Xin Anh, Hãy Buông Tha Cho Em!

Từ sau khi Đào Nguyệt về nước, Hiểu Lam lại bắt đầu quay lại với cuộc sống của mình. Sáng đi làm, tối về nhà, thỉnh thoảng sẽ đi shopping cùng đồng nghiệp. Mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm. Ngoài trời, từng bông hoa tuyết lất phất rơi. Hôm nay là một ngày cuối tuần nhàn nhã. Trong tay cầm một cốc sữa nóng, Hiểu Lam lặng lẽ ngắm nhìn từng bông tuyết trắng xóa ngoài kia. Đôi lúc, cô mong rằng mọi thứ sẽ mãi như vậy, cô sẽ cố gắng đón cha mẹ sang đây, vì cô sợ quay lại mảnh đất chứa đựng những kỉ niệm đau buồn kia,

Nhưng mọi thứ không bao giờ diễn ra theo cách mà ta mong muốn.Điện thoại bên cạnh bỗng đổ chuông nhìn thấy người gọi là mẹ, Hiểu Lam vui vẻ bắt máy:" Mẹ ạ "

Nhưng, giọng mẹ cô trong điện thoại rất không bình thường, giọng bà nghẹn lại.:" Hiểu Lam, mẹ không muốn con quá lo lắng, nhưng con hãy về nước đi, bố con..bố con" Dường như cảm xúc đau đớn đang nén lại giọng nói của bà. Trái tim cô hẫng một nhịp, Hiểu Lam vội vã gạn hỏi:" Mẹ, bố con làm sao? Mẹ bình tĩnh đã nào"


Nghe được lời trấn an của con gái, bà cũng bình tĩnh phần nào, giọng mẹ cô khản đặc:" Con về đi, bố con yếu lắm rồi, mẹ sợ..."

Như hiểu được nỗi lo lắng của mẹ, Hiểu Lam dứt khoát trả lời:" Mẹ chờ con, con sẽ đặt vé về ngay" Sau đó vội vã ngắt máy.

.......................................................

" Cảm ơn" Hiểu Lam vừa nói vừa đưa tay nhận lấy tờ khăn giấy của cô tiếp viên hàng không. Vội vã lau đi hai hàng nước mắt nóng hổi, hai bàn tay nắm lấy nhau mong làm dịu bớt cõi lòng cô lúc này. Hiểu Lam thấy mình thật đáng trách. Dù sao gia đình chỉ có mình cô, bố lại đang nằm viện,vậy mà chỉ bởi một giây phút quá đau lòng, cô nỡ bỏ lại tất cả phía sau, lặng lẽ trốn tránh tất thảy. Mặc dù hàng tháng cô đều gửi tiền về cho mẹ, thuê hộ lý chăm sóc cha nhưng cô lại chưa về thăm hai người họ lấy một lần. Người con như cô thật quá bất hiếu, thật đáng trách. Càng nghĩ, Hiểu Lam càng thêm sợ hãi, nước mắt lại bất chấp tất cả mà rơi xuống. Lỡ hôm nay cô về muộn, cha không thể chờ được cô nữa, cô sẽ ăn năn cả đời..

Chuyến bay dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc. Bắc Kinh đón cô trở về sau bao nhiêu năm tháng một cơn mưa phùn lạnh căm. Nhưng tất cả cũng không thể nào bằng tâm trạng rối bời của Hiểu Lam lúc này. Nhanh chóng bắt xe đến bệnh viện, cô chạy như bay vào phòng bệnh của cha. Cha cô hiện đang chăm sóc đặc biệt. Lúc Hiểu Lam đến, mẹ cô đã mất hết sức lực dựa vào hàng ghế lạnh lẽo của bệnh viện. Nhận thấy cô con gái duy nhất đã về, mọi sức mạnh của bà tan ra hết. Bà chạy lại ôm lấy cô, nước mắt tưởng như đã khô cạn nay lại vì thế mà rơi xuống lã chã.Trái tim Hiểu Lam thắt lại, từng tiếng nức nở của bà càng làm cô thêm tự trách. Cô cứ khẽ an ủi:" Mẹ, con về rồi,con về rồi"


Được một lúc thì tâm trạng mẹ cô cũng dần ổn định, bà nắm chặt lấy bàn tay trắng trẻo của Hiểu Lam:" Quãng thời gian trước kia con đã vất vả rồi, nhìn xem, con gầy quá " Vừa nói, bà vừa nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng trìu mến, là ánh mắt yêu thương mà người mẹ dành cho con mình.

Hiểu Lam tựa vào lòng bà, một đứa con xa nhà việc mà cô khao khát nhất chính là vòng ôm ấm áp của cha mẹ, để cô tựa vào bất cứ lúc nào:" Không, mẹ, là con sai rồi, con đã quá ích kỷ. Lẽ ra, con không nên bỏ mặc cha mẹ trong lúc đó. Con... con xin lỗi "

Nghe cô con gái lần đầu tỏ ra yếu đuối khiến bà thật bất ngờ. Hiểu Lam trước kia là một đứa con gái vô cùng mạnh mẽ, ít việc gì có thể lấy đi sự mạnh mẽ của cô. Kể cả cuộc hôn nhân đau đớn kia, cô cũng chưa từng than thở lấy một câu. Mọi thứ mà bà biết đều là nghe được từ lời bàn tán của người khác hay từ những mẩu tin vụn vặt trên báo. Con gái bà thực ra đã rất đau khổ, nó đã vất vả thế nào để có thể chịu đựng cuộc hôn nhân kia bà không biết, nhưng bà có thể cảm nhận được trái tim nó đang ngày một héo hon.


Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Hiểu Lam vội đứng dậy liên tục hỏi bác sĩ:" Cha tôi thế nào rồi, ông ấy bị làm sao?". Vị bác sĩ trung niên mỉm cười động viên cô:" Cô yên tâm, ông ấy đã rất mạnh mẽ vượt qua. Cụ thể thế nào mời cô đến phòng làm việc của tôi, chúng ta sẽ tiếp tục trao đổi."

Hiểu Lam quay lại nhìn mẹ, ý nói mẹ hãy chờ cô, cuối cùng cô cùng vị bác sĩ kia tiến về phòng làm việc. Sau một hồi nghe ý kiến của bác sĩ, cô cũng yên tâm phần nào. Ông còn vui mừng báo cho cô biết cha cô rất nhanh thôi sẽ hồi phục, tuy không nhanh nhẹn như trước nhưng lần này đúng là kỳ tích.

Quay trở lại phòng bệnh, cô thấy mẹ đang cắm hoa. Là hoa hồng trắng, loài hoa Hiểu Lam yêu thích nhất. Nhìn khung cảnh lúc này, Hiểu Lam chỉ muốn thời gian dừng lại một chút. Cuối cùng cô cũng về nhà. Nhà một cách đúng nghĩa. Về nơi có cha mẹ, nơi cô có thể tựa vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui