Đầu tiên là ngày hôm sau dạ tiệc, đó là thứ bảy. Cừu Chính Khanh như
trước kia, đang làm việc xem văn kiện ở trong thư phòng nhà mình. Trong
máy vi tính bỗng vang lên âm thanh nhắc nhở thư điện tử, anh xem hết tài liệu cầm trên tay, sau đó mở hộp thư ra, người vừa gửi thư điện tử viết tên May Shen.
Thẩm Giai Kỳ?
Cừu Chính Khanh nhìn thư điện tử, quả nhiên là Thẩm Giai Kỳ. Cô nói cám
ơn Cừu Chính Khanh nể mặt quang lâm bữa tiệc ở trong thư, còn nói trò
chuyện với Cừu Chính Khanh rất vui vẻ, hy vọng có thể làm bạn bè. Trong
thư viết tài khoản xã giao Internet cô dùng, hi vọng Cừu Chính Khanh
thêm cô vào.
Cừu Chính Khanh lập tức thêm. Đây cũng không phải là do anh vội vàng, mà là thói quen anh thấy một việc liền lập tức xử lý một việc, nếu không
có quá nhiều việc, tạm buông đến lúc kéo dài một chút liền dễ dàng sót
mất. Sau khi thêm tài khoản xong rồi thì anh tiếp tục xem tài liệu của
mình. Kết quả là tài khoản lập tức vang lên.
Cừu Chính Khanh lại xem hết một đoạn tài liệu, ngẩng đầu nhìn máy vi tính. Thẩm Giai Kỳ ở bên kia nói: "Anh cư nhiên online?"
"Đúng vậy." Cừu Chính Khanh hồi đáp.
"Công việc?"
"Đúng vậy."
"Thật chuyên nghiệp đấy."
"Đúng vậy." Cừu Chính Khanh nghiêm túc đáp.
Sau đó Thẩm Giai Kỳ gửi tới một chuỗi dài "Ha ha ha ha ha ha", ngay sau đó thêm một câu: "Anh thật hài hước."
Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại, anh không hiểu, hài hước chỗ nào? Anh đúng
là đang làm việc, anh đúng là chuyên nghiệp. Những lời này không phải cô nói sao? Cô nói vì vậy anh trả lời. Hài hước ở đâu? Cừu Chính Khanh
không biết nên hồi đáp thế nào, tạm thời không để ý tới.
Nhưng Thẩm Giai Kỳ lại gửi tới một câu: "Khi người khác khen anh thì anh nên khiêm tốn chút chứ."
Cừu Chính Khanh cảm thấy có thể đáp lại những lời này, anh muốn nói:
"Nhưng cô lại khen không nhầm", nhưng vừa nghĩ nói như vậy có phải lại
không khiêm nhường hay không? Vì vậy anh đổi lời: "Được."
Sau đó Thẩm Giai Kỳ lại gửi tới một chuỗi dài "Ha ha ha ha ha ha".
Cừu Chính Khanh cau mày, rốt cuộc vì sao ha ha? Đối thoại này phải tiến hành thế nào?
"Được rồi." Thẩm Giai Kỳ gõ qua hai chữ.
Cừu Chính Khanh còn không hiểu, cô "Được rồi" cái gì? Anh chờ, quả nhiên lát sau Thẩm Giai Kỳ lại gửi tới một câu nói: "Trò chuyện với người
ngây thơ như anh vô cùng vui vẻ."
Cừu Chính Khanh thầm nghĩ được rồi, tối thiểu giữa bọn họ còn có một
người vui vẻ. Anh đáp lại: "Cám ơn." Nếu người ta khen anh hài hước, anh sẽ nói cám ơn là được.
Kết quả lần này Thẩm Giai Kỳ không có gửi tới tràng chữ "Ha ha ha" nữa,
cô gửi tới một vẻ mặt cười ngoác miệng. Cừu Chính Khanh có chút không
muốn để ý tới, anh còn có tài liệu phải xem, mà anh không biết rốt cuộc
cô gái này muốn nói cái gì.
May là Thẩm Giai Kỳ cũng hiểu được có chừng có mực. Cô hỏi: "Có phải anh đang bận hay không?"
"Đang xem tài liệu." Cừu Chính Khanh gửi ra những lời này sau dừng một
chút, dự định tiếp theo nói câu "Hôm nào rảnh rỗi tán gẫu" với cô.
Chỉ là tốc độ viết chữ của Thẩm Giai Kỳ nhanh hơn anh, cô nói: "Chú Tần
thật là may mắn, có thể mời được nhân tài có khả năng bán sức giống như
anh. Vậy tôi không quấy rầy nữa. Chốc nữa rảnh rỗi sẽ tán gẫu."
Cừu Chính Khanh xóa bỏ sáu chữ anh vừa gõ đi, viết lại "Tốt, hẹn gặp lại."
Gửi đi rồi, sau đó lập tức nhận được khuôn mặt tươi cười do Thẩm Giai Kỳ gửi tới, cộng thêm hai chữ "Gặp lại".
Cừu Chính Khanh thở dài một hơi, rốt cuộc có thể an tâm tiếp tục làm
việc. Anh tập trung tinh thần tiếp tục phê duyệt tài liệu, sau khi hoàn
thành anh chợt nghĩ đến Doãn Đình cũng thích gửi "Ha ha ha ha ha", thật
không hiểu nổi con gái, vì sao cứ "HAAA" chứ?
Kế tiếp của hôm nay cũng không có việc gì. Lúc tối Cừu Chính Khanh đi
đến GYM một chuyến, sau đó trở về sớm đi ngủ. Cuộc sống của anh vô cùng
quy luật, một tuần hai lần tập thể dục, một lần mua sắm, bảy ngày làm
việc. Nhiều năm như vậy, ngày ngày như thế.
Ngày hôm sau là chủ nhật, là ngày Cừu Chính Khanh đi siêu thị mua sắm.
Đẩy shopping cart (xe mua hàng) đi dạo ở trong siêu thị, Cừu Chính Khanh mua đồ với hiệu suất rất cao. Cần gì anh nhóm tốt ra tờ đơn, chạy thẳng tới giá hàng. Chợ bán thức ăn cách siêu thị khá xa, hơn nữa anh rất ít
nấu ở nhà, một mình nấu cơm cũng không tiện chuẩn bị, cho nên anh mua
rất ít, giải quyết cả siêu thị. Cuối cùng muốn mua nước quả. Anh đi lòng vòng, chọn vị táo, lê cùng nho, lúc đang chuẩn bị đi, thấy được trái
bưởi. Anh do dự liên hồi, nhưng mùi vị thơm ngon trong trí nhớ khiến anh vẫn không nhịn được mua một.
Về đến nhà, đem sủi cảo mua từ siêu thị ra nấu, làm cơm tối. Sau đó anh
nhìn chằm chằm trái bưởi kia, ăn trái bưởi xem ti vi hình như là lựa
chọn rất tốt.
Anh làm như vậy.
Vừa xem ti vi vừa thong thả ung dung bóc trái bưởi, bóc từng màng da màu trắng thật sạch sẽ, mặc dù rất phí thời gian, nhưng thật là thoải mái.
Mới phát hiện hóa ra bóc trái bưởi lại là vận động giải tỏa áp lực tốt
đến thế. Rốt cuộc bóc xong. Anh khá vui vẻ, bóc vài múi bày chỉnh tề,
cảm thấy rất có cảm giác thành công. Trái bưởi lần này không có to như
của Doãn Đình cho, nhưng anh thu lượm kinh nghiệm, không thể ăn no. Vì
vậy nghiêm túc tách ra nửa, để nửa còn lại trong tủ lạnh.
Tất cả chuẩn bị thỏa đáng, trở lại trước bàn, nhìn mấy múi bưởi đều đặn, rất là mong đợi. Bóc một múi ra cắn một miếng lớn.
. . . . . .
Mặt của anh cứng ngắc, hàm răng reo hò tại sao làm thế với nó.
Mùi vị đó chỉ có một chữ —— chua.
Vô cùng chua.
Cừu Chính Khanh vẫn nuốt xuống.
Mẹ kiếp. Anh chửi bậy trong lòng, vừa mắng vừa nuốt. Đều là trái bưởi, tại sao có thể kém xa như vậy.
Thật vất vả mới ăn xong một múi. Anh nhìn chằm chằm mấy múi còn dư lại,
hoàn toàn mất hết hứng thú ăn bọn nó, bày chỉnh tề như vậy cũng thật là
đáng ghét. Nhưng đáng ghét hơn chính là, anh là đứa bé xuất thân từ con
nhà nghèo, tuyệt không lãng phí lương thực là tín điều* cuộc đời anh.
*Tín điều: điều đặt ra để tin theo
Mặc dù trái bưởi đáng ghét này không tính là lương thực nhưng anh cũng không thể lãng phí.
Cừu Chính Khanh hạ quyết tâm, lại ăn một múi. Ăn xong múi này trong lòng cũng chua. Anh không thể nhịn được nữa, đem chỗ còn dư lại ném vào tủ
lạnh. Đóng cửa tủ lạnh, mắt không thấy tâm vẫn còn phiền, thật muốn gọi
điện thoại cho Doãn Đình kêu cô tới đây ăn trái bưởi. Nếu không phải là
cô dùng trái bưởi ngon lừa anh, anh cũng sẽ không mua trái bưởi hư. Vốn
là đời này cũng sẽ không mua trái bưởi ăn, tất cả đều là bởi vì cô.
Nhưng chuyện ngây thơ như vậy thì Cừu Chính Khanh chỉ nghĩ ở trong lòng thôi, không thể làm.
Buổi tối lúc ngủ, anh cảm thấy anh quả thật phải bưng bụng xót ruột ngã
lên giường, hơn nữa trong đầu còn tính toán, một ngày miễn cưỡng nuốt
hai múi, vậy một trái bưởi phải ăn mấy ngày trời! Ăn mấy ngày chính là
chịu tội mấy ngày. Trong nhà chỉ có một mình anh thật là không tốt.
Thiếu một người thích ăn trái bưởi.
Thứ hai, đi làm. Bình thường đây là ngày may mắn của Cừu Chính Khanh. Nhưng hôm nay không thế.
Bởi vì có đồng nghiệp ôm ba trái bưởi tới công ty, nói là mang tới từ
quê, vội cho mọi người nếm thử. Sau khi gọt xong ở phòng giải khá, mỗi
đồng nghiệp đều cao hứng bừng bừng chia làm đôi. Tầng này có rất nhiều
người làm việc, dĩ nhiên sẽ không chia đều cho tất cả. Nhưng Cừu Chính
Khanh xui xẻo là có chức vị cao nhất trong tầng lầu này cho nên anh được chia tận ba múi.
Cừu Chính Khanh lễ phép mỉm cười cám ơn đồng nghiệp sau đó nhìn chằm
chằm ba múi bưởi ở trong phòng làm việc, còn không nỡ nói anh không ăn
với đồng nghiệp. Giờ phút này trong lòng anh chỉ có một ý niệm, tại sao
anh cảm thấy đem trái bưởi được bóc bóng bẩy cho đồng nghiệp ăn sẽ mất
thể diện chứ? ! Sớm biết anh đã vứt mặt mũi đi, mang theo trái bưởi kia
tới chỗ làm. Lúc đó còn có thể đem chúng trộn lẫn vào trong đống bưởi
phân cho người khác!
Thần không biết quỷ không hay, làm người ta vui sướng cõi lòng.
Đáng tiếc, bọn nó còn nằm ở trong tủ lạnh nhà anh. Mà bây giờ anh còn phải nghĩ cách giải quyết ba múi này.
Biện pháp giải quyết của Cừu Chính Khanh chính là, trên đường đi phòng
giải khát rót nước, thừa dịp không ai chú ý, anh đặt trái bưởi trên bàn
một đồng nghiệp, đồng nghiệp vừa đúng không có ở đây, không ai biết là
ai đặt cả.
Khi từ phòng giải khát trở về, anh nhìn thấy đồng nghiệp đang cầm múi
bưởi gặm, anh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa nghĩ tới khuya về nhà anh còn có nhiệm vụ hoàn thành hai nửa trái bưởi, lòng anh lại chua xót.
Thứ ba, Cừu Chính Khanh cảm giác cả người đều là vị chua của trái bưởi,
mãi cho đến buổi chiều cũng không có tinh thần, trong lòng đang do dự có muốn lãng phí một lần hay không? Nhưng như vậy quá không nên. Anh khiển trách mình. Đang nghĩ như vậy thì thư ký gọi một cú điện thoại vào, nói trước sảnh có vị tiểu thư tên Thẩm Giai Kỳ tới chơi, không có hẹn
trước, có muốn gặp hay không?
Thẩm Giai Kỳ? Cư nhiên không phải Doãn Đình sao? Cừu Chính Khanh có chút thất vọng không biết từ đâu tới. Nếu như là Doãn Đình thì thật tốt, anh có thể nhân cơ hội xin cô tiêu diệt những múi bưởi kia, vì cô phải phụ
trách kết quả dẫn dụ.
"Mời cô ấy đến phòng khách ngồi tạm, pha ly cà phê." Cừu Chính Khanh dặn dò, trong đầu còn đang nghĩ tới Doãn Đình, lúc ấy ấy nói "rất ngọt" ,
nét mặt kia khiến anh nhớ cho đến bây giờ. Dĩ nhiên, nếu không phải ăn
phải quả chua, anh sợ là sớm quên.
Anh điều chỉnh tâm tư, đi phòng khách gặp Thẩm Giai Kỳ. Thẩm Giai Kỳ nhìn thấy anh liền cười: "Không có quấy rầy chứ?"
"Không có, Thẩm Tổng đại giá quang lâm, sao nói là quấy rầy được." Cừu Chính Khanh khách khí, dắt lời khách sáo.
"Tôi vừa đúng đi ngang qua nơi này liền lên tới thăm hỏi. Đưa sản phẩm
mới của Công ty tới cho Cừu tổng nếm thử." Thẩm Giai Kỳ cầm một túi giấy lên từ ghế bên cạnh, đưa cho Cừu Chính Khanh. Hoa Phú có dòng sản phẩm
ăn uống, chẳng những chiếm lĩnh thị trường trong nước, cũng vươn ra nước ngoài.
"Cám ơn." Trên mặt Cừu Chính Khanh tiếp tục khách sáo, trong lòng suy nghĩ chỉ cần không phải trái bưởi là được.
"Còn có vài vấn đề buôn bán muốn thỉnh giáo Cừu tổng, nhưng mà bây giờ
không tiện tán gẫu, lát nữa tôi phải đi, hôm nào hẹn Cừu tổng, được
không?" Thẩm Giai Kỳ khẽ cười duyên, Cừu Chính Khanh khó mà nói không
được. Anh đang muốn đáp "Được" thì Tần Vũ Phi chợt đi qua.
"Ơ, đây là ai vậy?" Tần Vũ Phi tựa vào cạnh cửa, có chút ít trút giận.
Cừu Chính Khanh không biến sắc, Hôm nay không biết Tần Vũ Phi đại tiểu thư ăn sai bao thuốc nổ nào, cơn tức đặc biệt lớn.
"Xin chào Vũ Phi. Tôi tới tìm Cừu tổng tâm sự." Thẩm Giai Kỳ tự nhiên phóng khoáng, nhưng giọng nói cũng có chút tế nhị.
"Khai thác à?" Bàn về gọn gàng dứt khoát nghẹn người, Tần Vũ Phi sẽ không thua bất luận kẻ nào.
"Nghĩ muốn, còn chưa có thành công." Nét mặt giọng nói của Thẩm Giai Kỳ
khiến Cừu Chính Khanh xác định cô cố ý khiến Tần Vũ Phi khó coi.
"Da mặt dày cũng là môn kỹ thuật, cô gọn gàng, rất tốt." Tần Vũ Phi nói rất khiêu khích.
Cừu Chính Khanh âm thầm cau mày, nếu hai vị đại tiểu thư cãi vã ngay trước mặt anh sẽ rất khó coi.
Kết quả Thẩm Giai Kỳ cười ha ha: "Lúc ấy Tiểu Đình nói đợi cô nghĩ xong
sẽ sang nói cho tôi biết, kết quả cô vẫn không có tìm tôi."
Cừu Chính Khanh nhíu chân mày thật chặt, chuyện gì liên quan đến Doãn Đình?
Tần Vũ Phi tức giận: "Cô thật phiền."
Thẩm Giai Kỳ tiếp tục cười ha ha: "Ai bảo cô cười như thế, cô phản ứng
rất chậm, nghẹn đến nói không ra lời, không muốn nhịn nhưng nghĩ không
ra đáp lời thế nào, bộ dạng đó thật mắc cười."
"Cô cũng gần thế."
"Tốt lắm, tốt lắm, lần tới không khi dễ cô." Thẩm Giai Kỳ còn cười.
Cừu Chính Khanh không buông lỏng chân mày xuống, đợi chút, anh có chút
hồ đồ, hiện tại giọng điệu bạn chị em tốt là thế nào? Trước mặt không
phải đang mỉa mai lẫn nhau sao?
"Cút nhanh lên đi, không cho đào góc tường Vĩnh Khải chúng tôi, nếu
không tôi đi sẽ đào đất nhà cô." Tần Vũ Phi hung ác, Thẩm Giai Kỳ hoàn
toàn không để ý, làm bộ nói: "Tôi thật là sợ." Sau đó cô lại cười, cười
một hồi nói: "Tốt lắm, không chơi với cô, tôi còn có chuyện phải làm."
Cô chuyển sang Cừu Chính Khanh: "Cừu tổng, bái bai, chúng tôi lại hẹn."
Sau đó lại phất tay một cái với Tần Vũ Phi: "Đi đây, gặp lại."
Sau đó cô đi thật.
Tần Vũ Phi nhìn chằm chằm bóng lưng cô, sau đó xoay đầu lại trợn mắt
nhìn Cừu Chính Khanh. Cừu Chính Khanh hỏi: "Hai người không hợp?"
"Là bạn bè." Tần Vũ Phi đáp.
"Oh." Biểu hiện hữu nghị của phụ nữ thật đặc biệt. Cừu Chính Khanh không có hứng thú bát quái quá nhiều, trở về phòng làm việc. Sau đó nhớ tới
họ nói đến Doãn Đình, nói gì mà tiểu Đình nghĩ xong sẽ sang tìm cô ấy,
cho nên tiểu Đình là bị lời nói công kích?
Được rồi được rồi, anh không muốn hỏi. Anh không thích bát quái.
Kết quả lúc tối, Cừu Chính Khanh nhận được điện thoại của Doãn Đình, bát quái tự đưa tới cửa.
"Tôi đã nói rồi, khẳng định cô ấy có ý với anh." Lời dạo đầu của Doãn Đình là như vậy.
Cừu Chính Khanh im lặng, nhưng anh thừa nhận quả thật cũng cảm nhận được chút "ý" này. Có lẽ là lòng hư vinh của phái nam quấy phá, có lẽ là do
những lời đó của Doãn Đình ảnh hưởng, dù thế nào đi nữa anh cũng nhạy
cảm. Chỉ là không biết Thẩm Giai Kỳ là vì khai thác hay vì trò chơi.
Trước khi Cừu Chính Khanh tan việc về nhà còn nhận được tin nhắn đáng
yêu mặt quỷ cô gửi tới.
Có chút quá quen thuộc từ trước đến nay, quen thuộc đến cảm giác thân cận.
"Tôi đã nói với anh rồi, nếu như cô ấy triển khai thế công mãnh liệt,
anh nhất định phải dè dặt." Doãn Đình cư nhiên chỉ điểm cho anh. "Cô ấy
đã đi công ty tìm anh rồi, bước kế tiếp nhất định là hẹn anh ăn cơm, anh phải mượn cớ kéo dài với cô ấy, không thể sảng khoái đồng ý."
"Làm sao cô biết cô ấy tới công ty tìm tôi."
"Vũ Phi nói cho tôi biết."
Quả nhiên, con gái thật là quá bát quái.
"Cô ấy hẹn tôi ăn cơm tại sao không thể sảng khoái đồng ý?"
"Bởi vì trước kia cô ấy cười nhạo tôi theo đuổi nam sinh đều không đuổi
kịp. Cô ấy nói: da mặt dày cũng là môn kỹ thuật, anh gọn gàng, rất tốt." Doãn Đình học giọng Thẩm Giai Kỳ.
Hóa ra những lời này là Thẩm Giai Kỳ chê cười Doãn Đình, Cừu Chính Khanh đã hiểu.
"Cho nên anh đừng sảng khoái đồng ý cô ấy, nếu không tôi sẽ chua xót trong lòng."
Cái từ chua xót trong lòng khiến Cừu Chính Khanh nhớ ra cái gì đó, nhưng lại nhất thời nhớ không ra, trong đầu anh phản ứng là một chuyện khác,
anh nói với Doãn Đình: "Có vài người trời sinh da mặt dày, hoàn toàn
không cần tu."
"Cái gì?" Doãn Đình mờ mịt.
"Cô không phải là muốn một câu đáp lễ ư."
"Ồ! Đúng! Đúng!" Doãn Đình nhất thời hưng phấn, "Anh lặp lại lần nữa."
Cừu Chính Khanh than thở trong lòng, lặp lại một lần. Doãn Đình cười ha
ha: "Rất tốt, tôi lập tức gọi điện thoại cho cô ấy. Vậy anh không cần
giả bộ căng thẳng, sảng khoái đồng ý cô ấy thôi. Bái bai, cám ơn." Không đợi Cừu Chính Khanh nói chuyện, Doãn Đình cúp điện thoại.
Cừu Chính Khanh tức giận nhìn chằm chằm điện thoại di động, cái gì gọi
là giả bộ dè dặt? Anh không có thích hay có ý định. Hơn nữa người ta
cũng chưa hẹn anh! Còn có có đồng ý hay không là chuyện của anh, không
cần phải cô tới chỉ huy.
A! Đúng rồi!
Cừu Chính Khanh nghĩ tới. Trái bưởi! Khó trách lúc nghe được chua xót trong lòng thì anh nhớ tới cái gì! Trái bưởi!
Đem trái bưởi còn dư lại chuyển cho Doãn Đình không quá đáng chứ? Anh còn giúp cô suy nghĩ một câu đáp lễ cho đối thủ đấy.
Cừu Chính Khanh rất bất đắc dĩ lại gặm hai múi bưởi chua, vừa gặm vừa chua xót trong lòng. . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...