Ngay cả trong cơn mơ hoang đường nhất, Mạc Thiệu Khiêm cũng không bao giờ nghĩ tới có một ngày, Dung Âm sẽ ùa chạy tới anh như một cơn gió mùa hạ…thanh mát trong lành…ôm chặt anh từ phía sau…rồi nghẹn ngào thốt lên câu yêu anh như thế này….
Cơ thể của Mạc Thiệu Khiêm cứng đờ lại, những ngón tay của anh run run cách đôi bàn tay nhỏ nhắn của Dung Âm chỉ một lần chạm rất gần…Nhưng nỗi đau tổn thương trong anh vẫn chưa hề nguôi ngoai…
Bàn tay anh tuyệt tình gỡ bàn tay đang thít chặt lấy cơ thể mình của cô ra, Mạc Thiệu Khiêm nắm chặt đôi bàn tay của cô trong tay mình, ánh mắt giận dữ nhìn xoáy vào Dung Âm, thanh âm vang lên chất chứa đau đớn cùng khắp.
_ Em nói em yêu tôi? Em yêu tôi nhưng có khi nào em dám vượt qua tất cả mọi thứ để thật sự chỉ nghĩ về tôi hay không? Em tưởng tôi không biết sao? Em tưởng rằng tôi không biết em sợ có lỗi với Lan Anh nên không dám đón nhận tình cảm của tôi sao? Ngày trước em lừa dối tôi, đến tận bây giờ em vẫn gạt tôi…Em đã bao giờ thực sự yêu tôi chưa?
_ Thiệu Khiêm?
_ Bây giờ em nghĩ rằng em ôm tôi một cái, nói yêu tôi một cái là tất cả mọi chuyện sẽ coi như chưa từng có gì sao? Em nghĩ rằng chỉ cần em ban phát cho tôi một chút tình yêu là coi như chuyện em lừa dối tôi, để tôi sống trong mông muội suốt quãng thời gian qua coi như bỏ sao? Em lừa dối tôi một lần tôi có thể chấp nhận…nhưng em lừa dối tôi những hai lần….làm sao tôi có thể tin em nữa?
_ Thiệu Khiêm…
Ánh mắt hoang mang của Dung Âm nhìn vào gương mặt giận dữ của Thiệu Khiêm, cô sợ hãi nhìn anh lắc đầu, sợ hãi nhìn ánh mắt tổn thương của anh, sợ hãi nhìn dáng vẻ lạnh lùng bất cần của anh…
Mạc Thiệu Khiêm nhếch mép cười, bàn tay anh buông cổ tay của cô, vuốt mái tóc đen đậm xõa tung trước trán, nuốt nghẹn xuống khỏi cổ họng...thờ ơ nhìn vào lòng mắt hoảng hốt của Dung Âm….
_ Làm sao tôi có thể nhìn vào lòng mắt trong vắt của em, và tin rằng em đang không lừa dối tôi? Làm sao tôi có thể tin được lời yêu của em là…
Thật…?
Ngay khi những câu từ cuối cùng của anh chưa kịp thốt ra…thì Dung Âm đã làm một điều mà Mạc Thiệu Khiêm không bao giờ dám tin….
Bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy cổ áo vest của Mạc Thiệu Khiêm, kéo thân hình cao lớn của anh xuống, đôi chân cô kiễng cao lên…và đem đôi môi mềm mại của cô chặn lấy đôi môi đang tuôn ra những lời khắc nghiệt của anh…
Nụ hôn dịu dàng, thậm chí còn dịu dàng hơn cả ánh trăng trên cao…ngỡ ngàng và bối rối…Mạc Thiệu Khiêm bất ngờ tới chết lặng trong nụ hôn của cô…
Lần đầu tiên trong cuộc đời suốt hơn 30 năm của anh…anh bị một người con gái…cưỡng hôn!
Đôi môi rất dịu dàng của Dung Âm khẽ tách ra, kết thúc nụ hôn bất ngờ trong run rẩy...Đôi mắt trong vắt của cô hướng lên ánh mắt ngỡ ngàng của Mạc Thiệu Khiêm, thanh âm vang lên, còn mong manh hơn cả cánh bướm…
_ Anh có thể không tin vào lời nói của em…không tin vào đôi mắt của em….nhưng anh phải tin vào nụ hôn của em!
Mạc Thiệu Khiêm….!
Liệu em có phải là người con gái…nếu như không yêu mà có thể chủ động hôn người khác hay không?
Mạc Thiệu Khiêm bối rối tới ngây dại, nhìn vào đôi môi hồng phấn đỏ ửng của Dung Âm…
Đôi mắt trong vắt của cô ấng lên một dòng nước lao xao, cô siết chặt lấy áo anh, nghẹn ngào thổ lộ…
_ Cho dù em không nói với anh….cho dù anh cho rằng…em lừa dối anh…Nhưng chẳng phải….tất cả mọi thứ ban đầu của em…đều đã thuộc về anh hay sao?
Nụ hôn đầu của em!
Tình yêu đầu của em!
Lần đầu tiên của em!
Tất cả….đều thuộc về anh!
_ Mạc Thiệu Khiêm!
Trong đôi mắt trong vắt của cô, như thể ánh trăng cũng hòa làm một, huyền ảo, mênh mang và đẹp đẽ…
_ Lần này….đến lượt anh…!
Anh có thể…ngoảnh đầu lại….nhìn em không?
Cảm xúc nồng cháy cuộn trào như sóng…Mạc Thiệu Khiêm cuối cùng cũng chẳng thể đóng giả mình không quan tâm, mình tuyệt tình, mình băng lãnh mãi….Vòng tay anh đột ngột bao trọn lấy cô, ôm chặt cô như thể ôm trọn tình yêu của cả đời mình...khi đôi môi anh gắt gao hướng xuống…
Đôi mắt của Dung Âm khẽ nhắm lại….một dòng nước mắt chảy xuống gò má của cô…
Không thể tự dối lừa bản thân mình được nữa….
Chúa ơi…! Con yêu người đàn ông này!
Yêu rất nhiều….!
****
Căn phòng ngủ quen thuộc, quen thuộc tới cả trong từng giấc mơ, hay trong cả từng cơn ác mộng dằn vặt nhất…Bây giờ đây chỉ còn ngập tràn tình yêu dâng trào tới cuồng dã điên dại…
Tiếng r*n rỉ trầm thấp vang lên khắp căn phòng, ngay cả khi đã nằm trong phòng ngủ của anh, ngay cả khi trang phục đã rời khỏi thân thể, khi gió lạnh của điều hòa làm cho làn da cô trở nên nhạy cảm tới cùng khắp, và làm đầu nh* hoa cô săn c*ng mẫn cảm, Dung Âm vẫn cảm giác như thể đây là cơn mơ, là một giấc mơ nồng cháy hoang đường nhất…
Những ngón tay cô đang vui vào mái tóc đen quen thuộc của anh, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng vì kích tình quay nghiêng về một bên, khi gương mặt anh tuấn đẹp đẽ của anh đang vùi trên ng*c cô, tham lam m*t vào nụ hoa săn c*ng mẫn cảm mãnh liệt…
Hàm răng cô siết với nhau để ngăn tiếng r*n rỉ bật ra khỏi đôi môi căng mọng…Đầu óc cô vừa rối loạn vừa trống rỗng, Dung Âm cũng không biết cô làm thế này rút cuộc là đúng hay sai? Nhưng trong khoảng khắc này, cô thật sự muốn một lần được cùng anh trầm luân, cùng anh xuống tới tận cùng địa ngục.
Đôi môi anh siết lấy nụ hoa của cô, dưới hơi lạnh của máy điều hòa làm nó c*ng căng lên thật tội nghiệp, lại gặp khoang miệng nóng ấm ẩm ư*t của anh, mẫn cảm tới mức run rẩy hoảng loạn…Dung Âm co chân lên, nhưng không thể khép lại được vì thân thể to lớn của anh chặn đứng giữa hai chân run rẩy của cô…
Mạc Thiệu Khiêm vùi mặt vào ng*c cô, hết li*m lại tới s* cắn m*t vào, từng lần từng lần đều giống như tận hưởng, cũng giống như trêu chọc, khiến cho n* hoa đỏ ửng tới khát khao…mà đầu ngón tay của anh cũng không yên phận, chạm lên đầu nh* hoa bên cạnh, khẽ khàng gẩy nhẹ…
_ Anh…
Bàn tay của Dung Âm vội vã nắm lấy cổ tay của anh, khẽ khàng như van như lơn cố gắng giữ tay anh lại…
Đầu ngón tay của anh chai sạn và mạnh mẽ…ma sát lên đầu ng*c mẫn cảm của cô, khi thì miết thành vòng tròn, khi thì miết nó trong hai đầu ngón tay gần như là tàn nhẫn ấy…khiến cho Dung Âm không thể nghĩ được, không thể nói được, không thể thở được…!
Bàn tay của anh bao trọn lấy cô, cảm nhận sự mềm mại đàn hồi mà anh hằng đêm mong ước, mong ước tới suốt đời suốt kiếp…
Tấm lưng mạnh mẽ của Mạc Thiệu Khiêm như một con báo, dẻo dai và mạnh mẽ chặn trên thân thể nhu mì yếu ớt của Dung Âm…Những khối cơ săn chắc nam tính gồng lên khi anh chống tay xuống đệm, buông đôi môi ra và nhấc người lên, say mê ngắm nhìn bóng hình cô dưới thân…
Gò má đỏ ửng, mi tâm hạ xuống mong manh như một cánh bướm.
Dung Âm không dám nhìn vào Mạc Thiệu Khiêm, hàm răng cô cắn chặt lấy ngón tay mình để ngắn mình không khóc nấc lên…
Bàn tay ấm áp của Mạc Thiệu Khiêm khẽ khàng chạm vào cổ tay nhỏ nhắn của cô, nhấc nó ra khỏi đôi môi đang cắn chặt, dịu dàng đưa lên môi hôn…
Nụ hôn như chim mổ, từng chút từng chút hôn lên từng đầu ngón tay nhỏ nhắn của Dung Âm…Đôi mắt sâu thẳm đen đậm nhuốm màu k*ch tình nhìn sâu vào đôi mắt mờ mịt của Dung Âm…
Rồi chẳng một lời, như cá tính của anh…Mạc Thiệu Khiêm đột ngột hôn cô…Nụ hôn hoàn toàn bản năng cuồng dã, tước đoạt đi tiếng kêu thét của cô, tước đoạt đi hơi thở của cô, sức sống của cô, tình yêu của cô…
Đôi môi anh như có lửa nóng, tiến tới đâu thiêu cháy tới đó…từ đôi môi, tới chiếc cằm xinh đẹp, tới hõm cổ thanh mảnh, rãnh ng*c gợi cảm, vùng bụng phẳng phiu….và dừng lại tại nơi đó…
_ Không….không được!
Dung Âm vội vã co chân lại, như chống đối, như van vỉ, như sợ hãi, như cầu xin….Nhưng cánh tay của Mạc Thiệu Khiêm như gọng kìm, chặn đứng đôi chân đnag cố sống cố chết co chặt lại của cô…
Nụ hôn của anh rơi vào nơi đó, rất nhanh, rất mãnh liệt, rất cơ khát…những cũng rất nâng niu yêu chiều, cũng rất dịu dàng….tận tình h*t vào…
Anh như một con ong, còn cô giống như một nụ hoa xinh đẹp đang bị anh tận tình h*t lấy…
_ Ôi anh ơi…
Dung Âm hoảng hốt hét lên…Trong cơn rùng mình nghẹn ngào, đôi mắt cô hoa lên như thế có hàng ngàn, hàng ngàn nụ pháo hoa đang nổ rực rỡ trên nền trời…
Anh h*t vào mọi thứ của cô, sự run rẩy, sự cuồng khát, sự âu yếm, hút cả vào ngọt ngào đắm chìm đam mê…
Đôi chân cô khẽ co lên, cùng sự run rẩy cùng khắp…Dung Âm cắn chặt môi, bắt đẩu run rẩy thở gấp gáp, từng thớ cơ tại nơi sâu thẳm nhất của cô run rẩy mãnh liệt trong từng lần li*m nhẹ, từng lần h*t vào rất dịu dàng, cũng rất mãnh liệt của anh…
Từng cử động môi lưỡi của anh đều rất phong lưu, rất tận tình, rất đào hoa, cũng rất chỉn chu…Đôi mắt anh nhắm nghiền như thể đang tận hưởng điều ngọt ngào nhất thế gian…Anh chẳng nói gì với cô, cũng chẳng nhìn cô lấy một lần mà chỉ dùng những nụ hôn phủ lên khắp thân thể cô…khiến cô càng đam mê, càng sợ hãi…
Tới khi cô vỡ tan trong yêu thương của anh, vỡ tan thành từng mảnh, rã rời, run rẩy, day dứt…cơ khát…
Mạc Thiệu Khiêm ôm chặt lấy cô, chen vào giữa cô, như thể không muốn cho sự run rẩy nơi cô dừng lại…
Đôi môi anh chặn đứng lấy đôi môi cô, nuốt vào sự sợ hãi bối rối…và chẳng hề có lấy một lần báo trước…anh đột ngột xộc vào trong cô…
_ ANH….Á…!
Dung Âm vội vã bấu chặt lấy thân thể anh như một con cá mặc cạn…Trong cơn đê mê cùng khắp, Dung Âm nghe thấy tiếng anh trầm thấp kìm nén vang lên bên tai…
_ Giờ thì…em đã hiểu cảm giác của tôi…sau mỗi lần em đột ngột nói ra một bí mật nào đó chưa?
Đôi mắt của Dung Âm mở to hốt hoảng…Cô cắn chặt môi, muốn thốt ra thành lời nhưng lại tắc nghẹn sau mỗi lần cuồng dã vào ra điên cuồng của anh…
Mạc Thiệu Khiêm…em cứ tưởng anh là chính nhân quân tử…hóa ra cũng nhỏ nhen để bụng quá mức!
Tiếng nức nở của Dung Âm bối rối vang lên, bàn tay cô bám chặt lấy bả vai của Mạc Thiệu Khiêm, chôn vùi gương mặt vào lồng ngực ấm áp của anh, trân người nghênh đón từng đợt vào ra đến tàn nhẫn…
Dung Âm cũng không biết anh đang yêu thương cô hay đang trừng phạt cô nữa…Trong cuộc hoan ái cuồng dã, không quên cho cô ôm ấp dịu dàng, cũng không để cô thiếu những chiếm hữu đau đớn…
_ Thiệu Khiêm….Hức…
Tiếng nức nở chuyển thành nỉ non, Dung Âm ghé sát vào vành tai anh, hổn hển thở dốc…
_ Nhẹ…nhẹ một chút….em…chết mất!
Mặc kệ cho thanh âm run rẩy của cô có bao nhiêu đáng thương, bao nhiêu sợ hãi…Mạc Thiệu Khiêm vẫn cuồng dã tới mức tàn nhẫn…Khiến cho Dung Âm lần này dám khẳng định, đây không phải là anh đang yêu thương cô, mà đang tàn nhẫn trừng phạt cô…
Sau bao nhiêu lần kích thích…Dung Âm cũng không thể chống cự nổi nữa...run rẩy điên cuồng bám chặt lấy anh…
_ Thiệu Khiêm…em….em….Á Á Á….!
_ Không chịu nổi nữa rồi đúng không?1
Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên, phả vào tai cô một luồng hơi nóng rẫy…Bàn tay anh nắm chặt lấy bả vai của cô…thì thầm trầm thấp…
_ Đêm nay còn dài…anh sẽ mang toàn bộ những gì em nợ anh suốt thời gian quan…tận tình “đòi nợ”!
Và đúng là màn “đòi nợ tàn nhẫn” ấy của anh kéo dài mãi, kéo dài mãi, tới mức Dung Âm không còn nhớ nổi thời gian nữa…chỉ biết đột nhiên tới một lúc thân thể cô rã rời, cổ họng kêu tới khản đặc, đôi mắt mê man…Mạc Thiệu Khiêm mới ôm chặt lấy cô, nghiến chặt răng….trút toàn bộ nóng bỏng vào trong cô…
Và âm thanh cô lăng nghe được….chính là tiếng thì thầm đầy ắp yêu thương của anh vang lên bên tai…
_ Âm nhi…Anh yêu em…!
Yêu em cái gì chứ…?
Hại em sắp chết rồi đây….!
Dung Âm mờ mịt nghĩ trong đầu, run rẩy dường như mất hết sức lực….Cô nhớ lại ngay cả đêm tân hôn lần đầu tiên giữa cô và anh…cũng chưa bao giờ thấy anh tàn nhẫn tới như vậy, điên cuồng tới như vậy, khao khát tới như vậy….!
Giờ cô mới biết thế nào gọi là…
Tiểu biệt thắng tân hôn!
*****
Like truyện cho Kỳ Kỳ nhé...Đọc chương nào like chương đó nha, đừng lười Like mỗi một chương ????
THEO DÕI TÀI KHOẢN CỦA KỲ KỲ để tiếp thêm cho Kỳ động lực nha ❤️.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...