “Chú Khang, chú bớt soi mói đi. Cháu đồng ý
làm hoa đồng cho chú với cô giáo Diệp là tốt lắm rồi đấy!”

Tôi
vừa dứt lời, nhiệt độ không khí dường như hạ hẳn đi, Khang Tử Huyền đột
nhiên cúi xuống gần tôi. Thân hình to lớn của anh ta che đi ánh sáng nên tôi chỉ có thể cảm thấy bầu trời u ám dần. Anh ta lạnh lùng mở miệng:
“Phương Lượng Lượng, cô nghe chuyện cô dâu đi làm hoa đồng bao giờ
chưa?”

“Hả?”

Lúc Khang Tử Huyền nói những lời này, một tia sét sáng lóa đang cắt ngang bầu trời, còn tôi chỉ hy vọng giờ phút này
mình không bị sét đánh trúng.

Tôi hoàn toàn bị choáng rồi.

Tôi… tôi đang được cầu hôn sao?

Thấy tôi líu lưỡi, người đờ ra không nhúc nhích, Khang Tử Huyền cũng hơi xấu hổ nên một lúc lâu sau mới ngại ngùng giải thích: “Hôm nay là ngày Cá
tháng Tư[2].”

[2] Cá tháng Tư là ngày mùng 1 tháng Tư hàng năm.
Trong ngày này, mọi người có thể thoải mái nói dối mà không bị người
khác giận. Phong tục này có nguồn gốc từ các nước phương Tây, sau lan
dần sang một số nước châu Á.

Tôi nghe xong thì cơ thể đột nhiên
thoải mái, có cảm giác chết đi rồi được sống lại. Trời mưa lớn nhưng tôi lại toát mồ hôi. Chuyện vừa rồi đúng là rất shock, người đàn ông này
đúng là không thể tưởng tượng được.


Tôi vừa hồi phục tinh thần,
Khang Tử Huyền đã cầm tay tôi, khuôn mặt anh ta lại quay về với vẻ lạnh
lùng, còn giọng nói rất tệ: “Còn ngây ra đó làm gì? Cô muốn dầm mưa với
tôi đến bao giờ hả?”

Nhìn anh ta nắm tay mình, tôi cứng đờ cả người, vẫn đứng yên không nhúc nhích.

“Còn ngây ra đấy à? Cô ăn mặc thế này muốn cho tôi bị viêm mắt có phải
không? Còn nữa…” Anh ta đột nhiên nhìn tôi cười cười sau đó ánh mắt
không có ý gì tốt đẹp ấy nhắm ngay vào ngực tôi: “Tôi bảo này, bọt biển
cũng là nước ấy, cô không thấy nặng sao?”

“…”

Tôi bị Khang Tử Huyền kéo đi trước ánh mắt của đám đông. Tôi rất không quen với kiểu thân mật thế này nên vừa giật vừa kéo, cố gắng thoát khỏi bàn tay đang
nắm lấy tay mình. Nhưng tay anh ta khỏe quá, tôi cảm thấy tay mình sắp
bị bóp nát mất thôi.

Màn rượt đuổi trong mưa đầy hấp dẫn vừa rồi
của tôi và Khang Tử Huyền giống như một bộ phim gangster đặc sắc nhưng
đến khi tay anh ta bắt được tay tôi, mưa đột nhiên chỉ lắc rắc như mưa
phùn. Tôi và người đàn ông đẹp trai này nắm tay nhau đi trong mưa, nhìn
kiểu gì cũng thấy giống như một bộ phim Quỳnh Dao ngọt ngào.

Thì
ra hiện giờ ông trời đang thích xem phim Quỳnh Dao, nhưng nói đi nói
lại, nữ chính là tôi đây không phù hợp cho lắm, vì tôi không vừa mắt nam diễn viên chính chút nào.

Tôi vừa cố rút tay mình ra vừa luôn
miệng gào: “Ê, Khang Tử Huyền, anh bỏ tay ra! Tôi không phải là chó để
anh kéo đi như thế này…” Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chúng ta không thân
quen mà rất xa lạ đấy biết chưa?”

Tay anh ta nắm chặt lại, bình tĩnh quay đầu liếc nhìn tôi một cái: “Chó cũng không trốn nhanh được như cô đâu.”

Tôi tức giận đến mức đầu xì khói, giọng cũng lên cao mấy tông: “Ê, họ Khang kia, lần trước anh nói tôi là con gián, lần này lại nói tôi đến con chó cũng không bằng. Được, tôi thừa nhận mình là động vật, anh hài lòng
chưa? Tôi không xứng đáng đứng cùng một chỗ với loài người cao thượng
như anh, vậy tôi cầu xin anh giơ cao đánh khẽ cho loài động vật tôi đây
một con đường sống, anh cũng đỡ phải đau mắt… Ê, anh bỏ tay ra đi, anh
dắt chó đi dạo đấy à?”

Tôi nói năng lộn xộn giống như con nhím
đang xù lông nhưng gã Khang Tử Huyền này vẫn mặc kệ, anh ta chỉ quay đầu cười lạnh: “Cô nhầm rồi, tôi không cao thượng, tôi không muốn cho cô
con đường sống.”

Tôi nghe vậy suýt nữa trợn mắt ngất đi, Một giọt nước mưa từ trên trán chậm rãi chảy xuống lông mi của tôi, cũng không
biết đó là nước mưa hay là mồ hôi, tóm lại tôi không nhìn rõ lắm.

Khi còn nhỏ, tôi vẫn luôn ngây thơ nghĩ rằng con người rất đơn giản, người
xấu vĩnh viễn độc ác, người tốt vĩnh viễn lương thiện. Sau này lớn lên
đi làm, thấy nhiều mặt tối của xã hội, thế giới quan lúc nhỏ của tôi đã
thay đổi. Trộm cắp có một vài kẻ sinh ra đã ham ăn lười làm, còn lại là
bị ép đi sai đường từ lúc nhỏ. Thậm chí dằng sau những tên giết người
tội ác tày trời cũng là những câu chuyện đáng buồn, nhưng đợi đến khi
hắn ta hối cải, xã hội đã tước mất cơ hội chuộc lỗi của hắn rồi.

Rèn luyện được vài năm, tôi cho rằng Hầu Ca[3] đã ban cho tôi tuyệt kỹ Hỏa
nhãn kim tinh có thể nhìn thông suốt mọi việc. Nhưng người đàn ông cả
người ướt sũng đang ở trước mặt lại khiến tôi hồ đồ mất rồi. Lúc thì anh ta chuốc Mê Hồn Thang, lúc lại cho tôi uống Đoạn Trường Tán khiến tôi
luôn bị mù mờ, không nhìn rõ được anh ta.

[3] Tức nhân vật Tôn Ngộ Không trong tác phẩm Tây du ký của Ngô Thừa Ân.

Tôi có cảm giác anh ta có ý với tôi, vì thế lần trước anh ta mới phá lệ gõ cửa đến thăm bệnh, nhân tiện nói móc tôi một vố.

Nếu có người hỏi tôi: “Một người vì thích cô nên rất hay “đá” cô, cô thấy
thế nào?”, tôi sẽ không ngần ngại trả lời luôn: “Anh ta biến thái à?”

Tôi cảm thấy Khang Tử Huyền chính là tên biến thái ấy.

Trong lòng tôi thầm nghĩ, những người tôi tiếp xúc đều rất thẳng thắn, thích
là nhận, không thích nghĩa là ghét giống như Phi Ca. Cô ấy thật lòng yêu đơn phương con mọt sách Phương Dịch Hằng bảy năm, dạo này cô ấy cũng
thẳng thắn thừa nhận cảm giác yêu đơn phương đã nhạt như nước ốc rồi. Vì không muốn cả đời lẽo đẽo chạy theo mối tình vô vọng nên bà cô ấy không chơi nữa mà bắt đầu muốn tìm một người đàn ông.

Bên cạnh tôi còn có rất nhiều người thẳng thắn đơn giản như vậy. Dù làm người trưởng
thành quen đeo mặt nạ nhưng khi đã thân thiết, đôi khi họ vẫn để lộ phần chân thật của mình, không phức tạp đến mức làm cho người ta phải đoán
mò. Nói trắng ra, những người ở bên cạnh tôi đều là động vật đơn bào nên khi gặp phải động vật bậc cao giống như người đàn ông cao thâm khó
lường đứng trước mặt này, tôi có chút choáng váng.

Nhìn qua thì
dường như anh ta có ý với tôi nhưng hành động cử chỉ lại không hề giống
chút nào mà chỉ như kẻ ngắm hoa trong sương[4], cố tình muốn trêu đùa
tôi. Đợi đến lúc tôi bị đùa giỡn phát điên lên, sau đó cười tủm tỉm ném
cho cục xương khiến tôi nhận không được mà không nhận cũng không xong,
đúng là rất khổ sở. Tôi hò hét trong lòng: Họ Khang kia, mẹ kiếp, cho
tôi một đao dứt khoát đi, tôi không chịu nổi kiểu ngược đãi chậm chạp
thế này đâu!

[4] Ý muốn nói đến sự mơ hồ, không rõ ràng.

***

Kéo đi được một đoạn đường, thấy tôi ngoan ngoãn không nói gì, Khang Tử
Huyền liền quay đầu lại. Tôi ai oán nhìn, bốn mắt lặng lẽ giao nhau,
cộng thêm hơi ấm trong lòng bàn tay anh ta khiến má tôi nóng bừng lên.
Một lúc sau, chúng tôi lại gặp anh chàng qua đường vừa rồi ra tay hiệp
nghĩa. Anh ta cười “ha ha” nhìn sang rồi nói với người quen đi bên cạnh: “Ôi, vừa nãy mình nhiều chuyện thật rồi, đúng là việc nhà người ta!”

Trong lòng tôi âm thầm lên tiếng phản bác: Anh thì biết cái gì. Trong mắt
người này, tôi cùng lắm được xem như con chó nhà anh ta, ngay cả con chó trông nhà còn có phẩm giá hơn tôi.

Tôi khổ quá.

Lúc bị
Khang Tử Huyền kéo vào xe, tôi mới dần cảm nhận được cái lạnh xuyên thấu da. Trong đó áo lại ướt sũng dính chặt vào người nên không chỉ rét run
mà tôi còn cảm thấy hết sức khó chịu.

Hai cánh tay tôi run rẩy ôm lấy thân.

“Cạch cạch cạch…” Răng tôi va vào nhau cập cập. “Họ Khang kia… cạch cạch, cứ
gặp anh là tôi không được việc gì tốt cả, cạch cạch, lần này tôi sắp toi rồi, cạch cạch, tôi với anh chưa xong đâu…”

Khang Tử Huyền chỉnh điều hòa trong xe lên mức cao nhất rồi ném cho tôi cái khăn khô mà không thay đổi nét mặt: “Lau đi!”

“Chịu khó một lát thôi!”

Xe nhanh chóng lăn bánh, Khang Tử Huyền ngồi ngay ngắn ở ghế lái nhìn
thẳng về phía trước. Nhìn theo góc nghiêng, khuôn mặt anh ta không chỉ
rất đàn ông mà còn lộ ra nét hấp dẫn. Ôi chao, những người làm công tác
văn hóa gọi như vậy là “gợi cảm”!

Tôi chớp chớp mắt, cảm thấy mình trở thành một con chó trong nồi chờ bị nhúng. Tôi cảnh giác hỏi: “Đi đâu vậy?”

Anh ta vẫn tập trung lái xe: “Đi tắm trước đã.”

“Tắm?” Tôi ngẩn người, trong đầu hiện lên hình ảnh hai con chim trên mặt nước, một con tên Uyên, một con tên Ương, đang cọ người cho nhau.

Tôi
giật mình che trước ngực rồi lùi về sau quát ầm lên: “Đồ lưu manh, anh
muốn làm gì? Mẹ kiếp, muốn tắm uyên ương thì đi tìm cô giáo Diệp bạn gái của anh đi!”

Tôi nổi giận đùng đùng, vừa nói vừa định mở cửa phi ra ngoài nhưng cửa xe bị khóa, mà người đàn ông trên ghế lái rõ ràng
rất không hài lòng. Anh ta nhíu máy quay đầu lại: “Cái đầu dưa hấu của
cô rốt cục đang nghĩ cái gì vậy? Ngoan ngoãn ngồi yên cho tôi, đừng ép
tôi lại phải dùng cách vừa rồi để sưởi ấm cho cô!”

Cân nhắc nhiều lần, tôi nhận ra bản thân mình suy cho cùng vẫn là một người phụ nữ
bình thường. Vì thế tôi đành bĩu môi rồi ngượng ngùng khuất phục dưới uy lực của gã ngụy quân tử.

Nhưng tôi quyết định vẫn phải liên tục thể hiện khí tiết của mình.

“Thế này… Tôi không khuất phục cường quyền, nghèo hèn mà không thay đổi, sang giàu mà không dâm…”

“Tôi biết, cô mạnh mẽ lắm.”

“Cái đó… Sao anh biết tôi là… ha ha… cảnh sát?”

“Phu nhân Cục trưởng hiện tại là chị họ của Đặng Lũng.”

Khang Tử Huyền giải thích ngắn gọn nhưng tôi ngẩn cả người, không thể không nổi điên lên.

Mẹ kiếp, đây mới là Vô gian đạo[5] chân chính này, đến bọn tội phạm cũng
đưa cô nương tôi đây đến trước cửa nhà Cục trưởng rồi. Vô gian đạo này
cao cấp quá! Trong giây lát tôi cảm thấy những gì mình làm ở Mỵ Sắc đều
thật buồn cười. Nhưng nói đi nói lại, lần này lão Đàm vốn khôn khéo sao
lại hồ đồ như vậy chứ? Đặng Lũng là người thân của Cục trưởng, lão Đàm
cũng dám phái người động vào, ông ta chán sống rồi chắc?

[5] Dùng để chỉ tầng địa ngục thứ tám, nơi chúng sinh tạo nghiệp cực ác phải
chịu thống khổ liên tục. Cũng là tên bộ phim hình sự, trinh thám của
điện ảnh Hồng Kông, do Lưu Đức Hoa và Lương Triều Vĩ thủ vai chính.

Sau đó tôi lại nghĩ, cũng có thể hiểu được giữa các bè phái bên trong Cục
luôn có những rắc rối khó gỡ. Rình mò vị trí Cục trưởng không chỉ có một mình lão Đàm. Mặc dù Cục trưởng đại nhân nắm quyền hành trong tay nhưng cũng bị hạn chế nhiều nên lão Đàm muốn bắt đầu ra tay từ người thân để
đẩy ông ta xuống, thậm chí đơn giản không cho ông ta biết đã xếp người
cạnh Đặng Lũng. Hóa ra lão Đàm định ra tay trước rồi chờ đợi cơ hội để
trả đũa, nhưng lần này bàn tính ngọc của ông ta hình như tính toán không được chính xác cho lắm.

Tôi đang nhíu mày nghĩ những người trong Cục này quậy còn hơn cả phim truyền hình TVB[6] thì Khang Tử Huyền lại

lên tiếng: “Martin cũng đã biết rồi, nhưng tạm thời cậu ta sẽ không chủ
động đi tìm anh bạn nhỏ của cô.”

[6] Television Broadcasta
Limited: Công ty Trách nhiệm hữu hạn Phát sóng Truyền hình. Là một trong hai đài phát thanh truyền hình miễn phí qua sóng tại Hồng Kông.

“Tôi tin anh mới là lạ, Đông Tử nói tên họ Đặng phái người tìm cậu ta khắp nơi.”

“Cô không biết sao, có một số loài động vật ăn thịt luôn chờ tới khi con
mồi bị dọa cho sợ chết khiếp rồi mới ra tay.”. Khang Tử Huyền quay đầu,
nhe hàm răng trắng tinh cười đầy dụng ý với tôi: “Sau đó cắn một nhát
trí mạng.”

Tôi nghe mà nổi da gà. Nuốt nước miếng “ực” một cái,
tôi vội thụt lùi ra sau: “Anh… Mẹ kiếp, các anh cũng không phải là người tốt, anh cách xa tôi ra một chút!”

Khang Tử Huyền cười tủm tỉm
nhìn tôi nói: “Phương Lượng Lượng, chúc mừng cô cuối cùng cũng đã phát
hiện ra rằng mình đang đùa với lửa!”

Tôi thật sự muốn khóc.

Với tốc độ nhanh nhất, Khang Tử Huyền đưa tôi đến phòng tập thể dục anh ta
thường đến ở gần đấy để tắm nước nóng. Anh ta rất chu đáo khi quần áo cá nhân cũng nhờ nhân viên nữ của phòng tập mua rồi mang đến giúp tôi. Cầm cái áo ngực mềm mại mà lâu lắm không nhìn thấy, tôi suýt chút nữa khóc
sướt mướt.

Bao nhiêu ngày rồi, tôi nhớ cái áo này đến quặn thắt
tim gan. Tên Khang Tử Huyền chết tiệt nói đúng, bọt biển gặp nước rất
nặng, nhưng ngay cả lúc bình thường không gặp nước, nó cũng đã nặng đến
mức khiến tôi khó thở.

Tôi sung sướng lao vào tắm nước ấm, vừa
tắm vừa ngâm nga hát. Xong xuôi tôi mặc bộ đồ thể thao mà anh ta mua,
tinh thần sảng khoái lên rất nhiều. Còn Khang Tử Huyền đã tắm xong từ
sớm và đang ngồi gọi điện thoại bên ngoài, sau khi tắm xong nhìn anh ta
rất đẹp trai. Thấy tôi đi ra, anh ta gác máy rồi bước tới gần.

Mặt mũi tươi như hoa, tôi nhìn anh ta một lượt rồi cười trêu chọc: “A,
người anh em không tệ chút nào, rất giống mặt người dạ thú!”

Khang Tử Huyền nhíu mày kéo tôi đến một chỗ vắng người, ấn tôi vào giữa vách tường và anh ta.

Tôi lúng túng chớp chớp mắt, mặt lại nóng bừng lên, Khang Tử Huyền bực bội
nói: “Phương Lượng Lượng, cô nghe rõ cho tôi: Tôi là đàn ông, cô là phụ
nữ, đừng coi tôi như anh em của cô. Tôi không thích!”

Tim đập
nhanh hơn, tôi dịch dịch người, tránh anh ta xa ra một chút: “Tôi thích
kiểu anh em tốt đấy, thế thì sao hả? Khang Tử Huyền, tôi không thân quen gì với anh, nếu anh cứ thích quản người khác như vậy thì đi mà quản cô
giáo Diệp của anh!”

“Cô đừng có nghĩ linh tinh, tôi chỉ mới gặp cô ta một lần.”

“À, vâng, chúc mừng hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên!”

“Phương Lượng Lượng!”

Ánh mắt tăm tối của Khang Tử Huyền nhìn tôi, anh ta đã bị tôi trêu ghẹo đến mức phát điên.

Tôi đang định cố gắng chọc tức anh ta thì di động bất ngờ kêu lên. Tôi cũng lườm anh ta một cái rồi lấy điện thoại ra. Là Phi Ca gọi.

“Lượng Lượng à, việc khẩn cấp đây. Bác trai mình tối qua uống nhiều quá suýt
nữa thì đi, bây giờ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Ôi mẹ ơi,
bác gái mình suýt chút nữa thì khóc chết luôn. Mẹ ơi, ôi trời, cô em họ
ngốc nghếch của mình cũng đang đần hết cả ra rồi, mình ở bệnh viện trung tâm thành phố C, chắc là mấy ngày tới không về được, mình báo với cậu
một tiếng…”

Tôi “Ừ ừ” rồi đột nhiên hét lên: “Phi Ca, Phi Ca! Mẹ nó chứ, sáng nay mình đi vội, không mang theo chìa khóa đâu.”

“Hả? Không mang theo chìa khóa? Cậu là đầu heo à? Bác sĩ gọi mình rồi, Lượng Lượng, cậu tìm tạm cái gầm cầu nào chữa cháy mấy hôm đi, mình gác máy
đây.”

“…”

Tôi vò rối tung mái tóc mới sấy khô của mình, không còn tâm trạng để đấu võ mồm với Khang Tử Huyền nữa.

Sáng nay tôi lại ngủ nướng, đến bảy giờ bốn mươi vẫn còn ngáy khò khò. Kết
quả là Phi Ca đá vào mông tôi một cái để gọi dậy. Tôi xoa mông nhìn đồng hồ báo thức rồi nhảy dựng lên, vội vã đánh răng qua loa rồi chạy đi,
cuống đến mức chìa khóa nhà mình, chìa khóa nhà Phi Ca, chìa khóa xe đều không mang theo.

Đêm nay còn phải tìm một chỗ để ngủ, biết đi đâu bây giờ?

Nhà mợ sao? Thôi đi, đến đấy bị bà ta lườm thì không nói làm gì, nhưng được tiếp đãi bằng mấy câu châm chọc cạnh khóe có độc tính cũng không khác
gì hóa chất tetramine[7], tôi nuốt không trôi. Nhà của Lilisa? Cũng
không được, hình như cô ấy có một anh bạn trai ở chung. Bạn bè khác đều
đã kết hôn, nếu không kết hôn thì không ở cùng thành phố, đúng là không
nghĩ ra chỗ nào để tôi tạm trú mấy ngày.

[7] Loại độc dược màu
trắng không mùi, không vị, chỉ cần 6 – 12 miligam là có thể lấy mạng con người, thường được dùng làm thuốc diệt chuột.

Xem ra chỉ có thể
đến khách sạn, nhưng như thế đúng là mất tiền oan mà dạo này tôi lại
không giàu có gì. Tất cả đều do cái đồ chân to Phi Ca kia mà ra cả.

“Làm sao vậy?” Khang Tử Huyền thấy tôi im lặng liền nhíu mày hỏi.

“Hả?” Tôi từ từ lấy lại tinh thần rồi lắc đầu trả lời: “Không có gì, không có gì!”

“Có chỗ nào để đi chưa?” Rõ ràng anh ta không hề để tâm đến câu trả lời của tôi. Tất cả là do cái đài phát thanh bẩm sinh nói một cái là cứ như
tiếng heo bị chọc tiết của Phi Ca. Chắc chắn Khang Tử Huyền nghe rõ câu
chuyện của hai chúng tôi.

Nhìn người đàn ông đẹp trai xấu bụng
này, tôi luôn cảm thấy anh ta hỏi một cách rất giả tạo, trong lòng chắc
đang nhạo báng tôi. Vì thế tôi tức giận nói: “Sao lại không có chứ?
Thành phố A chính là địa bàn của tôi, chỗ tôi ở nhiều đến nỗi mỗi đêm
tôi đổi một nơi cũng không thành vấn đề, hừ!”

Tôi hung hăng lườm anh ta, thì thầm lẩm bẩm: “Đồ quỷ, bớt xem thường người khác đi!”

Tôi quay người định bỏ đi, Khang Tử Huyền nắm lấy cánh tay tôi kéo mạnh một cái để tôi quay lại đối mặt với anh ta rồi nghiêm mặt hỏi: “Cô không có chỗ nào để đi phải không?”

Gặp phải người đàn ông liếc mắt một
cái đã có thể nhìn thấu tôi như vậy, trong thoáng chốc, tôi cảm thấy bản thân thật khốn khổ. Tôi không biết anh ta làm thế nào nhưng tóm lại tôi cảm thấy hơi thất bại. Càng bị anh ta vạch trần lời nói dối, giọng tôi
càng cao vút, tôi thề thốt phủ nhận: “Họ Khang kia, tôi nhịn anh đủ rồi
đấy. Tôi… chỗ tôi có thể đến nhiều không đếm xuể… Đừng có mà mắt chó chỉ thấy người lùn. Tôi cảnh cáo anh, tránh xa tôi ra một chút, tôi không
muốn nhìn thấy anh nữa!” Gào xong, tôi liếc anh ta một cái rồi mới quăng túi xách lên vai hùng hổ bỏ đi.

Nếu có thêm một cái tăm xỉa răng, tôi nghĩ dáng đi đậm chất “lưu manh” của mình sẽ càng thêm hoàn hảo.

Thật ra chân tôi như đang bước đi trên mây rồi.

Vì người đàn ông đằng sau mà tôi cảm thấy tội lỗi, chân tôi mềm nhũn, trên trán còn toát mồ hôi.

Tôi cắn răng nghĩ, tài dối gạt người của Phương Lượng Lượng tôi ngày càng
kém đi, vụng về đến mức nói câu nào bị vạch trần câu đấy, hay do tôi gặp phải một đối thủ “trình” cao hơn? Đôi mắt khôn ngoan của anh ta có thể
nhìn thấu mọi sự ngụy trang, đọc thấu tâm tư của tôi.

Điều đáng sợ là, anh ta đọc thấu tâm tư của tôi mà tôi lại không đọc được tâm tư của anh ta.

Tôi sợ hãi lau mồ hôi, lưng cứng đờ, không dám quay đầu lại nhìn vì sợ sẽ đụng phải đôi mắt khôn ngoan kia.

Từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn thu xếp ổn thỏa cuộc sống sinh viên nghèo của
mình nên trong thâm tâm, tôi đặc biệt sợ gặp phải người thông minh, nhất là người thông minh tuyệt đỉnh. Người như thế còn sống đúng là làm tổn
thương lòng tự trọng của mấy kẻ ngu ngốc như tôi.

Gần phòng tập
thể thao hình như có một nhà nghỉ mới khai trương. Bên ngoài mưa đã tạnh rồi. Lúc xuống tầng, tôi chạy thẳng sang bên kia đường, sau đó lén lút
quay lại nhìn một lần. Không thấy Khang Tử Huyền, tôi đoán vừa rồi tôi
gào lên như sư tử Hà Đông, có lẽ anh ta cũng thấy tôi đang phiền lòng
nên bỏ đi tìm “sự dịu dàng”[8] rồi.

[8] Ám chỉ tìm cô gái khác.

Cứ nghĩ đến gã đàn ông ấy tôi lại thấy vô cùng khó chịu. Trong các loại
phiền phức gặp phải gần đây, gã đàn ông này xếp đầu tiên. Thậm chí, hôm
nay anh ta vô duyên vô cớ tìm đến tận cửa khiến tôi bị một phen giật
mình kinh hãi, còn tôi cũng vô duyên vô cớ bỏ chạy, đây vốn không phải
tác phong thường ngày của tôi. Cuộc sống của tôi đang vui vẻ náo nhiệt,
kết quả đến trước mặt anh ta lại thành chuột chạy qua đường. Sau này nhớ lại, bản thân tôi cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Lòng rối như tơ vò, tôi bước nhanh đến nhà nghỉ kia.

Trong lúc tôi chọn phòng giá rẻ nhất đợi đăng ký, một đôi nam nữ đi xuống
thang máy với vẻ mặt cau có. Cô gái ở quầy lễ tân còn chưa kịp nở nụ
cười, cô nàng kia đã mở đầu một trận giông tố: “Tôi nói cô nghe này, nhà nghỉ của các cô quá đáng lắm rồi đấy, mới trang trí nội thất xong đã mở cửa kinh doanh rồi. Cô ngửi mùi sơn trong phòng đi, người làm sao mà ở
nổi? Thông gió lại không tốt, dễ ngộ độc mãn tính đấy cô biết không?”

Người đàn ông nói: “Chúng tôi muốn trả phòng.”

Đối mặt với sự chất vấn của khách hàng, cô lễ tân vẫn nhẹ nhàng hoàn thành thủ tục trả phòng, nhỏ nhẹ nói xin lỗi rất nhiều lần.

Tôi vẫn đứng im lặng bên cạnh và nhìn ngó xung quanh. Khi cô lễ tân mỉm
cười nói: “Tiểu thư, mời cô đưa chứng minh thư!”, đột nhiên tôi lại do
dự.

Phòng thì như hun người, lại kín mít không thông được gió,
tìm một cái gầm cầu ở tạm có khi còn sướng hơn vì tốt xấu gì cũng là
phòng có… tầm nhìn ra sông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui