Tề Hạ bị lời nói bất thình lình của cậu dọa đến,ngây người một lúc sau đó mỉm cười đáp, “Vâng!”. Một đơn âm dùng sức như vậy cơ hồ xé toạc không khí,vụt tới chỗ Tề Ninh. Tề Ninh liền không chần chờ, vươn người qua, khẽ hôn lên trán Tề Hạ.
Ánh dương quang tươi đẹp,gió biển mềm nhẹ, mọi người xung quanh dường như bị một không gian vô hình ngăn cách, trong mắt Tề Ninh chỉ nhìn thấy gương mặt mĩ lệ cùng nụ cười rực rỡ của em gái mình. Vừa chói mắt lại đơn thuần,phảng phất như mảnh thủy tinh xinh đẹp nhất trên đời, hoàn mỹ từ mọi góc độ làm cho người ta không thể không ngợi khen.
_”Anh hai, em rất tốt, thật sự. Chỉ cần có anh,cho dù chúng ta chỉ còn lại thân thể này, em cũng không sợ hãi.” Trong đôi mắt Tề Hạ tràn đầy nước mắt,thời điểm anh hai vươn người qua,cô thấy rõ thủy quang trong suốt trong mắt cậu,quật cường bám trụ nơi đáy mắt,chậm chạp không chịu rơi xuống.
Cô chưa từng bắt gặp người anh kiên cường dũng cảm của mình chảy nước mắt,cho dù cuộc sống có tàn nhẫn khốc liệt như thế nào,vĩnh viễn đều là nụ cười.
Cô hiểu được,kì thực anh hai đang đau lòng thay cô.
Đau vì không thể cho cô một cuộc sống tốt đẹp,đau vì không thể để cô vô ưu vô lự như những cô gái khác.
Nhưng mà, anh cô không biết,nguyện vọng lớn nhất của cô chính là anh trai có được một cuộc sống của riêng mình, không cần lúc nào cũng nghĩ cho cô.
_”Ừ, anh biết.” Tề Ninh nắm chặt tay cô,trong lòng chỉ còn lại mấy chữ ngắn ngủi.
Cho dù như vậy,cậu vẫn quyết định, sẽ không để bọn họ lại rơi vào hoàn cảnh như Tề Hạ nói.
Đúng lúc này, bồi bàn dọn cà phê cùng điểm tâm lên. Trong nháy mắt, lực chú ý của Tề Hạ đều bị những món điểm tâm có tạo hình xinh đẹp khả ái chiếm lĩnh. Tề Ninh đặt đĩa tiramisu trước mặt cô,sủng nịnh cười nói “Từ từ ăn,nếu thích chúng ta lại mang về một ít.”
Hai mắt Tề Hạ lóe sáng nhìn Tề Ninh,cao hứng đáp lời liền cầm muỗng thật cẩn thận thưởng thúc.
Tề Ninh nhấc tách cà phê nhấp một ngụm,hương thơm lập tức tràn đầy khoang miệng,tầm mắt nhìn mặt biển cách đó không xa,không biết Âu Dương Duệ đã rời giường chưa? Sáng hôm nay bị Tề Hạ lôi đi,chưa kịp đi qua cách vách ân cần hỏi thăm một tiếng.
Nghĩ đến đây, cậu cúi đầu cười cười, ân cần hỏi thăm? Cụm từ này thật sự mới mẻ.
Không bao lâu, Tạ Đông liền trở lại.
So với vẻ cao hứng phấn chấn lúc rời đi, giờ phút này Tạ Đông tựa cho con gà trống bại trận,toàn thân tản ra khí tức suy sụp.
Tề Ninh gặp y như vậy,chỉ lẳng lặng uống cà phê không nói gì.
_”Hắn không tới được.” Tạ Đông đặt mông ngồi cạnh cậu,ngữ khí không giấu được thất lạc.
Tề Hạ ngẩng đầu lên,nghi hoặc hỏi “Ai không tới được vậy? Anh Đông?”
Tề Ninh nhìn em gái lại nhìn người đàn ông buồn bã cạnh mình,nhẹ giọng hỏi “Hắn nói lý do sao?”
Tạ Đông lắc đầu, “Rõ ràng tối hôm qua đã đồng ý,kết quả sáng hôm nay lại bảo không tới được,a, tức chết tôi!!!!!” Tề Ninh vỗ vỗ Tạ Đông,thay y gọi một ly nước trái cây định thần.
Thẳng đến giờ cơm trưa cũng chưa thấy Âu Dương Duệ. Tề Ninh cuối cùng vẫn không thể khống chế được tâm tình của mình, đứng trước phòng anh,vừa định gõ cửa, cửa phòng đột nhiên lại mở ra,một bác gái mặc đồng phục khách sạn xuất hiện trước mắt. Bác gái kia nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt Tề Ninh,cười nói “Chú em,cậu nhầm phòng sao?”
_Dì à, cho hỏi một chút,khách trong phòng này đâu rồi?
Bác gái đẩy xe chuẩn bị rời đi nghe vậy,quay đầu đáp “Vị khách đó sáng sớm đã trả phòng rồi.”
Tề Ninh cảm thấy cả người lạnh lẽo,không vì cái gì khác, chỉ vì Âu Dương Duệ không từ mà biệt.
Nghĩ lại, Âu Dương Duệ có quan hệ gì với cậu chứ,cho dù rời đi không nói với cậu một tiếng cũng là bình thường, bất đắc dĩ vỗ đầu, quả nhiên cậu quá tự tin rồi.
_Anh hai, chúng ta về thôi.
Hành trình hai ngày còn chưa kịp chấm dứt,đã bị đặt dấu chấm hết vì một câu uể oải bất đắc dĩ của Tề Hạ,nguyên nhân là do ông trời không chiều lòng người, buổi chiều lại mưa to.
Tề Ninh xoa xao đầu Tề Hạ,ôn nhu an ủi cô “Anh Đông lâm thời có việc,không bằng chúng ta đợi tới ngày mai rồi về.” Kì thật Tề Ninh nghĩ hiện tại muốn gọi xe cũng khó,nếu cứ như vậy mà rời đi, chỉ sợ tới tối vẫn chưa thuận lợi về đến nhà.
Tề Hạ lại phi thường kiên trì “Chỗ này không vui,trời mưa, anh Đông đi,ngay cả sư phụ cùng anh Âu Dương cũng đi,anh hai, chúng ta về nhà đi,em muốn về nhà nấu cơm cho anh ăn.”
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của em gái, Tề Ninh cuối cùng mềm lòng.
Hai người đơn giản xách theo hành lý đi ra sảnh chính. Ngoài cửa mưa vẫn rơi,Tề Hạ nhăn nhó nhìn màn mưa mù mịt, đau khổ tựa quả mướp đắng, Tề Ninh không khỏi buồn cười,quát quát mũi cô “Đợi lát nữa anh nhờ khách sạn gọi xe,chúng ta ngồi xe về nhà.” Tuy rằng khá đắt,nhưng trước mắt đây là biện pháp duy nhất.
Tề Hạ ngoan ngoãn gật đầu, cô cũng biết, lần này bản thân quá tùy hứng.
Tề Ninh để Tề Hạ ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi,chính mình đi tới quầy tiếp tân. Nhớ đến tối hôm qua cậu cùng người nọ còn đang trò chuyện vui vẻ,,hôm nay lại phải đơn độc một mình. Thế giới này quả thực biến hóa khôn lường,thời gian cứ trôi qua lại kiềm hãm con người đứng tại chỗ không thể nhúc nhích.
_Chào cô, tôi cần…
_”A, ngài Tề,xin chào,chỗ này có một lá thư gửi cho ngài.” Vẫn là nữ tiếp tân ngày hôm qua,thời điểm nhìn thấy cậu trên mặt vẫn giữ vài phần lấy lòng. Tề Ninh hồ nghi tiếp nhận phong thư trắng muốt,dưới ánh mắt chờ đợi của cô nhân viên mà mở phong thư ra, bên trong chỉ có một câu ngắn gọn,nét chữ cường kình hữu lực sôi nổi hiện trên mặt giấy,ngông nghênh tuyệt nhiên.
Lâm thời có việc đi trước, sự tình khẩn cấp,cho nên không kịp nói với cậu, chơi vui vẻ.
Phía dưới kí tên, Duệ.
Tề Ninh cầm lá thư,thản nhiên cười rộ lên,bi thương tích tụ như bị ánh mặt trời xua tan, ấm áp sạch sẽ.
_”Tôi muốn trả phòng,không biết có thể gọi giúp tôi một chiếc xe không?” Tề Ninh một lần nữa xếp lại lá thư bỏ vào phong bì, hỏi cô nhân viên trước mặt.
Nữ tiếp tân bị nụ cười trên mặt thiếu niên hớp hồn, thẫn thời hồi lâu mới kịp phản ứng “Có thể, à, đúng rồi,ngài Âu Dương có dặn, nếu ngài Tề đây muốn rời đi,sẽ có người đến đón ngài. Xin ngài chờ trong chốc lát, tôi lập tức đi gọi xe.”
Nhìn đối phương bắt đầu bấm số, Tề Ninh đành tạm thời buông tha nghi hoặc, qua một bên đợi,chỉ nghe thấy cô nhân viên nói vài câu,sau đó cúp điện thoại nói với cậu “Ngài Tề, mười phút nữa xe sẽ tới,mời ngài qua khu nghỉ ngơi chờ đợi.”
Thái độ của đối phương quá mức cung kính,cho dù một kẻ gặp biến không sợ hãi như Tề Ninh cũng thoáng có chút không quen,vì thế đành nói cảm ơn sau đó đi tìm Tề Hạ.
Chiếc xe quả thực như lời cô nhân viên nói, rất nhanh liền xuất hiện. Tề Ninh đứng trước cửa,nhìn chiếc xe bóng loáng mười phần ngạo khí chậm chạp không lên. Tề Hạ đứng cạnh anh trai,cẩn thận kéo tay cậu “Anh hai, ngồi xe này hết bao nhiều tiền?”
Thân xe đen bóng dài gấp đôi những chiếc bình thường,nhìn từ bên ngoài căn bản không thấy rõ bên trong,tấm kính thủy tinh như mực phản chiếu vẻ bình tĩnh của Tề Ninh cùng biểu tình lo lắng trên mặt Tề Hạ. Cô tất nhiên phải lo lắng,chỉ cần nhìn chiếc xe trước mắt đã biết là loại cao cấp, căn bản không dám lên, đi một đoạn đường, tiền xe không chừng bằng cả mấy tháng sinh hoạt phí của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...