Khi Dương Tử Nghi thức dậy, cô thấy mình nằm ngủ yên bình trên chiếc giường quen thuộc, cô thậm chí vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ vị trí kế bên, cô biết được đêm qua anh đã ở lại.
Nhớ lại những lời anh nói với cô, xin cô ở lại đến sau sinh nhật của Tiểu Lan, Dương Tử Nghi chỉ có thể thở dài bất lực.
Cô vốn đã là buông tay anh rồi chứ, tại vì sao vẫn vì lời nói của anh mà sinh ra suy nghĩ trong lòng.
Vốn dĩ chuyến bay của cô là hai tuần nữa, nhưng lại hoãn lại đến tận đầu tháng bảy, vì sinh thần của Lâm Tiểu Lan vào ngày hai tư tháng sáu.
Ba Dương cùng với Dương Thành Nghị khi nghe thấy Dương Tử Nghi báo sẽ hoãn lại chuyến bay lại vài ngày để dự sinh nhật Tiểu Lan thì cũng không thể từ chối, con gái của ông cho dù có gặp phải chuyện gì cũng luôn tự mình lo lắng, muộn phiền như nào cũng chưa từng kể với ai.
Bề ngoài mặt con bé luôn vui vẻ hạnh phúc, ai biết được rằng sau khi mẹ con bé mất đi, nó chưa từng một lần nói ra tâm sự lòng mình.
Thời gian còn hai tuần để cho cô có thể chuẩn bị quà cho Lâm Tiểu Lan, thật ra đối với hai gia đình họ, tiền bạc, đá quý đều vô số, vì thế nên chưa bao giờ họ đặt nặng nhẹ vấn đề quà cáp tặng nhau, chỉ có điều Dương Tử Nghi nghĩ lần này có thể sẽ là vài năm không về, nên cô cũng muốn tặng cô ấy món quà ý nghĩa và giá trị nhất.
Dương Tử Nghi nhìn đống trang sức cô đã tự chế tác được, liền mỉm cười, đặt đôi bông tai nhỏ hình hoa Linh Lan sang một bên, cô từng nhớ cô đã chế tác trọn vẹn một bộ, cô liền tìm những phần còn lại của bộ trang sức này.
Món quà này không chỉ giá trị, mà còn có cả chứng nhận chế tác riêng, đảm bảo không có ai có thể đụng hàng cùng cô ấy hết.
Dương Thành Nghị cùng vợ nhìn thấy em gái chuẩn bị quà cho cô bạn nhỏ, cũng thấy tâm trạng khó tả hơn, em gái anh bình thường hào sảng, nhưng khi có chuyện con bé luôn để trong lòng.
Giống như khi sảy ra chuyện kia, con bé luôn miệng nói mình không sao, nhưng lại thường xuyên nhốt mình trong phòng chỉ thờ thẫn ngồi trên chiếc xích đu nhỏ nhìn ra xa xăm.
Anh ở bên cạnh con bé đến mười bảy năm làm sao chịu đựng được như thế chứ.
Cũng thật may Thư Phàm luôn là người ân cần, xoa dịu những nỗi lòng của anh cùng ba Dương khiến cho anh phần nào an tâm.
Mỗi ngày anh liền cùng vợ đi làm, sau đó về nhà liền cùng nhau nấu nướng và quan tâm đến em gái, Thư Phàm quả nhiên chính là mối liên kết giúp gia đình anh vui vẻ và hạnh phúc hơn.
Ngoại trừ việc hai người chưa có con thì tất cả đều là mĩ mãn.
Rất nhanh ngày sinh nhật của Lâm Tiểu Lan đã đến.
Dương Tử Nghi ôm hộp quà là bộ trang sức kia đếm cộng thêm một bó hoa hồng nude cộng thêm một con gấu thật lớn, con gấu đó khiến Dương Tử Nghi ôm trong chật vật, khiến Lâm Dật nhìn thấy cô từ phía xa liền đến chỗ Lâm Tiểu Lan nói với cháu gái mình Tư Nghi đến, nhìn thấy cô bạn ôm mình quà còn lớn hơn cả người khiến cho ấy lo lắng nhanh chóng kéo tay Lã Chữ Minh đến giúp cô có thể dẽ dàng đi lại hơn.
Hôm nay Dương Tử Nghi thật đẹp, cô mặc chiếc váy trắng hồng nhẹ nhàng do Lâm Tiểu Lan gửi đến cho cô, nói muốn cùng cô mặc đồ đôi trong ngày hôm nay, chỉ khác là chiếc váy của Tiểu Lan dài, dáng cũng bồng bềnh hơn váy của Dương Tử Nghi, nhưng điều đó khiến Dương Tử Nghi đi lại sẽ dễ dàng hơn.
Nhìn thấy Lâm Tiểu Lan đến lại phía mình cô liền mỉm cười đưa những món quà cô đã chuẩn bị cho cô ấy.
Còn đặc biệt giúp cô ấy đeo lên bộ trang sức mình đã làm.
Bộ váy công chúa khiến Lâm Tiểu Lan ngọt ngào bao nhiêu thì bộ trang sức của Dương Tử Nghi tặng lại càng khiến cho Lâm Tiểu Lan trở lên lộng lẫy.
Ai ai cũng phải thán phục cô hai nhà họ Dương chọn đồ làm quà sinh nhật quá đỗi thoáng tay, cũng chỉ có thể thầm cảm thán mối quan hệ bền chặt của hai nhà hào môn thế phiệt.
Mà lúc này Lâm Dật cũng ung dung đứng ở sảnh lớn trên lầu hai nhìn xuống một tay anh nhẹ nhàng cầm ly rượu đưa lên miệng, tay còn lại anh lại âm thầm đút trong túi quần nắm chặt vật lạnh lẽo khảm kim cương kia.
Ánh mắt luôn theo cô đến từng bước đi, từng cử chỉ.
Ngày hôm nay, anh chỉ muốn theo dõi cô, bảo vệ cô, ngắm nhìn cô, chứ không hề có ý định xuống bên dưới chào hỏi.
Những người bạn khác của anh cũng đến, nhưng họ vẫn luôn ở phía dưới, tặng quà và chúc mừng sinh nhật cho cháu gái của anh.
Ở trong thế giới của những nhà kinh doanh, những bữa tiệc như này thực chất mang tính chất giao lưu kết bè kéo phái, mặc dù không liên quan đến chính trị, nhưng chỉ cần những nhà đầu tư với nhau có quan hệ mật thiết chắc hẳn những hạng mục thiết yếu liên thành phố, liên quốc gia sẽ thuận lợi diễn ra.
Ngày hôm nay Dương Tử Nghi đã dặn Lục Triển Vũ mặc một bộ tây trang màu trắng, thắt chiếc cà vạt Lâm Tiểu Lan tặng, cùng cô ấy khiêu vũ mở màn cho buổi tiệc.
Vài ngày trước Lục Triển Vũ cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của cô.
Anh rốt cuộc cũng mạnh mẽ thổ lộ cùng cô rồi, nhưng lại chỉ có thể lạnh nhạt nói với anh một lời cô không muốn chấp nhận làm người phụ nữ ở bên cạnh anh.
Dương Tử Nghi là người nặng tình nặng tín, nghĩa tình cô nợ anh nhiều năm như vậy không thể chối cãi.
Nhưng việc cô thất thân rồi đối với một người đàn ông đó cũng ảnh hưởng đến danh dự huống hồ người đó lại là bạn thân của anh.
Chẳng phải chính những người đàn ông như các anh vẫn truyền tai nhau phải tránh né khỏi con thầy, vợ bạn, gái cơ quan hay sao? Cô cũng áp dụng điều đó vào thực tế.
Bởi cho dù cô có dứt lòng không còn yêu thích Lâm Dật đi nữa, người cô lựa chọn ở cùng tuyệt đối cũng không phải là anh.
Lục Triển Vũ nghe từng lời nói của Dương Tử Nghi cuối cùng cũng chỉ có thể yên lặng, nếu cô đã mong muốn anh mang lại cho Lâm Tiểu Lan một niềm hạnh phúc, vậy có lẽ, anh sẽ suy nghĩ lại, anh không dám khẳng định anh sẽ yêu cô ấy giống như Dương Tử Nghi mong muốn, nhưng anh tuyệt đối sẽ đồng ý với cô ấy rằng sẽ chăm sóc và bảo vệ cô ấy nhiều hơn.
Nhưng bản thân anh lại không ngờ được rằng.
Dương Tử Nghi láu cá, đến nói với Lục lão gia rằng Lâm Tiểu Lan con gái của Phó tổng giám đốc Lâm thị thầm yêu trộm mến con trai ông.
Khiến Lục lão vui vẻ, sau khi điệu khiêu vũ mở màn liền trực tiếp đến cạnh Lâm lão gia chúc mừng thậm chí xin luôn một mỗi hôn sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...