Tin tức bên kia nước Đức truyền đến khiến Đường Tiểu Mễ rất vui vẻ, ba chuyển vào phòng bệnh bình thường đã không sao rồi, dường như cùng mẹ hai người chung sống cũng không tệ lắm.
Cả nhà ai cũng thở phào nhẹ nhõm, Trương Anh Thụy biết tin Dương Ái Hoa vẫn bên cạnh Đường Quốc Khánh, lại im lặng, có lẽ là chuyện của công ty đã làm cho bà ta không còn thời gian quan tâm đến chuyện này, có lẽ tự bà ta đã hiểu ra một vài vấn đề.
Trong điện thoại Đường Quốc Khánh chỉ nói, ông ấy sẽ không làm chỗ dựa cho Trương Anh Thụy, cái khác để cho Phó Thụy Dương châm chước làm. Một phần đã ký giấy thỏa thuận li hôn ở trong tay Phó Thụy Dương, để cho hắn giúp một tay xử lý, Phó Thụy Dương tôn trọng ý tứ của Dương Ái Hoa và Đường Tiểu Mễ, cũng không bỏ đá xuống giếng, theo tình huống trước mắt, Trương Anh Thụy tổn thất tuy nặng, cuộc sống ngày sau nếu tiết kiệm cũng không thành vấn đề.
Gần đây, Phó Thụy Dương bị công việc vây quanh, chỉ hận không thể bỏ mặc chuyện công ty của Đường Kiến Quân đi tìm vui vẻ. Chuyện của Mộc Miên và Du Cẩm Ân gây náo loạn be bét ở Phó gia, Du Cẩm Ân là con trai của dì Ngô, đúng ra, nếu cha của Du Cẩm Ân còn sống, quan hàm cũng không để vào mắt.
Cha mẹ của Mộc Miên đều nhậm chức ở Thành phố B, Mộc Miên mới 22 tuổi, con trai của một nhân viên cảnh vệ, dù sao đi chăng nữa bọn họ cũng nhìn không tốt, họ buộc Mộc Miên quay về nhà. Triệu Tử Quân khuyên can mãi, Du Cẩm Ân và Phó Thụy Dương cùng nhau lớn lên, cũng xem như là một nửa con trai của bà, cô của Phó Thụy Dương cũng không cách nào chấp nhận cha con bọn họ, chết sống không chịu.
Phó Chấn Hoa không có cách nào nói em gái của mình, lần này Phó Long Bưu cố tình nhắm một mắt, mở một mắt, bày tỏ chuyện tình cảm của con cháu, lão không nhúng tay vào, dì Ngô khóc than, không ngừng oán giận con trai mình không hiểu chuyện, gây thêm phiền phức.
Cuối cùng, không biết Phó Thụy Dương dùng biện pháp gì, cùng Phó Long Bưu, hai người ở trong thư phòng nói nhỏ, tiếp đến Phó Long Bưu giống như lão hồ ly, cắt trợ cấp Thành phố B, dừng bảo lãnh, cuối cùng bên kia phải chịu thua.
Phó Thụy Dương nhớ tới chuyện đó đến bây giờ hắn cũng không nhịn được vui vẻ, Lão ngoan đồng này nghĩ cái gì hắn còn không biết sao? Hắn đã 29 tuổi rồi, ông cụ muốn ôm chắt trai chứ sao.
"Ông nội, vẫn là người lợi hại". Phó Thụy Dương nịnh hót hướng Phó Long Bưu giơ ngón tay cái lên.
"Biến, tiểu tử thúi, cháu cũng đừng quên đã đáp ứng chuyện của ông, nếu hai người kia không người tốt, ông sẽ cho người giải tán". Phó Long Bưu hừ hừ nói.
"Ông nội, cũng không mang gậy đi đánh uyên ương, chuyện của Cẩm Ân, ông đúng là chiếm được lợi thế lại còn ra vẻ, hắn làm sao không xứng với Mộc Miên?" Phó Thụy Dương chau chau mày.
"Đi, đi, đi, không có việc gì thì nhanh mang cháu dâu về cho ông, ở đó khua môi múa mép". Phó Long Bưu giống như muốn đá vào mông đít của Phó Thụy Dương.
Phó Thụy Dương nhanh nhẹn né tránh, nhìn Phó Long Bưu vẫy vẫy tay: "Ông nội, cháu đi dụ dỗ cháu dâu về cho ông".
Chuyện Lâm Vĩ Ba phải về tỉnh C, Đường Tiểu Mễ là người biết cuối cùng. Chuyện này do Phó Thụy Dương nói cho nàng biết, hắn cảm giác chuyện này phải nói cho nàng, nếu không, có vẻ mình rất ám muội, trên đường đi sân bay, Phó Thụy Dương lại không nỡ, hắn lặng lẽ quan sát Đường Tiểu Mễ, khuôn mặt nhỏ nhắn rất đáng ghét, không phải là luyến tiếc chứ? Phó Thụy Dương cầm tay lái, mấy lần cũng muốn quay lại trở về, nhưng đành đè xuống ý tưởng này.
Lúc bọn họ đến, gặp phải đám người đi trở về, Đường Tiểu Mễ liếc bọn họ một cái, là đám người Sơ Nhất, nhìn trên màn hình điện tử thật to, không kịp cùng mọi người chào hỏi, đã chạy đến cửa soát vé.
Phó Thụy Dương vừa nhìn, sắc mặt cũng đã xanh mét, nàng không để hắn vào mắt rồi, sớm biết như vậy, thà rằng không nói cho nàng biết, bây giờ hắn không khỏi oán thầm Lâm Vĩ Ba, muốn đi thì đi, dáng vẻ lề mề cái gì, chẳng lẽ còn nghĩ muốn trở mình hay sao?
"Tiểu Lâm Tử". Đường Tiểu Mễ lớn tiếng kêu lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...