Editor: Nguyetmai
Từ nhỏ Bạch Cẩn Nghi đã thể hiện năng khiếu bẩm sinh trên phương diện học tập, nhiều lần nhảy lớp, khi lên đại học cũng chỉ mới mười sáu tuổi. Sau đó, bà ta chỉ tốn ba năm đã tốt nghiệp Đại học rồi dùng hai năm lấy được bằng Thạc sĩ, cuối cùng dùng bốn năm ở trường đại học Princeton danh giá ở nước ngoài lấy được học vị Tiến sĩ Vật lý năng lượng cao.
Những bạn học đại học cùng với bà ta phải mất đến bốn năm mới đạt được Cử nhân đại học, thêm ba năm Thạc sĩ, rồi năm năm đến bảy năm ở trường đại học nước ngoài mới đạt được học vị Tiến sĩ. Thành tựu mà mọi người phải mất tổng cộng mười hai đến mười bốn năm mới đạt được thì Bạch Cẩn Nghi chỉ dùng có chín năm.
Nhưng khi bà ta học tiến sĩ ở đại học Princeton, bà ta lại chấn động bởi một cô gái đến từ Đế quốc Hoa Hạ.
Không chỉ bà ta kinh ngạc, mà tất cả các giáo sư dạy Vật lý ở đại học Princeton cũng đều vô cùng kinh ngạc.
Cô gái ấy chính là Tống Cẩm Ninh. Năm mười lăm tuổi, cô ấy đã học khoa Vật lý của đại học B, tốt nghiệp năm mười bảy tuổi, đi thẳng tới đại học Princeton làm nghiên cứu sinh Tiến sĩ Vật lý năng lượng cao.
Cô ấy chỉ tốn vỏn vẹn đúng ba năm, đạt được học vị Thạc sĩ và Tiến sĩ Vật lý năng lượng cao.
Tống Cẩm Ninh đi hết cả con đường học hành của mình chỉ mất có năm năm, ngắn hơn bốn năm so với chín năm của Bạch Cẩn Nghi.
Nghĩ tới chuyện này, Bạch Cẩn Nghi lại cảm thấy cực kì không thoải mái.
Năm đó, bà ta cũng vô cùng liều mạng, sau khi lấy bằng tiến sĩ, bà ta đã làm ầm trong nhà một trận để cho anh trai cả ra mặt chạy chọt giúp bà ta, cuối cùng sửa lại ngày sinh trên giấy khai sinh và hộ khẩu, ngang nhiên ép nhỏ đi bốn tuổi…
Thật ra, giờ bà ta đã quá năm mươi tuổi rồi. Nhiều năm trôi qua, đại đa số những người biết tuổi thật của bà ta đều đã qua đời, hiện tại ngoại trừ mấy người anh trai thân cận nhất trong nhà thì người ngoài cũng không biết chuyện này.
Bạch Trường Huy nhìn đồng hồ trên tay một chút, "Đã hơn một tiếng, hẳn là cậu ta cũng phải thấy đủ rồi chứ. Chẳng lẽ muốn kéo dài thời gian sao?"
Hai người cùng nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng ở bên ngoài qua cửa sổ xe.
Hoắc Thiệu Hằng lại thong thả hút thuốc thêm mười lăm phút nữa. Anh thầm tính, chắc cuộc giải phẫu của Trần Liệt phải mười lăm phút nữa mới kết thúc, bèn ném đầu mẩu thuốc đi rồi đi về phía ranh giới phòng vệ.
Lúc này, Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi mới ra khỏi chiếc xe van kia.
"Thiếu tướng Hoắc, tốc độ đọc của cậu có vẻ chậm nhỉ!" Bạch Trường Huy chậc chậc lắc đầu, "Chỉ có hai mươi mấy trang tài liệu thôi, vậy mà anh mất đến hơn một tiếng đồng hồ, thật đúng là… Haizz, chẳng phải quân nhân các anh vẫn thường nói "Binh quý ở thần tốc" sao? Sao đến lượt anh lại thành một ông lang già chậm chạp thế?"
Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt cười, phe phẩy tập văn kiện đó, nói: "Văn kiện này quá dài, có quá nhiều nội dung, tôi phải cầm về nghiên cứu, Tổng thư ký Bạch không phản đối chứ?"
"Ha ha, đấy vốn chỉ là bản sao chép thôi, bản gốc ở trong tủ bảo hiểm, cậu cứ cầm về xem thêm vài lần cũng không sao cả."
Bạch Trường Huy cười trông rất hiền lành, dáng vẻ như rất dễ nói chuyện, hoàn toàn khác hẳn với cái vẻ hùng hổ định lấy thế ép người khác như lúc vừa mới tới đây.
Bạch Cẩn Nghi không kiên nhẫn được nữa, khoanh tay lạnh mặt nói, "Thiếu tướng Hoắc, giờ có thể giao Tống Cẩm Ninh cho tôi được chưa?"
Hoắc Thiệu Hằng tiện tay đưa phần văn kiện kia cho Âm Thế Hùng đứng bên cạnh, chắp hai tay sau lưng, cơ thể thẳng tắp như bút.
Dưới ánh mặt trời ngày đông, khí thế của anh chói lọi như nắng gắt, không người nào có thể địch lại.
Bạch Cẩn Nghi hơi nghiêng đầu đi, không đối diện thẳng với ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng.
"Vì sao giờ tôi phải giao mẹ tôi cho bà?" Hoắc Thiệu Hằng nhìn thẳng về phía trước, "Bà ấy cũng đâu phải phạm nhân, chẳng lẽ ở với con mình một thời gian cũng không được sao?"
"Ha ha, cậu đừng nói với tôi những lời này. Trên văn kiện của Bộ Nội vụ và Bộ Quốc phòng Đế quốc đã viết rất rõ ràng, tôi và bố cậu phải cùng nhau trông coi và chữa trị cho Tống Cẩm Ninh."
Bạch Cẩn Nghi chỉ đợi Hoắc Thiệu Hằng nói ra câu này, bà ta mới có thể lấy văn kiện vừa mới đưa ra kia để áp chế Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng cũng cười ha ha hai tiếng rồi nói, "Thật sao? Vậy xin hỏi trong văn kiện này có ghi rõ là mấy người sẽ phải trông coi mẹ của tôi hai mươi tư tiếng một ngày, ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm không?"
"Đương nhiên…"
Vừa nói được hai chữ này, Bạch Cẩn Nghi phát hiện ngay rằng mình đã rơi vào bẫy của Hoắc Thiệu Hằng, hoảng hốt đến biến sắc.
Hoắc Thiệu Hằng đã lập tức nói theo, "Thì ra là thế. Nhưng trong mười sáu năm qua, thời gian bà trông coi và chữa trị cho mẹ tôi, thật sự đã đạt được yêu cầu của văn kiện này sao? Xin hỏi Giám đốc Bạch, mười sáu năm qua, hai mươi tư tiếng một ngày, ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm, bà vẫn luôn ở bên cạnh mẹ tôi sao?"
"Dĩ nhiên là không phải như vậy."
Bạch Cẩn Nghi nghẹn lời.
Bà ta còn phải nghiên cứu khoa học, làm sao có nhiều thời gian như thế để phí vào một người bệnh tâm thần được chứ?
Đặc biệt là trong mấy năm đầu, bà ta còn tự tin rằng dựa vào năng lực của chính mình cũng có thể xây dựng lại thí nghiệm. Với sự kiêu ngạo của bản thân, khi đó bà ta còn khinh thường không đi đào móc số liệu thí nghiệm từ Tống Cẩm Ninh nữa.
Chỉ có điều, bà ta không ngờ rằng mình đã làm thí nghiệm suốt mười sáu năm mà không có được chút khởi sắc nào, không thể không quay lại điểm xuất phát. Lúc này bà ta mới nhận ra rằng, đại khái tác dụng của Tống Cẩm Ninh trong thí nghiệm này là không ai thay thế được.
Ngay cả như Hoắc Quan Thần, chồng của Tống Cẩm Ninh, mấy năm nay đều bận bịu việc quân. Trong mười sáu năm mà từ cấp Thượng úy lên tới Thượng tướng, có thể thấy được rằng ông ta cũng không có bao nhiêu thời gian để phí vào người Tống Cẩm Ninh.
Tình cảnh này đối với Tống Cẩm Ninh mà nói lại là "trong họa lại có phúc", nếu không, có lẽ tình hình còn bê bết hơn nhiều.
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng sẽ không thừa nhận chuyện này, sắc mặt của anh đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nói: "Nếu như bản thân bà căn bản không thể làm được đến mức đó, vì sao lại muốn ngăn cản mẹ con tôi gặp mặt? Lại còn muốn đưa mẹ tôi đi ngay trong thời gian nghỉ phép mà tôi vất vả lắm mới có được. Xin hỏi Giám đốc Bạch, rốt cuộc là bà có ý đồ gì?"
Bạch Cẩn Nghi nheo mắt lại. Thấy Hoắc Thiệu Hằng không muốn trả Tống Cẩm Ninh về, trong lòng bà ta càng sốt ruột hơn, cũng sợ lỡ đột nhiên Tống Cẩm Ninh khỏi bệnh, như vậy chẳng phải mình lấy giỏ trúc múc nước mà công dã tràng sao?
Bà ta vất vả mười sáu năm trời rồi, không thể may áo cưới cho người khác được!
"Trước kia tôi cũng có chỗ không đúng, nhưng từ nay về sau, tôi đảm bảo sẽ tự mình chăm sóc sát bên Tống Cẩm Ninh hai mươi tư tiếng một ngày, ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm, cho đến khi nào cô ấy khỏi hẳn mới thôi." Bạch Cẩn Nghi đã hạ quyết tâm, không đạt mục đích không bỏ qua.
"Có chỗ không đúng ư? Nói một câu không đúng là có thể đền bù được hành vi phạm pháp của bà mười mấy năm qua sao?" Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, chỉ chỉ vào văn kiện trong tay Âm Thế Hùng, "Nếu như văn kiện này đã có hiệu lực pháp luật mà bà lại không tuân theo, đó chính là phạm pháp. Bạch Cẩn Nghi, khi phạm pháp mà nói xin lỗi có tác dụng, vậy cần tòa án làm gì?"
"Cậu muốn thế nào?!" Bạch Cẩn Nghi vừa sợ vừa giận, "Tôi đã nói chuyện trước kia đều chỉ là bất đắc dĩ rồi mà. Tôi cũng là một nhà Vật lý học, tôi cũng có sự nghiệp và nhiệm vụ của mình, tôi có quan hệ hợp tác rất mật thiết với Bộ Quốc phòng!"
"Hợp tác à? Để tôi kiểm tra một chút xem những năm vừa rồi Giám đốc Bạch chi tiêu thế nào, để xem các bà làm thế nào tiêu hết kinh phí của Bộ Quốc phòng cấp cho các thí nghiệm của bà mà lại không thu được kết quả gì." Hoắc Thiệu Hằng làm công tác tình báo đối ngoại, nhưng bản thân anh cũng chẳng xa lạ gì với những tin tình báo đối nội.
Bạch Trường Huy không thích nghe nhất chính là hai từ "kiểm tra". Ông ta nhíu mày, cảm thấy Hoắc Thiệu Hằng cũng không phải không có lý, hơn nữa, ông ta cũng không hiểu vì sao Bạch Cẩn Nghi cứ nhất nhất phải đưa Tống Cẩm Ninh về ngay lập tức như thế.
Bạch Cẩn Nghi trừng mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, vẫn không chịu nhượng bộ, cười lạnh nói, "Thiếu tướng Hoắc đừng có cố mà đánh trống lảng như thế. Tôi có phạm pháp hay không cũng sẽ do tòa án định đoạt, nhưng hiện giờ, tôi yêu cầu lập tức chấp hành yêu cầu trên văn kiện này, đưa Tống Cẩm Ninh về."
Nói xong, bà ta liếc mắt ra hiệu cho Bạch Trường Huy một cái.
Bạch Trường Huy hiểu ý, phất phất tay về phía sau lưng.
Hơn một trăm cảnh sát đặc biệt bọn họ đưa tới lập tức giương súng lên, nhắm thẳng về phía Hoắc Thiệu Hằng đứng ở sau ranh giới phòng vệ và Âm Thế Hùng ở sau anh.
Thoạt nhìn, phía bên Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi người đông thế mạnh, vì hai liên đội cảnh vệ mà Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng dẫn theo đều đang mai phục trong chỗ tối, không lộ diện.
Bây giờ, thấy đám cảnh sát đặc biệt này muốn ra tay theo lệnh của Bạch Trường Huy, Hoắc Thiệu Hằng mới nói vào trong tai nghe đang đeo trên người, "Đã quay được hết chưa?"
Trong tai nghe truyền đến tiếng của Triệu Lương Trạch, "Hoắc thiếu yên tâm, toàn bộ hành vi ra tay với chúng ta trong Trụ sở tổng bộ Cục tác chiến đặc biệt của bọn họ đều đã được quay lại hết."
Trong video của Triệu Lương Trạch, thấy rõ bên ngoài ranh giới phòng vệ, có hơn một trăm cảnh sát đặc biệt vũ trang đầy đủ đang giương súng, nhắm thẳng vào Hoắc Thiệu Hằng ở trong ranh giới phòng vệ, còn có một lính cảnh vệ đeo mặt nạ nữa.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, rút súng lục bên hông ra, bắn chỉ thiên một phát.
Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi giật mình sợ run người, cùng quát ầm lên, "Cậu muốn làm gì hả?!"
Tiếng súng vừa dứt, liên đội cảnh vệ đồng loạt xông ra từ nơi mai phục, tất cả đều giương súng, nhắm thẳng vào đám cảnh sát đặc biệt phía đối diện.
"Từ khi Quốc gia chúng ta lập nước tới nay, đây là lần đầu tiên phát sinh tình huống công an và Cục tác chiến đặc biệt chĩa súng về phía nhau." Hoắc Thiệu Hằng đút súng lục vào bao súng, sửa sang lại găng tay trắng, "Các người chắc là các người muốn ra tay với chúng tôi sao?"
Bạch Cẩn Nghi và Bạch Trường Huy dẫn theo cảnh sát đặc biệt vũ trang đầy đủ tới đây vốn chỉ muốn dọa Hoắc Thiệu Hằng một chút, không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại thật sự không phải là quả hồng mềm.
Anh không chỉ cân nhắc rất chu đáo và chặt chẽ, hơn nữa còn chuẩn bị vô cùng đầy đủ, đồng thời cũng hoàn toàn không hề sợ lấy cứng chọi cứng.
"Cảnh sát đặc biệt ở đối diện nghe đây, mau hạ súng xuống, quay lại Bộ Công an báo cáo. Cục tác chiến đặc biệt chúng tôi sẽ gửi công văn chất vấn đến Bộ Công an. Việc các người có những hành vi vượt quá giới hạn như giương súng nhắm vào Thiếu tướng của chúng tôi đã bị quay video lại, sẽ được chuyển cho văn phòng Quốc hội, Bộ Quốc phòng và Bộ Nội vụ, yêu cầu một câu trả lời thỏa đáng."
Âm Thế Hùng cầm một cái loa nhỏ, chĩa về phía đối phương kêu gọi đầu hàng.
Vừa nghe đến chuyện đã bị quay video lại, đám cảnh sát đặc biệt ở phía đối diện lập tức thu súng lại.
Đại đội trưởng của đội cảnh sát đặc biệt vô cùng bất an đi tới bên Bạch Trường Huy, thì thầm, "Tổng thư ký Bạch, Phó Cục trưởng của chúng tôi nói là giúp ngài một lần nhưng cũng không nói giúp ngài đánh nhau thật với Quân đội. Cục diện ở nơi này không phải thứ chúng tôi có thể xen vào được, xin thứ lỗi cho, chúng tôi phải đi đây."
Nói xong, anh ta quay người nói với cấp dưới của mình, "Thu đội! Lên xe! Về Bộ tổng báo cáo!"
Hơn một trăm người cảnh sát đặc biệt lập tức chỉnh tề leo lên xe công an của mình, rời khỏi Trụ sở của Cục tác chiến đặc biệt.
Nơi này chỉ còn lại hai người Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi cùng với hai người lái xe và hai chiếc xe.
Một chiếc xe con đã bị làm nổ bánh xe, chỉ còn lại một chiếc xe van thôi.
Gió rét gào thét thổi tới, cuốn tung lớp bụi trên mặt đất, những cành cây khẳng khiu trụi lá phát ra những tiếng xào xạc xào xạc.
Mặt trời bị tầng mây che khuất, sắc trời trở nên u ám, thời tiết lại lạnh hơn mấy phần.
Ngay khi hai phe đang giằng co, Hoắc Thiệu Hằng nhận được điện thoại của Trần Liệt, "Hoắc thiếu, cuộc phẫu thuật đã thành công mỹ mãn! Nếu như không có gì ngoài ý muốn, một tuần sau chắc chắn bác Tống sẽ tỉnh!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...