Nếu một ngày bạn thấy mình thay đổi, tất cả mọi suy nghĩ, mọi hành động đều xoay quanh một người.
Chỉ cần người ấy xuất hiện, bạn sẽ chạy ngay đến bên cạnh người ấy, khi không có người ấy bên cạnh, bạn chỉ ngẩn ngơ nghĩ xem giờ người ấy đang làm gì, ở với ai, có nghĩ đến mình không.
Tất cả những điều đấy Thiên Ân đang gặp phải.
Như vậy có phải cậu bị bệnh rồi không, chưa bao giờ Thiên Ân nghiêm túc nghĩ về tình trạng hiện giờ của mình nhưng cậu biết, cậu đã phụ thuộc quá nhiều vào Erik, nếu một ngày Erik không để ý đến cậu nữa thực sự Thiên Ân không biết mình phải làm như thế nào.
Dạo gần đây Erik có việc bận nên không hay ở bên Thiên Ân như dạo trước, Thiên Ân biết anh ấy là vampire, cậu biết điều đó chứ, cậu biết máu trong người mình vô cùng hấp dẫn anh, và anh cũng nhẫn lại rất nhiều khi ở bên cậu.
Nhưng nếu vì vậy mà bắt cậu rời xa Erik thì cậu không làm được.
Erik không muốn làm tổn thương Thiên Ân, càng ở gần cậu thì vị trí của cậu trong lòng của Erik càng lớn, điều đó cũng đồng nghĩa với việc dòng máu đang chảy trong người cậu lại càng hấp dẫn anh.
Erik chưa bao giờ phải chật vật như vậy, số lượng máu anh cần để giữ bình tĩnh khi ở cạnh Thiên Ân ngày càng nhiều, cứ mãi như vậy thì cũng không phải cách hay.
Hiện tại Erik đang dành thời gian lớn để nghiên cứu văn tự cổ, có cách để Vampire không bị chi phối bởi máu người.
Anh đã từng xem qua điều đó trước đây, nhưng lúc đó anh không quá để ý.
Trong suy nghĩ của Vampire.
máu người với máu động vật cũng chỉ là một món đồ ăn hấp dẫn, không hơn không kém.
Nhưng nếu máu người không hấp dẫn với Macarong nữa thì điều đó còn có ý nghĩa gì nữa chứ.
một khi đồ ăn không còn hấp dẫn thì hỏi xem người ăn còn muốn ăn nữa không.
Vì vậy khi đó Erik không ngần ngại và vứt quyển sách đó vào một góc.
Bây giờ tìm lại một quyển sách trong một núi sách của gia tộc, quả là mò kim đáy bể, đúng là lúc cần thì không thấy đâu, lúc không cần thì nó lù lù xuất hiện.
Người hiện tại đang đau đầu nhất bây giờ là Thiên Ân, từ tuần trước dù cậu có bám dính, khóc lóc, dọa nạt như thế nào Erik cũng dỗ cho cậu ngủ xong rồi sẽ đi, không nằm cùng cậu đến sáng nữa.
Số lần Thiên Ân gặp Erik cũng giảm đi đáng kể.
Dù biết nguyên nhân là gì nhưng Thiên Ân vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng.
Tại sao cậu lại gặp phải vấn đề như vậy chứ, nếu anh là người bình thường là tốt rồi.
Nhưng cậu biết cậu bị thu hút bởi anh như vậy, vì anh chính là Erik, là một người cường hãn, khiến cậu không thể không rời mắt khỏi anh.
Anh càng xa cách cậu càng muốn đến gần, có phải cậu là đứa nhóc cuồng ngược không.
Đúng là dở khóc dở cười mà.
Đệt, đệt, đệt, sầu não vốn không hợp với cậu mà.
Nếu anh đã không thể trở về thành người như cậu vậy cùng lắm là cậu trở thành Vampire như anh là được chứ gì.
Thiên Ân hạ quyết tâm, nhất định cậu sẽ dùng mọi cách để có thể ở bên cạnh Erik.
Thiên Ân đang mải miết suy nghĩ, cậu không nhận ra hiện tại trên một cành cây gần đó có một vị khách không mời mà đến.
Timmy ngồi dựa mình vào thân cây, nhìn xuống thân hình nhỏ bé của Thiên Ân, hết cau mày lại dậm chân, có vẻ như cậu đang gặp điều gì bất mãn lắm.
Đợi nửa ngày vẫn không thấy Thiên Ân phát hiện ra mình, vị tộc trưởng U Linh đành phải cất giọng.
"Có vẻ cậu và tên Vampire kia sống chung cũng không thoải mái gì nhỉ"
Giật mình trước giọng nói lạnh buốt từ địa ngục.
Thiên Ân cảnh giác nhìn người mới xuất hiện, anh ta có thể đừng làm người ta cảm thấy đau tim, mỗi lần xuất hiện như vậy được không.
Thiên Ân bất mãn nhìn Timmy, anh ta đáng ghét quá.
Nhìn hai má phúng phính của Thiên Ân phồng lên, đôi mắt trong veo nhưng cũng không dấu nổi lửa giận càng làm cho Timmy cảm thấy thích thú.
"Có muốn bỏ tên Vampire đó đi theo tôi không"
Như một câu trêu đùa, cũng ngầm ý khiêu kích.
Thiên Ân cũng không phải người ngốc, cậu không muốn dây dưa với những người trong tộc U linh này.
"Không hứng thú, cáo từ"
Thiên Ân cất bước đi, cậu biết người của Erik đang bảo vệ mình nên tạm thời Timmy sẽ không làm gì được cậu nhưng cậu cũng không dám mạo hiểm, những người như Timmy không thể nào khiến người khác cảm thấy an toàn được.
Muốn rời đi như vậy.
Khó khăn lắm mới gặp được cậu, tên Vampire đấy cũng thật là, cùng là người trong một ngôi trường có cần thiết phải bảo vệ kĩ càng vậy không
Lời nói với hành động khác hẳn nhau.
Thiên Ân cảm thấy buồn cười, cứ như kiểu anh ta nghĩ cậu không biết gì về gia tộc U Linh đấy.
Erik à, sao giờ anh vẫn chưa đến vậy, Thiên Ân biết người của Erik chắc chắn báo với anh Timmy xuất hiện ở đây, mà sao anh vẫn chưa đến vậy.
Như đọc được suy nghĩ của Thiên Ân, Timmy cười nhạt.
Người bạn Vampire của chúng ta chắc không thể đến đây được đâu.
Cậu đừng hy vọng hôm nay sẽ thoát được.
Ngoan ngoãn đi theo tôi đi
"Ý anh là sao"
Thiên Ân lừ mắt nhìn Timmy một cái, anh ta tưởng cậu dễ lừa lắm chắc.
Cậu tin nam nhân của mình chứ làm sao có thể tin mấy lời nói của anh ta được.
Thấy ánh mắt không mấy quan tâm của Thiên Ân, Timmy cảm thấy mình không biết nên khen Erik tẩy não người quá siêu, hay nên nói người trước mặt mình quá ngốc đây.
"Cậu không nghĩ tại sao đến giờ tên Vampire đó vẫn chưa xuất hiện ở đây"
Lời nói của Timmy vẫn không giảm bớt sự kiêu kích.
Được rồi,được rồi,anh ta thành công kiến Thiên Ân cảm thấy hoang mang rồi.
Nhưng cậu vẫn cứng giọng.
"Tại sao Erik phải xuất hiện ở đây.
Anh bị lầm lẫn gì à.
Anh nên nhớ, đây là trường học của ba gia tộc chúng ta, chúng ta cần sống hòa bình với nhau mà"
Một câu nhắc nhở.
Chúng ta đang trên một con thuyền, nếu cậu có mệnh hệ gì, Erik mà có nguy hiểm gì, chắc chắc gia tộc U Linh cũng chả có lợi lộc gì mà còn có thể bị uy hiếp rất lớn.
Timmy nghe Thiên Ân cảnh báo xong cũng chả có chút ảnh hưởng gì, cậu ta cười lạnh rồi nói.
"Để tỏ lòng hữu nghị, tôi mời cậu chủ Ân gia đến U Linh tộc chơi một thời gian để tình cảm gia tộc chúng ta thêm gắn bó"
Câu từ chối Thiên Ân chưa kịp cất ra thì Timmy đã lướt đến bên cạnh cậu, nhanh đến nỗi Thiên Ân chưa kịp định hình.
Trong đầu cậu chỉ chợt hiện lên một câu.
Xong rồi, đời này thì xong thật rồi, cmn mấy tên có sức mạnh khác người này, quá đáng ghét mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...