Editor: Nguyetmai
Mười mấy năm trước đã ly hôn rồi ư?
Cố Niệm Chi rất kinh ngạc vì câu nói này của Hoắc Thiệu Hằng, mãi vẫn không bình tĩnh lại được.
Cô ngạc nhiên nhìn Hoắc Thiệu Hằng, từ từ đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay anh, cổ họng nghẹn ngào, không biết nói lời gì để an ủi anh.
Mười mấy năm trước đã ly hôn, khi đó Hoắc Thiệu Hằng mới chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi sao?
Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn Cố Niệm Chi một cái, "Em không cần an ủi tôi đâu, tôi cũng nói từ trước rồi, đây là chuyện từ ngày xưa, không hề ảnh hưởng gì đến tôi cả. Tôi nói cho em biết chỉ là vì không muốn em nghe được những lời này từ người khác, sau đó lại tưởng tượng linh tinh thôi."
Cố Niệm Chi cạn lời, chỉ muốn đánh anh một cái thôi. Cô lặng lẽ buông tay ra.
Hoắc Thiệu Hằng cầm túi giấy Chanel đi trước, lạnh nhạt nói: "Tôi nói vậy dĩ nhiên là có nguyên nhân."
Cố Niệm Chi vội vàng đuổi theo, kéo nhẹ vạt áo Hoắc Thiệu Hằng, ngửa đầu nhìn anh, muốn anh nói rõ ràng xong mới được đi.
Hoắc Thiệu Hằng dừng lại, quay người nhìn cô, hời hợt nói: "Hồi trước, tôi đã từng kể mười sáu năm trước mẹ tôi đột nhiên bị ngất, khi tỉnh lại thì trở thành bộ dạng như bây giờ đấy."
"Em có nhớ." Cố Niệm Chi vội vàng nói, "Bác Tống bị ngất là vì bị ly hôn sao?"
Khóe miệng Hoắc Thiệu Hằng khẽ giật, tay bên kia đưa lên xoa đầu cô, "Cái gì mà bị ly hôn chứ? Cái đầu nhỏ này nghĩ nhiều quá rồi đấy! Thật ra cũng không phải là như vậy, nhưng việc này liên quan tới điều lệ bảo mật, không thể nói với người ngoài được."
"Hả?" Cố Niệm Chi càng kinh ngạc hơn, "Chuyện gì liên quan đến điều lệ bảo mật ạ? Là việc bác gái bị ngất hay là bị ly hôn?"
"Đương nhiên là việc bị ngất."
Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy rất khó xử vì tinh thần muốn truy vấn rõ ngọn nguồn này của Cố Niệm Chi, nhưng việc liên quan đến mẹ của anh cũng vô cùng quan trọng đối với cô, bởi vậy anh không nói không được. Có điều việc không nên nói thì một chữ anh cũng sẽ không nói.
Cố Niệm Chi nói: "Vậy có thể nói được không? Em rất muốn nghe."
"Việc có thể nói đương nhiên tôi sẽ nói." Hoắc Thiệu Hằng nói vài câu ngắn gọn mà súc tích: "Ông ngoại tôi tên là Tống Hải Xuyên, là một nhà vật lý học năng lượng cao nổi tiếng, nhưng ông đã mất mười sáu năm rồi."
Cố Niệm Chi rất nhạy cảm, cô phát hiện ra ngay là cùng một năm: "Cũng là mười sáu năm trước ạ? Chính là năm... bác gái phát bệnh đúng không ạ?"
Chẳng lẽ vì bố mất nên bác gái bị kích động sao?
Nhưng không ngờ lý do Hoắc Thiệu Hằng nói ra hoàn toàn không giống như những gì Cố Niệm Chi nghĩ: "Đúng là cùng một năm. Mẹ tôi là một nhà khoa học. Trước kia bà cũng là một phụ nữ đặc biệt thông minh, mười lăm tuổi lên Đại học, hai mươi tuổi đã lấy được bằng Tiến sĩ lý luận Vật lý học. Sau khi tốt nghiệp Tiến sĩ, bà đến phòng thí nghiệm của ông ngoại tôi, giúp quân đội thực hiện một thí nghiệm tuyệt mật. Nhưng vào một ngày của mười sáu năm trước, trong lúc ông ngoại tôi làm thí nghiệm đã xảy ra một sự cố, toàn bộ phòng thí nghiệm đều bị phá hủy. Vì sự cố đó mà ông ngoại tôi qua đời. Nhưng vào thời khắc cuối cùng, mẹ tôi bị ông ngoại đẩy ra ngoài nên não bà bị chấn động cực mạnh, hôn mê bất tỉnh. Về sau bà tỉnh lại thì bị như thế này."
Cố Niệm Chi nói: "Hóa ra là xảy ra sự cố ạ?"
"Đúng. Ban đầu tưởng là bà chỉ bị lẫn tạm thời, sau một thời gian dài sẽ khỏi. Cuối cùng sau bốn, năm năm bà vẫn vậy. Còn bố tôi là một người đàn ông bình thường, không thể cùng một người bệnh..." Hoắc Thiệu Hằng hiếm khi thở dài như vậy, "Nên sau đó đã ly hôn."
Cố Niệm Chi dần dần thông tỏ sự việc, trong lòng cô chợt dâng lên đủ mọi cảm giác chua cay mặn ngọt, không biết nên nói gì.
Vì thí nghiệm xảy ra sự cố mà tình trạng của Tống Cẩm Ninh trở thành như hôm nay, thật ra không trách ai được.
Hồi đó bà và Hoắc Quan Thần vẫn còn trẻ, cũng không có lý do gì để yêu cầu một người đàn ông bình thường đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người từ đó về sau phải thủ thân như ngọc vì một người vợ bị bệnh tâm thần được.
Nhưng Cố Niệm Chi là con gái, trong nội tâm cô luôn có một rào chắn không thể vượt qua được.
Cô trầm ngâm một lúc lâu rồi nói khẽ: "Nếu như đổi lại là bác trai Hoắc xảy ra việc này, em nghĩ chắc chắn bác gái Tống sẽ vẫn ở bên cạnh bác trai, sẽ không..."
"Niệm Chi, đây là việc của người lớn, chúng ta không có quyền xen vào." Hoắc Thiệu Hằng quay người đi ra khỏi phòng, "Hơn nữa chỉ là ly hôn trên pháp lý, còn bố và ông nội tôi đều không để người nhà họ Tống đón bà đi mà vẫn để bà ở nhà. Sau nhiều năm nay, bệnh tình của mẹ tôi không có chuyển biến xấu cũng vì đây là môi trường quen thuộc của bà."
"Nhưng bệnh của bác cũng đâu có chuyển biến tốt..." Trong lòng Cố Niệm Chi thầm nói câu này, nhưng theo bản năng cô biết không nên nói về đề tài này vào lúc này.
Một người là mẹ của Hoắc Thiệu Hằng, một người là bố của anh, chắc chắn anh không thể vì một người mà nói người kia không phải, đặc biệt là trong hoàn cảnh này, cũng không có ai sai cả.
Anh không có lập trường để chỉ trích bất kỳ người nào.
Cố Niệm Chi đi theo Hoắc Thiệu Hằng ra ngoài cửa phòng, đột nhiên cô nghĩ ra một việc, lại túm lấy vạt áo anh, cố gắng khống chế dáng vẻ tò mò của mình, vô cùng nghiêm túc hỏi: "À, vậy bố của Hoắc thiếu... là bác trai Hoắc đó, bác ấy không tái hôn ạ?"
"Không."
"Vậy... vậy... À, vậy bây giờ bác ấy đang quan hệ với ai ạ?"
Dưới ánh nhìn sắc bén của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi xấu hổ cúi đầu xuống, hai bàn tay xoắn vào nhau.
Đúng là cô quá tò mò rồi...
Nhưng cô thật sự rất muốn biết!
Vì không thể sống cuộc sống vợ chồng với một người vợ bị bệnh tâm thần mà Hoắc Quan Thần ly hôn với Tống Cẩm Ninh, có điều trực giác của phụ nữ mách bảo cô nhất định là vì Hoắc Quan Thần đã có quan hệ với người phụ nữ khác mới ly hôn với Tống Cẩm Ninh.
Nếu không thì bác ấy sẽ mang tiếng ngoại tình, là một vấn đề rất nghiêm trọng về đạo đức lối sống.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn chằm chằm Cố Niệm Chi một hồi, mặc dù nét mặt anh không hề thay đổi nhưng trong đáy lòng đúng là có hơi giật mình.
Không ngờ Cố Niệm Chi nhạy cảm như vậy, đã nghĩ đến ngay việc bố anh có người khác ở bên ngoài...
"Ừ, sau đó ông ấy có… bạn gái." Hoắc Thiệu Hằng không muốn nói nhiều hơn về chuyện này nữa, "Đi thôi, chắc mẹ tôi vẫn đang nấu bữa sáng đấy, em còn muốn ăn cháo nữa không?"
"A, có chứ."
Cố Niệm Chi nhanh chóng bị đánh lạc hướng. Hôm trước Tống Cẩm Ninh nấu cháo ngon như vậy, đến tận bây giờ vị giác của cô vẫn còn nhớ mùi vị của món ăn đó.
Hai người mang theo bốn, năm cái túi giấy Chanel đi vào chỗ ở của Tống Cẩm Ninh ở tầng ba.
Quả nhiên bà đang nấu ăn ở phòng bếp nhỏ, vẫn nấu cháo như trước, nhưng còn làm thêm một món cơm rang hải sản nữa.
Trông thấy Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng đi tới, Tống Cẩm Ninh lại lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, "Xin hỏi hai người tìm ai?"
Cố Niệm Chi rất tự nhiên đi đến kéo cánh tay bà mỉm cười nói: "Bác Tống, cháu đến ăn chực món điểm tâm của bác đây, cháo bác nấu ngon lắm ạ!"
Mặc dù Cố Niệm Chi đã ăn một bữa sáng no ự rồi nhưng đồ ăn của Tống Cẩm Ninh ở đây ngon hơn, cô không muốn bỏ lỡ.
Tống Cẩm Ninh tỏ vẻ ngượng ngùng, bất kể ai khi được khen đều sẽ vui sướng trong lòng, đặc biệt là những người bị bệnh tâm thần như Tống Cẩm Ninh.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi một mình trong phòng khách, không có bản lĩnh tự thân tự quen được như Cố Niệm Chi, anh cũng không vào nhà bếp góp vui.
"Được được, cô thích cháo tôi nấu à? Cô từng ăn rồi sao?" Tống Cẩm Ninh mỉm cười cầm cái bát nhỏ múc cháo cho cô, sau đó lại múc cơm rang vàng óng vào đĩa ngọc băng hình hoa địa lan rồi đặt lên bàn ăn.
Cố Niệm Chi để ý thấy lần trước Hoắc Thiệu Hằng cũng dùng cái đĩa giống thế này để đựng cơm rang cho Tống Cẩm Ninh.
Ánh mắt cô nhìn lướt qua người Tống Cẩm Ninh, thầm nghĩ ai dám nói Tống Cẩm Ninh chắc chắn không nhớ chuyện xảy ra ngay ngày hôm trước chứ? Rõ ràng là bác ấy vẫn có ấn tượng, chẳng qua là ấn tượng đó quá mờ nhạt, mơ hồ đến mức giống như một bản năng, bản năng của một người mẹ.
"Hoắc thiếu, bác Tống làm xong bữa sáng rồi đấy, anh có muốn vào ăn không?"
Cố Niệm Chi cao giọng gọi.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới đứng dậy đi vào, gật đầu có ý cảm ơn Tống Cẩm Ninh.
Tống Cẩm Ninh nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng thì vô cùng gò bó, còn không dám nhìn thẳng anh, chùi tay vào tạp dề trước ngực, nói khẽ: "Hai người ăn đi, tôi ra ngoài xem một chút." Nói xong bà bước nhanh ra ngoài.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống, nhìn đĩa cơm rang trước mặt, điềm tĩnh như thường cầm thìa lên ăn một miếng.
Cố Niệm Chi ăn hai thìa cháo trắng, nhỏ giọng hỏi: "Hoắc thiếu, người giúp việc của bác Tống đâu ạ? Sao hôm nay không nhìn thấy bọn họ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...