Lâm Dật nhìn thằng bé đứng trước mặt mình, não căng cứng, cơ mắt dật dật, thằng bé có thể đứng thẳng trước mặt anh nhận anh làm cha, còn không ngần ngại nói luôn rằng mẹ muốn để cho cha nuôi mình.
Lâm Dật lúc này không thể tin cào những gì mình nghe thấy, chỉ có thể hỏi lại thêm vài câu để xác nhận:
- Con chắc chắn những điều con nói là thật?
- Ba có thể đưa con đi xét nghiệm người thân.
- Vậy mẹ con.
- Mẹ con sẽ đau lòng đến chết?
- Vậy sao con còn đến nói với ta điều đó?.
Cop qua cop lại, ????????ở lại ????????a????g chí????h ~ T????uMT????U???? eN.ⅴ???? ~
- Tại mẹ bảo không muốn nuôi con, con liền phải tìm người nuôi con.
Lâm Dật thoáng nhận ra đứa trẻ này không tầm thường, nó quá hiểu chuyện, huống hồ thêm nữa đó lại chính là kết tinh tình yêu của anh dành cho cô ấy, nhưng cô ấy đến hiện tại còn nói vẫn sợ anh, phải chăng năm đó anh tạo thành bóng đen trong lòng cô khiến cô khổ sở không thôi đến tận giờ phút này vẫn không thể thoát ra được.
Lâm Tư Dực nói với Lâm Dật năm đó cô hôn mê vài tháng mới tỉnh được dậy, vết thương quá gần tim cộng với nỗi lo sợ khiến bản thân cô rơi vào hôn mê sâu.
Đến khi Lục Triển Vũ phát hiện ra cô mang thai đã là gần ba tháng sau, khi đó cơ thể cô đã ngấm quá nhiều các loại thuốc, đặc biệt khả năng cao khiến thai nhi sinh ra bị dị tật, nhưng cô vẫn kiên trì đến cùng.
Thượng đế thương tình để cô sinh ra Lâm Tư Dực, sức khỏe thằng bé ban đầu vì sinh non nên yếu ớt, thật may mắn, từ khi có thằng bé, sức khỏe cũng như tâm trạng cô tốt lên nhiều, cũng coi đó là nguồn động lực cho cô tiếp tục sống tốt hơn.
Vậy nên những năm nay, mặc dù vợ chồng Lục Triển Vũ biết rõ toàn bộ cuộc sống của Dương Tử Nghi nhưng lại không hề tiết lộ với anh một lời.
Lâm Dật đến lúc này cực kì hưng phấn, anh đứng dậy ôm Lâm Tư Dực vào lòng, nhấc bổng thằng bé lên vai, cùng thằng bé đến tìm Dương Tử Nghi, dù sao cũng gần đến lúc ăn trưa rồi, gọi cô dậy một chút cũng được.
Nhưng khi bước vào căn phòng thấy cô gái kia đang ngủ, va li hành lý vẫn để dưới đất, Lâm Dật liền nhẹ nhàng đặt Lâm Tư Dực xuống sau đó sắp xếp lại căn phòng một chút.
Sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng ngồi bên cạnh gọi cô dậy.
Dương Tử Nghi nhìn thấy khuôn mặt Lâm Dật cùng Lâm Tư Dực cạnh nhau, cô liền mỉm cười, hai người đúng là yêu nghiệt đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy mà lại mê mẩn đến không thôi.
Khi ba người cùng đến bàn ăn liền đã thấy mọi người đến đông đủ, Dương Tử Nghi phụng phịu trách mọi người đến bữa ăn cũng có thể quên mình, liền được Dương Thành Nghị đáp lời:
- Anh còn tưởng hai người bận nên không gọi, ai ngờ lại đến chung cùng nhau, chính tỏ đã hết bận rồi.
- Bận công việc gì sao? Ba năm nay em làm được việc gì sao?
- Ăn và ngủ.
- Lâm Tư Dực vừa ngồi ăn vừa nói.
Mọi người liền bật cười bởi lời nói của thằng bé.
Phải sức khỏe cô không có, còn chịu sự khổ sở của tâm trạng, làm gì đủ sức khỏe để mà làm việc gì chứ.
Ba năm qua bên ngoài nói rằng cô chỉ ăn với ngủ, làm sao có thế nói với thằng bé cô phải uống thuốc, phải trị liệu tâm lý, thậm chí trên cánh tay và lưng chằng chịt những vết thâm tím của những mũi tiêm và những lần châm cứu.
Điều đó lúc nào cô cũng giấu nhẹm đi.
Nhưng Lâm Tư Dực biết hết, thằng bé mỗi đêm ngủ lại ôm mẹ nhiều hơn một chút, khiến Dương Tử Nghi cũng thấy hạnh phúc và ấm áp thêm phần nào.
Lâm Dật vốn dĩ nhìn cô từ đầu đến cuối, anh không cần cô đi làm, sản nghiệp nhà anh nuôi thêm vài chục người ăn không ngồi dồi cũng được chứ dừng nói đến một cô gái ăn không đến mấy miếng cơm như cô.
Nhưng dần dần Lâm Dật nhận ra điều gì đó, Dương Tử Nghi không hề ăn cơm, cô chỉ ăn chút thức ăn, thực tế là rất ít, cuối cùng cô lại uống thêm một chút bia, chỉ là xin của Dương Thành Nghị một hụm duy nhất.
Lúc này Lâm Dật mới lên tiếng nói với cô:
- Tử Nghi, nên ăn một chút cơm, vậy mới có sức chơi cả ngày.
Dù sao cơm cũng là nguồn năng lượng chính.
- Không ăn.
- Lâm Dật, cậu có điều không biết, ba năm nay con bé chưa ăn hạt cơm nào rồi, cơm gạo đối với nó chỉ là phù du thôi.
- Hứa Minh Thành cà chớn vẫn ngồi ôm mĩ nữ vừa ngồi vừa ăn.
Thậm chí đôi lúc còn nâng ly bia lên uống với tinh thần sản khoái.
- Không ăn hạt cơm nào.
Vậy em sống như nào? - Lâm Dật lo lắng nhìn về phía Dương Tử Nghi.
- Thì vẫn sống thôi, chứ chưa chết được.
- Chỉ có điều cô lại lạnh lùng đáp lại những lời như vậy?
- Dương Tử Nghi, quay lại đây trả lời cho anh nghe.
- Một năm đầu bất tỉnh, một năm sau điều trị bệnh, không muốn ăn, một năm sau nữa là không ăn nhiều năm ăn không quen nữa, sao chú hỏi nhiều thế, chú hỏi nhiều thế thì chú tranh thủ ăn thêm vài miếng nữa đi.
Dương Thành Nghị nhìn thấy vậy liền nở nụ cười, lấy tay vỗ vỗ sang tay vợ nháy mắt nhìn về phía Lâm Tư Dực.
- Tư Dực, tới đây ăn cùng mẹ, mẹ lấy đồ ăn cho con, để cho cô ăn thêm một chút còn có sức cãi nhau.
- Tư Dực có thích ăn thịt cua không, cô Tiểu Lan lấy cho con nhé.
Hai người thành công kéo được Lâm Tư Dực về phía mình, để lại cho Lâm Dật khuôn mặt âm trầm hơn, bởi anh biết Dương Tử Nghi vốn không phải người như vậy, trước đây trong buổi sinh nhật của Tiểu Lan, anh vẫn thấy cô ấy ăn uống vui vẻ như lúc này, chỉ có điều rằng, những người khác không ăn cơm vì lo lắng giữ dáng, còn cô ấy lại là không ăn được cơm.
Rốt cuộc ba năm qua đối với cô ấy là cuộc sống như nào anh vẫn không hiểu được, chỉ có thể ngậm ngùi theo dõi cô.
Không muốn cô sống trong những lần hoảng loạn như lúc trước nữa.
Lâm Dật cuối cùng vẫn chỉ là chịu thở dài ngồi bên cạnh Dương Tử Nghi, ít ra anh vẫn còn thấy hạnh phúc vì hiện tại cô ấy vẫn còn để cho anh ngồi trên ghế chứ không phải đuổi anh ra thật xa cô.
Thi thoảng anh lại gắp thêm cho cô thịt cá, chỉ mong có thể thấy cô ăn nhiều thêm chút cũng có thể khiến anh vui lòng.
Ăn cơm xong mọi người liền nghỉ ngơi để buổi chiều có thể đến ngọn núi phía sau khu nghỉ dưỡng khám phá một chút trước khi trời tối.
Lâm Dật nghe thấy vậy liền đến quầy lễ tân của khu nghỉ dưỡng, nhờ nhân viên chuẩn bị giúp anh một chút ít đồ ăn vặt, có thể để cho Dương Tử Nghi cùng con trai anh ăn trong lúc hoạt động..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...