Lâm Dật đứng trước cửa phòng phẫu thuật, chiếc áo khoác tắm màu lam nhung đã ướt sũng, nhưng cũng không thể thay đổi tâm trạng của anh lúc này.
Mà khi này những người còn lại cũng kịp đến nơi, chỉ còn thấy người đàn ông kia bất lực đi tới đi lui trước cửa căn phòng đó, thi thoảng lại đấm tay thật mạnh vào bờ tưởng, trên mu bàn tay vẫn là những vết thương đang rỉ máu.
Anh ấy thực sự đã ân hận bởi hành động của mình.
Cửa phòng phẫu thuật lại mở ra, một người y sỹ chạy thật nhanh qua phía mọi người xong lại chạy quay lại:
- Bác sỹ Hứa, thật may anh ở đây, bác sỹ Trần báo tôi gọi điện tìm anh đến vào phòng phẫu thuật lập tức, bệnh nhân thuộc nhóm máu AB RH âm tính, nên tôi sẽ liên hệ đến hội nhóm máu hiến từ thiện nhanh nhất, còn nữa, bệnh nhân đang có dấu hiệu suy tim và lượng hồng cầu giảm, cần thực hiện càng nhanh càng tốt.
Người nhà bệnh nhân có đến dây không ạ?
- Có.
- Lập tức đi xét nghiệm máu xem ai trùng nhóm máu, để truyền máu trực tiếp ạ.
- Lấy của tôi trước, tôi cùng nhóm máu.
- Lâm Dật lúc này ở phía bên cạnh mới lên tiếng.
- Y lá La, đưa cho cậu ấy một bộ quần áo bệnh nhân rồi đưa vào phòng truyền máu trực tiếp, Dương Thành Nghị cậu lập tức đi thử máu xem có cùng nhóm máu với Tử Nghi không.
Minh Thành cậu cũng đi luôn đi xem có cùng thì càng tốt.
Tiểu Lan và Thư Phàm lập tức liên hệ với những hội nhóm máu hiếm tìm người giúp đỡ.
Mình sẽ lập tức vào phòng phẫu thuật.
Lục Triển Vũ nhanh chóng phân phó mọi người sau khi nghe được lời nữ y tá nói lúc nãy, anh hoảng loạn nhưng thứ anh cần lúc này là kéo Dương Tử Nghi lại từ tay tử thần.
Lâm Dật nằm truyền máu cạnh Dương Tử Nghi không ngừng nhớ lại những điều vừa mới sảy ra.
Anh cùng cô lăn lộn, anh nhớ lại từng lời nài nỉ van xin của cô nhưng anh không kiềm lòng nổi.
Lần đầu tiên sau khi anh phóng tích thật nhiều vào sâu trong thân thể cô vốn dĩ khi đó tác dụng của thuốc đã hết, chỉ còn lại những cơn kích thích tột cùng của anh khi ôm cô gái bên cạnh vào lòng.
Một lần, thêm một lần rồi lại một lần nữa, anh xoay chuyển cô từ nơi này đến nơi khác.
Đến khi hai người lăn lộn trên chiếc sô pha, anh lại một lần nữa gầm lên âm thanh của con thú mạnh mẽ săn mồi, cũng là lúc bàn tay Dương Tử Nghi chạm được vào một thứ vô cùng lạnh lẽo.
Sau lần trước cô đã hiểu đây là thứ gì, cô không ngờ bên cạnh người anh lại có súng.
Lúc này Dương Tử Nghi dứt khoát cầm chiếc súng lên đặt lòng súng vào cổ Lâm Dật, yêu cầu anh tránh ra cô ra.
Lâm Dật lúc này mới cả kinh, nhìn sang phía bên cạnh phát hiện bộ quần áo của mình khi nãy vội vào nhà tắm mà đặt luôn nơi này.
Anh bất ngờ bởi hành động của cô nhưng hơn hết anh càng lo sợ cô làm hại bản thân mình.
Anh vốn dĩ nghĩ sau ngày hôm nay cô sẽ chấp nhận ở bên cạnh anh, anh đồng ý bảo vệ cô, chăm sóc cô hết quãng đời còn lại.
Bởi vậy khi anh biết được Trương Bích Hoạt hạ dược với chính mình xong thì anh đã không ngừng nhìn thấy những hình ảnh của cô trong đầu mình.
Anh muốn gieo giống nòi của bản thân mình vào trong cô, nên thật nhanh chóng đi tìm cô, nhưng đến khi cô chĩa súng vào người mình anh đột nhiên cảm thấy lo sợ.
Anh không sợ cô dùng súng bắn anh, điều anh sợ đó chính là sức giật của loại súng này quá lớn, bàn tay cô mỏng manh như vậy làm sao chịu được.
Anh biết nếu như cô không lên đạn anh nhất định sẽ lựa chọn thời cơ để cướp lại khẩu súng từ bàn tay cô.
Nhưng cô lại chĩa súng về phía anh, đứng dậy mỗi bước lại lùi về phía sau.
Cho đến khi cả thân thể cô chạm vào lan can lầu hai ấy.
Anh mới nhẹ nhàng nói với cô:
- Tử Nghi, em đừng như vậy, đưa súng cho anh được không?
- Chú sợ chết sao?
- Anh không sợ chết, anh sợ làm em tổn thương, loại súng đó, sẽ làm em bị thương mất.
- Bị thương sao? Có đau không? Có đau bằng nỗi đau trong lòng tôi không? Chú không hiểu được được.
- Tử Nghi, vậy nếu em đau như vậy, anh sẽ đền bù nỗi đau cho em được không, lại gần đây, đừng lùi lại phía sau nữa.
- Phải, tôi yêu chú như vậy, sao lại làm chú đau được cơ chứ!
Dương Tử Nghi không còn chĩa súng về phía trước nữa.
Cô vừa mỉm cười, nhưng nước mắt cô lại lăn dài trên hai khuôn má.
Nhìn cô mỏng manh đứng lên lan can, nhưng bản thân cô lại tự mình thấy mình giống như một con búp bê rách nát.
Vì sao anh chưa bao giờ quan tâm đến cô, anh rốt cuộc đối với cô là loại tình cảm nào cô chưa thể hiểu được, nhưng anh chưa bao giờ vì cô suy nghĩ, chưa bao giờ biết được cô yêu như nào, thậm chí có lẽ bản thân anh ngoài biết cô yêu anh thì không hề biết những điều khác.
- Dương Tử Nghi.
Lúc này Lâm Dật đã gằn lên từng tiếng, anh thực sự lo sợ, anh có thể chấp nhận để cô bắn anh, trăm nghìn viên đạn găm vào anh cũng không thành vấn đề nhưng khi anh chính mắt nhìn thấy cô tự găm súng vào ngực mình bóp cò rồi nở cụ cười sau đó rơi tự do xuống hồ bơi khi đó.
Cũng là lúc trái tim anh ngừng đập cùng cô.
Anh vội vàng lao xuống hồ bơi không hề suy nghĩ, ôm được cô lên đến bờ anh cũng chỉ có thể giữ chặt vết thương sau đó nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
Trong khi anh vẫn đang nghĩ đến sự thống khổ của mình thì bên cạnh xuất hiện thêm một người đàn ông nữa.
Dương Thành Nghị cùng nhóm máu với Dương Tử Nghi nhanh chóng được đưa vào căn phòng đó.
Sau gần sáu tiếng đồng hồ cuối cùng ánh đèn cấp cứu cũng tắt, Thư Phàm cùng Lâm Tiểu Lan cuối cùng cũng có thể đứng dậy.
Thư Phàm trong lòng đau đớn hơn ai hết, bởi hai người cô lo lắng nhất đều ở trong căn phòng kia.
Một đêm qua với cô không thể nói là nhẹ nhàng, toàn là đau đớn và dằn vặt trong lòng.
Trước khi đến nhà họ Lâm cô luôn thấy trong lòng nhiều tâm tư khó nói, đặc biệt còn đến tận nơi hỏi Dương Tử Nghi xem cô có chắc chắn muốn đến nhà họ Lâm không, tâm lý cô hoàn toàn chưa điều chỉnh được khiến Thư Phàm lo lắng.
Nhưng chỉ một nụ cười của con bé đã khiến cô không kìm lòng được.
Cô chấp nhận đưa con bé đi cùng, nhưng chỉ vài phút thôi, cô vào nhà vệ sinh bởi cơ thể cô rất khó chịu, đến khi quay trở ra lại hoàn toàn không tìm thấy dấu vết.
Cô đang mang thai, điều đó quả nhiên điều đó khiến cơ thể cô quá khó chịu, huống hồ thời gian gần đây tình hình sức khỏe của Dương Tử Nghi không tốt, khiến cô càng ngày càng suy nghĩ nhiều, điều đó đối với một người phụ nữ trong ba tháng đầu lại càng là điều đáng chú ý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...