Xin Anh Hãy Buông Tha Cho Tôi
Quý gia :
- BÁc ơi ! Con muốn ăn xoài , có không ạ ?
- Đây ! Biết con thích ăn nên bác đã bổ sẵn cho rồi !
Cô nhấm nháp vài miếng xoài vừa ăn vừa nói chuyện :
- Bác ơi ! Sinh con có mệt không ạ ?
Một câu hỏi rất buồn cười nhưng đối với cô nó là bình thường vì cô còn quá nhỏ , mới 18 mà , trẻ măng !
- Mệt một chút nhưng sau này sẽ rất hạnh phúc đấy ! Con sẽ được làm mẹ !
Mỉm cười nhìn bác quản gia trong nhà , rồi lại tiếp tục với món tráng miệng yêu thích của mình ! Đang ăn rất ngon thì cô giật mình và suýt chết sặc vì tiếng nói ở đâu đó vang lên và ai đó đặt tay lên vai cô :
- Vợ yêu ! Ăn gì chưa ? Đói quá hay sao mà phải ăn mấy thứ này !
- Hụ..ụ !
Cô ho sặc sụa , bộ muốn doạ người ta chết sớm hả ? Lườm anh đến cháy mặt , một hành động mà nếu không phải Phu Nhân Quý gia thì đã bị các cô gái xử tử để lấy lòng người nào đó rồi !
- Bình tĩnh nào ? Sao mà ho kinh thế !!
Tức quá mà không nói được , cô thầm than trong lòng " Không phải là tại anh sao ? Còn giả nai nữa ! Muốn tát vào cái mặt đó quá !!! "
Sau khi cơn ho đi qua :
Đương nhiên là có chuyện rồi !
- Quý Tử Nghiêu !!! Anh muốn em chết sớm hả ? Sao anh thích đi hù người khác thế hả ?
- Ơ ! Vợ yêu , anh làm gì đâu ? Sao lại nổi cáu , không tốt cho con đâu nhé !
Anh dỗ ngọt , chạy tới như một đứa trẻ ôm lấy cô , tay xoa xoa bụng .
- Bỏ cái tay đó ra !
Cô quát lên , muốn cô tha cho ư ? Tưởng làm vậy là xong à ? Quên đi nhé tình yêu ơi ! Chuẩn bị chết đi là vừa !
- Không bỏ đâu á !
Giọng trẻ con ngọt lịm , nghe muốn lạnh cả người . Ai mà nghĩ anh lại có những lúc như thế này cơ chứ !
- Muốn chết hả ? EM cho chết !
- Anh chết thì em ở với ai ?
- Ở với người ta !
- Trần Vĩ Nga . Nói cho em hay , thằng đàn ông nào dám yêu em anh sẽ thiến hết !
Máu ghen sôi lên , như nhan thạch sắp phun trào nhưng yên tâm sẽ nguội nhanh thôi vì :
- Em đùa mà ! Đừng giận không là em .....!
Đang cáu bỗng thấy vui hẳn lên :
- Là em làm sao ?
- Em á ....... em hôn anh !
" Chụt "
Hôn xong vì xấu hổ quá , cô đã chạy biến lên phòng đóng sầm cửa lại . Còn anh vẫn cười , tay đưa lên má chỗ cô vừa hôn mà lòng cảm thấy hạnh phúc trào dâng nghẹn ngào . Yêu là như vậy đấy ! Rất trẻ con nhưng cũng rất người lớn , nói chung yêu sẽ làm cho con người ta thay đổi!
********************************
Quay lại với Mộ Quyên và Đằng Thần :
- Ăn một chút gì đi !
Nhìn vào ánh mắt thẫn thờ tuyệt vọng mà cậu muốn nổi điên lên , nhưng vẫn cố kìm lại!
-......
-Ăn đi , trước khi tôi cáu ! Biết điều một chút !
- Thả tôi đi !
- EM chán ghét tôi đến thế sao ?
Cậu nhìn vào đôi mắt đã long lanh những nước , trông rất đáng thương ! Nhưng dù thế nào cậu cũng không thể cho cô ta đi được , hành hạ cô ta cho đến khi nào bù đắp vào khoảng trống trong lòng cậu vì mất đi đứa con :
- Thả tôi ra đi ! Tôi không muốn quan hệ với anh , thực sự không muốn ! Anh đâu có thiếu phụ nữ !
- Tôi muốn người đó là em , em chỉ cần biết vậy là đủ , đừng để đến khi tôi giận thì hậu quả em tự gánh lấy !
Đặt khay thức ăn xuống , Thần đi ra ngoài ! Cánh cửa được đóng một cách thô lỗ nhất !
Rốt cuộc bao giờ hạnh phúc mới đến bên họ đây ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...