Xin Chào! Nguyễn Tổng


Minh Triệu gõ gõ cửa, sau một lúc lâu, Kỳ Duyên trầm mặt mở cửa.

Sau khi nhìn thấy cô, vẻ mặt dịu đi rất nhiều.
Hai vợ chồng ăn ý đi vào, ai cũng không mở miệng.
Minh Triệu nhìn mọi nơi bên trong, muốn nhìn một chút cuối cùng vừa xảy ra chuyện gì.

Có thể làm cho Nguyễn tiên sinh tức giận như vậy? Đáng tiếc là cũng không có manh mối gì.
Kỳ Duyên mặc một bộ trang phục nhàn nhã, ngay ngắn chỉnh tề.
Thấy Minh Triệu một mực quan sát, anh hắng hắng giọng, “Không phải nói muốn nghỉ ngơi sao? Sao đột nhiên đi lên?”
Minh Triệu chợt cười, nghiền ngẫm nói: “Em vừa muốn nghỉ ngơi, Tiểu Đậu Nha nói cho em, ba nó tới nơi này với một tiểu hồ ly!”
Khóe miệng Kỳ Duyên tràn đầy ý cười, “Đi lên đã bao lâu?”
“Vừa gặp Tấn Thù Ngôn xong.” Cô nhướng mày, nhìn thẳng Kỳ Duyên.
Kỳ Duyên hừ một tiếng, “Sao không hỏi anh?”
Minh Triệu nhún nhún vai, “Em chỉ là tò mò, rốt cuộc cô ấy làm gì khiến cho anh tức giận như vậy?”
Kỳ Duyên đi tới bên cạnh cô, ôm cô đến trong ngực.

Hai người đứng trước cửa sổ, ngoài cửa sổ một mảnh yên tĩnh, bầu trời đêm của thành phố được ánh đèn và ánh sao bao phủ.

“Tấn Thù Ngôn là bị người nhà làm hư rồi.”
Minh Triệu nghiêng đầu, “Em đoán một chút, Tấn tiểu thư bày tỏ với anh rồi hả?”
Kỳ Duyên mím khóe miệng.
Minh Triệu cười khúc khích một tiếng, “Phụ nữ bày tỏ với anh nhiều như vậy, vì sao anh giận cô ấy? Nhất định cô ấy còn làm chuyện khác?”
Kỳ Duyên nhíu mày, “Trước kia em cũng không thích truy tìm nguồn gốc?”
Minh Triệu hừ hừ hai tiếng, “Tấn Thù Ngôn không giống.

Bộ dáng cô ấy xinh đẹp, hoàn cảnh gia đình tốt, cha mẹ đều là người có tiếng tăm trong giới.

Bất kể từ mặt nào, cô ấy thực sự rất xứng đôi với anh.” Không phải cô tự coi nhẹ mình, trong giới luôn luôn đều như vậy, đây chính là thực tế.
Tay Kỳ Duyên ôm cô thật chặt, “Cho dù em ấy tốt có liên quan gì đến anh?”
Minh Triệu nhìn bóng đêm khẽ im lặng, “Cuối cùng Tấn tiểu thư bị làm hư rồi.”
“Anh đã cắt đứt nhớ nhung của em ấy.” Anh trầm giọng nói, “Không thể vì em ấy là con gái, tuổi còn nhỏ, thì nuông chiều em ấy.”
Minh Triệu xoay người, đầu để ở trán của anh, “Em tin anh.” Cô tựa vào lồng ngực của anh, đầu ngón tay sờ áo sơ mi của anh, chóp mũi là mùi cô quen thuộc, cô khe khẽ hít hà, còn có một mùi nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ.
Cái mùi này, cô vừa ngửi qua được ở trên người Tấn Thù Ngôn.
“ Trịu Trịu , bất kể là chuyện gì, chúng ta đều không thể quá tốt bụng.

Trên chuyện làm ăn cũng thế, em cũng không thể để cho nghệ sĩ của mình quá tự do.

Quan hệ của nghệ sĩ và người đại diện là qua lại, em giúp bọn họ tìm kiếm tác phẩm tốt, đồng thời, bọn họ cũng phải tuân thủ hợp đồng giữa các em.” Anh không muốn nhất chính là, cô lại chịu bất kì oan ức gì nữa.
Minh Triệu lộ vẻ xúc động.
Kỳ Duyên cong khóe miệng lên, “Em lên tìm anh trước hết muốn nói cái gì?”
“Ngày mai em về nhà đi, hôm nay Tiểu Đậu Nha đái dầm ở nhà trẻ, tâm tình không tốt, còn khóc.”

“Khóc?”
“Ngại mất mặt, nhất là ở trước mặt Đóa Đóa.

Tàm tạm chưa nói, không muốn đi học rồi.”
Kỳ Duyên cười vang mấy cái, “Có lúc Mộ Mộ quá mức trưởng thành, cuối cùng vẫn còn tính cách trẻ con.

Khó có thể để nó rơi nước mắt.”
Minh Triệu vỗ anh một cái, “Em sửa vé máy bay rồi.” Kỳ Duyên bật cười lắc đầu, “Em tới là cho anh biết kết quả, xem ra Tư Mộ vẫn là quan trọng nhất ở trong lòng em.”
Minh Triệu sửng sốt một chút, vẻ mặt căng thẳng, “Không phải vậy.

Thời gian chúng ta có thể ở cùng Tư Mộ không nhiều.

Sau này chờ con lớn, dù sao vẫn phải rời khỏi chúng ta, đi cuộc sống của chính mình.

Nhưng em và anh không giống, chúng ta còn có quãng đời vài chục năm còn lại.”
Kỳ Duyên thật sự không ngờ cô có thể nói ra lời như vậy, trong lòng dao động rối tinh rối mù.

“Anh hiểu.”
Chuyện Tấn Thù Ngôn như vậy mà qua.

Minh Triệu không hỏi kĩ, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, theo như cô đã nói, cô tin anh.

Bất kể anh làm gì nói gì, cô đều tin tưởng.
Đạo diễn Tấn đón con gái qua đây, Lương Nguyệt biết chuyện con gái đi tìm Kỳ Duyên, tức giận không thôi, được đạo diễn Tấn khuyên thôi không đi khách sạn đón người.

Lúc này nhìn thấy Tấn Thù Ngôn, tính tính tốt của bà cũng không khống chế nổi.
“Sao con ngốc như vậy! Ngôn Ngôn, trên đời này cũng không phải chỉ có một mình người đàn ông là Nguyễn Cao Kỳ Duyên.”
“Nhưng con chỉ thích Kỳ Duyên.”
“Con! Con để mẹ nói cái gì là tốt cho con? Anh ta đã có con trai rồi!”
“Mẹ, truyền thông nói là như vậy, nhưng mà hai người gặp qua đứa bé kia? Nhà họ Nguyễn công bố qua chuyện đứa trẻ lúc nào? Mẹ của đứa bé là ai? Đây là âm mưu!” Cô ta đã hoàn toàn rối loạn.
Lương Nguyệt bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.

“Ngôn Ngôn, nếu như con còn như vậy, chúng ta liền đưa con đến nước ngoài.”
“Mẹ, sao mẹ cũng không hiểu con! Con là con gái duy nhất của mẹ, vì sao mẹ không thể đứng ở lập trường của con suy nghĩ một chút.” Nước mắt của cô rơi xuống không dừng được.
Ngay vừa rồi cô lấy hết can đảm bày tỏ với Kỳ Duyên.

Nhưng cô lấy được đáp án gì.
Anh nói, anh có người trong lòng.
Cô không tin.
Anh nói, người trong lòng của anh, bây giờ là vợ của anh, là người phụ nữ duy nhất anh yêu cả đời này.
Cô ta kinh ngạc không nói ra lời, giống như vào bị người giội một chậu nước lạnh lên đầu.

Anh thật sự kết hôn sinh con rồi! Mà cô còn đang mặt dày mày dạn mà quấn anh.
Lương Nguyệt tức giận đến đau ngực, trong lúc nhất thời không thở nổi, cơ thể lảo đảo sắp lắc lư.

Đạo diễn Tấn vội đỡ lấy bà, “Ngôn Ngôn, con nói chuyện với mẹ con như thế nào đấy?”
Tấn Thù Ngôn cắn môi, “Thật xin lỗi, mẹ, con chỉ là khó chịu.

Con thích một người, mà anh ấy lại không thích con, con khó chịu.”
Lương Nguyệt hít một hơi thật sâu, khoát khoát tay, “Chính con đi nghĩ lại một chút, vì một người đàn ông, ầm ĩ như thế nào, quá không thể tưởng tượng nổi rồi!”
Đạo diễn Tấn vỗ lưng của bà, “Được rồi, đừng nóng giận.

Ngôn Ngôn cũng là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh.”
Lương Nguyệt đỏ mắt, “Chúng ta bảo vệ nó quá tốt.”
Đạo diễn Tấn thở dài một tiếng, " Kỳ Duyêncũng thật ác độc.

Lúc anh đi, Ngôn Ngôn khóc trên hành lang.

Một trợ lí của cậu ta giúp ở bên cạnh Ngôn Ngôn?”
“Ai?”
“Lúc trước đã gặp, bây giờ làm người đại diện, tên Minh Triệu.”
Đồng tử Lương Nguyệt co rút, nắm chặt tay của ông, “Cô ấy nói với Ngôn Ngôn cái gì?”
“Em không nên kích động.

Lúc anh đến, Ngôn Ngôn đang khóc, vị Phạm tiểu thư kia thì cũng không có làm gì, chỉ là đứng ở một bên.”
Sắc mặt Lương Nguyệt phức tạp, “Anh Thân, em…”
Đạo diễn Tấn cũng không nói gì, “Được rồi, em cũng mệt mỏi, ngủ một chút, có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Lương Nguyệt lắc đầu, “Em sợ…” Bà níu chặt quần áo ông, khó mà mở miệng, “Anh Thân, Minh Triệu, không phải là người khác, nó là con gái của em.

Em vẫn không nói qua cho anh.

Khi em hai mươi tuổi biết một người họa sĩ, em và anh ta yêu nhau, hai mươi mốt tuổi, năm ấy em sinh ra một bé gái, đó là Minh Triệu.

Em cũng mới nhận ra nó gần đây.

Mấy năm nay, em vẫn không nói cho anh biết, thật xin lỗi…”
Đạo diễn Tấn híp mắt, trong mắt có thể thấy đường vân rõ ràng.

Ông nhìn vợ của mình, khoảng cách bọn họ quen biết đã 26 năm rồi.


“Chúng ta là vợ chồng nhiều năm như vậy, anh vẫn cho rằng trong lòng em có tâm sự.

Uyển Uyển, em cho là lúc trước tại sao anh đổi tên cho em? Anh hi vọng em có thể bắt đầu lần nữa.”
Nước mắt của Lương Nguyệt rơi xuống từng chút từng chút, “ Minh Triệu tiến vào làng giải trí là liên quan tới em, nó muốn tới tìm em…Em cho là nó muốn trả thù em, nhưng lần trước em thấy nó, cảm thấy không phải.

Anh Thân, em nên làm cái gì bây giờ?”
Đạo diễn Tấn thở dài một hơi, “Em cũng biết, quan hệ của nó và Trọng Bắc không tầm thường?”
Vẻ mặt Lương Nguyệt ngạc nhiên trong nháy mắt, cổ họng khẩn trương đến phát khô.
Đạo diễn Tấn chậm rãi nói ra, “Một vài ngày trước có chụp được hai người dùng cơm cùng nhau.” Ông lấy điện thoại di động ra, lục ra tấm hình.

“Tin tức không phát ra, người bên kia giao hình cho anh rồi.”
Lương Nguyệt lật chuyển một tấm hình, trên mặt hai người vừa nói vừa cười.

Bạn bè có thể nói chuyện trong giới của Tấn Trọng Bắc, đếm trên mười đầu ngón tay.

“Anh nói là, hai người bọn họ… Sẽ không! Trịu Trịu nó sẽ không làm như vậy!”
“Năm đó Minh Triệu từng nộp đơn làm trợ lí của Tấn Trọng Bắc.” Đạo diễn Tấn không nói cho Lương Nguyệt, trong khoảng thời gian này, Kỳ Duyên âm thầm rút lui vài loại hạng mục hợp tác với ông.

Ông chìm nổi ở làng giải trí nhiều năm, làm sao có thể không nhìn ra manh mối.

Bỗng nhiên Kỳ Duyên thay đổi như vậy, rốt cuộc có quan hệ với Minh Triệu hay không, ông không biết.

Nhưng ông cũng cảm thấy nha đầu này không phải người đơn giản như vậy.
Một câu, nhiệt độ toàn thân Lương Nguyệt liền lạnh trong nháy mắt rồi.

Chuyện bà lo lắng nhất vẫn xảy ra! “Không được, em muốn nói với Minh Triệu một chút.”
“Em đừng căng thẳng.” Đạo diễn Tấn an ủi nói, “Chúng ta cũng không rõ ràng cuối cùng xảy ra chuyện gì, chờ anh nói chuyện với Trọng Bắc một chút trước, thăm dò ý của nó.

Uyển Uyển, bọn nhỏ đều lớn rồi, bọn nó có lựa chọn của nó.”
Lương Nguyệt cười thê lương, “Lúc tuổi còn trẻ thiếu nợ sẽ phải trả lại.

Nếu như phải trả, cũng là em tới trả.

Em không thích, bọn nó chịu một chút thương tổn, nhất là Ngôn Ngôn, thật sự nó cũng không biết cái gì.”
Đạo diễn Tấn ôm bà ở trong ngực, “Yên tâm, không có việc gì.”
Ngày hôm sau, Minh Triệu và Kỳ Duyên từ thành phố B bay về Tấn Thành.

Kỳ Duyên cho Hoài Trang thời gian nghỉ hai ngày, để anh ta có thể tiếp tục hưởng thụ thời gian thanh xuân của anh ta ở thành phố B.
Hai người đến sân bay sớm, ở phòng chờ VIP của sân bay.

Minh Triệu định chuyển đi cửa hàng miễn thuế một chút, xem có quà tặng gì hay không.

Suy xét cũng ở sân bay, phóng viên qua lại nhiều lần, cô cũng không mời Kỳ Duyên đi cùng được.
Sân bay thành phố B, người đến người đi.
Minh Triệu dạo qua một vòng cũng không mua được quà tặng thích hợp.

Khi cô đang chuẩn bị đi về, điện thoại di động vang lên.
Là trợ lí của Hứa Giai Nhân gọi tới.

Cô nhanh chóng nhận điện thoại, “A lô___”
“Chị Phạm, sáng nay có Weibo tiếng tăm lớn, thả ra tin tức, nói Giai Nhan được nữ chính của 《 Trường Đinh 》là chị hối lộ Lương Nguyệt.” Giọng của trợ lí càng nói càng nhỏ, “Bây giờ đã có mấy Weibo tiếng tăm lớn chuyển đi rồi.

Hiện tại gần đây Weibo của Giai Nhân đã có 1 vạn bình luận trách móc.”
Sắc mặt Minh Triệu trầm xuống.

“Bây giờ Giai Nhân như thế nào?”
“Cô ấy… Cô ấy đang nghỉ ngơi.”
Minh Triệu cười khẽ một tiếng, “Em đi nói cho cô ấy biết, đây là không thể nào.

Chị sẽ đi xử lí chuyện này, đoán chừng là cùng đi mua thủy quân*.”
*Thủy quân (Quân đội nước): một nhóm các nhà văn mạng thuê đã đăng thông tin cụ thể về nội dung cụ thể trên mạng.

Quân đội nước trong mạng lưới thường được gọi là quân đội nước, còn được gọi là quân nhân mạng, thường hoạt động trong các trang web thương mại điện tử, diễn đàn, weibo và các nền tảng mạng xã hội khác.

Họ cải trang thành cư dân mạng hoặc người tiêu dùng bình thường và ảnh hưởng đến người dùng thông thường bằng cách đăng, trả lời và phổ biến các bài đăng trên blog.

(Nguồn: Baidu)
Trợ lí nhỏ nơm nớp lo sợ, “Chị Phạm, phòng công tác muốn nói rõ sao?”
“Không cần.

Loại chuyện này đi nhiều, càng giải thích càng nói không rõ.

Em đi làm việc đi, nói cho Giai Nhân, nếu đã nhận bộ điện ảnh này, suy xét kịch bản thật tốt, cái gì đều quan trọng hơn?”
“Được.

Vậy chị Phạm, chị làm việc trước.”
Minh Triệu vội vàng vào mạng tìm tin tức, quả nhiên hơn bảy giờ sáng mấy Weibo tiếng tăm lớn cũng đang thảo luận chuyện này.

Đầu mũi tên cũng không phải chỉ về phía Hướng Giai Nhân, bất ngờ đều là chỉ về Minh Triệu.
Ý là người đại diện cô đây, mạnh gì gạo bạo vì tiên, lén lút hối lộ, cạnh tranh ác ý, mấy năm nay đoạt không ít tài nguyên vì nghệ sĩ trong tay mình.
Minh Triệu vừa nhìn vừa cười, làng giải trí thực sự là không thiếu biên kịch.
Chuyện hoàn toàn bịa đặt, biên soạn đúng là đẹp mắt.
Đây không phải là lần đầu tiên cô bị trách móc, nhưng cũng mới chỉ là một lần bị trách móc thảm nhất trước mắt.
Thầy chiêm tinh nói năm nay cô không thuận lợi, sẽ gặp một chút chuyện khó giải quyết.

Xem ra thầy nói không sai, năm nay cô thực sự không thuận lợi.

Một đám người Tống Văn Dịch, Hứa Giai Nhân đối chọi với cô, xem ra cô quá rộng rãi với bọn họ rồi.
Về phòng nghỉ, Kỳ Duyên đang định gọi điện thoại cho cô.Minh Triệu khẽ mỉm cười về phía anh, “ Nguyễn tiên sinh, em cũng lên tin tức rồi.
Kỳ Duyên nghe giọng nói của cô ngược lại không tồi, cười yếu ớt nói: “Bọn họ đang tra.”
Giọng Minh Triệu rất nhẹ, mang theo một chút mất mác, “Sao em có thể đi cửa sau của Lương Nguyệt hả.

Chính là muốn đi, cũng đi của sau của chồng em.”
Kỳ Duyên an ủi cô, “Đừng lo lắng__
Minh Triệu nắm chặt tay anh, giọng nói kiên quyết, “Việc này anh mặc kệ, liên quan đến chuyện của em và Lương Nguyệt, chính em đi xử lí.” Cô nuốt nước miếng một cái, “ Kỳ Duyên, chờ chuyện này kết thúc, em có muốn câu chuyện muốn nói cho anh.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui