Mộ Quyên khẽ đẩy chiếc xe đi quanh siêu thị , mắt vui vẻ nhìn các mặt hàng ở đó ! Nụ cười tươi vẫn không tắt , cô chợt lên tiếng :
- Hôm nay chúng ta ăn cari nhé con !
Nhìn xuống cái bụng đó , cô đưa tay lấy bột nghệ mà mình cần !
Ra khỏi siêu thị , trong tay cầm một túi thực phẩm vừa mới mua được , chiếc túi to nên có vẻ đi hơi khó một chút . Từ đằng sau cô bị người ta dùng thuốc mê bịt miệng lại , mắt cô hạ xuống , mọi thứ mờ dần và hoàn toàn trở thành màu đen !
Tên đại ca ở gần đó gọi điện cho chủ nhân và người đó không ai khác chính là Thần !
- Bắt được người rồi ạ !
- Tốt lắm ! Đưa cô ta về đây , đừng để bị gì đấy !
Thần căn dặn , có lẽ vì cậu đã giữ lời hứa với anh kết nghĩa của mình chăng ? Hay chỉ vì đứa bé đó !
********************
Mộ Quyên vẫn chìm trong cơn mê ,có lẽ thuốc quá mạnh , cô cứ như vậy cho đến khi về tới Trung Quốc !
Lúc tỉnh lại đã thấy mình trong một chiếc xe , miệng bị bịt bằng một miếng băng dính , chân tay bị trói lại ! Nói trắng đây là một vụ bắt cóc ! .
**************************************************************************
-A...!
Quyên bị du ngã xuống sàn nhưng tay cô đã kịp chống xuống không để cái bụng của mình chạm dưới đất , hành động đó bị con mắt của Thần thu hết lại .
- Đi hết ra !
- Nhưng ...
Tên cận vệ ngập ngừng ....!
- Đi ra ngay !
Thần nổi đoá quát to , khuôn mặt hầm hầm trông thật đáng sợ , ai nhìn còn tưởng ác quỷ xuất hiện, mất hồn luôn !
Đám đàn em nghe lời dần đi hết ra , khi trong phòng chỉ còn lại hai người , anh nhìn cô rồi cất cái giọng lạnh như băng lên tra khảo :
- cô có thai sao ? Đứa bé là của ai ?
Như bí mật đã bị phát hiện báo hiệu một nguy hiểm sắp tới , cô lùi lại đằng sau , tay vẫn không quên ôm lấy bụng mình :
- Không...không có !
- Hừ ...!
nhiệt độ trong phòng dường như đang giảm cực mạnh , làm người ta có thể đóng băng ngay ! Quyên sợ hãi khẽ nuốt nước bọt , nếu không phải sợ mất đi cái quyền làm mẹ tương lai thì nhất định dù có chết cô cũng không chịu khuất dưới ai ?
- Anh...xin anh tha cho tôi ?
Quyên nhìn Thần ánh mắt như cầu xin , cô hạ thấp danh dự , làm tổn thương tính tự đại của bản thân cũng chỉ vì mong sao bảo vệ được mạng sống của con cô ! Đứa bé vô tội dù thế nào cô nhất định cũng bảo vệ nó cho đến cùng !
Làm mẹ dũng cảm như vậy đấy ! Vì con có thể hi sinh bất cứ thứ gì mình có trên đời này , thậm chí là phải trao đi thứ quý giá nhất đó là mạng sống !
- Nếu tôi nói không thì sao ?
Quyên run rẩy , nhìn cái bụng mình mà đau đớn rơi nước mắt ! " Con ơi ! Mẹ phải làm sao đây ? Mẹ xin lỗi con , thực sự xin lỗi mẹ không thể bảo vệ con ! " . Nước mắt rơi lã chã . Thần nhìn có vẻ mủi lòng :
- Đứa bé đó là của ai ?
- Nó là của ,, của ,, tôi !
Dù biết đó là một câu nói ngu ngốc nhưng thật sự cô không biết nói gì bây giờ ? Sau câu nói dở khóc dở cười đó , một tiếng cười pha chút châm chọc vang lên :
- Haaa ! Cô là sinh vật lưỡng tính sao ?
-......
Nước mắt đã ngưng lại .......
- Nói không hay để tôi đưa nó về với trời đây !
Anh lắc khẩu súng trên tay , nhìn theo khẩu súng nhưng anh vẫn có thể biết cô đang nhìn mình tuyệt vọng ! "BÙM" . Một tiếng súng vang lên nhắm trúng cả bức tường trước mặt !
- Anh không... thể làm như vậy !
- Sao lại không nhỉ ?
- Nó là con của anh ! Anh không thể giết nó ! Không được !
Quyên hét lên , hét hết sức như sợ anh không nghe thấy ,
Thời gian như chậm lại , khoảnh khắc đó như ngừng trôi , trong con tim anh dâng lên một cảm xúc hạnh phúc . Không ngờ một ngày anh lại được làm ba , lúc đứa bé sinh ra chắc phải đáng yêu lắm ! Nó lớn lên sẽ gọi anh là " ba ! Ba ơi ! " .
Còn cô vẫn sợ hãi nhìn anh đang không để ý , tính đứng dậy chạy liều ! Sống chết nhờ trời vậy ?
Thấy cô chạy anh đoán biết hết được những điều sau đó liền kéo tay cô lại , có lẽ do lực kéo mạnh nên cô ngã ngược lại vào lòng anh ....Hoảng hốt , chỉ có hoảng hốt thôi ! Cô nhìn anh chằm chằm rồi cũng thấy mình bất lịch sự liền khẽ cúi xuống !
- Nó là con tôi ! Tôi sẽ chăm sóc nó ! Về biệt thự ở đi !
-HẢ..? Tôi ,,, không cần... tôi có thể nuôi nó ... cũng không bắt anh phải chịu trách nhiệm...!
- Cái gì ? Nhắc lại lần nữa thử xem !
Ánh mắt tức giận tột độ quét qua người mình đang ôm ! Không biết vì sao lại thế ! Không phải yêu rồi chứ !
Cuộc sống của anh luôn cần em
Em là mặt trời soi sáng cõi lòng đó
Mang tia nắng ấm áp bao lấy anh
Sự sống chỉ còn khi em còn tồn tại
Anh không thể sống nếu vắng mất bóng người !
T/g :
Cho xin ý kiến nha ! Hay or dở ! Nói cho tg biết với ! Đừng cho tg ăn bơ nữa nhé !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...