Dịch : Chị của Mit
Đào Nhạc không biết là mình đã đứng ở đó bao lâu, chỉ cách một cánh
cửa, ông chồng yêu quý của cô đang tán tỉnh một cô gái khác, còn cô thì thật
bụng mang dạ chửa đứng ngây ngốc ở đây thật đáng thương.
Được, được lắm Tô Dịch Văn, anh giỏi thật!
Đào Nhạc lau mặt, cô thầm mắng mình, khóc thì có được gì, mày đau khổ
thì anh ta cũng có thấy đâu, chẳng phải anh ta còn đang vui vẻ****ở bên kia
sao!
Bộ dạng này của Đào Nhạc đã gây chú ý cho người phục vụ, có người
liền bước đến hỏi cô mấy câu xem cô có cần giúp đỡ gì hay không, Đào Nhạc đành
nói qua loa vài câu rồi vội vàng đi vào nhà vệ sinh, bây giờ cô thật sự cần được
yên tĩnh một chút.
Khoát nước lên mặt, Đào Nhạc nhìn chính mình trong gương, sắc mặt
tiều tụy, chẳng phải người ta mang thai thì phải là cái bộ dạng béo tròn mũm mỉm
sao, sao đến phiên cô lại giống như suy dinh dưỡng vậy, cô càng không giống một
cô dâu mới kết hôn, ngược lại thật giống một quả phụ. Nghĩ đến đó, nước mắt cô
không kiềm được lại rơi xuống, Đào Nhạc hít hít mũi, từ lúc nào mà cô đã trở
thành loại người vô dụng thế này, chồng mình đã lạc lối thì cần phải giáo huấn,
có muốn cãi vả hay đánh nhau cô cũng theo tới cùng, chứng kiến một màn vừa nãy
ngoài đứng ngây ngốc ra cô cũng không biết còn có thể làm được gì
nữa.
Không có cầu hôn, không có hôn lễ, cũng chẳng có tuần trăng mật, họ
chỉ biến tình yêu trong vòng mấy tháng trở thành cuộc hôn nhân chớp nhoáng, cuộc
sống càng lúc càng nhạt nhẽo, và tràn đầy sự bất an là thứ cô thật sự muốn
sao?
Từng giọt nước mắt nóng ấm rơi xuống tay cô, cái cảm giác đau đớn kia
lan đến tận xương tủy, Đào Nhạc cúi đầu nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, dường như
chiếc nhẫn cưới này cũng chẳng phải là do họ cùng nhau chọn, lúc đó vội vàng đi
đăng kí, mấy vấn đề chi tiết thế này ai cũng không chú ý đến, anh chẳng hề hỏi
thử cô có thích hay không, cứ cho là cô chịu nhận là được rồi.
Bây giờ suy nghĩ lại, làm cho náo loạn đến mức này, cũng phải trách
bản thân cô, đối với hôn nhân, thậm chí là đối với người đàn ông này cũng không
thật sự hiểu rõ, bây giờ cô còn có thể đấu tranh gì nữa chứ. Đào Nhạc hít một
hơi thật sâu, lau sạch nước mắt, tuy rằng đôi mắt đã sưng lên như quả hạnh, cô
cũng cố gắng lấy lại tinh thần, sau đó bước ra khỏi bồn rửa tay.
Bây giờ trong đó Tô Dịch Văn đang vui thú với rượu, những cô gái tiếp
rượu đang bắt đầu nhảy múa biểu diễn, ánh đèn chớp tắt, những kiểu uốn éo mềm
mại, sự hấp dẫn đầy mê hoặc của bóng tối làm cho những người đàn ông đang ngồi
không còn nhịn được nữa, trong mắt tràn đầy dục vọng, ít nhất cũng có vài gã lên
phụ họa theo, cảnh này thật sự mà nói thì chính là hoang dâm vô độ. Tô Dịch Văn
nhìn theo bóng dáng trước mặt, nơi đáy mắt nhìn không rõ được sự u ám và nặng
nề, nếu không phải là bất đắc dĩ thì anh cũng không tham gia vào hành động lần
này, nếu như có thể anh thà rằng về nhà với vợ rồi. Cô gái nước ngoài ngồi bên
cạnh sớm đã mất hết hứng thú trước sự lạnh nhạt của anh, hai người chỉ giao tiếp
với nhau một vài câu, Tô Dịch Văn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cũng sắp đến thời điểm
rồi, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc hết, tuy rằng hiện tại anh đang rất chán ghét
hoàn cảnh này, nhưng vừa nghĩ đến có thể kết thúc công việc mà về nhà, trong
lòng cũng cảm thấy thật ấm áp, chuyện anh hứa với cô lần này đã có thể thực hiện
được rồi.
Đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên cửa phòng bật mở, Tô Dịch Văn cứ cho
rằng đã bắt đầu hành động rồi, anh nhìn ra cửa, trong phút chốc cũng chẳng thấy
có phản ứng gì. Bao gồm cả Tô Dịch Văn, mấy người nam nữ trong phòng đều bị
tiếng động nơi cửa dọa cho một trận, đều dồn mắt hướng ra cửa, chỉ nhìn thấy một
người đang mang thai đứng ở đó. Không sai, người đó chính là Đào Nhạc, Cô nghĩ,
đời này cô rất ít khi chịu sự chú ý của nhiều người thế này, trong cuộc tranh
tài ba năm trước ở đại học F là một lần, lúc Tô Dịch Văn đi xem mắt là hai, bây
giờ ở chỗ này là ba, mà đều có dính đến Tô Dịch Văn cả.
“Tiểu thư cô tìm ai?” Cũng không biết là người nào đã lên tiếng
nữa.
Đào Nhạc không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn vào góc kia, ánh mắt chỉ
tập trung vào cái người được gọi là chồng của cô, và cô gái tóc vàng đang khoát
tay với anh, Tô Dịch Văn kinh ngạc, chắc chắn là cô nhóc hiểu lầm rồi, anh vừa
muốn đứng lên đẩy cô gái bên cạnh ra, không ngờ rằng Đào Nhạc đã trực tiếp bước
đến rồi. Trong ba giây, không có chút do dự, cũng không phần mở đầu, Đào Nhạc vớ
lấy ly rượu trên bàn hất vào mặt cô gái ngoại quốc. Dám dụ dỗ chồng cô thì chỉ
có chết!
Đám người kia kinh hãi, gương mặt trang điểm của cô gái ngoại quốc đã
bị lem luốt, bộ dạng thật nhếch nhác, còn kêu lên một tiếng God!
Kêu cái con khỉ! Đây là Trung Quốc, bày đặt xài tiếng
Anh!
Đào Nhạc căm giận trừng mắt với kẻ tội đồ.
Cô xoay người nhìn thấy Tô Dịch Văn đã đứng dậy đang nói chuyện gì
đó, cô khẽ nhếch mép, tạm coi là một nụ cười, cô rút chiếc nhẫn cưới ta khỏi
tay, ném vào người anh.
“Bà đây cũng chẳng thấy lạ gì chuyện anh ở cái nơi rác rưởi này chơi
đùa cả.” Giọng nói cô lạnh lùng, vô cảm, giống như chuyện chiếc nhẫn chẳng là gì
cả, anh và cô là những con người xa lạ. Lần này cô tức giận vậy cũng hay, đã từ
lâu rồi cô quên mất cảm giác này, bây giờ Đào Nhạc cô đã được trở về với tính
cách xưa. Đào Nhạc xoay người bỏ đi, đây mới là phong cách của Đào Nhạc
cô!
Phải, ngay lúc Tô Dịch Văn chưa kịp nói lời nào với Đào Nhạc thì cô
đã bỏ đi. Cô chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi nơi đó, nếu còn ở lại thêm một giây có
thể cô sẽ mềm lòng, tương lai cô sẽ lại tổn thương lần nữa.
Nhưng mà, cô không thể không thừa nhận lòng cô rất đau, cô không chỉ
có một mình mà còn có em bé trong bụng, cuộc sống hiện tại của cô sẽ rối rắm vì
chẳng ai có thể giúp đỡ cô. Đào Nhạc thất tha thất thểu đi xuống lầu, cô nghĩ từ
nhỏ tới lớn mình chưa bao giờ khóc nhiều như hôm nay, tất cả mọi chuyện đều tại
tên bại hoại Tô Dịch Văn!
Cùng lúc đó, từ phía dười lầu có tiếng bước chân đi lên, Đào Nhạc vốn
chẳng còn tâm trí để ý tới nữa, cứ lo cắm đầu đi xuống, kết quả là đụng trúng
người ta.
“Xin lỗi, cô không —Đào Nhạc?” Tiếng vừa cất lên, Đào Nhạc ngẩng đầu,
người trước mặt cô lại là Hàn Húc.
Hàn Húc thấy mừng vì vừa nãy anh đã kịp thời phản ứng, cậu vội vàng
đỡ cô lên, nếu không thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
“cô không sao đó chứ, đi cũng không chịu nhìn đường gì cả!” Hàn Húc
nắm lấy bả vai cô, nhìn trên nhìn dưới một hồi, thấy chắc chắn là cô không sao
mới yên tâm.
Đào Nhạc cả người cũng ra đầy mồ hôi, cô che bụng rồi lắc lắc đầu,
“Không sao, tôi còn chưa chết được đâu.”
Hàn Húc thấy sắc mặt cô rất kém, cách nói chuyện cũng rất kì lạ, hơn
nữa sao cô lại xuất hiện ở chỗ này…Sau một loạt những kết nối khiến cho Hàn Húc
phải nhíu mày, nhưng trước mắt anh không thể tiêu phí thời gian ở đây được, nhìn
thấy cả đội hình hùng hậu đang xông lên tới nơi, Hàn Húc suy nghĩ rồi nói, “Bây
giờ tôi không tiện nói chuyện với cô. Thế này đi, trước tiên cô cứ đến tiệm cà
phê ở đối diện chờ tôi, một lát nữa tôi sẽ đến.” Đào Nhạc gật đầu, mà không chịu
lên tiếng, tiếp tục cúi đầu đi xuống phía dưới, chỉ nghe thấy từ phía sau truyền
đến tiếng của Hàn Húc.
“Cô nhất định phải đợi tôi đó.”
Đào Nhạc chỉ tạm dừng bước chứ không quay đầu lại, cô không muốn nói
ra tâm trạng lúc này của mình với cậu ta, bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh một chút,
còn Hàn Húc muốn tìm cô nói chuyện, cô cũng chẳng có hứng thú hay tâm trạng để
mà biết. Cứ thế Đào Nhạc ra khỏi ‘Hoa Trung Hoa’. Cô vốn vẫn còn chìm đắm trong
buồn khổ, nào ngờ trong chốc lát đã bị tiếng người ồn ào huyên náo ở trước mặt
dọa cho giật mình. Vừa nhìn đã thấy trước cửa đầy người, quần chúng vây xem rất
đông, ai ai cũng nhướng để nhìn vào bên trong, dễ thấy nhất là dãy mấy chiếc xe
công, của tư pháp, công an, thanh tra, tất cả đèn đỏ đều mở, thêm vào đó là
tiếng còi xe cảnh sát chói ta.
Đây là cái gì vậy, đang đóng phim hả hay là đã đến năm 2012
rồi?
Đào Nhạc xoay người lại nhìn hộp đêm ‘Hoa Trung Hoa’, hồi nãy đụng
phải Hàn Húc cô cũng không mấy để ý, bây giờ nghĩ lại chắc chắn là đã xảy ra vụ
án gì lớn rồi, nếu không cũng đâu có nhiều bộ phận cùng lúc ra quân thế
này.
Trạng thái hiếu kì của Đào Nhạc chỉ duy trì trong một phút, cô cười
bất đắc dĩ. Chuyện này thì liên quan gì đến cô, bọn họ thích bắt ai thì cứ bắt,
tốt nhất là đem một mồi lửa thiêu rụi ‘Hoa Trung Hoa’ luôn đi, bớt đi một nơi
phá hoại gia đình người ta.
Giống như cô, nói cho hay là gia đình chứ có là cái gì đâu, ngay đến
vợ chồng với nhau mà cũng không có chút tin tưởng, như vậy làm sao mà sống
được.
Đào Nhạc rất mệt, nhìn xung quanh nhiều người như vậy, cô càng có cảm
giác choáng đầu hoa mắt, cả ngày hôm nay cũng chẳng biết làm những gì, chỉ là đi
theo dõi, sau đó biết được chồng mình đã đi quá giới hạn, còn phá rối người ta,
bây giờ trong lòng cô là một khoảng trống rỗng, bây giờ nhìn gì cũng chỉ thấy mờ
nhạt. Cuộc hôn nhân với Tô Dịch Văn có thể đi được bao lâu thật sự cô cũng không
thể nắm chắc, bây giờ nhẫn cưới trong tay cô vì tức giận mà cũng đã quăng đi
rồi. Dựa theo tính ccách của cô thì chắc chắn cô sẽ không quay lại, đây không
còn là chuyện ai sẽ đứng ra nhận sai lầm nữa rồi. Khó khăn lắm cô mới đẩy đám
người mà ra được, Đào Nhạc hít lấy bầu không khí trong lành, cô lấy di động ra
xem, đã là mười hai giờ đêm rồi, chẳng có lấy một cuộc điện thoại hay tin nhắn
nào, mà sau khi bị cô gây náo loạn, Tô Dịch Văn cũng chẳng hề đuổi theo, chắc
bây giờ đang phải dỗ dành người đẹp rồi.
Đào Nhạc cười khổ, còn trông đợi cái gì nữa chứ, về thồi, dù sao cái
được gọi là nhà của anh và cô, cô cũng sẽ không quay về nữa đâu, bây giờ ngoại
trừ nhà ba mẹ ra, cô thật sự không biết phải đi đâu nữa.
Ra khỏi nơi huyên náo kia, đến một chiếc taxi cũng chẳng còn, đến ông
trời mà cũng bắt nạt cô mà. Đào Nhạc xót xa suy nghĩ, dựa vào cái gì mà tên cầm
thú kia vẫn có thể vui đùa với mấy đưa con gái kia, còn cô thì đứng ở đây mà
nhịn đói, nhưng cô có tức giận muốn khóc cũng khóc không được, đau lòng và tuyệt
vọng đến cùng cực rồi.
“Đào Nhạc.”
Ở phía xa có người gọi tên cô, cả con đường to lớn trống trải chỉ có
âm thanh kia vọng lại.
Đào Nhạc quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Húc đang mặc cảnh phục chạy qua
đây, ánh mắt đang kì vọng lại tiếp tục u ám. Cô còn tưởng rằng đó
là…
“Tôi đã bảo cô đợi ở tiệm cà phê mà, làm gì mà đi vội như vậy, cũng
may là tôi đến kịp.”Hàn Húc đã đến trước mặt cô, đưa cho cô một cái túi, “Uống
một chút sữ nóng tôi mới mua này.”Thấy cô vẫn cúi đầu không phản ứng, Hàn Húc
vội vàng mở cái túi lấy sữa ra, “Cô sao vậy, có phải không khỏe ở đâu
không?”
Đào Nhạc cầm lấy cái ly, cảm giác ấm áp xuyên qua làn da, nhưng làm
sao cũng không thể đến được nơi đáy lòng lạnh lẽo, cô ngập ngừng trong một lúc,
rồi mới gọi tên của cậu.
“Hàn Húc…”
“Sao?”
“Thực ra… cậu không cần phải tốt với tôi như vậy, tôi…tôi không cách
nào…” Cô không cách nào thích được cậu, cũng không muốn tổn thương
cậu.
“Cô nói mấy lời này làm gì chứ!”Hàn Húc hơi tức giận, không phải là
vì cái ý mà cô muốn diễn đạt, mà vì cậu nhìn thấy bộ dạng không vui vẻ gì của
cô.
“Tôi chỉ là–”
“Chúng ta là anh em mà, tôi đâu có yêu cầu cô báo đáp gì đâu.” Hàn
Húc nói tiếp, “Lẽ nào tôi thấy cô đang ở chỗ này mà chịu lạnh lẽo, thay cô mua
một ly sữa cũng không được? Hay là cô kết hôn rồi thì chúng ta không còn là bạn
nữa?”
Đào Nhạc lắc lắc đầu, “Không phải, ý tôi không phải là như
vậy.”
Hàn Húc dứt khoát nói thẳng, “Tôi biết, chồng cô chắc chắn không
thích cô và tôi gặp mặt, luôn cho rằng tôi có ý tứ gì khác với cô. Tôi thừa
nhận, tôi thích cô, không có gì mà không nói ra được cả!” Đào Nhạc kinh ngạc,
ngẩng đầu đối diện với cậu ta, không ngờ rằng cậu lại nói thẳng với cô như thế,
mà cũng là lần đầu tiên nhìn Hàn Húc gần như vậy, trong lòng cô càng thêm khó
chịu.
“Tôi biết cô đã kết hôn rồi, mức độ nặng nhẹ đương nhiên tôi có thể
phân biệt được. Tôi chỉ cảm thấy nếu đã là bạn, thì gặp nhau không cần thiết
phải xem nhau như người xa lạ, tôi với cô cũng đâu có phải là kẻ thù!”Hàn Húc
nói.
Đào Nhạc định mở miệng, rất lâu sau mới lên tiếng, “Hàn Húc, xin lỗi,
tôi…”
“Cô không cần nói xin lỗi với tôi, sau khi biết cô đã kết hôn, tôi đã
cắt đứt hết những ý niệm trong đầu, chỉ cần thấy cô sống tốt là được, tôi là một
thanh niên trẻ tuổi, còn là một cảnh sát tinh anh cũng đâu đến nỗi phải sống độc
thân chứ.”Hàn Húc cười cười, nhưng Đào Nhạc thì vốn đã không thể cười nổi rồi,
cô chỉ để tâm cái câu nói ‘chỉ cần cô sống tốt là được’, nhưng cô tự hỏi mình,
cái được gọi là tốt rốt cuộc là gì, chồng thì công việc luôn bận rộn, sau đó còn
xã giao trên người của phụ nữ, đây được gọi là hôn nhân sao!
Hàn Húc thấy cô lần lữa không nói gì, cúi đầu nhìn, thì thấy nơi khóe
mắt cô nuớc mắt bắt đầu rơi, cậu hoảng hốt, “Cô sao vậy, đang yên đang lành mà
khóc gì chứ, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Đào Nhạc vẫn lắc đầu như cũ, nhẹ lau nước mắt, “Không sao đâu, tôi
chỉ cảm thấy mình thật vô dụng…”
Vẻ mặt Hàn Húc càng trở nên nghiêm túc hơn, cậu nhớ đến chuyện tối
nay đã gặp cô ở ‘Hoa Trung Hoa’, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, hơn nữa
lúc đó cô còn có chút kì lạ.
“Đào Nhạc…” Hàn Húc bắt lấy vai cô, “Cô hãy nói cho tôi biết, tối nay
cô đến ‘Hoa Trung Hoa’ để làm gì?”
Đào Nhạc không muốn trả lời câu hỏi này, bởi vì vừa nhắc đến ba chữ
‘Hoa Trung Hoa’ trong đầu cô sẽ tràn ngập hình ảnh Tô Dịch Văn đang ve vãn con
nhỏ kia.
“Hay là cô và chồng đã xảy ra chuyện gì?”Hàn Húc có dự cảm Đào Nhạc
bị thế này là vì Tô Dịch Văn, hơn nữa trong đợt hành động vừa rồi, cậu cũng nhìn
thấy anh, lúc đó không kịp suy nghĩ kĩ.
Đào Nhạc nghẹn ngào, “Cậu đừng có hỏi nữa…chuyện gì tôi cũng không
muốn nói…tôi muốn về nhà…”
Hàn Húc thấy cô kích động, vỗ vai cô, “Vậy thôi, tôi đưa cô về nhà
trước, muộn thế này cũng không đón xe được đâu, ngồi xe cảnh sát đi, đúng lúc
tôi cũng có lái một chiếc.”Đào Nhạc nhẹ nhàng đồng ý một tiếng, đi về hướng
ngược lại cùng Hàn Húc.
Hai người vừa quay lại, đột nhiên phát hiện một người đứng đó không
xa, nơi ánh đèn mờ mờ, càng làm nổi bật hình dáng kia, một dáng người cao ốm,
còn có một bộ âu phục đen. Đào Nhạc cũng không cần phải đoán đó là ai, bóng dáng
của con người này cô chỉ sợ cả đời này cũng không quên được.
Tô Dịch Văn từ trong nơi mờ ảo kia bước ra, vẻ mặt rất phức tạp, đau
buồn, phẫn nộ, thất vọng, tìm không được một từ thích hợp nào để miêu tả. Anh
chỉ nhìn chăm chăm cô thật lâu, giọng nói nhẹ nhàng gọi cô một
tiếng.
“Nhạc Nhạc…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...