Xin Chào, Kiểm Sát Viên!

Dịch & Edit: M2sisters

Tô Dịch Văn thấy cô không trả lời, lòng càng bực tức hơn, uổng công
anh làm cơm sẵn cho cô, còn cố ý về nhà sớm, ai mà biết được khi anh về nhà cơm
nước còn nguyên, người thì chẳng thấy đâu, anh tưởng cô về nhà mẹ chơi nên cũng
không để ý. Đợi cả buổi trời, điện thoại gọi không được, gọi cô mấy lần mà không
ai nghe máy, anh đang định ra ngoài tìm cô thì cô đã về, lại còn dám nói dối
anh.

“Tại sao không trả lời?” Tô Dịch Văn hạ giọng hỏi, “Anh gọi tại sao
em không nghe?”

Đào Nhạc vội vàng lấy điện thoại ra, hết pin mất rồi, chả trách anh
gọi cho cô không được.

“Anh thấy đó, điện thoại hết pin chứ bộ.” Đào Nhạc đưa điện thoại qua
cho anh xem với vẻ trong sáng, ngây thơ.

Tô Dịch Văn lại không tin chỉ đơn giản như vậy, “Anh chỉ muốn biết
tối thế này rồi mà em còn đi đâu.”

Đào Nhạc thấy anh chất vấn, trong lòng hoang mang, nếu nói thật, để
anh biết cô lại đi ăn cùng Hàn Húc, chắc chắn anh sẽ tức giận, nhưng nếu tiếp
tục nói dối, cô lại tìm không ra lý do.

Đang mâu thuẫn , Đào Nhạc ngẩng đầu, định nói mấy câu đánh lạc hướng
anh, nhưng đột nhiên cảm thấy là lạ, cô nghiêng người ngửi ngửi, trên người anh
có mùi gì đó xộc ra.

“Tô Dịch Văn, anh uống rượu phải không?” Đào Nhạc bật dậy thẩm
vấn.

Tô Dịch Văn sửng sờ một chút, sau đó mặt biến sắc, “Chuyện
này…”

“Chuyện này cái gì!” Đào Nhạc tức giận, “Anh lớn gan thật! Nói, anh
uống rượu với ai, là nam hay nữ, uống ở đâu, việc công hay việc
tư!”

Tô Dịch Văn đối mặt với mấy câu hỏi bắn ra như súng liên thanh của ai
đó, chọn đúng ngay trọng điểm mà trả lời, “Đương nhiên là việc công rồi, đi
chung với mấy ông già.”

Đào Nhạc cân nhắc một chút, lửa giận trong mắt bừng bừng, “Trong điện
thoại anh đâu có nói vậy, anh nói tăng ca, tăng ca là đi uống rượu
hả?”

“Làm việc xong thì đi ăn, uống có hai ba ly à, em đừng có chuyện bé
xé ra to mà.” Tô Dịch Văn thấy Đào Nhạc hậm hực, vội vàng vỗ về.

Đào Nhạc gạt tay anh, ngồi trên sofa tức tối, “Vấn đề không phải là
em chuyện bé xé ra to, mà là anh nói dối em!”

“Còn em thì sao?” Tô Dịch Văn hỏi ngược lại.

“Em thì sao chứ?”

Em còn chưa nói anh biết tối nay em ăn cơm ở đâu!”

Trọng tâm câu chuyện lại quay về, Đào Nhạc ngoảnh đầu né tránh, “Em
ăn ở ngoài!”

“Một mình, hay là ăn cùng ai?”

“Hừ, anh còn biết hỏi em à.” Đào Nhạc lại lên giọng, “Anh nói anh đi

với mấy ông già, vậy chứ đó là những ai, trong cục chống tham nhũng em cũng có
quen vài người, anh đừng tưởng có thể gạt em!”

“Nếu em đã biết thì hỏi anh làm gì!” Tô Dịch Văn cáu kỉnh, “Anh còn
đang nghi ngờ em có đi ăn với tên nào không đây này.”

Đào Nhạc chột dạ, chịu không nổi sự chất vấn của anh, nhưng dù sao
cũng đã lỡ nói dối rồi, cho nên cô đành phóng lao thì phải theo lao, hơn nữa
trong vấn đề rượu chè này thì anh có đến tám phần là gạt cô rồi, nếu như trên
căn bản ai cũng nói dối thì không cần phải tiếp tục nói nữa.

“Em ăn cơm một mình thì có sao không? Có giỏi thì anh cứ kiểm tra
trên người em đi, chắc phải giám sát 24/24 thì mới hợp ý anh đấy!”Giọng điệu Đào
Nhạc không hề nể nang.

Vẻ mặt Tô Dịch Văn rất nặng nề, vì đã uống rượu nên trong mắt anh vằn
lên mấy tia máu, anh cũng không nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Đào
Nhạc.

Hai người giằng co một hồi, Đào Nhạc thực sự chịu không nổi nữa,
“Muốn trừng mắt thì anh cứ tự nhìn vào gương mà trừng mình đi, em không thèm nói
với anh nữa.”Nói xong cô thở hổn hển mà chạy lên lầu.

Tô Dịch Văn không ngăn cô lại, vẻ mặt anh nặng nề ngồi lên sô pha,
đốt điếu thuốc, trong mắt anh mờ mịt, bỏ lơ điếu thuốc đến khi tàn thuốc cháy
lan đến đầu ngón tay.

Đào Nhạc trở về phòng, trong lòng càng tức giận, dựa vào cái gì mà
anh nổi xung với cô chứ, tự bản thân anh đã lừa gạt người ta, vậy mà nói cứ như
cô là người gây ra chuyện vậy.

Được thôi, cô cũng là người nói dối, nhưng đôi lúc thêm một chuyện
chi bằng bớt một chuyện, lời nói dối có thiện ý cũng không phải là tội ác tày
đình gì cả. Cô suy nghĩ rất đơn giản chỉ không muốn vì Hàn Húc mà khiến anh phải
khó chịu, hơn nữa sau khi ăn xong bữa cơm hôm nay cũng không thể qua lại nhiều
với Hàn Húc nữa, cô còn thấy mình là một người khôn ngoan nữa kìa.

Nhưng Tô Dịch Văn thì sao chứ, thực ra thì đi xã giao chỉ cần nói với
cô một tiếng là được rồi, cô cũng không trách cứ gì anh, vốn là người trên quan
trường, chuyện uống rượu xã giao thế này cũng là điều bình thường, nhưng anh lại
có thái độ né tránh như vậy, cô không nghĩ linh tinh mới là lạ đó!

Đào Nhạc ngồi bên giường, sờ sờ bụng mình, “Cục cưng à. Hôm nay ba
con rất không ngoan, ba con nói dối mẹ. Tuy rằng…tuy rằng mẹ cũng không nói
thật, nhưng làm như vậy cũng là không muốn ba con tức giận…Tâm trạng ba con hôm
nay không tốt, chẳng biết bị sao nữa, nhưng mẹ cũng không vui, lúc này mẹ cũng
không muốn quan tâm đến ba con. Mẹ muốn đợi xem mấy ngày nữa biểu hiện của ba
con có tốt hay không?”

Đào Nhạc cũng không biết cô nói mấy lời này đứa bé trong bụng có nghe
được hay không nữa, bây giờ cô đang giận Tô Dịch Văn. Những chuyện liên quan đến
anh tính sau vậy.

Tô Dịch Văn ở dưới lầu dằn vặt mình một hồi lâu, tàn thuốc trong gạt
tàn cũng không ít, anh hít một hơi rồi bước lên lầu, tâm trạng phụ nữ đang mang
thai vốn không ổn định, thực sự anh không nên nổi nóng.

Đẩy cửa phòng ra, không có một chút ánh sáng. Anh sờ soạng đi qua bật
ngọn đèn nhỏ, thấy chăn bị xốc ra, người nào đó thì đã ngủ rồi. Anh đi lại gần,
vòng lên cơ thể nhỏ bé, nhẹ nhàng lên tiếng, “Nhạc Nhạc. Đã ngủ
chưa?”

Đào Nhạc nào có ngủ được, lúc nghe thấy tiếng mở cửa phòng, thì cô
biết là anh bước vào, lập tức giả bộ ngủ.


“Nhạc Nhạc, anh biết em chưa ngủ.” Tô Dịch Văn dỗ dành cô, “Còn tức
giận sao?”

Đào Nhạc nhìn thẳng anh, trong bóng tối hơi thở của hai người thật
gần, tuy rằng đang trong tình trạng cãi nhau, nhưng lại có chút không khí mờ
ám.

“Em có thể không tức giận sao?” Đào Nhạc lên án, “Sao anh không nói
thật với em đi!”

Tô Dịch Văn thở nhẹ, “Nếu như anh nói anh đi xã giao thì em sẽ tức
giận.”

“Sao anh biết em sẽ tức giận chứ, nếu như anh không nói thật là đi xã
giao, thì cũng không nên né tránh như vậy chứ!”

Tô Dịch Văn trầm mặc, trong chuyện này anh quả thực xử lý không tốt,
anh sợ nhất chính là cô nghĩ ngợi lung tung.

“Tối nay là anh đi xã giao phải không?” Đào Nhạc hỏi anh với vẻ mặt
hòa dịu.

Tô Dịch Văn nghiêm túc trả lời, “Ừm, anh uống hơi nhiều, anh bị bắt
ép mà.”

Thấy thái độ anh không giống lừa gạt, cô tạm thời tin
anh.

Đến phiên Tô Dịch Văn hỏi cô, “Còn em, rốt cuộc khi nãy em đi
đâu?”

Đào Nhạc do dự một chút, “Em nói rồi anh đừng tức giận nha, thực
ra…em đi ăn với Hàn Húc.” Quả thực cô không thể nói dối được, cứ nói thẳng rõ
ràng là tốt nhất.

Thấy sắc mặt Tô Dịch Văn trầm xuống, Đào Nhạc vội nói tiếp, “Anh nghe
em nói trước đã, lần trước em xém chút sảy thai, may nhờ Hàn Húc đưa vào bệnh
viện kịp thời, về tình về lý thì em mời người ta ăn bữa cơm cũng bình thường mà,
hơn nữa, đây cũng là lần cuối em đi ăn với cậu ta.”

Điều này mới à nha, Tô Dịch Văn rất ngạc nhiên, “Tại sao lại là lần
cuối?”

“Lần cuối là lần cuối chứ sao, làm gì có lý do. Chẳng phải anh vẫn
muốn em không liên hệ với cậu ta sao, bây giờ anh còn ý kiến này nọ!” Đào Nhạc
không muốn nói việc cô đã biết được tâm tư của Hàn Húc, như vậy tốt cho tất cả
mọi người.

Tô Dịch Văn tuy cũng hơi bực mình chuyện cô nói dối khi nãy, lại còn
vì Hàn Húc, nhưng cô cũng đã nói ra sự thật, anh không tranh cãi với cô
nữa.

“Là lần cuối, cái này do em nói nha.” Tô Dịch Văn lặp
lại.

Đào Nhạc gật đầu, “Anh yên tâm đi, mấy chuyện ‘hồng hạnh vượt tường’
này em không làm đâu.” Mẹ nó, nghe sao giống cô từng có tiền án về chuyện này
vậy trời.

Tô Dịch Văn ôm cô, “Tối ăn có no không, có muốn anh làm thêm chút gì

cho em không nào?”

“Không đói, em chỉ muốn uống sữa nóng thôi.” Đào Nhạc lại bắt đầu dựa
vào quyền lớn nhất của phụ nữ có thai để nô dịch ai đó.

Tô Dịch Văn ngồi dậy, hôn nhẹ trán cô, “Chờ anh.”

Đào Nhạc nhìn người nào đó lĩnh thánh chỉ thái hậu xong mà đi xuống
lầu, cuối cùng cô cũng lắng dịu lại, cô vuốt ve bụng mình, “Cục cưng à, mẹ thật
là vô dụng, mẹ còn muốn chiến tranh lạnh mấy ngày nữa, nhưng ba con vừa nói hai
câu mẹ đã đầu hàng rồi, nhưng xem ra thì biểu hiện của ba con cũng được lắm chứ
đúng không nào?”

Hết cách rồi, ai bảo Đào Nhạc cô lại là người có thể dễ dàng thỏa mãn
chứ.

Năm phút sau, Tô Dịch Văn bưng một ly sữa nóng lên lầu, ra vẻ cung
kính dâng ly sữa lên trước mặt người nào đó, “Nhạc Nhạc, uống lúc nóng
đi.”

Đào Nhạc ngoan ngoãn cầm lấy ly sữa, hơi nòng phả ra khiến ánh mắt cô
trở nên ướt át, quyến rũ, cô thổi thổi rồi uống từng ngụm nhỏ.

Tô Dịch Văn cứ nhìn như vậy, sữa nóng thật công hiệu, một lát sau
trên cái trán vốn trắng bệch của cô đã lấm tấm đầy mồ hôi.

Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người nào đó, Đào Nhạc
ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau, cô có chút lúng túng, nhỏ giọng lên
tiếng, “Anh cứ nhìn chằm chằm em làm gì vậy?”

Ánh mắt Tô Dịch Văn dần sẫm lại, ánh mắt anh hoàn toàn tập trung vào
vết sữa còn in lại trên môi cô, những dục vọng kiềm chế bao lâu nay lập tức trỗi
dậy, giọng nói anh âm trầm, “Lau miệng…”

Lau miệng? Đào Nhạc đưa lưỡi liếm theo phản xạ, nào biết được Tô Dịch
Văn đột nhiên nghiêng mình xuống ngậm lấy môi cô, vị ngọt nhàn nhạt của sữa tràn
ngập trong miệng anh, sự ngọt ngào ấy khiến tâm trạng anh nhộn
nhạo.

Chỉ là một nụ hôn, hoặc có lẽ do hai người đã lâu rồi không thân mật
như vậy, rõ ràng là Đào Nhạc không chịu nổi nữa, ngay đến cái ly cầm trong tay
cũng lung lay. May mà Tô Dịch Văn tay mắt nhanh lẹ, đỡ lấy cái ly đang sắp đổ,
anh lập tức tự trách mình, nhưng dĩ nhiên là mọi chuyện không thể thay đổi
được.

Khó khăn lám lý trí của Tô Dịch Văn mới quay về, anh từ từ buông cô
ra, thở hổn hển nói, “Mau ngủ đi.”

Mắt Đào Nhạc như bị sương mù che chắn, dường như vẫn đang ở trong
khoảnh khắc cảm xúc mãnh liệt không thể khống chế lúc nãy, cô thấy anh đứng lên
bước ra ngoài, vội vàng gọi lại, “Lão Tô, anh đi đâu vậy hả?”

Tô Dịch Văn cố gắng không quay đầu lại, anh sợ mình sẽ không chịu
đựng được nữa, dù sao cô cũng đang mang thai mà.

“Anh…Anh hôm nay anh sẽ ngủ ở thư phòng.” Tô Dịch Văn nhanh chân bước
ra khỏi phòng, dường như rất gấp gáp.

Hả, anh vừa hát là sẽ đi đến đâu vậy nhỉ, thân mật với cô xong lại bỏ
đi, mà còn là ngủ ở thư phòng nữa.

Đào Nhạc vén chăn ra, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ mà đuổi theo,
“Tô Dịch Văn, ý anh là gì chứ!”

Tô Dịch Văn dừng trước cửa thư phòng, xoay người lại, “Em đi ngủ đi,
đừng quan tâm đến anh.”

Đào Nhạc đi lên, chắn trước cửa, “Hôm nay em cứ quan tâm anh đó! Ngủ
thư phòng gì chứ, anh nổi điên cái gì vậy?”

Tô Dịch Văn có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói nên lời đựơc,
cũng không thể nói với cô, anh chỉ có thể nhìn chứ không dám động vào sự mâu
thuẫn trong lòng.


“Em mặc kệ, anh phải về phòng ngủ!”Đào Nhạc túm anh lại.

Tô Dịch Văn hơi do dự, “Nhạc Nhạc…”

Đào Nhạc dừng bước, trong đầu cô xẹt qua một ý nghĩ, ngó lại tình
cảnh của Tô Dịch Văn, hình như cô đã hiểu được có chuyện gì xảy ra
rồi.

“Lão Tô…” Đào Nhạc híp mắt gian xảo, “Không phải là anh
muốn…”

“Anh chẳng muốn gì cả!”Tô Dịch Văn nghiêm túc phủ nhận.

“Em đâu đã nói gì đâu!”Mấy lời này của Đào Nhạc khiến Tô Dịch Văn
cứng họng, cuối cùng anh muốn giấu đầu thì cũng lòi đuôi ra rồi.

Tô Dịch Văn mất tự nhiên, dường như đã cố nhịn lắm rồi, anh bất đắc
dĩ nói với cô, “Cũng không còn sớm nữa, em ngủ trước đi.”

Đào Nhạc từ trước giờ chưa thấy qua ai làm chồng mà phải kiềm chế như
Tô Dịch Văn thế này, cô thầm cười trộm đồng thời đưa tay tới gần, bàn tay nhỏ bé
đặt lên vai anh, cố ý dùng thân người uốn éo, “Ông xã, về phòng ngủ đi, cũng đã
vào đông rồi thư phòng rất lạnh đó.”

Quả thật, thư phòng quả thật rất lạnh, hà cớ gì anh phải kiềm chế thế
chứ.

“Nếu nữa đêm em xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?”

Cũng đúng, không ai chăm sóc cô cả, anh phải làm một người chồng tốt
mới được.

“Em mà không có gối ôm bên cạnh cũng rất khó chịu.”

Đúng vậy, cô sẽ khó chịu…đợi đã, cô chỉ xem anh là gối ôm
sao?

Tô Dịch Văn cau mày, cúi đầu nhìn cô, “Anh chỉ có chút tác dụng đó
thôi à?”

Uầy, hình như đúng là như vậy, Đào Nhạc cười cười nịnh nọt, ôm lấy cổ
anh, “Sao có thể chứ, em và cục cưng đều rất là nhớ anh.”

“Thật sao?” Tô Dịch Văn hoài nghi thái độ của cô.

Đào Nhạc kéo tay anh đi về phòng ngủ, “Làm sao mà em có thể gạt anh
được chứ, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi.”Thực ra cô đã quen được anh ôm ngủ
mỗi tối rồi, có cái gối ôm tốt như vậy sao lại không lợi dụng chứ.

Đào Nhạc nói mấy lời này làm Tô Dịch Văn nghĩ đến một ý nghĩa khác,
anh đi với cô mà còn cố ý hỏi một câu, “Em không sợ anh sẽ không thể kiềm chế
được à?”

Đào Nhạc tỏ vẻ bình tĩnh, “Không sợ, anh là ông xã của em, cũng đâu
có phải là tội phạm cưỡng dâm gì đâu.”

Tô Dịch Văn không nói gì, vốn định tới thư phòng ngủ đại một đêm,
nhưng cũng đến bước này rồi, vợ mình đã mở miệng, bản thân mình cũng phải tỏ
chút thành ý.

“Nếu đã như vậy rồi thì tối nay vợ chồng mình cùng nghiên cứu mấy
biện pháp giải quyết nhu cầu cấp bách nha.” Tô Dịch Văn ôm lấy Đào Nhạc cười hí
hửng.

“Biện pháp giải quyết nhu cầu cấp bách?” Đào Nhạc nghiêng người, cảnh
giác nhìn anh, “Sao em có cảm giác nên để anh ngủ lại thư phòng ấy
nhỉ.”

Tô Dịch Văn bế bổng cô, chỉ hai từ ngắn gọn đáp lại, “Trễ
rồi.”

Cứ như vậy, người đàn ông nào đó vốn muốn ngủ ở thư phòng, lại bị bà
cô vô tâm nào đó tới trêu chọc, hai người lại trở về phòng ngủ nghiên cứu biện
pháp giải quyết nhu cầu cấp bách …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận