Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Editor: Nguyetmai

"Hoắc thiếu…" Triệu Lương Trạch gãi gãi đầu mình, có chút nghĩ không thông được, lại cảm thấy chuyện này quá chấn động khiến anh ta cảm thấy hơi choáng váng, "Rốt cuộc có phải Niệm Chi yêu…"

Mặt Hoắc Thiệu Hằng không đổi sắc, lạnh nhạt nói, "Không có chuyện gì, đừng nghe Ôn Thủ Ức nói bậy. Lời đó của cô ta mà cậu cũng có thể tin được sao?"

***

Trong phòng thẩm vấn bên này, Ôn Thủ Ức bị câu nói của Cố Niệm Chi dọa cho sợ vỡ mật, suýt nữa thì nhào tới bịt mồm cô lại.

"Cố Niệm Chi, cô nói gì tôi cũng có thể nhịn, nhưng sao cô có thể nói tôi yêu thầm Giáo sư Hà được chứ?!" Vành mắt Ôn Thủ Ức đỏ ửng lên, cuối cùng cũng bật khóc, "Đối với Giáo sư Hà, tôi chưa từng có ý gì khác ngoài sự kính trọng và kính yêu anh ấy, sao qua miệng của cô, nó lại trở thành nhơ nhuốc như vậy hả?"

Hai hàng lông mày Cố Niệm Chi nhíu lại thành hình chữ xuyên nho nhỏ, thầm cảm thấy phản ứng của Ôn Thủ Ức quá mức kịch liệt.

Đây rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi rồi còn gì.

Cố Niệm Chi lẳng lặng nhìn cô ta một lúc rồi thản nhiên nói, "Cô vừa mới nói chắc như đinh đóng cột rằng tôi yêu thầm Hoắc thiếu, nhưng tôi cũng có ầm ĩ gì với cô đâu. Giờ tôi chỉ lấy lời của cô trả lại cho cô thôi, vậy mà cô lại không chịu đựng nổi. Thật đúng là chỉ cho phép quan chức đốt nhà, không cho phép dân chúng đốt đèn."

Tim Ôn Thủ Ức thắt lại, biết phản ứng của mình hơi quá mức, nhất thời không thu lại kịp, đành cúi đầu lau nước mắt, cười lạnh nói, "Tôi không thể để cô phá hỏng thanh danh của mình được. Tôi hoàn toàn trong sạch, ngay cả mối tình đầu còn chưa có, vậy mà cô lại nói tôi yêu thầm!"


"Dừng lại! Chưa có mối tình đầu cũng đâu có nghĩa là không thể yêu thầm đâu!" Cuối cùng Cố Niệm Chi không nhịn được mà lườm cô ta một cái khinh bỉ, "Cô Ôn, lại nói, cô đã hai mươi tư tuổi rồi mà còn chưa có mối tình đầu, đó cũng có phải chuyện gì đáng để khoe khoang đâu nhỉ? Chẳng thà cô cứ thừa nhận mình yêu thầm Giáo sư Hà mà không được, còn tốt hơn là thừa nhận không có người con trai nào thích mình, đúng không?"

"Ha ha, tôi không quan tâm có người con trai nào thích mình hay không." Cuối cùng, Ôn Thủ Ức cũng bình tĩnh lại, nhún vai nói, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, các người chỉ có thể giam chúng tôi hai mươi bốn tiếng. Quá hai mươi bốn tiếng, nó sẽ trở thành giam giữ phi pháp. Tôi có thể gửi hàm luật sư để kiện các người."

Cố Niệm Chi buông lỏng hai tay ra, chậm rãi đứng lên từ ghế ngồi, nghiêng người về phía trước, chống hai tay lên bàn, chăm chú nhìn Ôn Thủ Ức ở phía đối diện, "Hai mươi bốn tiếng hỗ trợ điều tra, nhưng nếu như mức độ nghiêm trọng của sự việc vượt quá kiểm soát, chúng tôi có thể giam giữ cô bốn mươi tám tiếng, thậm chí, còn có thể khởi tố bắt giữ cô luôn."

"Khởi tố tôi ư? Dựa vào cái gì chứ?" Ôn Thủ Ức rất bình thản khoanh tay trước ngực, nhìn lại Cố Niệm Chi không chút yếu thế, "Chẳng lẽ các người định bất chấp luật lệ sao?"

"Ha ha, cô Ôn, bởi vì cô là người có liên quan trực tiếp tới Đậu Khanh Ngôn, hơn nữa còn là luật sư của cô ta, cho nên, trước khi bản án của cô ta có manh mối, còn cần cô tiếp tục hỗ trợ điều tra, vì thế có thể tạm giam cô bốn mươi tám tiếng."

Đương nhiên Cố Niệm Chi hiểu rõ các điều khoản pháp luật Đế quốc Hoa Hạ hơn Ôn Thủ Ức rất nhiều.

Ôn Thủ Ức nhất thời nghẹn lời, nhíu mày nhìn Cố Niệm Chi nhưng lại không thể nhìn ra bất kỳ manh mối gì từ nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt cô. Có điều, lần nhìn kĩ này, chân mày Ôn Thủ Ức lại càng nhíu chặt hơn.

Hai khuôn mặt không có chút tương tự nào, không biết cô ấy làm thế nào lại trưởng thành như thế này.

Ôn Thủ Ức vô thức lắc đầu, cụp mắt xuống thở dài, "Nếu đã như vậy, tôi cũng không thể nói gì hơn. Cô là dao thớt, tôi là thịt cá. Để tôi chờ xem đến lúc nào các người mới chịu thả chúng tôi ra."


Cố Niệm Chi cũng quan sát tỉ mỉ khuôn mặt Ôn Thủ Ức, không thoát được cảm giác quen thuộc kia, hơn nữa còn ngày càng nồng đậm hơn.

Trong phòng thẩm vấn chợt tĩnh lặng như tờ, chỉ nghe được tiếng quạt laptop kêu rất nhỏ.

Phòng kế bên, nhìn thấy cảnh tượng này, đuôi lông mày Hoắc Thiệu Hằng khẽ giật giật, cấp tốc sai người ở bên phòng thẩm vấn, "Được rồi, có thể đưa Ôn Thủ Ức về, để Niệm Chi ra trước. Việc thẩm vấn Hà Chi Sơ tiếp theo, tôi sẽ tự mình làm."

Triệu Lương Trạch vẫn đầy vẻ ngỡ ngàng mông lung, một lát sau, mới quay đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng hỏi, "Hoắc thiếu, không để Niệm Chi hỏi trước một chút sao?"

Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, "Tôi hỏi trước, sau đó nếu Niệm Chi muốn hỏi thì có thể thử sau."

Nói gì thì nói, Hà Chi Sơ cũng là thầy hướng dẫn của Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng không muốn mối quan hệ của Cố Niệm Chi với Hà Chi Sơ quá mức căng thẳng.

Sau khi Ôn Thủ Ức ra ngoài, Cố Niệm Chi cầm laptop về phòng kế bên.

Thấy nét mặt kỳ quặc của Triệu Lương Trạch, Cố Niệm Chi có chút thẹn thùng. Cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, giao laptop cho Triệu Lương Trạch rồi nói, "Anh Tiểu Trạch, ghi chép đều ở trong này." Nói xong, cô quay đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng, "Hoắc thiếu, lúc nào thì thẩm vấn Giáo sư Hà ạ?"

Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay vào túi quần, vừa cất bước đi sang phòng kế bên vừa nói, "Anh sang hỏi vài câu, em và Tiểu Trạch đợi ở chỗ này đi."


Thấy bóng Hoắc Thiệu Hằng biến mất ở cửa ra vào, Cố Niệm Chi dùng tay vuốt mồ hôi trên trán rồi tìm ghế xô-pha trong phòng để ngồi.

Ngước mắt lên thấy Triệu Lương Trạch đang nhìn mình chằm chằm không nhúc nhích, thần sắc có chút quỷ dị, Cố Niệm Chi kinh ngạc nhìn lại quần áo trên người mình một chút rồi hỏi, "Sao thế? Em có gì không ổn sao?"

Triệu Lương Trạch nhìn sang phòng thẩm vấn bên cạnh một cái, nhìn thấy Hà Chi Sơ còn chưa vào, Hoắc Thiệu Hằng chỉ mới ngồi xuống trong phòng. Anh ta vội vàng đóng cửa phòng này lại, sau đó bật máy tính lên, điều chỉnh chương trình camera và ghi âm của phòng này, tạm thời tắt hết tất cả đi rồi mới ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm Chi, nhỏ giọng hỏi, "… Niệm Chi, em nói thật cho anh biết, có phải em… có phải em… yêu thầm Hoắc thiếu hay không?"

Cố Niệm Chi mím chặt môi, kiên quyết lắc đầu, yêu thầm yêu thiếc cái quái gì chứ, còn lâu cô mới thừa nhận!

Cô là yêu công khai! Yêu công khai!!!

"Anh Tiểu Trạch, em không biết anh đang nói cái gì. Lời của Ôn Thủ Ức vừa rồi, rõ ràng là nói linh tinh, anh cũng coi là thật được sao?"

"Vậy là tốt rồi." Triệu Lương Trạch thở dài một hơi, dựa người vào lưng ghế xô-pha, cả người như đều thả lỏng. Anh ta khẽ nói, "Như vậy thì tốt rồi. Em phải biết rằng, hiện tại Hoắc thiếu đang có nhiều phiền toái lớn như thế, thật sự đang trong thời điểm mọi người đều theo dõi sát sao. Nếu anh ấy mà… có scandal xấu gì đó với em thì tiền đồ của anh ấy sẽ thật sự gặp nguy hiểm."

Cố Niệm Chi không thích nghe lời này, hơi nheo mắt, nhíu mày nói, "Anh Tiểu Trạch, anh có ý gì thế? Vì sao lại nói là có scandal xấu với em chứ? Anh nói khó nghe thế. Em chưa kết hôn, cũng chưa có bạn trai, Hoắc thiếu cũng chưa kết hôn, chưa có bạn gái, nếu như bọn em có chuyện gì đó, làm sao có thể trở thành thứ cản trở có hại cho tiền đồ của anh ấy được, đúng không?"

"Nhóc con nhà em thì hiểu cái gì chứ!" Triệu Lương Trạch vỗ đầu Cố Niệm Chi đến bốp một cái, "Giờ địa vị của Hoắc thiếu thế nào? Em không biết người của Bộ Quốc phòng sợ nhất là phạm phải lỗi lầm trên quan hệ nam nữ hay sao? Đúng, em chưa kết hôn, Hoắc thiếu chưa cưới, cũng chưa có bạn gái, nhưng em khác những người khác, em…"

Triệu Lương Trạch nhìn đôi mắt trợn to không hiểu vì sao của Cố Niệm Chi, đột nhiên anh ta không nói được nữa.

Có khả năng cô còn không biết chuyện kết hôn của Hoắc Thiệu Hằng còn phải thông qua bao nhiêu vòng xác minh lý lịch chính trị nghiêm khắc rồi.


Với lai lịch không rõ ràng của Cố Niệm Chi, kể cả có thẩm tra chính trị một trăm lần, cô cũng không thông qua được.

Trừ khi có thể nhanh chóng điều tra rõ lai lịch của cô. Nhưng họ đã điều tra sáu năm mà có ra được chút manh mối nào đâu, đến một cao thủ máy tính như Triệu Lương Trạch cũng phải bỏ cuộc còn gì. Cho nên, tốt nhất là Cố Niệm Chi đừng có thích Hoắc thiếu.

Triệu Lương Trạch suy nghĩ một chút, ngồi thẳng người trước mặt Cố Niệm Chi, tạo dáng đẹp nhất, cười hỏi cô, "Niệm Chi, em cảm thấy anh Tiểu Trạch thế nào?"

"Rất tốt ạ." Cố Niệm Chi chống hai tay dưới cằm cười híp mắt, "Anh Tiểu Trạch vừa đẹp trai vừa thông minh, còn là cao thủ máy tính nữa! Có một người sư phụ như anh, em phục sát đất luôn ấy!"

"Sư phụ á…? Chỉ là sư phụ thôi sao?" Triệu Lương Trạch bĩu môi hỏi, "Em không cảm thấy em có thể thích một người đàn ông như anh Tiểu Trạch sao?"

Cố Niệm Chi "Hả?" một tiếng, sau đó ôm bụng cười tới suýt chút nữa co quắp trên ghế xô-pha, "Anh Tiểu Trạch đừng đùa nữa. Em luôn coi anh với anh Đại Hùng là anh trai cả, kiểu như anh trai ruột luôn ấy, sao có thể có tâm tư nào khác được chứ?"

"Như vậy sao…"

Lần này Triệu Lương Trạch gãi đầu một cái, cũng cảm thấy rất khôi hài. Mẫu con gái anh ta thích cũng không phải kiểu nũng nịu, dễ thương giống thiếu nữ manga như Cố Niệm Chi, mẫu con gái anh ta thích là…

Trong đầu Triệu Lương Trạch chợt hiện lên hình dáng Bạch Duyệt Nhiên, nhất thời không nói gì thêm nữa.

Cố Niệm Chi liếc anh ta một cái, không cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Lương Trạch, đứng dậy khỏi ghế xô-pha, đi tới bên cửa sổ, thấy Hà Chi Sơ đã vào trong phòng thẩm vấn kế bên, khuôn mặt tuấn tú lạnh đi. Anh ta ngồi xuống, gác chân lên, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm khắc nhìn Hoắc Thiệu Hằng, ánh mắt rất nặng nề, nhìn không ra anh ta đang suy nghĩ gì.

"Cuối cùng Thiếu tướng Hoắc cũng hạ thấp địa vị, tới gặp mặt nói chuyện trực tiếp với tôi rồi sao?" Hà Chi Sơ cất tiếng lười biếng nói, "Căn phòng mà các anh bố trí cho tôi quá tệ, tôi ở không thoải mái lắm. Nể mặt Niệm Chi, có phải các anh nên đổi một căn phòng nào đó thoải mái hơn một chút cho tôi không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui