Trời sẩm tối, trong văn phòng Tổng Giám đốc ở tầng năm tòa nhà quản lý khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, kẻ cầm đầu băng nhóm này - Dương Đại Vĩ ngồi chễm chệ trên ghế tổng, một tay tùy tiện cầm khẩu súng, cười nói với ông Tổng Giám đốc mướt mát mồ hôi, mặt mày tái mét đang quỳ trước mặt mình: "Tổng Giám đốc, ngài đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm hại ngài đâu. Chẳng qua, chúng tôi có một số việc cần nhờ ngài giúp đỡ."
Ông ta ngẩng đầu lên, hoảng sợ nói: "Anh cứ nói! Tôi chắc chắn sẽ giúp! Chắc chắn sẽ giúp ạ!"
"Tốt, thứ nhất hãy bảo nhân viên của ông tặng ít đồ ăn miễn phí cho đám sinh viên đang ở Minh Nguyệt Các đi."
"Hả?" Tổng Giám đốc hơi giật mình, không ngờ đám cướp này lại từ bi như vậy.
Nhưng câu nói tiếp theo của Dương Đại Vĩ lập tức khiến Tổng Giám đốc hiểu ra ông ta đã nghĩ quá nhiều.
Dương Đại Vĩ nhìn đàn em của mình, "Bỏ thuốc vào đống đồ ăn miễn phí ấy đi."
Cách này giảm thiểu tối đa khả năng bị người khác phát hiện ra, hơn nữa cũng tránh việc đánh rắn động cỏ.
Chỉ cần các sinh viên ở Minh Nguyệt Các ăn hết chỗ đồ ăn miễn phí này, chắc chắn họ sẽ bất tỉnh nhân sự.
Đến lúc đó chúng muốn bắt cóc bao nhiêu người thì bắt bấy nhiêu, thoải mái vơ vét tài sản, không cần khách sáo.
Hơn nữa, làm vậy cũng đảm bảo bản thân không gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Dù sao, bắt cóc người đang hôn mê cũng dễ hơn người đang tỉnh táo.
"Thứ hai, ông hãy ra lệnh cho tất cả nhân viên ở đây phải đến phòng họp vào đúng tám giờ, không được thiếu bất kỳ người nào, ai đến trễ sẽ bị trừ lương."
Tổng Giám đốc cho rằng mấy kẻ này đang tính ra tay giải quyết hậu họa, không nhịn được, kêu lên: "Rốt cuộc các người định làm gì?"
Nếu khu nghỉ dưỡng này xảy ra nhiều án mạng như vậy, ông ta chẳng cần làm ăn gì nữa, nhanh chóng phá sản rồi bỏ trốn đi cho rồi!
"… Yên tâm, chúng tôi không giết người." Dương Đại Vĩ chân thành mỉm cười, cầm báng súng, nâng cằm Tổng Giám đốc lên, "Chỉ cần ông nghe lời thì họ sẽ không chết."
Tổng Giám đốc đã ngoài bốn mươi nhưng chưa bao giờ bị người khác cầm súng chĩa vào người như vậy. Ông ta hoảng sợ đến mức chân nhũn ra như bún, đến quỳ cũng không quỳ nổi.
Dương Đại Vĩ nhìn ông Tổng Giám đốc không rời mắt, đợi ông ta gọi hai cuộc điện thoại, sắp xếp xong xuôi theo lời mình căn dặn, gã mới thổi thổi họng súng, đứng lên, xoay ngược báng súng lại và đập mạnh vào gáy của Tổng Giám đốc để ông ta ngất đi.
"Trói chặt, xong bịt miệng lại, nhốt vào phòng chứa đồ." Dương Đại Vĩ ra lệnh cho đàn em, rồi chỉ vào phòng chứa đồ.
Sau khi Tổng Giám đốc bị kéo đi, Dương Đại Vĩ tập trung đám đàn em trong bang lại, hỏi thăm tiến độ của kế hoạch.
"Đại ca, chúng em vẫn luôn dùng kính viễn vọng giám sát Minh Nguyệt Các từng giờ, mấy nhân vật mục tiêu đều ở bên kia cả."
Bọn chúng không dám bén mảng tới gần, mà chỉ theo dõi qua kính viễn vọng để tránh đánh rắn động cỏ. Chính vì vậy, tạm thời chúng chưa hề biết hai lớp đã đổi khu cho nhau, chỉ biết cả hai lớp đã đến mà thôi.
"Đại ca, hình như có hai lớp đến! Lớp còn lại đang ở Thanh Phong Uyển, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Hai lớp? Thả một bầy dê hay thả hai bầy dê chẳng như nhau! Cứ chuốc thuốc cả đám đi, đừng để chúng nó làm vướng chân vướng tay rồi lại hỏng việc." Dương Đại Vĩ có thể làm đại ca của băng nhóm lớn thế này, không chỉ dựa vào lòng dạ độc ác mà còn vô cùng cẩn thận.
"Đi, chúng ta ra ngoài lấy thêm một phần đồ ăn miễn phí nữa đưa đến Thanh Phong Uyển."
"Lão Nhị đã tới trạm tín hiệu rồi, tín hiệu bên đó sẽ sớm bị cắt, điện thoại sẽ mất hết sóng." Dương Đại Vĩ đến bên cửa sổ, nhìn về hướng tháp phát tín hiệu ở phía đối diện.
Vừa dứt lời, phía tháp tín hiệu đã lóe lên ánh sáng của đèn pin cường độ cao chuyên dụng trong quân đội, hai ngắn một dài, thông báo đã thành công.
Dương Đại Vĩ lấy điện thoại ra thử, phát hiện không còn cột sóng nào nữa bèn cười ha hả, sau đó thẳng tay ném vèo điện thoại xuống hồ Tiểu Kính ở dưới tầng.
"Được rồi, ra tay đi. Phá hết cả đường dây điện thoại lẫn dây mạng ở đây luôn đi. Tao muốn đêm nay chỗ này phải trở thành một khu chết! Không thể lên mạng, không có sóng di động, cũng không thể gọi điện thoại ra ngoài!" Dương Đại Vĩ cầm một khẩu súng ngắn sáng như bạc vẫy trong không trung.
Băng nhóm này liên lạc với nhau bằng bộ đàm, không cần phải dùng đến điện thoại.
...
Bên trong Thanh Phong Uyển, Phương Trà Xanh và Yêu Cơ vừa trở về phòng, đã quẳng mũ sang bên rồi nói với Cố Niệm Chi và Tào Nương Nương: "Tiếc là hai người không đi cùng, phong cảnh trên núi đẹp mê hồn!"
Tào Nương Nương và Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, ngồi trên ghế sofa, tò mò nghe Yêu Cơ và Phương Trà Xanh kể những chuyện thú vị trong buổi leo núi hôm nay.
Sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, còn chưa đến bảy giờ đã tối đến mức đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón.
"Sao lại tối thế nhỉ?" Cố Niệm Chi đứng dậy bật đèn lên, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, "Gần bảy giờ rồi, mọi người có đói bụng không?"
"Chị đói đến mức có thể chén sạch một con trâu đấy!" Yêu Cơ vươn vai, "Nhưng mà chị phải đi tắm đã, cả người nhơm nhớp mồ hôi, chua lòm lên rồi."
...
Lúc này bên ngoài Minh Nguyệt Các xuất hiện một chiếc xe đồ ăn.
Một người đàn ông mặc trang phục đầu bếp của khu nghỉ dưỡng, đứng trước cổng chính, lớn giọng gọi với vào trong, "Minh Nguyệt Các đúng không? Bữa tối chúng tôi chuẩn bị cho mọi người tới rồi đây!"
Lớp trưởng lớp hai vội vàng chạy đến, cực kỳ ngạc nhiên, "… Nhưng chúng tôi không đặt đồ ăn mà?"
Bản thân họ cũng mang theo đồ ăn từ trước, bây giờ đang chuẩn bị nấu.
"Ha ha, đồ miễn phí của khu nghỉ dưỡng chúng tôi tặng đấy. Minh Nguyệt Các là khu khách VIP, theo quy định, mọi người được nhận một bữa ăn miễn phí." Người đầu bếp kia vẫy tay, "Mau nhận đi. Đúng rồi, mọi người lấy xong nhớ để lại cho Thanh Phong Uyển một ít, tất cả đều là bạn học với nhau, đúng không?"
Lớp trưởng lớp hai mừng rỡ, nghĩ thầm, Minh Nguyệt Các đúng là Minh Nguyệt Các, may mà họ đã cướp được nơi này từ lớp một...
Các nam sinh lớp hai vội vàng chạy đến chọn những món ăn thức uống ngon mắt ngon vị mang đi, để lại một ít đồ ăn thừa thãi chẳng ra sao cho Thanh Phong Uyển.
Người đầu bếp kia mỉm cười nhìn bọn họ đi vào Minh Nguyệt Các, giống như đang nhìn bầy dê sắp bị làm thịt.
Sau khi đưa đồ ăn miễn phí đến Minh Nguyệt Các, vị đầu bếp này lại đẩy xe đến cửa ra vào của Thanh Phong Uyển.
"Thanh Phong Uyển phải không? Hôm nay mọi người rất may mắn, có đồ ăn và thức uống miễn phí còn thừa này, mọi người có cần không?" Khi đến cổng chính của Thanh Phong Uyển, người đầu bếp này thay đổi sắc mặt hoàn toàn, giọng điệu rất khinh khỉnh như muốn chọc máu người khác.
"Có đồ miễn phí thì sao lại không lấy chứ?" Tráng Sĩ vội vàng xông tới, chỉ huy các nam sinh bê đồ ăn vào.
Tiếc rằng đồ ăn miễn phí còn khá ít, vì đa số đã bị các bạn bên lớp hai lấy hết rồi, phần còn lại còn không đủ cho hai mươi mấy người ăn.
Mai Hạ Văn nhìn thoáng qua, thấy những món ăn này không được đẹp mắt cho lắm nên cũng chẳng muốn đụng vào, bèn gọi mấy cậu bạn khác và Tráng Sĩ đến chia nhau dùng hết chỗ thức ăn ấy, còn nói là mình đã đặt đồ ăn khác cho mọi người.
"Vậy không được! Mấy cậu được ăn ngon mà chúng tớ lại phải ăn đồ ăn miễn phí à? Tớ không đồng ý!" Tráng Sĩ nghe nói cơm ngon canh ngọt đã được đặt sẵn, lập tức thấy mấy món miễn phí này chướng mắt, quăng đũa thìa sang bên, ngồi bắt chéo chân.
Dù sao, Mai Hạ Văn đã bao trọn gói đồ ăn thức uống trong suốt chuyến đi rồi, cả lớp cũng chẳng ngại ăn đồ ngon đâu!
"Tùy cậu thôi! Đáng lẽ vừa nãy không nên chuyển mấy thứ này vào. Bây giờ đổ cho chó ăn đi." Mai Hạ Văn cong tay, gõ mạnh lên trán Tráng Sĩ một cái đau điếng.
Tráng Sĩ ôm phần trán đỏ bừng lên, hô lớn: "Chó đâu rồi? Chỗ nào có chó thế? Mau đi tìm một con chó về đây!"
Bữa tối mà Mai Hạ Văn đặt, được giao vào lúc gần tám giờ.
Anh chàng giao đồ ăn vừa sốt ruột vừa sợ sệt nói: "Mọi người kí nhận nhanh lên, tôi còn phải đi họp nữa! Hôm nay Tổng Giám đốc báo, tất cả mọi người phải có mặt lúc tám giờ để điểm danh, nếu đến muộn thì tiền lương tháng này của tôi sẽ bay hết đó!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...