Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Editor: Nguyetmai

"Hoắc thiếu đã quay lại rồi! Bọn họ đều bắt nạt em! Em sợ quá!"

Cố Niệm Chi túm lấy vạt áo trước ngực Hoắc Thiệu Hằng, vùi đầu vào ngực anh nức nở, thật ra là chẳng có một giọt nước mắt nào chảy ra cả.

Trong lòng cô đang tức giận như có lửa đốt, cho dù có nước mắt thì cũng đã bị đốt khô luôn rồi.

Hoắc Thiệu Hằng dừng lại, hai tay ôm Cố Niệm Chi, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.

Mấy vệ sĩ đang lao đến vội phanh lại, cúi chào Hoắc Thiệu Hằng, sau đó chỉ vào Cố Niệm Chi đang vùi đầu vào ngực anh nức nở, nói: "Việc này... việc này... cô Cố cầm điện thoại của cô chủ chúng tôi, xin Thiếu tướng Hoắc bảo cô Cố trả điện thoại lại cho cô chủ của chúng tôi."

Lúc này, Đậu Khanh Ngôn cũng thở hồng hộc đuổi đến nơi.

Tách mấy người vệ sĩ đang cản đường ra, cô ta nhìn thấy ngay Hoắc Thiệu Hằng đứng im không nhúc nhích ở cửa sau. Thân hình cao lớn của anh dường như đã chặn cả ánh đèn chiếu từ sân sau ở sau lưng.

Mũi Đậu Khanh Ngôn hơi cay cay. Cô ta nghẹn ngào xông tới, vừa muốn kéo Cố Niệm Chi từ trong lòng Hoắc Thiệu Hằng ra, vừa nghẹn ngào cầu xin: "Thiệu Hằng ơi, em xin anh đấy! Anh bảo cô Cố trả lại điện thoại cho em đi! Xin anh đấy! Trả lại điện thoại cho em!"

Hoắc Thiệu Hằng che chở cho Cố Niệm Chi, khẽ dịch sang bên cạnh khiến cho Đậu Khanh Ngôn lập tức bị vồ ếch.

Cô ta lảo đảo, suýt chút nữa là ngã xuống dưới chân cầu thang, may mà hai vệ sĩ kịp thời giữ chặt lấy cô ta.

"Thiệu Hằng! Sao đến cả màu xanh đỏ đen trắng anh cũng không phân biệt được vậy?!" Đậu Khanh Ngôn tức giận tới mức run lên. Cô ta chỉ vào Cố Niệm Chi đang nức nở trốn trong ngực Hoắc Thiệu Hằng, nói: "Cô ấy cướp điện thoại của em, mau bảo cô ấy trả lại cho em!"

Cuối cùng tiếng ồn ào ở cửa sau đã truyền đến phòng khách, mọi người đều tò mò nhìn sang bên này.

Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng chạy tới, một trái một phải đứng ở cửa, có ý định ngăn cản ánh mắt tò mò của những vị khách đang ở trong phòng khách.

Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu nhìn Cố Niệm Chi, bình tĩnh nói: "Em cầm điện thoại của Đậu Khanh Ngôn à?"

Cố Niệm Chi khẽ mím môi, gật đầu "Vâng" một tiếng, vội nói: "Là chị ấy chủ động cho em xem mà. Em xem xong, phát hiện ra trong điện thoại của chị ấy có một số thứ không nên lưu lại, có thể sẽ liên quan đến việc tiết lộ chuyện cơ mật và phạm pháp, em nghĩ nên để Hoắc thiếu xem nên không trả lại cho chị ấy." Nói xong, cô móc điện thoại của Đậu Khanh Ngôn ra, "Anh nhìn này!"

Điện thoại của Đậu Khanh Ngôn có cài khóa vân tay. Cố Niệm Chi tốn rất nhiều công sức liên tục dùng ngón cái trượt trên màn hình điện thoại mới có thể giữ được trạng thái mở, chính là để chờ đến giờ khắc này đây.


Cũng chính vì vậy, cô vừa giơ điện thoại lên, đập vào mắt Hoắc Thiệu Hằng chính là bức ảnh "giường chiếu" của anh và Đậu Khanh Ngôn...

"Đậu Khanh Ngôn! Sao cô lại có mấy bức ảnh này?!" Hoắc Thiệu Hằng nén giận chất vấn Đậu Khanh Ngôn. Mặc dù không cao giọng, nhưng giọng nói trầm thấp vô cùng quyến rũ kia thật sự như muốn hút tim của Cố Niệm Chi ra rồi.

Nghe giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng vang lên bên tai, cô chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn, cơ thể không kìm được, vô thức run lên.

Hoắc Thiệu Hằng lại cho là cô sợ hãi, vội vàng vỗ lưng trấn an cô, đồng thời cúi đầu xuống ghé vào tai cô nhẹ nhàng giải thích: "Đó là ảnh chụp đạo cụ khi làm nhiệm vụ năm đó, khi nào về sẽ giải thích cho em."

Lại còn muốn chính miệng mình giải thích cho cô ư?!

Cố Niệm Chi chưa từng nhận được đãi ngộ tốt như vậy từ Hoắc Thiệu Hằng bao giờ, tim cô nhất thời nhảy mạnh loạn mấy nhịp. Dường như oxy trong không khí cũng bị rút đi, trước mặt cô bỗng hiện lên những ngôi sao nhỏ khiến cô càng cảm thấy choáng váng hơn.

Cố Niệm Chi vội vàng xoay người lại, cố ép mình nhìn sang thân hình xinh đẹp trưởng thành kia của Đậu Khanh Ngôn, hồi tưởng lại ảnh chụp "thân mật" của bọn họ mới có thể làm cho mình tỉnh táo lại.

Hoắc Thiệu Hằng đứng sau lưng Cố Niệm Chi, hai tay khẽ đặt trên vai cô, đỡ hờ lấy cô, ánh mắt nhìn về phía Đậu Khanh Ngôn càng nghiêm nghị hơn, "Tình hình này thì đúng là không thể trả lại điện thoại cho cô được."

"Có chuyện gì thế?"

Hà Chi Sơ chậm rãi đi tới, dễ dàng xuyên qua đám nhân viên và vệ sĩ của phủ Thủ Tướng, rồi lại lách qua Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch, ra đứng bên cạnh Đậu Khanh Ngôn.

Đậu Ái Ngôn, con gái út của Thủ tướng đi sau anh ta, vì vậy nhân viên và vệ sĩ của Phủ Thủ tướng đều không ngăn anh ta lại. Ngay cả Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cũng kiêng dè Đậu Ái Ngôn nên không đụng vào Hà Chi Sơ.

Có điều, kể cả không có Đậu Ái Ngôn ở bên cạnh, những người này cũng không ngăn được Hà Chi Sơ.

Đậu Khanh Ngôn thấy Hà Chi Sơ tới, trong lòng run lên, lại không dám mách câu gì, mà ấp úng nói: "Không có gì, không có gì đâu, tôi với cô Cố chỉ đùa giỡn chút thôi."

Cô ta liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái đầy ẩn ý, "Thiệu Hằng, điện thoại của em cứ tạm thời để ở chỗ anh nhé, chờ bữa tiệc tối kết thúc nói sau."

Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt liếc cô ta một cái, ném điện thoại của cô ta cho Triệu Lương Trạch, "Mở khóa rồi back up lại. Có làm trái quy định hay không thì đợi phòng Điều tra kiểm tra xong rồi nói tiếp."

Triệu Lương Trạch là một tay lão luyện trong việc này. Anh ta vội đáp một tiếng rồi cầm điện thoại quay lại xe chuyên dụng chống đạn của Hoắc Thiệu Hằng.


Trong đó có toàn bộ đồ nghề của Triệu Lương Trạch, đã qua cải tiến sơ sơ, thậm chí có thể coi như một chiếc gậy chỉ huy tác chiến tạm thời được. Thiết bị ở bên trong có thể nói là cần cái gì có cái đó, hoàn toàn không phải một chiếc xe chuyên dụng đơn giản như bề ngoài.

Hà Chi Sơ mỉm cười, trong lòng biết rõ là chuyện gì, nhưng anh ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hoắc Thiệu Hằng vừa dùng một tay ôm vai Cố Niệm Chi, vừa nói với Đậu Khanh Ngôn: "Hôm nay còn có việc, không nán lại đây nữa, chúng tôi xin phép về đây."

Nghe vậy, Đậu Hào Ngôn vội vàng chạy tới, nói với Hoắc Thiệu Hằng: "Thiếu tướng Hoắc, bữa tiệc tối mới tiến hành được một nửa thôi, sao anh đã muốn đi rồi?"

Hoắc Thiệu Hằng nhận ra tâm trạng của Cố Niệm Chi đang vô cùng suy sụp, hơn nữa, vừa nãy nhìn thấy bức ảnh kia, anh cũng biết lúc này không nên nán lại đây nữa.

"Không có cách nào, vẫn còn việc công nữa, hôm nay tôi cũng tranh thủ thời gian để tới thôi. Chúng tôi đi trước nhé, cảm ơn anh Đậu đã tiếp đãi, sau này có cơ hội sẽ gặp lại."

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, đưa Cố Niệm Chi quay người rời đi.

"Thiệu Hằng! Còn điện thoại di động của em!"

Đậu Khanh Ngôn lo lắng đến mức giậm chân.

Hoắc Thiệu Hằng thì làm như không nghe thấy gì, đưa Cố Niệm Chi đi về phía xe chuyên dụng chống đạn của mình đang đỗ ở bãi đỗ xe sân trong của dinh thự Thủ tướng.

Đậu Ái Ngôn tò mò khẽ kéo Đậu Khanh Ngôn, "Chị ơi, sao chị lại đưa điện thoại cho Thiếu tướng Hoắc thế ạ?"

"Ừ, có chút việc." Trong lòng Đậu Khanh Ngôn rất thấp thỏm, bất an, không yên tâm đứng ở cửa sau một lúc, cho đến khi Ôn Thủ Ức tìm được cô ta, thúc giục cô ta: "Mau vào ăn chút gì đi, một lát nữa anh trai cô sẽ giới thiệu cô với khách mời đấy!"

Đã sáu năm nay Đậu Khanh Ngôn không ở Đế quốc Hoa Hạ, giới thượng lưu ở Đế đô đều đã sắp quên cô ta rồi.

Lần này, cuối cùng cô ta cũng đã chịu trở về, nhà họ Đậu cũng muốn nhân cơ hội này giới thiệu lần nữa cho giới thượng lưu của Đế đô, thông báo Đậu Khanh Ngôn đã quay về, cũng có ý chọn chồng cho cô ta.

Nếu Đậu Khanh Ngôn đã có thể quay về, cô ta cũng cho rằng mình đã có thể buông bỏ được chuyện năm đó. Vậy mà vừa nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng cô ta, trong mắt cô ta vẫn chỉ có anh ấy mà thôi.

"Ừ, vậy chúng ta đi vào đi."


Đậu Khanh Ngôn đi theo Ôn Thủ Ức vào phòng khách.

Đậu Khanh Ngôn đứng trong góc phòng khách, quét mắt nhìn ánh đèn sáng trong phòng, bao nhiêu người nhốn nháo trước mặt, nhưng người cô ta muốn nhìn thì lại không nhìn thấy. Cô ta vô cùng đau lòng, lặng lẽ ngồi một mình ở quầy bar trong góc phòng khách uống rượu giải sầu. Ôn Thủ Ức ngồi cùng ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói chuyện, khuyên giải cô ta.

Hoắc Thiệu Hằng đã rời khỏi đây cùng Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch, cố tình để Âm Thế Hùng lại.

Âm Thế Hùng cũng biết anh ta không thể đi theo được, liền quay lại phòng khách dinh thự Thủ tướng, chọn mấy đĩa thức ăn. Vừa ngồi xuống đang chuẩn bị ăn thì Kim Uyển Nghi đi tới, vô cùng kinh ngạc nói: "Rốt cuộc anh là gì với Hoắc Thiệu Hằng vậy?

"Không là gì cả, chỉ có tôi biết anh ta thôi, chứ anh ta không biết tôi."

Âm Thế Hùng cười đùa cợt nhả, không có lời nói nào là thật.

***

Xe chuyên dụng của Hoắc Thiệu Hằng lướt nhanh trên đường phố Đế đô.

Triệu Lương Trạch ngồi phía trước yên lặng phá khóa, back up lại điện thoại của Đậu Khanh Ngôn. Khi nhìn thấy những bức ảnh kia, anh ta cũng không kìm được hít sâu một hơi.

Bắt đầu từ lúc lên xe, Cố Niệm Chi không miễn cưỡng tươi cười nữa. Cô xị mặt ra, ngồi gần cửa sổ xe ở hàng sau, cách xa Hoắc Thiệu Hằng, tựa đầu lên cửa sổ, thẫn thờ nhìn bóng đêm qua cửa sổ xe.

Hoắc Thiệu Hằng cũng không nói gì, chỉ yên lặng trầm ngâm, cho đến lúc xuống xe trở lại dinh thự trong Cục tác chiến đặc biệt, anh mới đi thẳng đến trước cửa phòng Cố Niệm Chi gõ cửa.

Tâm trạng của Cố Niệm Chi không tốt, lúc đầu không muốn nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng, nhưng biết cửa phòng này vốn không ngăn được anh, mới không cam tâm tình nguyện đứng dậy ra mở cửa.

"Sao thế? Nhìn miệng em kìa, vểnh lên thế này có thể treo được cả chai dầu rồi đấy."

Hoắc Thiệu Hằng duỗi ngón tay ấn nhẹ vào môi cô.

Cố Niệm Chi gạt ngón tay của anh ra, buồn bực nói: "Hoắc thiếu, có gì thì anh nói cho đàng hoàng đi, làm sao mà phải động chân động tay? Em cũng không phải đồng đội của anh, không có hứng thú thân mật với anh đâu."

"Giận thật à?" Hoắc Thiệu Hằng khẽ nhướng mày, "Em ăn cơm tối chưa?"

Cố Niệm Chi quay đầu đi, "Tức đến no luôn rồi, ai muốn ăn đồ của nhà họ chứ?"

Cô cắn môi, vừa nghĩ tới những bức ảnh kia, còn cả cử chỉ thân mật của Hoắc Thiệu Hằng và Đậu Khanh Ngôn trên ảnh, cơn ghen của cô lại không kìm được mà trỗi dậy, "Hừ, không ngờ anh còn đút cả nho cho người ta ăn nữa. Anh đã bao giờ đút cho em ăn đâu!"


"Đút nho á?" Hoắc Thiệu Hằng kinh ngạc, "Đút nho gì cơ?"

Lúc nãy, anh không nhìn toàn bộ những bức ảnh kia, chỉ nhìn thấy bức ảnh "giường chiếu". Nghe Cố Niệm Chi nói như vậy, chắc là vẫn còn nhiều ảnh nữa.

Cố Niệm Chi tức giận gọi điện thoại cho Triệu Lương Trạch, nói: "Anh Tiểu Trạch, có thể gửi mấy bức ảnh cho em trước được không?"

Triệu Lương Trạch từ chối: "Không được đâu, không có lệnh của Hoắc thiếu..."

"Hoắc thiếu ra lệnh đấy, anh ấy đang ở ngay cạnh em này."

Cố Niệm Chi đưa điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng, đôi mắt to như lóng lánh nước mắt, đôi môi củ ấu cũng trễ xuống.

Hoắc Thiệu Hằng thở dài, cầm lấy điện thoại, nói với Triệu Lương Trạch: "Nghe nói có một bức ảnh cho ăn nho hả? Cậu gửi qua đây đi."

Triệu Lương Trạch đang tải về và back up những bức ảnh kia, nghe vậy liền nhanh chóng tìm được bức ảnh mà Hoắc Thiệu Hằng nói đến, cười ha hả rồi chuyển tay gửi đi.

Hoắc Thiệu Hằng nhận được bức ảnh kia liền nhìn một chút, không khỏi cong môi mỉm cười, nói: "Cái này thì có gì mà đáng giận?"

"Sao không giận được chứ? Anh còn chưa bao giờ đút cho em ăn như thế này!" Cố Niệm Chi tiếp tục giậm chân, quay người lao vào trong phòng ngủ, lấy một chùm nho từ ngăn mát của tủ lạnh nhỏ ra, nói với Hoắc Thiệu Hằng: "Bây giờ em muốn anh đút cho em ăn!"

Cô muốn rửa sạch cảnh tượng của bức ảnh kia ra khỏi trí nhớ của mình.

Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười cầm lấy chùm nho, ngắt một quả đỏ thẫm.

Cố Niệm Chi vội há to mồm ra.

Hoắc Thiệu Hằng lại chuyển tay cho vào miệng mình chứ không đút cho cô.

Cố Niệm Chi tức điên người, đang định nhào lên đánh anh thì tay còn lại của Hoắc Thiệu Hằng đã vòng qua đỡ lấy phần gáy cô.

Cố Niệm Chi không cựa quậy được, chỉ có thể trợn trừng đôi mắt to tròn nhìn Hoắc Thiệu Hằng.

Khuôn mặt của Hoắc Thiệu Hằng càng lúc càng gần, cuối cùng chạm vào mặt cô, đè xuống hôn lên môi cô.

Quả nho vẫn còn lạnh kia liền từ trong miệng Hoắc Thiệu Hằng mớm vào miệng Cố Niệm Chi.

Lưỡi của Hoắc Thiệu Hằng đẩy quả nho kia vào phía trong môi của Cố Niệm Chi, sau đó ấn môi vào môi cô. Hơi thở nóng rực của anh vẫn vờn quanh hai cánh môi của Cố Niệm Chi, anh nhỏ giọng nói: "Đây mới là tư thế đút nho cho bạn gái ăn chính xác của anh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui