"Đi đi.
Sau hôn sự của con, Giang muội muội cũng phải theo vị hôn phu của nàng đi nơi khác, sau này muốn gặp lại, cũng không biết là ngày tháng năm nào.
Chắc chắn nàng cũng ngóng trông con qua tụ họp đấy.
Nếu lần này con dám vắng mặt trong tiệc sinh nhật của nàng, cẩn thận nàng xé khăn tay tuyệt giao với con."
Đào Thị nói mà không nhịn được cầm khăn tay che miệng cười thầm.
Nói đến tiểu thư Giang gia này thật ra là một người thú vị, điển cố xé khăn tay tuyệt giao này là nàng truyền bá.
Nói cái gì mà lúc quân tử tuyệt giao thì cắt áo đoạn nghĩa, vậy nữ nhi các nàng tuyệt giao, chính là xé khăn tay.
Nghe câu cuối cùng của Đào Thị sinh động, trong đầu Lâm Uyển thoáng nhớ lại cảnh Giang Thải Vi xé khăn tay, cũng cảm thấy buồn cười.
Nàng và Thải Vi quen biết mười mấy năm nay, nàng nhìn thấy cảnh tượng Thải Vi xé khăn tay cũng hơn chục lần rồi.
Đào Thị giơ tay vén tóc mai cho Lâm Uyển, lại cười nói: "Đúng lúc nương cũng qua hỏi thăm thái thái Giang gia xem, sư phụ điêu khắc của nhà bà ấy là mời ở đâu về? Nghe nói tay nghề không tầm thường.
Nếu có thể, ta còn muốn mời sư phụ kia điêu khắc hai cái rương nữ nhi cho con."
Hai cây nhãn trong hậu viện lần lữa chưa chặt, cũng là vì vị sư phụ hiếm hoi làm bà hài lòng.
Rương của hồi môn của nữ nhi là vật tinh tế, lại mang ý chỉ phu thê mới cưới bên nhau trọn đời, đương nhiên là bà muốn tìm sư phụ tay nghề tốt nhất để làm.
Trước đó Lâm Uyển sợ trước khi cưới bận rộn nhiều việc, cho nên vẫn phân vân giữa đi hay không đi.
Bây giờ nghe Đào Thị nói như vậy, nàng bèn đặt lo lắng này sang một bên, gật đầu đồng ý đi.
Lại nói, quả thật nàng cũng muốn đi.
Cũng giống như lời nương nàng nói, đợi sau hôn sự, Thải Vi đi nơi khác, đến lúc đó đường xá xa xôi, ngựa xe bất tiện, thời gian gặp lại cũng không biết là ngày tháng năm nào.
Nghĩ như vậy, làm sao có thể không thương cảm, sao có thể nhẫn tâm không đi.
Về phần nỗi lo khác của nàng...!Lâm Uyển cụp mắt thầm nghĩ, nghĩ đến có phụ thân hắn quản thúc, hắn tuyệt đối không dám làm càn.
Cho dù hắn có thể từ bỏ mặt mũi, cản xe ngựa của bọn họ trên đường thì có sao? Chẳng phải nàng còn mang theo hộ viện trong phủ sao, dù thế nào cũng có thể thoát thân được.
Huống hồ một tháng nay cũng không thấy hắn có hành động đặc việc gì, có lẽ sau khi xin thánh chỉ bị gạt đi, Thánh thượng có nói gì đó với hắn, có lẽ hắn cũng chết tâm rồi.
Lâm Uyển càng nghĩ, càng cảm thấy đi cũng không việc gì.
Ngày mùng mười tháng chạp, sau khi Lâm Uyển trang điểm xong, mặc cho Xuân Hạnh vấn tóc cho nàng, cài thêm châu ngọc, rồi phủ thêm một chiếc áo choàng lông vũ hồng nhạt.
Y phục chỉnh tề xong thì cất bước đi đến viện tử của Đào Thị.
Không bao lâu sau, xe ngựa của Trường Bình Hầu phủ ra khỏi cửa ô đầu, bánh xe chậm rãi lăn về phương hướng phủ Giang thái phó.
Người trốn ở cuối hẻm nhìn thấy, lập tức lên tinh thần, ngựa không ngừng vó quay về báo tin.
Thái thái Giang gia tự mình nghênh đón hai mẫu nữ Đào Thị vào phòng khách.
"Đã kiễng chân ngóng chờ từ lâu rồi đấy, chỉ sợ tiểu tỷ muội lỡ hẹn." Giang thái thái liếc nhìn người vội vàng chạy về phía phòng khách, sau đó ghé sát vào tai Đào Thị, khẽ nói: "Cách mỗi một nén nhang lại nhắc một lần, tại sao Uyển tỷ nhi còn chưa tới.
Ta nghe nó nhắc mãi, lỗ tai cũng bị nó nhắc đến mọc kén lên rồi."
Đào Thị không nhịn được cười khẽ.
"Là tình cảm của tiểu tỷ muội chúng nó tốt."
"Còn chẳng phải vậy sao."
Lúc này, Giang Thải Vi đã đến trước mặt Lâm Uyển, lôi kéo tay nàng không buông, rất là bất mãn trừng mắt lườm nàng: "Còn tưởng là cô không tới chứ."
Lâm Uyển dịu dàng nói: "Vốn không có ý định đến.
Nhưng nương ta sợ ta buồn, bảo ta ra ngoài giải sầu một chút."
Giang Thải Vi lập tức vén tay áo, xoắn tay, giả bộ muốn véo miệng nàng.
Lâm Uyển vội giơ tay che má, nín cười cuống quít trốn tránh.
Giang thái thái và Đào Thị thấy vậy, đều không khỏi bật cười, lắc đầu.
"Được rồi, dẫn tiểu tỷ muội vào viện con chơi đi.
Hôm nay các con cứ chơi cho thỏa thích."
Giang Thải Vi tức thì nắm tay Lâm Uyển, vui vẻ kéo nàng rời đi.
"Nương ta nói rồi, hôm nay tùy ta làm chủ, bố trí một cái bàn trong phòng." Trên đường, Giang Thải Vi nói thầm với Lâm Uyển: "Đám người Ngọc tỷ tỷ đã đến từ lâu rồi, chỉ thiếu mỗi cô.
Bây giờ không có trưởng bối ở đây, chúng ta không diễn vẻ đoan trang nữa, giải đố phạt rượu, uống thật ngon chơi thật vui, thoải mái một phen."
Phòng khách trong viện của Giang Thải Vi không xa không gần, ngồi noãn kiệu thì khoảng một khắc đồng hồ.
Noãn kiệu vào đến viện, Giang Thải Vi vội vã kéo Lâm Uyển xuống kiệu.
Hạ nhân nhìn thấy thì luôn miệng vấn an, nhanh lẹ giơ tay vén cao màn che dày dặn lên.
Trong phòng đối địa long, vừa bước vào thì một luồng ấm áp phả vào mặt, cả người ấm nóng cũng dễ chịu hơi mấy phần.
Từ lúc tiến vào sân viện, Lâm Uyển đã loáng thoáng nghe thấy tiếng cười đùa trong phòng truyền tới, lúc này vừa bước vào phòng nhìn một cái, quả nhiên, ngọc động châu đưa đầy phòng, tiếng cười đùa vô cùng náo nhiệt.
"Uyển tỷ nhi mau tới đây, chỉ chờ cô thôi đó."
Chẳng biết từ lúc nào, sắc trời bên ngoài dần mờ tối.
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, gió lạnh từng cơn, có vẻ như sắp có một trận bão tuyết kéo đến.
Lâm viên Giang phủ nằm ở phía Tây Nam cách hơi xa hậu trạch.
Đang là mùa đông khắc nghiệt, cây cỏ lâm viên thưa thớt, cảnh sắc tiêu điều, ngoại trừ lúc hạ nhân đến đây quét dọn thì hầu như không ai đặt chân đến đây.
Lúc này, ở nơi lâm viên bóng người thưa thớt, Tấn Trừ khoác áo lông cừu màu đen dựa vào vách đá trên hòn giả sơn, mặt không biểu cảm, nâng mắt nhìn phía chân trời.
"Ước chừng hơn nửa canh giờ rồi phải không?"
Điền Hỉ suy nghĩ một lát, rồi nhỏ giọng đáp: "Tầm đó ạ, hẳn phải nửa canh giờ rồi."
Tấn Trừ thu lại ánh sáng trong mắt, liếc mắt nhìn phía cách đó không xa.
Nơi đó, lặng lẽ đặt một noãn kiệu giống y hệt của Giang phủ.
Hai bên còn có mấy hạ nhân vẻ mặt có phần bất an.
"Nhấn mạnh lại chuyện đã hứa với bọn họ, để bọn họ yên tâm."
Hắn giơ tay gom chiếc áo khoác lông cừu lại, bình tĩnh nói: "Tâm tư nàng kín đáo, đừng để cho nàng nhận ra điều gì khác thường."
Điền Hỉ ghi nhớ từng việc.
Gió lạnh càng ngày càng mạnh, lúc này hoa tuyết bắt đầu bay lả tả giữa không trung.
Tấn Trừ cụp mắt: "Đến lúc rồi.
Đón người đi thôi."
Rượu quá ba tuần, Lâm Uyển có hơi không chống đỡ nổi.
Có lẽ hôm nay vận may của nàng không tốt, chơi giải đố phạt rượu, mười lần thì nàng thua đến năm lần.
Nhiều lần cộng lại, nàng cũng đã uống non nửa bình rượu rồi.
"Ồ, lần này vẫn là Uyển tỷ nhi." Giang Thải Vi chơi đố số thắng Lâm Uyển, lập tức vui mừng phấn khởi sai người mau mang rượu nóng lên, rót cho người thua một chén.
Lâm Uyển bế má hồng, lắc đầu, cân nhắc xem có cần giả say hay không, dứt khoát nhoài người lên bàn.
Đúng lúc này, có hạ nhân từ bên ngoài vào truyền lời, nói thái thái Lâm gia có việc muốn thương lượng với Lâm tam cô nương, bảo Lâm tam cô nương qua đó một chuyến.
Lâm Uyển hơi giật mình sau đó tỉnh ngộ, chắc là vì chuyện của sư phụ điêu khắc.
Tức thì cảm thấy lời này đến thật đúng lúc, giống như cứu tinh vậy, giải thoát cho nàng khỏi nơi này.
Nếu uống tiếp nữa, nàng sợ sẽ thất thố.
Nàng vịn mặt bàn, lảo đảo đứng lên, cười xin lỗi một tiếng, vội vã định đi.
Giang Thải Vi tha thiết dặn dò: "Uyển tỷ nhi nhớ quay lại sớm."
Lâm Uyên thầm nghĩ, nàng dự tính đợi yến hội gần tan, rồi quay lại cũng không muộn.
Nàng bưng canh giải rượu bà tử mang đến lên uống, nhận lấy áo choàng màu hồng nhạt mặc vào, sau đó được Xuân Hạnh đỡ ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, một trận gió lạnh thổi qua, lạnh đến run một cái.
Nàng vội vàng kéo Xuân Hạnh cùng lên noãn kiệu.
Trong noãn kiệu đốt lò sưởi, vừa buông màn kiệu dày xuống, không gian nhỏ khép kín cũng coi như là ấm áp.
Các kiệu phu nâng kiệu đi, bước chân vội vã, như có gì gấp gáp lắm.
"Chậm một chút, vội cái gì vậy?" Xuân Hạnh thấy cô nương nhà nàng nghiêng trái nghiêng phải, không nhịn được khẽ trách mắng với bên ngoài.
Lâm Uyển xoa trán, nói: "Không sao, đầu ta hơi mơ màng.
Ngươi đỡ ta một chút."
Xuân Hạnh vâng lời, đỡ nàng.
Lúc này Lâm Uyển bất giác cảm thấy đầu ngón tay hơi ướt, dinh dính, là có giọt nước đọng.
"Bên ngoài tuyết rơi?"
"Đúng vậy ạ." Xuân Hạnh cẩn thận kéo mành cửa kiệu lại, che chắn gió lùa bên ngoài vào: "Trời cũng u ám, trông thế này, sợ là lát nữa sẽ rơi lớn hơn."
Lâm Uyển uể oải ngáp một cái, dựa vào vai Xuân Hạnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Đến nơi thì nhớ gọi ta trước."
"Vâng, cô nương."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...