Editor: Nguyetmai
"Thả… thả thính á?! Em không làm được, em không biết đâu, em không muốn quá chủ động…"
Cố Niệm Chi cực kì ngại ngùng nói, bàn tay vô thức níu chặt tàu lá của cây chuối tiêu bên cạnh.
Cô cũng không lạ gì với hai chữ "thả thính" này, trong hai năm sống ở ký túc xá Đại học, cô cũng đã được tiếp xúc với không ít thứ.
Sở dĩ Yêu Cơ được gọi là Yêu Cơ bởi vì cô ấy nổi tiếng là cao thủ thả thính của khoa Luật Đại học C. Người đàn ông mà cô ấy đã muốn thả thính thì không thể nào thoát khỏi bàn tay cô ấy được.
"Niệm Chi à, cái này thì em sai rồi. Thả thính không phải là chủ động, càng không phải là cọc đi tìm trâu." Nói đến sở trường của mình, Yêu Cơ lập tức hăng hái hẳn lên: "Mục đích của việc thả thính là để thu hút sự chú ý của đối phương khiến anh ta có tình cảm với em, sau đó theo đuổi em. Bởi vậy, phong thái của em phải xinh đẹp, phải kín đáo, không thể nóng vội được. Biết tiến biết lùi như vậy thì đến lúc đối phương có từ chối cũng sẽ không đến mức không cả làm bạn được, hiểu chưa?"
"Hả? Vậy cũng được sao?!"
Cố Niệm Chi chỉ cảm thấy như mình vừa mở được cánh cửa của thế giới mới vậy. Trong lòng cô hơi căng thẳng, xoẹt một tiếng, một góc lớn của tàu lá chuối bị cô xé luôn xuống.
"Đương nhiên, chứ em nghĩ chị làm thế nào để mà mọi việc đều suôn sẻ, thuận lợi như vậy, rồi có được cái danh hiệu "Yêu Cơ" tối cao này hả?"
Yêu Cơ cười hơi ngông cuồng, nếu như những kẻ quỳ dưới váy cô ấy mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy mình bị mù mắt rồi. Một yêu tinh quyến rũ, gợi cảm như cô ấy, sao có thể cười phóng khoáng như vậy được chứ.
"Vậy chị thả thính như thế nào ạ?" Cố Niệm Chi cảm thấy khá thú vị, lấy hết sức lực của một cô bé ham học ra, thề rằng phải cố gắng hết sức để nghiên cứu môn "Kỹ năng thả thính này."
Yêu Cơ dựa vào đầu giường của mình, cười rung cả người: "Chuyện này ấy à, một nửa dựa vào khả năng thẩm thấu của em, một nửa dựa vào năng khiếu. Sư phụ đưa đường dẫn lối, nhưng tu hành lại là ở bản thân. Có điều, Niệm Chi em vốn dĩ học cái gì cũng đều nhanh cả, chị tin ở em!"
"Chị nói đi mà!" Cố Niệm Chi sốt ruột: "Đừng tán gẫu linh tinh nữa!"
***
Trên hành lang ngoài cửa nhà ấm thủy tinh, Hoắc Thiệu Hằng châm một điếu thuốc, lặng lẽ đứng hút.
Tuy giọng nói của Cố Niệm Chi không lớn lắm, nhưng vừa khéo nơi này lại rất yên tĩnh, hơn nữa không có ai đến, Hoắc Thiệu Hằng dựa lên vách tường trơn nhẵn của phòng kín cũng nghe được đến tám, chín phần.
Trên mặt anh cũng không có biểu cảm gì, làn khói trắng thỉnh thoảng nhả như màn sương dày đặc che phủ khuôn mặt anh, chỉ có đôi mắt đen nhánh như ngọc lóe lên ánh sáng âm u không rõ.
***
Yêu Cơ tiếp tục nói trên điện thoại: "Việc thả thính ấy à, nói dễ cũng không dễ, nhưng nói khó thật ra cũng không khó. Điều quan trọng là độ nắm bắt, còn nữa, phải xem em hiểu người mình thích được bao nhiêu."
Cái này thì khó nói.
Cố Niệm Chi cau mày suy nghĩ một lúc, hỏi tiếp: "Ý chị là phương diện nào ạ?"
Cô biết Hoắc Thiệu Hằng thích màu gì, thích ăn món gì, lúc bình thường thích làm gì nhất, lúc nào thì tức giận, lúc nào thì vui vẻ, còn những vấn đề khác thì cô không rõ lắm.
Quả nhiên, vấn đề của Yêu Cơ "riêng tư" hơn nhiều: "Chuyện này mà em cũng không biết à? Ví dụ như anh ấy thích mẫu con gái như thế nào?"
"Dạ?"
Cố Niệm Chi cảm thấy mình sắp chết rồi.
Hoắc Thiệu Hằng thích mẫu con gái nào nhỉ?
Vấn đề này không hề dễ trả lời...
Cô chỉ từng gặp một lần, là lần trong buổi tiệc rượu bế mạc Đại hội biểu dương phụ nữ xuất sắc Thế giới đó, Hoắc Thiệu Hằng từng cười với một cô gái đẹp, cái này có được tính không?
Cố Niệm Chi suy nghĩ cả buổi, vẫn lắc đầu: "Em không rõ lắm."
Yêu Cơ cạn lời.
Cô ấy suy nghĩ một chút lại thay đổi cách hỏi: "Vậy anh ta thích mẫu ngôi sao nữ nào? Béo hay gầy? Cao hay thấp? Đầy đặn hay thon thả?
Cố Niệm Chi á khẩu. Cô hoàn toàn có thể đi chết được rồi.
Ngài Thiếu tướng Hoắc Thiệu Hằng nghiêm túc, thận trọng đó mà quan tâm đến mấy ngôi sao nữ á?!
Thật đáng sợ, chi bằng đi suy nghĩ đến chuyện cỏn con như làm sao kiếm được một tỷ còn đỡ sợ hơn.
"Niệm Chi! Em hoàn toàn không biết người đàn ông em thích thích mẫu người như thế nào là sao?!" Yêu Cơ bị Cố Niệm Chi chọc tức đến sắp phun ra máu: "Thà rằng em mau chóng đổi sang thích một người khác đi cho xong!"
"Không đâu." Cố Niệm Chi phản đối theo phản xạ có điều kiện: "Em chỉ thích anh ấy thôi. Cuộc đời này của em không thể thích ai khác hơn anh ấy được."
Cho dù cả đời này cô không lập gia đình, cô cũng phải ở bên cạnh anh.
"Thôi được rồi!"
Yêu Cơ nhắm mắt lại. Mấy cái cô nàng yêu đơn phương đến mụ mị cả đầu óc lại không chịu nói lý này là đáng ghét nhất đấy!
Nhưng cô ấy không phải ai khác, mà là Niệm Chi, là cô bạn cùng phòng thân thân nhất, cũng là bạn tốt của cô. Yêu Cơ cũng không thể đứng nhìn bạn tốt của mình đắm chìm trong thứ tình cảm vô vọng lãng phí thanh xuân của chính mình được.
Tuy thanh xuân không lãng phí cũng sẽ trôi đi, nhưng ở tuổi thanh xuân làm việc gì đó, dù sao cũng tốt hơn là không làm gì cả.
Yêu Cơ lấy lại tinh thần, chấn chỉnh lại khí thế, nói: "Được rồi, chúng ta không quan tâm người đàn ông kia thích mẫu con gái gì nữa. Dù sao thì bất kể anh ta có thích em hay không, em đều muốn thích anh ta, hơn nữa còn muốn anh ta thích em, đúng không?"
"Đúng ạ! Đúng ạ!"
Câu nói này của Yêu Cơ đã nói trúng tim đen của cô rồi. Cô gật đầu như gà mổ thóc, một lọn tóc rủ bên tai cũng lay động theo động tác gật đầu của cô.
Đã vậy thì cần gì phải quan tâm Hoắc Thiệu Hằng thích mẫu con gái như thế nào?
Cô thích anh nên cô muốn người con gái anh thích có dáng vẻ như cô này!
Nếu không phải, vậy thì thả thính anh cho bằng được đi!
Cố Niệm Chi nắm chặt tay, cảm giác như vũ trụ nhỏ của mình đang thiêu đốt hừng hực khí thế vậy.
Xác định được rõ phương hướng hành động rồi, phương án hành động cụ thể cũng được vạch ra một cách dễ dàng.
Yêu Cơ bắt đầu tận tình chỉ dạy cô: "Thả thính ấy mà, bắt tay vào làm thật sự rất đơn giản. Quan trọng là vận dụng sao cho phù hợp, thả thính mà như không thả thính. Ví dụ như lúc em nói chuyện với anh ta, không được nhìn thẳng vào anh ta, mà là đứng trước mặt anh ta, sau đó nghiêng góc 45 độ để liếc nhìn anh ta."
"Khi anh ta đi bên cạnh, em dùng khóe mắt chú ý đến anh ta, chờ khi anh ta chú ý tới, em phải nhanh chóng dời tầm mắt đi, cái kiểu mà đâm lao thì phải theo lao ấy."
"Còn nữa, ra vẻ lơ đãng chỉnh cổ áo lại cho anh ta, thuận tiện bóp nhẹ cánh tay cho anh ta một chút, hỏi xem anh ta có muốn mua thêm quần áo mới hay không. Bây giờ là mùa đông, buổi tối sau khi tắm xong em cũng có thể để cho anh ta sưởi tay cho em..."
Cố Niệm Chi nghiền ngẫm một chút, nảy lên một suy nghĩ rất không có tiền đồ rằng, nếu cứ tiếp tục thả thính như vậy, không đợi Hoắc Thiệu Hằng có phản ứng thì chính cô đã tự tụ máu não mà chết rồi...
Hơn nữa, nếu cô đối xử với Hoắc Thiệu Hằng như thế, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy cô bị bệnh tâm thần mất, chưa biết chừng còn dẫn cô đến chỗ Trần Liệt để chụp CT, kiểm tra não ấy chứ.
"Còn cách nào khác nữa không ạ?" Giọng Cố Niệm Chi rất yếu ớt, suýt nữa cô còn định giơ tay đặt câu hỏi: "Em cảm thấy những biện pháp này không thích hợp với anh ấy đâu..."
"Này! Em chưa làm thì làm sao biết không thích hợp?!" Yêu Cơ nổi giận, dám nghi ngờ trình độ chuyên môn thả thính trai của cô sao?!
Nhịn cái nào cũng được nhưng không thể nhịn được cái này.
"Chị nói cho em biết, cái vụ thả thính trai này này, đòi hỏi em phải làm cho mọi thứ thành thói quen, nhưng mà không thể quá lập dị khác người! Bởi vì em phải để lại ấn tượng tốt trong lòng người đàn ông mà em thích, mà không phải là để cho anh ta không hiểu ra làm sao."
Yêu Cơ chỉ tiếc mài sắt không nên kim, nói.
Bình thường cô em gái này học hành thông minh như vậy, sao về mặt tình cảm, đầu óc cô ấy lại chậm chạp thế chứ?
Hay là vì cô ấy còn quá nhỏ tuổi nhỉ…
Cố Niệm Chi lẳng lặng nghe Yêu Cơ nổi cáu, thậm chí vì giọng cô ấy quá lớn mà cô phải đưa điện thoại ra, cách lỗ tai xa một chút.
Nhưng cô làm như vậy, lại giúp cho Hoắc Thiệu Hằng đứng ở cửa nghe được rõ ràng hơn. Trên mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, cực kì bình tĩnh nuốt khói phun mây.
"Yêu Cơ à, chị còn cách nào khác không? Người đó... người đó yêu cầu rất cao..."
Nghe thấy Yêu Cơ cuối cùng cũng phát tiết xong, Cố Niệm Chi mới nhỏ giọng hỏi một câu, đưa điện thoại đến bên tai, chăm chú lắng nghe.
Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng mới đưa tay ném đầu mẩu thuốc vào trong thùng rác bên cạnh, xoay người đi vào.
Anh lặng lẽ không tiếng động đứng trước mặt Cố Niệm Chi: "Niệm Chi."
Cố Niệm Chi giật thót mình, tay trượt một cái, điện thoại lập tức rơi từ trên tay cô xuống đất.
Hoắc Thiệu Hằng khom lưng tiếp lấy điện thoại, tiện tay tắt máy, đưa lại cho Cố Niệm Chi: "Cháu làm gì ở đây đấy?"
Cố Niệm Chi xấu hổ đỏ ửng mặt, cô chỉ có thể cầu nguyện vừa rồi Hoắc Thiệu Hằng không nghe thấy cô và Yêu Cơ nói những lời khác thường kia thôi. Cô lí nhí nói: "Cháu… cháu đang gọi điện cho bạn học."
"Ừ, trở về thôi, ra đây cũng lâu rồi."
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì thêm, xòe bàn tay thon dài sạch sẽ về phía cô. Cố Niệm chi cẩn thận đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay của Hoắc Thiệu Hằng, được anh nắm tay trở về phòng riêng.
***
Cửa phòng riêng mở ra, Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi cùng đi vào trong.
"Ồ? Hai người cùng về với nhau à?" Tiết Tịnh Giang đã uống đến say bí tỉ rồi. Anh ta lảo đảo bước tới kéo Hoắc Thiệu Hằng: "Hoắc thiếu, vừa rồi Thiên Quân uống say rồi khóc, cậu... cậu... hức... mau khuyên cậu ta một chút..."
"Khóc cái gì mà khóc?"
Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống, anh cũng không buông tay ra, bởi vậy nên Cố Niệm Chi không thể làm gì khác, đành phải ngồi vào chỗ lúc nãy của cô, ngay bên cạnh chỗ của Hoắc Thiệu Hằng.
Dù sao, cô cũng không muốn xã giao với ba cô gái mà cô vẫn không quá quen thuộc kia. Cô muốn ngồi bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng hơn.
"Cậu ta có nhiều việc muốn khóc lắm." Thôi Bách Văn say rượu nấc một tiếng, mặt đỏ rực: "Chú Hai nhà cậu ta phạm vào chuyện lớn như vậy, bây giờ phải giao cả mạng ra, gia đình bọn họ nhìn thì như không có chuyện gì, thật ra... thật ra..."
"Thật ra cũng không có gì. Bạch Dư Sinh là Bạch Dư Sinh, nhà họ Bạch là nhà họ Bạch. Ai làm người đó chịu, hiện tại tội liên đới cũng có còn áp dụng nữa đâu."
Hoắc Thiệu Hằng vừa thản nhiên nói như không có chuyện gì, vừa rót cho mình một ly rượu.
Dáng vẻ anh bình thản, ung dung như vậy, bất cứ ai cũng không thể nghĩ được rằng, Bạch Dư Sinh, người làm cho Bạch Thiên Quân vừa khóc vừa gào, làm cho cả nhà họ Bạch gia vừa hận vừa nhớ đó đã chết trong tay anh.
"Đừng nói mấy chuyện buồn bã như thế nữa! Nào, nào, uống rượu đi uống rượu đi!"
Hồng Tử Kỳ ồn ào rót rượu cho bọn anh.
Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm ly rượu Mao Đài trước mặt, hít hít mấy cái, trong đôi mắt to tròn lộ ra vẻ khát vọng.
Có một số việc, khi tỉnh táo cô không dám làm. Có vài lời, khi tỉnh táo cô không dám nói. Nếu cô uống say rồi, liệu cô có dám làm những chuyện đó, dám nói những lời đó không?
Cố Niệm Chi lấy hết dũng khí, định mở miệng uống rượu.
Không ngờ Hoắc Thiệu Hằng giành trước một bước nói ra: "Muốn uống rượu à?"
Cổ Cố Niệm Chi cứng đờ người nhưng vẫn ngoan cố gật đầu.
Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ một chút, cầm một đôi đũa vẫn chưa mở lại đây, chấm vào trong ly rượu của chính mình, sau đó cầm lên đưa đến bên môi Cố Niệm Chi, lạnh nhạt nói: "Mở miệng."
Cố Niêm Chi cảm thấy cổ mình càng cứng hơn, cô máy móc mở đôi môi củ ấu ra, thè lưỡi liếm vào đầu đũa Hoắc Thiệu Hằng đưa tới.
Hoắc Thiệu Hằng nhẫn nại nuốt từng ngụm, từng ngụm nước, yết hầu lăn lên lộn xuống, biểu cảm trên mặt lại vẫn vô cùng bình tĩnh, ôn hòa: "Uống được không?" Anh hỏi Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi máy móc gật đầu nhưng trong lòng lại nước mắt giàn giụa. Cho người ta liếm rượu trên đũa, hình như là động tác đối với trẻ con bốn, năm tuổi mà.
Ở trong lòng Hoắc thiếu, cô chỉ giống như một đứa trẻ con bốn năm tuổi thôi sao?
Đáy lòng Cố Niệm Chi dâng lên một luồng dũng khí. Không được, cô không thể để cho Hoắc Thiệu Hằng coi cô như trẻ con được.
Ừm, cô đã mười tám tuổi rồi, trưởng thành rồi, rất lớn rồi, thực sự cũng khá lớn...
Cô quyết tâm, nhoài qua Hoắc Thiệu Hằng cầm chai rượu lên, tự rót cho mình một ly rượu nhỏ, cười nói với Hoắc Thiệu Hằng: "Hoắc thiếu, cháu mời chú một ly. Mấy năm nay chú vất vả quá, từ giờ trở đi có thể nghỉ ngơi chút rồi."
Tay phải Hoắc Thiệu Hằng khoác lên trên thành ghế dựa của Cố Niệm Chi, nghiêng người nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh sâu thẳm như nước hồ sâu không chút gợn sóng.
Tay trái anh chậm rãi cầm ly rượu của mình lên, cụng ly với Cố Niệm Chi một cái.
Hoắc Thiệu Hằng uống một hơi cạn sạch, ly rượu trống rỗng.
Cố Niệm Chi thấy vậy, cũng giơ ly rượu lên uống sạch một hơi.
Bốn người đàn ông say khướt bên cạnh nhìn thấy, vội vỗ tay khen hay: "Lợi hại, lợi hại! Quả nhiên không hổ là người nhà họ Hoắc! Thẩm rượu tốt như vậy, khẳng định nhân phẩm con người cũng tốt! Tiểu Cố, người bạn như em anh chấm rồi đấy!"
Tiết Tịnh Giang gào thét to nhất, thậm chí còn tự mình cầm ly rượu lại đây, muốn uống với Cố Niệm Chi một ly.
Cố Niệm Chi vừa mới uống một ly Mao Đài vào bụng, ban đầu cũng không thấy gì, chỉ cảm thấy rượu này ngọt dịu, thơm thơm, dư vị rất sâu, sau khi uống vào lục phủ ngủ tạng đều ấm áp dễ chịu lên, cảm giác rất tuyệt.
Nhưng cũng không bao lâu sau, đầu cô bắt đầu choáng váng, chân hơi hụt hẫng, dường như cả trọng lượng cơ thể đều nhẹ đi, muốn bay lên...
Thấy Tiết Tịnh Giang lại đây cụng ly với cô, tuy Cố Niệm Chi say rồi, nhưng vẫn nhớ nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng xem anh có đồng ý không.
Hoắc Thiệu Hằng lẳng lặng rót cho cô một ly rượu nữa: "Uống một chút nữa đi, hiếm khi thấy anh Tiết của cháu cao hứng như hôm nay."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...