Xin Chào, Chu Tiên Sinh!

Editor: Lạc Tâm Vũ

Năm 201X, mùa xuân.

A Tác cầm một chồng giấy tìm đến Tấn Trọng Bắc. “Anh Bắc, này, mấy tài liệu người trợ lí lần này.”

Tấn Trọng Bắc không ngẩng đầu, vẫn cúi đầu xuống xấp kịch bản thật dày kia, “Cậu thấy thích hợp là được.”

A Tác nhìn anh, mặt mũi vị này nhà cậu, nếu tuyển toàn người không quen gì đó, chỉ sợ xảy đến chuyện gì đó. Cho nên thông báo tuyển dụng trợ lí dieendaanleequuydonn lần này đều là người quen giới thiệu, nhưng bên trong này cũng có một cái ngoài ý muốn.

Ngày đó, cậu ở studio, có một sinh viên nữ chân thành mà đưa cho cậu một phần lý lịch sơ lược. Đầu năm nay người phát tờ rơi rất nhiều, chủ động đưa lý lịch sơ lược, vẫn là lần đầu tiên A Tác gặp phải.

“Anh Bắc, có một tiểu nha đầu, người mới, hai ngày trước đưa cho em một phần lý lịch sơ lược, viết văn 3000 chữ, không, là ý tưởng này của cô ấy với trợ lí minh tinh, có lẽ cô ấy nhận lời mời làm trợ lí của ngài.”

Động tác đầu ngón tay của Tấn Trọng Bắc dừng lại, khép kịch bản lại, chậm rãi ngẩng đầu, để lộ ra khuôn mặt khiến người ta xem hoài không chán kia. “Tôi nhìn xem__”

A Tác vội vàng lục ra phần lý lịch tóm tắt kia, “Khương Hiểu này___, vẫn là sinh viên đại học J.” Cậu ta cười cười, “Lại có vài phần giống cô Lương đấy.”

Khi Tấn Trọng Bắc xem đồ vật chuyên chú nhất, làm người ta không đành lòng quấy rầy. Chờ sau khi anh xem qua lý lịch sơ lược của Khương Hiểu một lần, mở miệng nói: “Sao cô ấy gửi lý lịch sơ lược cho cậu rồi hả?”

A Tác cười hắc hắc, “Giữa đường chặn tôi lại, cho em một cái cúi người 90 độ, rất chân thành. Anh nghĩ như thế nào hả?”

Mi tâm Tấn Trọng Bắc khẽ nhíu lại, trầm ngâm nói: “Tuổi quá nhỏ rồi.”

A Tác hiểu ý tứ của anh, cười nói: “Ngày mai em đây cho cô ấy câu trả lời đi.”

Tấn Trọng Bắc lên tiếng.

Ngày hôm sau, A Tác gọi điện thoại báo cho Khương Hiểu, suy nghĩ câu nghiêm cẩn, từ chối cô. Kết quả ngay ngày hôm ấy, Khương Hiểu lại tới công ty, dường như còn đang muốn thử một lần.


Cô nói rất nhiều, giọng nói chân thành. Cô hi vọng có thể giành được phần công việc này, dù cho không có tiền lương.

Nhưng A Tác thật không ngờ, cô sẽ cố chấp như vậy, trong lòng có vài phần nghi ngờ, lẽ nào cô là fan của Tấn Trọng Bắc?

Sau khi Khương Hiểu bị từ chối trước mặt, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống. Một mình cô ở hành lang, càng nghĩ càng đau lòng, cúi thấp đầu, lau nước mắt.

Tấn Trọng Bắc đi qua, bước chân hơi dừng lại. Anh lấy ra một tấm khăn tay từ trong túi áo, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô.

Khương Hiểu tiếp nhận khăn tay ở trong sự kinh ngạc.

Tấn Trọng Bắc nhìn cô, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của cô, giống như đang đánh giá cái gì.

Khương Hiểu đón lấy ánh mắt của anh, từ từ nắm chặt mười ngón tay.

Tấn Trọng Bắc trầm giọng nói: “Cô còn nhỏ, tuổi này nên là ở trường đọc sách cho tốt.” Nói xong, anh không dừng lại, xoay người đi.

Khương hiểu nặng nề mà thở ra một hơi, một khoảnh khắc vừa rồi kia cô căng thẳng thật sự đã quên đau lòng. Cô cắn răng, chỉ biết phần công việc này không dễ dàng đạt được như vậy.

Tấn Trọng Bắc biết tên Khương Hiểu này, đó là có một lần, trong lúc vô tình anh biết được, cha đang điều tra một họa sĩ tên là Khương Ngật, vị họa sĩ kia có con gái gọi là Khương Hiểu.

Anh xem qua ảnh chụp của Khương hiểu, và em gái Tấn Thù Ngôn của anh, bộ dạng rất giống, nên ấn tượng rất sâu.

Chỉ là anh thật sự không ngờ, Khương Hiểu sẽ đặt chân vào làng giải trí, mà còn nghĩ đến làm trợ lí của anh.

Vậy sau đó, anh cũng không gặp lại qua Khương Hiểu thời gian rất lâu, mãi cho đến một bộ 《Thịnh thế thiên hạ 》, bọn họ gặp nhau lại lần nữa. Lúc này, cô đã là trợ lí của người nữ minh tinh mới nổi tiếng rồi.

Tấn Trọng Bắc nghe cô lễ phép gọi mình “Thầy Tấn”, khi nhìn mình, một tác phong thản nhiên.

Khi đó, Tấn Trọng Bắc liền suy nghĩ, mai sau tiểu nha đầu này nhất định trở thành người có năng lực. Ai ngờ đến, cô thành vợ của Chu Tu Lâm.


Bốn năm sau, cô đã thành người đại diện cấp cao nhất của điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ, trong tay còn có tiểu sinh Tống Văn Dịch siêu lưu lượng như vậy.

Anh luôn nghĩ đến mục đích Khương hiểu tiến vào làng giải trí, nhưng đã nhiều năm như vậy, anh vẫn không có được câu trả lời.

Đột nhiên anh cảm thấy, thực ra Khương Hiểu rất thú vị. Anh muốn xem, con át chủ bài của cô là gì? Vì vậy, anh mời cô hát bài hát chủ đề. Kết dieenndkdanleeequhydonnn quả, Khương Hiểu thuận thế đề cử Tần Nhất Lộ qua đây.

Lần đầu tiên Tấn Trọng Bắc hiểu khó giải quyết là cảm giác gì rồi.

Tính cách Tần Nhất Lộ rất hoạt bát, các phương diện tố chất con người đều tốt. Nghe nói lúc trước là được lựa chọn đi làm ca sĩ, kết quả bị Khương Hiểu đoạt lấy đến đây.

Lần đầu tiên thu bài hát, Tần Nhất Lộ căng thẳng suốt cả một buổi tối, một người thuần khiết như cô lại có thể hợp xướng với một dòng cà phê lớn*, với cô mà nói thật là bánh mì loại lớn từ trên trời rơi xuống. Ngày hôm sau khi tới cô xách một túi hoa quả lớn. Cô nhìn anh, nuốt cổ họng, “Lão___Tấn___”

*Cà phê lớn: (Đã giải thích ở các chương trước), là một người thành công trong một lĩnh vực nhất định.

Khóe miệng Tấn Trọng Bắc hiện lên một nụ cười, “Tôi rất già?”

“Th__ầy Tấn___” Tần Nhất Lộ thật sự có chút căng thẳng, căng thẳng mà nói đều sẽ không nói được, “Làm phiền rồi. Thầy Tấn, mang cho ngài một chút hoa quả.”

Tấn Trọng Bắc cảm thấy, cô coi mình như khách tới thăm nhà anh. “Chúng ta đi phòng ghi âm trước.”

Đến phòng ghi âm, cuối cùng tứ chi cứng nhắc của Tần Nhất Lộ cũng mềm rồi. Cô cầm bản nhạc, vậy mà tự mình có thể ngâm nga lên, tuyến thanh trong veo, làn điệu trên cơ bản đều đúng.

Ánh mắt Tấn Trọng Bắc đánh giá cô, “Xem ra Khương Hiểu tìm đúng người cho tôi rồi.”

Tần Nhất Lộ sờ sờ cái mũi, “Mẹ em là cô giáo âm nhạc tiểu học, em đều phải lên sân khấu đơn ca từ hoạt động nghệ thuật trường tiểu học.”


Tấn Trọng Bắc gật đầu một cái, “Chúng ta bắt đầu đi.”

Phòng làm việc vốn cho Tấn Trọng Bắc nghỉ thời gian ba ngày thu bài hát, bây giờ chỉ dùng hai ngày thì hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn. Anh nghĩ có thể để cho mình nghỉ một ngày.

Tần Nhất Lộ lại nghe một lần đầy đủ từ đầu tới cuối, “Thầy Tấn, bài hát này thật là dễ nghe. Tiếc là tế bào ca hát của tôi, nếu mẹ tôi nghe được nhất định sẽ làm xúc động nước mắt rơi đầy mặt.”

Tấn Trọng Bắc nhìn bộ dáng vẻ mặt say sưa của cô, anh có thể xác định, Tần Nhất Lộ không nói đùa.

Sau hợp tác lần này, hai người cũng xem như là người quen rồi.

Anh là tiền bối, cô là người mới.

Tần Nhất Lộ đi về trước, luôn do dự, sắc mặt xoắn xuýt. Trong lòng cũng đang nói thầm, vị tiền bối này lại cũng không chủ động mời một bữa ăn!

Tấn Trọng Bắc thấy cô chậm chạp sửa soạn túi, “Nhất Lộ__”

Tần Nhất Lộ chỉ cảm thấy nghe anh gọi tên mình, có cảm giác cơ thể gan dạ chấn động, “Có!”

Một chữ vang dội mà đầy trung khí như vậy, làm cho Tấn Trọng Bắc sửng sốt.

Tần Nhất Lộ lúng túng nhìn anh, “Thầy Tấn, bộ dáng anh rất giống huấn luyện viên huấn luyện quân sự đại học của em.”

Tấn Trọng Bắc: “Vậy lúc đó nhất định vị huấn luyện viên kia của các cô rất được hoan nghênh.”

Tần Nhất Lộ: “Đúng vậy.’ Thầy Tấn lúc đầu là thầy Tấn như vậy.

Tấn Trọng Bắc: “Cô theo tôi một chuyến.”

Trong lòng Tần Nhất Lộ mừng thầm một hồi, chẳng lẽ là có sự sắp xếp đặc biệt gì.

Tấn Trọng Bắc cho một bản kê khai, “Cô viết số thẻ ngân hàng, về tôi để tài vụ cấp phí biểu diễn lần này cho cô.”

Tần Nhất Lộ: “…Việc này làm sao em không biết xấu hổ mà thu lấy, anh không ghét bỏ em bằng lòng đưa em bay, anh không lấy phí của em, em đã cảm động đến rơi nước mắt rồi.”


Tấn Trọng Bắc: “Đây là cô làm việc lấy được.”

Tần Nhất Lộ: “Nếu không anh mời em ăn bữa cơm được rồi.”

Tấn Trọng Bắc cười cười: “Ăn thì ăn.”

Tần Nhất Lộ: “Nếu anh đã kiên trì như vậy, em đây từ chối thì sẽ bất kính rồi.” Cô xoát xoát viết tài khoản thanh toán quý báu của mình xuống.

Tấn Trọng Bắc cất kỹ giấy, “Tôi để bọn họ đưa cô về.”

Tần Nhất Lộ vươn tay, “Thầy Tấn, có thời gian đi ăn một bữa cơm không, hai ngày này đều là cơm hộp, em mời anh đi ăn thịt nướng*…”

*Nguyên văn nó là “Lỗ xuyến”: Thịt và xiên sống động trên thanh tre với hình ảnh động từ. Mọi người ngồi trên các quầy hàng bên lề đường, nói chuyện và cười, thưởng thức thức ăn, rất thoải mái và giành được tình yêu đương đại (Trích từ Baidu)

Tấn Trọng Bắc không nói một lời nhìn cô.

“Em không phải là nói cơm hộp nơi này của các anh không thể ăn, cơm hộp vẫn rất tốt.” Tần Nhất Lộ mang tính điển hình căng thẳng rối loạn, “Em chính là muốn đi ăn thịt nướng với anh…”

Tấn Trọng Bắc thấy mặt cô càng ngày càng hồng, giống như bôi son. “Vậy cô cùng đi với tôi đi, đêm nay A Tác bọn họ cũng là chuẩn die nd da nl e q uu ydo n bị đi ăn thịt nướng. Tôi vốn lo lắng cô muốn giảm béo, không ăn mấy thứ này.”

Tần Nhất Lộ vừa nghe, lập tức mặt mày rạng rỡ. “Không sao, không sao, em ăn xong sẽ giảm cân.” Cô do dự một chút, “Thầy Tấn, bình thường anh cũng ăn thịt nướng sao?”

Tấn Trọng Bắc đi về phía trước vài bước, lấy chìa khóa xe của mình. “Có vấn đề?”

“Không phải. Chỉ là cảm thấy phong cách anh không giống sẽ đi ăn thịt nướng, anh hẳn là kiểu người ngồi ở nhà hàng Tây.”

Tấn Trọng Bắc cười cười, “Có liên quan tới lời kể lại trên mạng của tôi, nhớ lấy không thể tin.”

Tần Nhất Lộ cẩn thận trả lời lời nói của anh.

Tấn Trọng Bắc, nam, 32 tuổi, độc thân, bạn gái tin đồn Trình Ảnh, vài năm này nghĩ rằng người rời khỏi cán bộ kỳ cựu.

Có gì không thể tin sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui