Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Mộc Miên ngồi một bên nhìn Phó Thụy Dương làm mặt quỷ, Phó Thụy Dương cũng không để ý nàng. Hắn ngồi đối diện Đường Tiểu Mễ, vào lúc này dứt khoát đem Mộc Miên đẩy ra, hắn đi tới bên cạnh Đường Tiểu Mễ. Đường Tiểu Mễ nhìn hai anh em bọn họ ầm ĩ, vui vẻ đùa giỡn. Ngược lại nàng không chú ý, gần như cả người nàng bị người khác ôm trong ngực.

Ba người nói đùa, cửa phòng một lần nữa bị kéo ra, Mộc Miên đứng lên nhìn người vừa tới, Phó Thụy Dương nhàn nhạt nhìn lướt qua, không lên tiếng.

Đường Tiểu Mễ rất hứng thú quan sát Du Cẩm Ân, có thể để cho Mộc Miên chạy ra khỏi nhà làm "Người khởi xướng". Không giống Phó Thụy Dương luôn luôn lạnh lùng, nụ cười của hắn thật ấm áp, nhìn hắn rất đẹp trai và bình tĩnh. Có lẽ bởi vì lớn tuổi hơn với Phó Thụy Dương, phong cách chững chạc và thân thiện làm cho người ta không nhịn được muốn thân cận.

Du Cẩm Ân không nhìn Mộc Miên, chẳng qua sắc mặt phức tạp liếc mắt nhìn Phó Thụy Dương, khi nhìn Đường Tiểu Mễ thì nở nụ cười ôn hòa, lịch sự vươn tay: "Du Cẩm Ân"

"Đường Tiểu Mễ" Đường Tiểu Mễ vươn tay ra.


Tay của hai người còn chưa chạm vào nhau, Phó Thụy Dương đã nắm chặt tay Đường Tiểu Mễ, bất mãn nhìn chằm chằm Du Cẩm Ân, nói: "Bốn năm ở Anh quốc, bây giờ cậu đã không lễ phép".

"Bây giờ đang ở trong nước". Du Cẩm Ân cũng không để ý, thu tay lại, tự nhiên ngồi xuống.

"Miên Miên, cô ngồi xuống đi". Đường Tiểu Mễ có chút không nhịn, Mộc Miên đứng ở nơi đó, trong mắt ngấn nước, sau khi Du Cẩm Ân đi vào, từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn cô một cái.

Mộc Miên nghe vậy, rất dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Du Cẩm Ân, không hề chớp mắt nhìn hắn.

"Cẩm Ân". Mộc Miên giọng nói có chút nức nở, uất ức.

Du Cẩm Ân nhấp một ngụm nước, khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Lẽ ra, em nên giống Thụy Dương, gọi tôi là anh trai".

Dường như Phó Thụy Dương hoàn toàn không nhìn thấy hai người kia bắt đầu chiến tranh, nắm ngón tay Đường Tiểu Mễ vuốt vuốt, trong miệng tùy ý nói: "Có muốn tránh đi hay không? Càng sớm càng tốt, tôi và Tiểu Mễ còn có việc phải làm đấy".

Đường Tiểu Mễ ngượng ngùng trừng mắt liếc hắn một cái, bên cạnh còn có người đó, nói chuyện không ngại miệng.


Du Cẩm Ân mỉm cười nói: "Hai người khi nào thì đi làm? Lần này tôi trở về chỉ vài ngày, có thể tôi không kịp tham gia hôn lễ của hai người".

"Ai muốn kết hôn với hắn?" Đường Tiểu Mễ đỏ mặt.

Không chờ Phó Thụy Dương mở miệng, Mộc Miên nước mắt đã rơi xuống, gằn từng chữ một: "Anh lại muốn đi?"

"Ưmh". Du Cẩm Ân nhẹ nhàng gật đầu, "Vé máy bay đã đặt rồi, lần này trở về chính là đưa Vivian đi gặp mẹ".

Mộc Miên đờ đẫn nói: "Các người sẽ ở cùng nhau? Sẽ kết hôn?"

"Ưmh" Du Cẩm Ân không chút để ý nói, ánh mắt có chút bay xa.


"Anh hi vọng em sẽ cùng đàn ông khác ở chung một chỗ, nói yêu thương, kết hôn, sống chết, sau đó anh sớm một chút thoát khỏi em?" Mộc Miên từng bước từng bước ép sát.

Rốt cuộc, Du Cẩm Ân nhìn vào ánh mắt của Mộc Miên: "Mộc Miên, em còn nhỏ, anh, giống như anh trai của em, hi vọng em được tốt đẹp".

Mộc Miên lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, lau mắt, giọng nói bình tĩnh hơn bao giờ: "Em không nhỏ, lúc em mười tám tuổi bắt đầu đã nói thích anh, em đợi anh bốn năm, em không nhỏ".

"Mộc Miên, bây giờ em hai mươi hai tuổi, anh đã ba mươi mốt tuổi rồi. Đợi tiếp qua vài năm, em sẽ phát hiện mình sao quá ngây thơ. Cha mẹ của em sẽ giới thiệu rất nhiều người thanh niên tài năng, đẹp trai thích hợp với em, mà anh, anh cùng vợ mình sẽ tới tham gia hôn lễ của em, chúc phúc cho em". Du Cẩm Ân chậm rãi nói xong, đốt ngón tay nắm cái ly có chút trắng bệch.

"Thích hợp với em sao?" Mộc Miên khóc, Đường Tiểu Mễ lo lắng đưa khăn giấy cho cô, cô nhận lấy lau một cái, tiếp tục nói, "Cái gì gọi là thích hợp? Hai chúng ta tại sao lại không thích hợp? Anh lớn hơn em chín tuổi? Hay là bởi vì thân phận?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui