Editor: Nguyetmai
Cố Niệm Chi đắm chìm vào nụ hôn mà không biết rằng đôi môi củ ấu của mình cũng có một sức cám dỗ khó cưỡng đối với Hoắc Thiệu Hằng.
Thấy Cố Niệm Chi mềm nhũn cả người đến mức sắp tuột xuống đất, Hoắc Thiệu Hằng nhanh chóng dùng một tay ấn giữ gáy cô, nhấc người cô lên dựa vào ghế xô-pha rồi nghiêng người đè xuống, đầu lưỡi chen vào giữa hai cánh môi của cô.
Lần này, hai người dường như không cần quá nhiều kỹ năng mà cứ hôn cho đến khi người kia thở dốc mới thôi. Cảm giác của cơ thể càng lúc càng nồng đậm hơn, dòng điện chạy giữa hai đôi môi mang đến từng cơn tê dại và từng chùm pháo hoa nở rộ.
Cố Niệm Chi thỏa mãn, vòng tay ôm cổ Hoắc Thiệu Hằng, lẩm bẩm bên môi anh: "… Đến khi nào chúng ta mới có thể hôn nhau trước mặt tất cả mọi người đây?"
Hoắc Thiệu Hằng: "… Vĩnh viễn không thể".
"Tại sao lại không?" Cố Niệm Chi cười gian xảo, dùng một ngón tay cách ly môi mình và môi Thiếu tướng Hoắc ra: "Có rất nhiều người hôn nhau trước mặt người khác mà. Tình yêu đến lúc nồng đậm rồi, muốn nhịn cũng không nhịn được đâu."
"Ừ, vậy em cứ tiếp tục cố gắng đi, chờ đến lúc em tán đổ được anh rồi, anh sẽ cùng em... hôn nhau trước mặt mọi người."
Giọng Hoắc Thiệu Hằng rất bình tĩnh, không hề xao động nhưng Cố Niệm Chi nghe xong thì tim lại đập thình thịch.
"Thật không? Anh không lừa em chứ?"
"Anh đã lừa em bao giờ chưa?"
"Được, em sẽ tiếp tục cố gắng!"
Cố Niệm Chi hoa tay múa chân, chỉ thiếu nước tuyên thệ nữa thôi.
Hoắc Thiệu Hằng xoa đầu cô, mặt đầy vẻ phức tạp nhìn cô một lúc rồi lại hôn lên trán cô.
"Niệm Chi, cho anh chút thời gian, để anh suy nghĩ kĩ càng chút nhé!" Giọng anh lúc này vô cùng ấm áp, Cố Niệm Chi nhất thời chìm đắm trong giọng nói ấy, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, lập tức leo lên người anh, nắm lấy cổ áo anh hỏi dồn: "Cái gì mà suy nghĩ kĩ càng cơ chứ? Không phải anh đã đồng ý rồi sao? Đồng ý nếu em tán được anh thì anh sẽ là của em mà!"
Hoắc Thiệu Hằng thấy buồn cười, kéo tay cô ra: "Anh chỉ nói thế để thử em thôi, em còn cho là thật sao?"
"Đừng có thử như vậy! Em sẽ cho là thật đấy!" Cố Niệm Chi cuống lên, "Em biết thân phận của anh rất đặc thù, em sẽ phối hợp với anh, nhưng anh đừng… đừng bỏ cuộc giữa chừng được không?"
Ánh mắt Cố Niệm Chi đầy hoảng hốt, lo sợ giống như đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích nhất, nhìn anh vẻ tội nghiệp, ấm ức. Niềm tin và sự dựa dẫm toàn tâm toàn ý của cô như một mũi tên ấm áp bắn thẳng vào trái tim Hoắc Thiệu Hằng.
"Được, anh không bỏ cuộc giữa chừng, nhưng em phải nghe lời đấy, biết chưa?" Hoắc Thiệu Hằng ôm cô một cái rồi nói, "Được rồi, muộn lắm rồi, về phòng nghỉ ngơi đi!"
Cố Niệm Chi kì kèo, mè nheo không chịu đi, cô nói nhỏ: "Vậy Hoắc thiếu này, anh có thể mở cửa phòng anh ra để em ở trong phòng ngủ cũng có thể nhìn thấy ánh đèn trong phòng anh được không?"
Hoắc Thiệu Hằng im lặng nhìn cô một lúc.
Lúc Cố Niệm Chi mới đi theo Hoắc Thiệu Hằng, bởi vì vừa trải qua một cơn chấn kinh vô cùng lớn nên rất nhát gan, từng ngủ trên chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng.
Sau này to gan hơn một chút cô mới chuyển vào phòng ngủ của riêng mình, nhưng trước khi cô ngủ say thì đèn trong phòng Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn sáng để cô không thấy sợ hãi. Mãi đến khi cô lên đại học mới không cần phải làm như vậy nữa.
Bây giờ cô lại đưa ra yêu cầu như thế, chắc hẳn là do anh đã tạo cho cô ấy áp lực và kinh sợ quá lớn nhỉ?
Ngón cái của Hoắc Thiệu Hằng nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của Cố Niệm Chi, cảm nhận xúc cảm vừa mềm mại vừa đàn hồi, trên mặt lộ ra sự ấm áp: "Ừ, anh sẽ mở cửa phòng cho đến lúc em ngủ."
"Hoắc thiếu tốt với em nhất!" Cố Niệm Chi vui vẻ ra mặt, ôm chặt cổ Hoắc Thiệu Hằng rồi nghiêng đầu đòi hỏi, đưa ra một yêu cầu vô lý: "Vậy hôm nay bế em về phòng ngủ đi!"
Nếu bế cô ấy về phòng ngủ, sẽ phải đi qua hành lang, mà hành lang lại lắp đặt camera theo dõi hai mươi tư giờ liên tục, như vậy có thể họ sẽ bị người khác phát hiện...
Hoắc Thiệu Hằng nhìn thấu mưu kế của cô: "... Không được, em tự về đi." Nói xong liền đứng lên, quay lại bàn tiếp tục làm việc.
Mưu kế không thành, Cố Niệm Chi sờ sờ mũi rồi đành tự mình quay trở về phòng ngủ.
Nhưng sau khi cô trở lại phòng ngủ tắt đèn nằm xuống thì phát hiện hẳn là phòng của Hoắc Thiệu Hằng ở đối diện đã mở cửa rồi, vì có ánh đèn từ phòng đối diện hắt ra. Ánh sáng hẹp dài mờ nhạt, lẳng lặng đổ xuống bên cạnh cửa phòng ngủ của cô khiến cô chợt cảm thấy rất ấm áp.
Khi bạn thật lòng thích một người nào đó, có lẽ dù chỉ là cùng người đó đứng dưới một ánh đèn thôi, trong lòng cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi đúng không?
Cố Niệm Chi khẽ mỉm cười nhắm mắt lại, chuẩn bị đi vào giấc mộng.
Khi đã nửa mê nửa tỉnh, cô cảm giác được Hoắc Thiệu Hằng đi tới trước giường của cô đứng một lúc.
Cố Niệm Chi nằm trên giường, đắp một chiếc chăn lông vũ mỏng, mông lung nhìn bóng dáng cao lớn cùng đường nét tuyệt mỹ của Hoắc Thiệu Hằng đang đứng trước giường, lẩm bẩm gọi một tiếng: "Hoắc thiếu..."
"Ừ, anh đây, em ngủ đi." Hoắc Thiệu Hằng cúi người dém lại chăn cho cô rồi lại hôn lên trán cô một cái, "Ngủ ngon."
"Anh cũng ngủ sớm một chút, đừng thức đêm nữa..."
Cố Niệm Chi lẩm bẩm nói, nhưng ý thức dần dần mơ hồ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Một nụ cười nhẹ thoáng lướt qua khuôn mặt điềm tĩnh của Hoắc Thiệu Hằng.
***
Đêm đó, Cố Niệm Chi ngủ rất ngon, không hề trằn trọc mất ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, tâm trạng của cô vẫn rất tốt nên đã chủ động tới sân vận động của doanh trại chạy mười vòng.
Buổi sáng tháng Một ở Đế Đô rất lạnh, trong không khí vẫn loáng thoáng màn sương giá. Mặt trời trong làn sương mù dày đặc phía xa tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, màu của lòng đỏ quả trứng gà rán, gần gũi đến không thể ngờ được.
Cố Niệm Chi mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, quần rằn ri, dưới chân cũng đi một đôi giày thể thao rằn ri, tóc buộc đuôi ngựa. Mồ hôi lấp lánh trên trán Cố Niệm Chi, làn da trắng hồng sau vận động, rạng rỡ quay về biệt thự của Hoắc Thiệu Hằng.
"Ồ, Niệm Chi, mới sáng sớm mà đã chạy bộ rồi à? Để anh xem nào, mặt trời hôm nay không mọc từ phía Tây đấy chứ?"
Âm Thế Hùng gặp Cố Niệm Chi ở cửa nhà ăn liền cười đùa với cô.
Cố Niệm Chi giơ nắm đấm ra với anh ta: "Anh Đại Hùng, bây giờ em đã là kiện tướng thể thao rồi, anh đừng có mà chọc em đấy"
"Sợ quá! Tiểu sinh sợ lắm! Xin Cố nữ hiệp tha mạng!" Âm Thế Hùng vội vàng ra vẻ khom người chắp tay xin tha, hài đến nỗi chọc cho Cố Niệm Chi cười khúc khích.
Triệu Lương Trạch bê bữa sáng đi về phía nhà ăn, lướt qua Cố Niệm Chi còn cố ý ngửi ngửi: "Ai da, Niệm Chi, em không tắm mấy ngày rồi thế? Toàn là mùi mồ hôi!"
"Đâu có đâu! Em mới tắm tối qua mà!" Cố Niệm Chi tức điên người, ngay lập tức bỏ qua Âm Thế Hùng, đứng chắn trước mặt Triệu Lương Trạch: "Anh ngửi lại đi! Nhất định là anh đã ngửi nhầm rồi! Em đâu có ngửi thấy mùi gì đâu!"
"Để anh ngửi xem nào…." Bình thường Triệu Lương Trạch đã quen đùa giỡn với Cố Niệm Chi, ngay lập tức nghiêng người về phía trước, đầu sắp đụng vào má Cố Niệm Chi: "Vậy để anh ngửi thử xem! Ờ, thơm… quá!"
Cố Niệm Chi rụt cổ lại, vừa cười vừa nói: "Này, không cần phải áp sát vậy đâu!" Thế nhưng, cô chỉ kịp nghe Triệu Lương Trạch kêu lên một tiếng, cả người anh ta đã bị xách lên ném sang một bên.
Anh ta lảo đảo vài bước, vội vàng bảo vệ khay đồ ăn sáng của mình rồi ngoái lại tức giận nói: "Đại Hùng, anh muốn chết sao?"
Kết quả người đứng chắn trước mặt Cố Niệm Chi lại là Hoắc Thiệu Hằng với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Âm Thế Hùng đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, nháy mắt nháy mũi ra hiệu, vẻ mặt giống như muốn cười mà lại không dám cười.
Triệu Lương Trạch lập tức nhũn luôn, cười he he nói: "Hoắc thiếu, anh đừng giận, tôi chỉ đùa với Cố Niệm Chi thôi mà, chỉ là đùa thôi…"
"Tôi biết." Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên gật đầu: "Nhưng Niệm Chi đã lớn rồi, không thể cứ làm loạn như lúc trước được nữa."
"Vâng, thưa Thủ trưởng."
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng lập tức đồng thanh trả lời, còn chụm chân lại như chào theo nghi thức quân đội.
Cố Niệm Chi vô cùng ngại ngùng, đứng đằng sau Hoắc Thiệu Hằng lẩm bẩm: "Hoắc thiếu, anh Tiểu Trạch có làm gì đâu. Anh mà nói như vậy, lần sau mấy anh ấy sẽ không dám chơi với em nữa mất."
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô một cái, không nói gì, đi thẳng về phía nhà ăn.
Cố Niệm Chi đứng trước nhà ăn cúi đầu, di di chân, không muốn vào nhà ăn nữa nên quay người chạy về phòng tắm rửa.
Hoắc Thiệu Hằng bước vào nhà ăn ngồi xuống, cảm giác Cố Niệm Chi không theo sau, bất giác nhìn về phía cửa ra vào.
Triệu Lương Trạch vội vàng hí hửng nói xấu Cố Niệm Chi trước mặt Hoắc Thiệu Hằng: "Hoắc thiếu, Niệm Chi dỗi rồi, vừa bị anh lên lớp cho một bài nên tiểu cô nương không vui đấy, không ăn sáng đã bỏ về phòng rồi."
"Đúng, đúng, đúng! Tiểu cô nương ngày càng nóng nảy! Phải dạy dỗ lại!"
Âm Thế Hùng hùa theo, trong lòng thì chỉ muốn tặng cho Cố Nhiệm Chi một cái like to bự.
Bé Niệm Chi của chúng ta chính là người đầu tiên ở Cục tác chiến đặc biệt này dám thái độ với Hoắc thiếu đấy!
"Vậy sao?" Hoắc Thiệu Hằng thu ánh mắt lại, lạnh nhạt liếc nhìn Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng: "Các cậu lắm chuyện như vậy là do bái Trần Liệt làm thầy rồi à?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...