Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Theo bản năng, Đường Tiểu Mễ nhìn xung quanh, cũng không phát hiện ra bóng dáng của Phó Thụy Dương.

"Anh đang ở đâu?"

"Cửa chính, em đi ra ngoài". Giọng nói Phó Thụy Dương lạnh lẽo.

Đường Tiểu Mễ chu miệng, lui về phía sau rụt một cái: "Em đang ăn cơm".

"Đường Tiểu Mễ, cho em một phút, hoặc là em đi ra ngoài, hoặc là anh ôm em ra ngoài". Phó Thụy Dương như không còn nhẫn nại, dường như lửa giận bùng lên.

Còn chưa kịp nói chuyện, đầu bên kia đã cúp. Cúp điện thoại, Đường Tiểu Mễ chấp nhận đứng dậy, nhìn Lâm Vĩ Ba cười khổ nói: "Tiểu Lâm Tử, em. . . . . ."

"Tiểu Mễ". Lâm Vĩ Ba cúi đầu, nhắm mắt, không thấy rõ vẻ mặt.


Cũng không biết ai gọi điện thoại, nét mặt của nàng đã sớm bán đứng nàng. Cũng chỉ có người kia, mới có thể làm cho nàng hốt hoảng và luống cuống như vậy, cũng chỉ có người kia mới làm gương mặt nàng đột nhiên ửng đỏ, cũng chỉ có người kia mới làm ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên trong trẻo, tràn đầy mong đợi.

"Đi đi, không có lần sau đâu". Lâm Vĩ Ba ngẩng đầu nhìn Đường Tiểu Mễ, trong mắt thoáng qua ý vị không rõ.

Đường Tiểu Mễ có chút không để ý gật đầu một cái, xin lỗi Lâm Vĩ Ba lần nữa rồi tạm biệt, vừa ra cửa chính Hội sở, liền bị một vòng tay quen thuộc ôm trong ngực.

Nàng giật mình muốn nhảy dựng, nhưng ngửi được mùi Bạc Hà quen thuộc và mùi thuốc lá nhàn nhạt của hắn, bốn phương tám hướng giác quan đều là hắn, Đường Tiểu Mễ lập tức tỉnh táo lại, hai người đều mất hồn trong nháy mắt. Đều rất hoài niệm ôm nhau như vậy, bọn họ đã bao lâu không đến gần nhau? Đã bao lâu bọn họ không lắng nghe nhịp tim của nhau?

Phó Thụy Dương vốn đang tức giận, nhưng được ôm người vào trong ngực, thân thể mềm nhũn, nhịp tim rung động, khiến cho lửa giận không chỗ tiết của hắn, nhất thời tan thành mây khói, khóe miệng cong lên, ôm Đường Tiểu Mễ thật chặt.

Ôm là tốt rồi, như vậy mới thật sự cảm nhận được sự chờ đợi cỡ nào day dẵn và gian nan, nhưng rất may mắn, bây giờ nàng đã ở trong lòng ngực mình.

Đường Tiểu Mễ trầm mặc một hồi, lồng ngực của hắn rắn chắc và ấm áp, giống như hút thuốc phiện, làm cho nàng muốn ngừng mà không được, sau khi phóng thích bản thân thì tất cả cố gắng gần như thất bại trong gang tấc. Đã bao lâu rồi nàng không có cảm giác yên bình như vậy?


Khẽ cắn răng, Đường Tiểu Mễ muốn đẩy ra Phó Thụy Dương, tuy nhiên sức lực của nàng không thoát được, trừng mắt liếc hắn một cái, giơ chân lên, Phó Thụy Dương lại nhanh nhẹn né tránh, trong tay vẫn không buông lỏng. Sắc mặt Đường Tiểu Mễ tự nhiên không tốt nói: "Anh làm cái gì?"

Phó Thụy Dương bình tĩnh nhìn nàng, trong lòng buồn cười, quả nhiên tính khí thay đổi, nếu như ngày trước, nàng đỏ mặt, sau đó nước mắt ròng ròng nhìn của hắn mới đúng.

"Cách xa Lâm Vĩ Ba một chút".

"Không cần anh lo". Đường Tiểu Mễ trừng mắt, nghiêm mặt, tiếp tục nói, "Chúng ta đã không còn quan hệ".

Phó Thụy Dương đột nhiên tiến lên một bước, đem Đường Tiểu Mễ tựa lưng vào cây cột, hơi thở phà lên trên mặt nàng, lạnh nhạt nói: "Chúng ta tại sao không có quan hệ? Em đừng quên, em vị hôn thê là vợ chưa cưới của anh".

Đường Tiểu Mễ cười lạnh nói: "Ai là vợ chưa cưới của anh?"

"Chuyện chúng ta đính hôn, mọi người ở Thành phố N đều biết rõ, những bài báo kia anh còn giữ lại, em có muốn xem một chút không?" Phó Thụy Dương cười khẽ. Cũng không thèm để ý thái độ của Đường Tiểu Mễ.

"Em phải đi đăng báo lại, dù sao em đã nói với Ông nội Phó rồi". Đường Tiểu Mễ chu miệng, không cam lòng nói.

"Tiểu Mễ, đừng có phí sức nữa, em quên ba làm ở đâu sao?" Nụ cười trên mặt Phó Thụy Dương càng sâu, nụ cười không thấy đáy lòng, nàng lại có thể đi tìm ông nội, nghĩ thoát khỏi hắn được sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui