Nhìn thấy Dương Tử Nghi không còn trong này, anh nhẹ nhàng nói với Lã Chữ Minh để ý cô, sau đó nhẹ nhàng tạo ra sơ hở.
- Bích Hoạt, anh muốn về phòng nghỉ ngơi.
- Em đưa anh về.
Lâm Dật nhẹ nhàng đi phía trước, Trương Bích Hoạt hoạt biết anh đã bắt đầu ngấm thuốc liền nhanh chóng tiến đến phía anh, dùng hai tay mình ôm sát lấy tay anh, không ngại dùng bờ ngực chạm đến cơ thể anh.
Nhưng cô lại không biết rằng, Lâm Dật anh vốn là người giỏi chịu đựng kiềm chế.
Cái bẫy trong phòng đã được anh sắp đặt sẵn, toàn bộ bốn phía đều là camera siêu nét, bất kì ai một khi bước vào căn phòng này đều bị anh soi đến mức độ rõ từng chân tơ kẽ tóc.
Sau khi hai người bước vào phòng, Trương Bích Hoạt cũng tranh thủ từng phút một, cô ta nhẹ nhàng động chạm từng lần lên ngực, vai Lâm Dật, điều này khiến anh quả thực không hề vui vẻ là mấy, nhưng anh vẫn phải để con cá cắn câu.
Anh nhẹ nhàng đụng chạm vào bờ vai cô.
Hôn lên tai cô sau đó thì thầm:
- Anh đi tắm.
Thực chất ra Lâm Dật đang muốn dùng nước lạnh để giảm bớt cơn nóng ran trong người.
Anh vốn dĩ đã là người đàn ông mạnh mẽ, huống hồ lần này lại còn bị hạ dược, bởi vậy với anh mà nó cơ thể hiện tại như ngàn con kiến bò trong thân, bứt rứt khó chịu quá khó tả.
Và hiện tại anh cũng muốn tránh xa người phụ nữ kia, anh cảm thấy thật ghê tởm.
Trước đây anh từng thấy có lỗi, thậm chí cũng từng nghĩ đến việc cho cô ta một danh phận, nhưng càng ngày những hành động của cô ta càng lên lộ liễu, coi anh như kẻ ngu kẻ ngốc, lại muốn lợi dụng điều đó để làm ra việc gây tổn hại đến anh và tổ chức, điều đó anh không chấp nhận được.
Trương Bích Hoạt thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, liền liên tục chạy đến bàn làm việc trong phòng của Lâm Dật nhanh chóng tìm kiếm, nhưng tất cả những điều cô ta muốn tìm kiếm thật quá khó khăn, cuối cùng cô ta tìm thấy được một ngăn kéo khóa, mà chiếc chìa khóa lại thật trùng hợp đang cắm ngay ổ.
Không đợi suy nghĩ nhiều cô ta liền mở ngăn kéo đó ra, cầm trên tay chiếc UBS nhỏ bé nhanh chóng đút vào chiếc ví cầm tay nhỏ.
Cô ta vốn là người thân thuộc nên chắc chắc sẽ không bị ai để ý.
Nhưng lấy được thì đã sao, cô vẫn còn muốn người đàn ông kia nữa.
Cô ta nhẹ nhàng đến cạnh cánh cửa nhà tắm, liên tục gõ tay vào cửa:
- Lâm Dật, anh có cần em giúp gì không?
- Không cần.
- Anh thực sự không cần sao?
- A Hoạt, em đến nói với Lã Chữ Minh mang đến cho anh một bộ quần áo để thay.
Mà lời nói đó của Lâm Dật vốn dĩ là để cô ta bước chân khỏi phòng, căn phòng này, không dành cho cô ta, chỉ cần cô ta bước chân ra, toàn bộ quá trình cô ta ăn trộm sẽ được anh dùng làm bằng chứng để khai trừ.
Còn có, cho dù anh có bị hạ dược, anh cũng kiên quyết không chạm vào người phụ nữ đó.
Trương Bích Hoạt nghĩ thầm, chỉ là lấy một bộ quần áo, sau khi lấy xong cô nhất định sẽ cùng anh mây mưa một trận, nhưng chính bản thân cô không ngờ, từ khi cô bước vào, hàng loạt vệ sĩ tinh nhuệ đã bao vây kín bốn phía căn phòng, mà khi cô vừa bước hết chân ra nói với Lã Chữ Minh lấy giúp Lâm Dật một bộ quần áo cũng là lúc họng súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào gáy cô.
Trương Bích Hoạt đến lúc này mới biết được, bản thân mình mới là con mồi được Lâm Dật nhắm trúng, cô nhanh chóng quay lại nhìn vào căn phòng.
Lâm Dật đã một thân áo tắm nhìn cô ta với nụ cười nửa miệng, Trương Bích Hoạt bắt đầu lên tiếng, bắt đầu kể chuyện về những chuyện đã sảy ra, nhưng đều bị Lâm Dật bỏ mặc, anh phẩy tay ra hiệu cho những người phía sau, họ nhanh chóng giải quyết sự việc tránh để ảnh hưởng đến những khách khứa đang ở dưứi bữa tiệc.
Lúc này Lã Chữ Minh bước vào căn phòng của Lâm Dật, cảm nhận được từng cơn run lên của cơ thể anh, Lã Chữ Minh lúc này mới biết rằng Lâm Dật bị hạ thuốc.
Người phụ nữ kia vì mục đích của mình không ngần ngại hại dược trên người anh để tìm ra một con đường sống cho mình, nhưng hiện tại, anh chỉ có thể chử thầm trong lòng người phụ nữ độc ác kia.
- Lâm Tổng, anh không sao chứ?
- Dương Tử Nghi đâu?
- Cô chủ Dương đang ở phía hồ bơi, cậu chủ không lẽ anh..
Lời chưa nói dứt thân ảnh trước mắt anh đã không còn thấy đâu nữa.
Lâm Dật vốn là người được rèn luyện, việc trèo tường vượt rào không hề làm khó anh, thân ảnh anh biến mất sau khuôn cửa lan can phòng ngủ khiến Lã Chữ Minh không thể nói gì hơn, nhưng anh biết nếu cậu chủ đã quyết định như thế sẽ không thể rõ ràng.
Bất chợt nhớ ra điều gì đó, khiến Lã Chữ Minh chỉ có thể đập tay vào trán, sau đó bước thật nhanh ra khỏi cửa phòng, điều động một đám vệ sỹ cảm tử nghiêm nghị đứng gác trước cửa phòng của Lâm Dật.
Sau đó cũng nghiêm nghị thực hiện công việc của mình.
Lâm Dật tìm thấy Dương Tử Nghi ở phía hồ bơi, anh nhìn thấy cô thì cổ họng càng thêm khô cứng, anh cố gắng kìm lòng bởi vì anh cũng lo sợ, sợ cô lại rơi vào cơn hoảng loạn giống như đêm hôm đó.
Anh thực sự không muốn làm tổn thương cô, muốn cô và anh bên nhau là hoàn toàn tự nguyện.
- Tử Nghi.
- Ờm, chú Lâm, xin lỗi..
- Em sợ tôi sao?
- Không có, chuyện là..
à, chú mặc áo tắm ra đây là muốn bơi giờ này sao? Mọi người đang ở trong tiệc..
ừm..
ờ..
Lâm Dật lúc này mới thấy Dương Tử Nghi thoáng luống cuống muốn dời khỏi nơi này, anh nhớ lại cô mới lúc nãy vừa nói muốn tìm trai trẻ sẽ tốt hơn là lấy anh, bởi anh và chú Hứa quá già rồi.
Anh bỗng nhiên không chấp nhận được điều đó, bởi anh vốn nghĩ sau đêm đó cô là người của anh, mặc sức cho cô vùng vẫy, anh liền dùng tay ôm lấy bản thân cô vào lòng.
Anh tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện cô dời đi hay yêu người khác.
Cô kể từ giờ phút đó phải là của anh.
Quả nhiên đối với hành động cua anh Dương Tử Nghi bắt đầu hoảng loạn.
Nhưn Lâm Dật đến giờ phút này, chỉ khi vừa chạm tay đến cô thôi, tâm trạng anh và những tế bào trong anh đã không kìm nén được nữa rồi.
Lâm Dật mạnh mẽ ôm lấy Dương Tử Nghi, áp khuôn mặt mình xuống sát phía mặt cô, nhanh chóng hôn lên môi cô để thỏa mãn lòng mình, anh không kìm nén thêm được phút giây nào nữa, hận rằng nơi này không có một chiếc giường trực tiếp đè cô xuống.
Sau nụ hôn trong sự vùng vẫy yếu ớt của Dương Tử Nghi cuối cùng Lâm Dật cũng phải tự mình dừng lại, mạnh mẽ giữ lấy hai cánh tay cô, ôm cô vào lòng dùng thân anh nhanh nhẹ của mình đưa lại cô về căn phòng cũ.
Lần này anh nhất định cùng cô trải qua tất cả.
Anh cũng sẵn sàng chịu trách nhiệm với cơ, thậm chí là sẵn sàng đón nhận mọi điều mà cô mong muốn, là tất cả kể cả sự trừng phạt đến từ phía cô.
Nhưng trước khi làm điều đấy, hiện tại anh phải cùng qua trải qua đêm nay đã.
Lâm Dật kể từ lúc bước vào căn phòng hoàn toàn không dời khỏi Dương Tử Nghi bàn tay anh không ngừng di chuyển, ôm cô, hôn cô, lưỡi anh nhẹ nhàng cậy hai hàm ra cô ra tham cuốn chặt đùa giỡn với chiếc lưỡi của cô gái nhỏ thậm chí không muốn một phút một dây nào có thể ngừng lại.
Nhưng anh lại hận chính bộ váy mà mình tặng cô, sao lại có thể khó cởi ta đến vây chứ.
Nếu đã khó vậy không cần cởi ra nữa, anh trực tiếp vén từng tầng của chiếc váy đó lên, dùng một bàn tay điêu luyện cởi chiếc quần nhỏ trong lớp váy bồn bềnh kia.
Anh không hề để ý đến sự phản kháng của Dương Tử Nghi bởi kể từ nụ hôn ban đầu với cô, anh xác định đã không thể dừng lại rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...