Bạch Sảng có chút tiếc nuối, ôm bó hoa ly trắng lớn đứng ở sảnh sân bay, trên khuôn mặt vẫn mang nụ cười tiêu chuẩn đặc thù của nhà ngoại giao, thờ ơ nhìn lướt một vòng.
Cô ta không nhìn thấy bóng dáng cao lớn trầm ổn của Thủ trưởng, cũng không trông thấy nét mặt tươi cười tuấn tú của thư ký Triệu đâu.
Đôi mắt cô ta rũ xuống, giấu đi sự thất vọng và nóng ruột trong ánh mắt, cô ta cúi đầu xoay người đi trong vòng vây của cảnh sát, lên chuyến xe chuyên dụng khác của Bộ Ngoại giao, rời khỏi sân bay.
...
Sau khi kết thúc Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế, cả người Cố Niệm Chi như mệt lả, nằm trong nhà ngủ trọn hai ngày mới lại sức.
Âm Thế Hùng biết cô thực sự bỏ ra khá nhiều công sức, vừa khâm phục lại vừa đau lòng, cố tình gọi cho Hà Chi Sơ để xin nghỉ giúp cô.
"Lại xin nghỉ? Bệnh thật sao?" Nhận được điện thoại của Âm Thế Hùng, trong giọng nói nhẹ nhàng của Hà Chi Sơ lộ rõ vẻ không vui.
"Đương nhiên là thật, tôi còn cần phải nói dối cho con bé sao?" Âm Thế Hùng cũng không vui, "Con bé vẫn còn đang sốt, nếu buổi chiều mà không hạ sốt, tôi sẽ phải đưa con bé đến bệnh viện."
Hà Chi Sơ ngẫm nghĩ một lúc, "Ừ" một tiếng rồi cúp điện thoại, không nói được, cũng chẳng nói không.
Một mình ngồi trong phòng làm việc, trong hộp thư còn có rất nhiều việc phải xử lý, nhưng ánh mắt của anh ta cứ không ngừng liếc nhìn bàn sách nhỏ xinh xắn ở dưới góc tường trước mặt.
Trước kia, Cố Niệm Chi ngồi ở đó, ôm chiếc laptop nhỏ của mình tập trung tinh thần vào học tập và công việc...
Hà Chi Sơ thu tầm mắt lại, quay về trước máy tính của mình, chăm chú bắt đầu công việc.
Mãi cho đến khi sắc trời bên ngoài dần tối, anh ta mới tắt máy tính, ngửa cả người ra sau lưng ghế dựa, từ từ nhắm hai mắt lại, khẽ day mi tâm của mình.
Hà Chi Sơ không thấy đói chút nào, nhưng nghĩ đến chuyện Cố Niệm Chi đang bệnh, anh ta liền lái xe đến một nhà hàng Hoa kiều mà anh ta cảm thấy không đến nỗi nào, đóng gói mấy hộp cháo phù hợp với bệnh nhân, rồi phóng xe tới nhà trọ của Cố Niệm Chi.
"Giáo sư Hà?" Nhìn thấy Hà Chi Sơ tới từ ô mắt mèo trên cửa, Âm Thế Hùng rất ngạc nhiên kéo cửa ra, "Sao anh lại tới đây? Mời anh vào! Mời anh vào!"
Hà Chi Sơ đưa cái hộp lớn mà anh ta xách đến cho Âm Thế Hùng, "Mấy món cháo loãng với thức ăn nhẹ, anh xem xem Niệm Chi có ăn được không."
"Ồ..." Âm Thế Hùng vội đón lấy chiếc hộp, quay người để trong phòng bếp, sau đó lại mời Hà Chi Sơ ngồi xuống, "Giáo sư Hà, anh uống trà hay cà phê?"
"Nước lọc là được rồi." Hà Chi Sơ ngồi trên ghế sofa dài trong phòng khách với phong thái tao nhã, ánh mắt lướt qua mấy cuốn tạp chí đặt ở trên bàn cà phê trước ghế sofa.
Âm Thế Hùng lấy cho anh ta một bình nước khoáng chưa mở nắp, cầm thêm một chiếc cốc đặt trước mặt anh ta, "Mời anh." Sau đó mới nói: "Tôi đi xem xem Niệm Chi đã tỉnh chưa."
Ban đầu Hà Chi Sơ muốn đi theo xem thế nào, nhưng thấy dáng vẻ vô cùng cảnh giác của Âm Thế Hùng, anh ta lại nhịn xuống, khẽ gật đầu nói, "Không cần gọi cô ấy dậy đâu."
Thực ra Cố Niệm Chi đã tỉnh rồi, cô uể oải biếng nhác ngồi dậy, đang ngẩn người trên giường.
Chiếc áo thun đen rộng thùng thình trên người, đôi chân dài lắc lư ở cạnh giường, đầu óc cô trống rỗng hoàn toàn, không nghĩ gì cả.
Mấy ngày nay, não bộ hoạt động căng thẳng đến mức khiến cô có chút không chịu nổi.
Mặc dù tố chất cơ thể có tốt đến mấy thì cũng không chịu được cường độ làm việc như vậy.
Âm Thế Hùng gõ cửa phòng cô, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Cố Niệm Chi đang ngồi bên giường.
Rèm cửa sổ khép lại kín mít, trong phòng tối thui.
Cửa phòng vừa mở ra, mấy ánh đèn le lói bên ngoài cũng lọt vào theo khe cửa.
Cố Niệm Chi vô thức dùng tay che mắt, khàn giọng hỏi: "Anh Đại Hùng ạ?"
Sắc mặt cô tái nhợt như tuyết, đôi môi nhợt nhạt đến nỗi gần như không nhìn thấy nữa.
Cánh tay đang che mắt kia nhỏ bé yếu ớt không chịu nổi, trắng trẻo đến nỗi có thể nhìn thấy cả màu xanh của mạch máu trên cánh tay.
"Em tỉnh rồi à?" Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Âm Thế Hùng cũng rất khó xử, "Hay là em ngủ thêm một lát đi? Còn sốt không?"
Cố Niệm Chi lắc đầu, "Em hạ sốt rồi, em vừa toát hết mồ hôi, trên người khó chịu lắm, em muốn đi tắm một cái đã."
"Vậy em đi đi." Âm Thế Hùng gật đầu, "Nhưng Giáo sư Hà tới thăm em đấy. Anh ta đang ngồi ở phòng khách, còn mang theo mấy hộp cháo cho em nữa. Em có đói không?"
"Cháo ấy ạ?" Cố Niệm Chi liếm môi nói, "Em muốn ăn ạ, đói quá đi mất."
Cô nhìn Âm Thế Hùng với vẻ rất tội nghiệp, đôi mắt to đen nhánh giống như con mèo nhỏ lộ ra vẻ mặt tha thiết khát vọng.
"Vậy em thay quần áo đi rồi ra ăn cháo." Âm Thế Hùng vẫy tay với cô, nói.
Cố Niệm Chi "Vâng" một tiếng, đứng dậy đi thay áo.
Âm Thế Hùng trở lại phòng khách, nói với Hà Chi Sơ: "Niệm Chi vừa tỉnh rồi, con bé kêu đói, lát nữa sẽ ra ăn cháo, cảm ơn Giáo sư Hà."
"Không có gì." Hà Chi Sơ thản nhiên đáp lại, đảo mắt đã nhìn thấy Cố Niệm Chi đi ra.
Cô tùy ý thay một chiếc váy tennis liền thân màu xanh ngọc, kiểu dáng thể thao, chất thuần cotton khá dày dặn, thấm hút mồ hôi, mặc rất thoải mái.
Chỉ là, màu sắc này càng làm nổi bật thêm sắc mặt trắng bệch của cô, lông mày và lông mi càng đen hơn, toàn thân mang theo cảm giác bệnh trạng yếu ớt, giống như loại sứ ngọc bích hiếm thấy trên thế gian, dưới lớp nền ngọc trắng có thêm những vết xanh thiên thanh.
Hà Chi Sơ khẽ nhíu mày, "Làm sao vậy? Mới hai ba ngày không gặp thôi mà sao em đã gầy đến thế này rồi?"
Hai gò má phúng phính trước kia đều đã gầy rộc đi, đôi mắt vốn to lại càng to thêm, to đến nỗi giống như cái gương vậy, có thể nhìn thấy rõ bóng mình bên trong.
Cố Niệm Chi mỉm cười với Hà Chi Sơ, "Giáo sư Hà, cảm ơn thầy đã đến thăm em. Em vừa khỏi ốm xong, mấy hôm nay còn chưa làm bài tập được."
"Không liên quan gì đến bài tập, đừng để cho cơ thể mệt quá." Hà Chi Sơ lẳng lặng nhìn cô, trong ánh mắt chợt lóe lên chút lo lắng không thể nói thành lời.
Cố Niệm Chi ngồi xuống, vừa ngấu nghiến ăn từng miếng cháo, vừa nói lúng búng không rõ lời: "Giáo sư Hà, cháo này ăn ngon thật, đúng là vị mà em thích nhất."
"Ăn cháo của em đi, mồm còn đang nhồm nhoàm thì đừng có nói chuyện." Hà Chi Sơ nhíu mày phê bình cô.
Cố Niệm Chi khẽ nhướng mày, không để ý đến anh ta nữa, một hơi ăn hết ba bát cháo mới cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn một chút.
Sau khi ăn uống no say, sắc mặt Cố Niệm Chi dễ nhìn hơn rất nhiều, khuôn mặt trắng như tuyết thoáng ửng hồng lên.
Hà Chi Sơ yên tâm, đứng lên nói: "Em nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi, khi nào khỏe hẳn thì đi học sau."
Cố Niệm Chi tiễn Hà Chi Sơ tới cửa, cười híp mắt vẫy tay: "Cảm ơn Giáo sư Hà. Giáo sư đi thong thả ạ."
Sau khi Hà Chi Sơ đi rồi, Âm Thế Hùng chui ra khỏi căn phòng của mình, sờ cằm hỏi: "Giáo sư Hà đều tốt với sinh viên như vậy sao?"
"Đương nhiên không phải rồi." Cố Niệm Chi tặng anh ta một cái lườm cháy mặt, "Phải là một sinh viên vừa có thành tích tốt, vừa thông minh lại đáng yêu như em đây này, thì mới có thể được các Giáo sư nhìn bằng con mắt khác chứ."
"Xí! Sao mà em giống Tiểu Trạch thế, cũng học được cách dát vàng trên mặt mình rồi cơ đấy." Âm Thế Hùng không tin, làm bộ muốn gõ đầu cô, "Còn không đi tắm rửa đi? Mấy ngày nay nghỉ ngơi khỏe vào. Anh đi xem bên Hoắc thiếu thế nào đã."
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng đã đi theo đoàn đại biểu Đế Quốc Hoa Hạ về nước rồi, vì bọn họ bị CIA của Mỹ theo dõi chặt quá, nên chưa từng liên lạc với Âm Thế Hùng và Cố Niệm Chi.
...
Giữa tháng Bảy, Đại hội trao giải Phụ nữ xuất sắc thế giới được tổ chức đúng kỳ hạn tại thành phố C của Đế Quốc Hoa Hạ.
Phó Giám đốc Từ của Sở Mật vụ bố trí tỉ mỉ các biện pháp an ninh, đảm bảo không có bất kỳ người nào hay sự việc gì có thể đe dọa tới sự an toàn của các đại biểu tham dự hội nghị.
Hội nghị quốc tế lần này được tổ chức ở Trung tâm hội nghị lớn nhất thành phố C.
Phó Giám đốc Từ mặc vest đen, mang theo nhân viên của Sở Mật vụ làm công tác kiểm tra cuối cùng trong đại sảnh của Trung tâm hội nghị.
"Ông Từ, cô Cố của chúng tôi muốn mời ông qua một chuyến." Một người đàn ông cao lớn, tóc đen mắt xanh đi tới, tao nhã lễ phép cúi người nói với Phó Giám đốc Từ.
Phó Giám đốc Từ ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi trong bộ váy màu trắng trân châu đang nắm vào tay vịn của cầu thang cuốn chậm rãi đi xuống.
Dáng vẻ của cô ta rất thanh nhã, tóc dài đen nhánh mượt mà xõa xuống sau lưng, xinh đẹp uyển chuyển, nhìn lần đầu tiên thì có vẻ không đáng chú ý, nhưng nhìn thêm lần nữa lại là một mỹ nhân khiến cho người ta không thể rời mắt.
"Tôi cũng đang muốn tìm cô Cố đây." Phó Giám đốc Từ thở dài một hơi.
Người phụ nữ đang từ trên thang cuốn đi xuống chính là Cố Yên Nhiên, nữ đại gia Hoa kiều ở Barbados.
Mặc dù mới hai mươi tư tuổi, nhưng cô ta cũng đã là đại gia nắm trong tay hàng tỷ đô la rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...