Biết tin Đường Kiếm qua đời, hắn kinh hãi, hắn mới biết được, ông cụ nuôi nấng, sủng ái nàng đã qua đời. Hắn đang lo lắng, sau khi nàng trở lại làm sao đối mặt với chuyện này, chắc rằng vô cùng khổ sở và tự trách.
Tại buổi tiễn đưa tang lễ, nàng mặc bộ áo trắng quỳ gối trước mộ bia, thân thể nhỏ nhắn nhìn có chút run rẩy, hắn nhìn nàng, cũng cảm thấy thân thể có chút run rẩy, nàng, có khỏe không? Hắn muốn ôm nàng, an ủi nàng một chút nhưng hắn nhìn thấy vẻ mặt nàng kiên cường, thấy nàng chịu đựng không nhìn tới người đàn ông kia, hắn biết, người mà nàng cần không phải là hắn, vĩnh viễn sẽ không phải là hắn.
Hắn luôn cho rằng Phó Thụy Dương thỏa thuận với hai nhà Đường, Dương, nếu như là trước kia, có lẽ nàng sẽ không để ý, nhưng nàng đã động lòng với người kia thì mọi việc sẽ không giống nhau. Hắn biết, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ nổ tung, lúc nào cũng có thể nổ tan xương nát thịt nàng. Hắn hỏi Dương Sơ Nhất, Dương Sơ Nhất hít một hơi xì gà, lạnh nhạt nói: đã quay đầu không được nữa, chỉ có thể cố gắng che chở nàng chu đáo, Vĩ Ba, cậu giúp tôi trông chừng một chút, con bé này, đã để ý thằng nhóc kia.
Ngày trước, phản ứng của nàng luôn rất nhanh nhẹn, mỗi lần đi theo nàng, không bao lâu sẽ bị nàng phát hiện, nhưng hôm nay, hắn theo sát phía sau nàng, nàng cũng không có phản ứng. Nàng đứng trên đường cái có nhiều người qua lại, khóc như một đứa trẻ, nàng đứng ở ven đường mờ mịt nhìn, sau đó từng giọt nước mắt lớn lăn xuống, nàng một mình đi hộp đêm, từng ngụm, từng ngụm uống say. Hắn chưa bao giờ vì một người đau lòng như vậy, đau lòng đến nổi hận không thể đem nàng hòa tan vào máu thịt của mình, để hắn thay nàng thương yêu, thay nàng đau khổ. Hắn chỉ nhìn thấy nụ cười của nàng, có khi nào thấy nàng bi thương tuyệt vọng như thế?
Hắn nhìn nàng say rượu, nhẹ giọng nói: Tiểu Mễ, nếu em tiếp tục như vậy, anh nhất định không thả em trở lại bên cạnh hắn ta nữa, anh có thể cho em hạnh phúc, không phải người đàn ông kia.
Hắn phải nỗ lực kiềm chế mới có thể làm cho tầm mắt của mình rời khỏi nàng chốc lát. Hắn phải nỗ lực mới có thể đè nén kích động muốn ôm nàng vào lòng. Hắn phải nỗ lực kiềm chế mới có thể ngăn mình nhớ nhung nàng, nhưng mãi mãi không cách nào dứt bỏ yêu nàng say đắm.
Chuông điện thoại di động đột ngột reo vang, làm xáo trộn suy nghĩ của hắn, tay chân có chút luống cuống, dời ánh mắt, khởi động xe, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục lái xe.
Đường Tiểu Mễ đang ngồi trên xe ngủ gà ngủ gật, mắt nhập nhèm lấy điện thoại di động ra, Chu Văn Bân chỉ nói một câu thoáng qua, Đường Tiểu Mễ bỗng dưng tỉnh táo, điện thoại di động rơi xuống ghế ngồi một tiếng nặng nề, hung hăng gõ vào lòng Đường Tiểu Mễ.
Lâm Vĩ Ba quay đầu liếc mắt nhìn Đường Tiểu Mễ, vẻ mặt của nàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, hắn đánh vòng tay lái, xe cấp tốc dừng lại ven đường.
"Tiểu Mễ, sao vậy?" Lâm Vĩ Ba vỗ vỗ bả vai của nàng, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Đường Tiểu Mễ hơi khựng lại một chút, ngơ ngác nghiêng đầu nhìn Lâm Vĩ Ba, trong hốc mắt rơi xuống một giọt trong veo, một lúc sau mới phản ứng được, nàng khóc nức nở kêu lên: "Tiểu Lâm Tử, nhanh đi bệnh viện 87".
Lâm Vĩ Ba nhìn bộ dạng nàng luống cuống, không hỏi han gì, đạp chân ga, gia tăng tốc độ, vừa khuyên lơn nàng, vừa âm thầm may mắn, cũng may, bệnh viện 87 cách nơi này không xa.
"Chị dâu, Thụy Dương bị tai nạn xe cộ, bây giờ đang ở phòng cứu cấp bệnh viện 87". Chu Bân nói gì, Đường Tiểu Mễ không biết, trong lòng như bị khối đá lớn đè nặng, thật lâu không cử động được, hắn làm sao xảy ra tai nạn? Người thế nào? Đường Tiểu Mễ nghĩ cũng không dám nghĩ, trong đầu như mớ bòng bong, nghĩ không được gì.
Cuối cùng, xe cũng đã tới Bệnh viện 87, Đường Tiểu Mễ lại lằng nhằn không chịu xuống xe, lúc này nàng rất sợ bệnh viện. Nàng có thể tưởng tượng, ngày cuối cùng của ông nội cũng ở nơi đầy mùi thuốc sát trùng mùi này ra đi, chuyện như vậy, mặc dù chỉ phát sinh một lần, cũng làm người ta đau thấu tim, Đường Tiểu Mễ cảm giác mình sợ, rất sợ, rất sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...