Tiếng xì xào vang lên như ong như ve, khiến cho thần trí của Dung Âm cũng muố vì sự ồn ào đó mà hoảng loạn.
Những ánh đèn flash cứ liên tục nhá sáng, chiếu lên gương mặt đờ đẫn của Dung Âm, đầu óc cô tê dại, gương mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu.
Bên cạnh cô, Gia Kính vẫn đang nói điều gì đó nhưng Dung Âm không thể nghe được điều gì, đôi tai cô ù đi như thể có hàng ngàn con ong, hàng ngàn con dế đang điên cuồng đập cánh, điên cuồng cọ cánh bên trong…
Đầu óc hoảng loạn…những tiếng ồn ào và ánh sáng chói mắt…Dung Âm nghĩ cô sắp choáng đến mức nôn ra rồi!
Tiếng chân ghế miết lấy sàn nhà, Gia Kính ngạc nhiên nhìn Dung Âm đẩy ghế đứng dậy, đờ đẫn bước thẳng ra khỏi căn phòng họp báo ngột ngạt…
Những tiếng gọi ồn ã vang lên sau lưng, ống kính của những chiếc máy ảnh và máy quay phim đói khát dõi theo từng bước chân của cô, Dung Âm đẩy mạnh cánh cửa ra, lao ra ngoài, chạy khỏi căn phòng bí bách như muốn thít chặt cổ họng của cô vậy.
_ Xin phép các vị!
Gia Kính đứng dậy, nhanh chóng cài lại cúc áo vest của mình, lịch sự nói với những người phóng viên đói tin trong phòng, và nhanh chóng chạy theo cô.
****
_ Cô Mộ! Cô Mộ!
Tiếng gọi của Gia Kính vang lên phía sau, nhưng Dung Âm dường như không nghe thấy, hay hoặc giả như cô không muốn nghe thấy.
Bóng dáng gầy gò nhỏ nhắn của cô cứ tiến thẳng về phía trước, như muốn chạy thoát khỏi chỗ này!
_ Cô Mộ! Xin dừng bước!
_ Anh muốn cái gì nữa?
Tiếng quát của Dung Âm vang lên, trong hành lang trống trải lại càng ồn ã.
Ánh mắt giận dữ nhìn về phía Gia Kính, bàn tay lùa lên mái tóc xổ tung, gắt lên từng tiếng.
_ Sao anh không vào đấy mà hoàn thành nốt nhiệm vụ mà Mạc Thiệu Khiêm giao cho mình đi? Hả? Anh theo tôi làm gì? Luật sư các anh vốn là những người không tim không gan mà? Bỗng dưng lại cảm thấy ân hận sao?
Giai Kính không hề cáu giận trước những lời mạt sát mà Dung Âm đang điên cuồng ném vào mình, nhìn Dung Âm chán ghét lắc đầu, nghiến chặt răng, tựa lưng vào tường gạch lạnh toát sau lưng…
Đôi mắt cô nhìn xuống nền gỗ nhẵn mịn, những vết vòng tuổi gỗ vằn vện, rối rắm như chính tâm trạng cô lúc này….
_ Anh biết chuyện này từ ban đầu đúng không? Từ khi anh tới gặp tôi tối hôm trước?
Dung Âm quay đầu, lạnh lùng hỏi Giai Kính.
Thanh âm đã không còn sự giận dữ gay gắt nữa, ngược lại nó khô khốc và lãnh đạm tới kì lạ…
_ Phải! Thật ra chuyện này đã được ngài Mạc lên kế hoạch từ trước.
Thật xin lỗi cô! Cô Mộ! Tôi cũng không muốn lừa dối cô!
Dung Âm cười bằng mũi, đôi môi tái nhợt mở ra, hít vào một luồng khí lạnh...Luồng khí làm dịu đi lá phổi đang nóng ran lên của cô…
_ Anh chẳng có lỗi gì cả! Anh cũng chỉ là đang làm việc kiếm tiền thôi! Đừng tỏ ra hối hận như thế! Tôi cũng chẳng trách gì anh!
Đôi mắt của Gia Kính dấy lên một tia kinh ngạc, anh nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt, hoàn toàn không bao giờ nghĩ cô sẽ nói ra với anh những lời quá mức hiểu chuyện tới như thế.
Anh cứ nghĩ rằng cô sẽ giận cá chém thớt, giống như tất cả những người phụ nữ khác, trong những giờ phút như thế này…Nhưng mà…
Dung Âm lại là một người phụ nữ hoàn toàn khác.
Trong ánh mắt tĩnh lặng và cơ thể nhỏ bé ấy, là cả một sự bản lĩnh gai góc đến kiên cường….
_ Anh chẳng có lỗi! Tôi đáng lẽ không nên nổi nóng với anh! Anh cũng chỉ đang làm việc thôi!
Dung Âm cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói…Gương mặt của cô kín bưng chẳng hề biểu cảm điều gì rõ rệt, khiến cho Gia Kính có phần lúng túng…1
_ Cô Mộ!
_ Hắn đã nói gì với anh? Mạc Thiệu Khiêm! Hắn đã nói gì với anh?
Dung Âm quay đầu nhìn Gia Kính, đôi mắt dứt khoát của cô khiến cho ngay cả một luật sư đầy kinh nghiệm như anh cũng không biết cách nào từ chối.
Cho dù việc tiết lộ ra điều này là vi phạm nghiêm trọng đạo đức nghề nghiệp, thậm chí còn phạm luật về quyền riêng tư nữa…Nhưng không hiểu sao Gia Kính vẫn chân thật mà nói với cô…
_ Ngài Mạc nói…đây là lý do để hợp thức hóa vụ hôn nhân này! Nếu như với nguyên nhân này, giới truyền thông sẽ hiểu…Bởi vì bố mẹ ngài ấy đã không còn, ngài ấy là con một, không có anh em, nếu như nói cô khó sinh, không thể có con cho ngài ấy thì mọi người cũng hiểu sự rạn vỡ này….Nói cô tự mình chấp nhận rời xa ngài ấy vì lý do này, cũng khiến cho mọi người cảm thấy cô là một người vợ Tào Khang, một người phụ nữ nhân hậu và lương thiện, biết nghĩ cho người khác, còn khiến mọi người cảm thông rằng cho dù cô vẫn còn yêu ngài ấy nhưng lại không thể ở bên ngài ấy, vì thế nên là….
_ Đủ rồi!
Dung Âm đột ngột lên tiếng ngắt lại, gương mặt cô mệt mỏi với đầu mi tâm cau chặt như thể cô vừa nghe thấy những tiếng ồn ào phiền nhiễu.
Nụ cười lạnh nhạt hiện trên môi cô khi Dung Âm lạnh lùng lên tiếng:
_ Hắn mà biết nghĩ tới tôi thế sao? Để tôi nói cho anh biết, luật sư Gia! Chết tiệt mấy cái nguyên nhân đạo đức giả của Mạc Thiệu Khiêm! Lý do duy nhất hắn làm điều này là chỉ muốn nhục mạ tôi! Muốn tôi cho dù rời xa được hắn rồi vẫn không thể sống yên ổn! Vẫn mang tiếng là một người phụ nữ “cây độc không trái, gái độc không con”! Ngài hiểu chưa?
_ Cô Mộ! Xin cô đừng nghĩ như thế!
_ Ngài Mạc! Đúng là tôi không thông minh, cũng không phải là dạng phụ nữ đội đá vá giời được, nhưng tôi cũng không ngu ngốc đến mức bị những lời của Mạc Thiệu Khiêm lừa! Ngài là luật sư, chắc chắn ngài làm gì cũng cần nhân chứng, vật chứng! Được! Để tôi chứng minh cho ngài!
Dung Âm hít vào một hơi dài, lạnh lùng nói:
_ Tôi hỏi ngài, có phải Mạc Thiệu Khiêm đã nói với ngài từ trước, nếu như lúc đô tôi đứng dậy phản đối giữa họp báo, trực tiếp vạch trần cái bằng chứng này là giả, thì hắn đã sớm có cách đối phó, đúng không?
Gia Kính nuốt nhẹ trong cổ họng, trước ánh mắt của Dung Âm, khẽ khàng gật đầu.
Một nụ cười dâng lên, Dung Âm khẽ khàng gật đầu như chấp nhận sự đắng chát bình thường này…
_ Là gì?
Gia Kính nhìn Dung Âm, gương mặt cô bình thản lạnh lùng chờ đợi…
_ Ngài Mạc nói…nếu như cô phản ứng với bằng chứng đó…thì vẫn còn một bằng chứng khác, đó là một giấy khám bệnh cô bị tâm thần, còn có cả máy ghi âm của một vị bác sĩ danh tiếng trong giới Tâm thần học, chuẩn đoán cô bị Tâm thần nhẹ vì cú sốc biết mình khó mang thai!
_ Ha ha ha…
Tiếng cười lạnh lẽo vang len, Dung Âm gục đầu xuống, bàn tay cô vuốt lên mái tóc đang xõa tung của mình, đôi mắt của cô hướng về phía trước, với sự đau đớn và bất lực dâng lên bên trong lòng mắt đau đớn của sự tổn thương sâu sắc…
_ Anh biết không? Luật sư Gia! Sống với Mạc Thiệu Khiêm một năm nay, tôi học được một điều….đó là không bao giờ nên đối đầu với hắn…vì điều đó sẽ chẳng mang lại kết quả gì tốt đẹp, ngược lại còn khiến mọi chuyện tệ hơn…Đó chính là lý do tại sao tôi lại bỏ đi, thay vì nhảy dựng lên giữa họp báo!
Dung Âm vừa cười vừa nói, gương mặt nhẹ tênh chẳng chút cảm xúc, nhưng sâu trong lòng mắt cô là sự đau khổ đến cùng cực!
_ Đó…cũng chính là lý do….cho dù cái giá phải trả đắt tới mức nào…tôi cũng nhất định phải rời khỏi hắn!
Dung Âm đứng thẳng dậy, nuốt khẽ trong cổ họng, nuốt cả những nghẹn ngào đang dâng lên trong họng mình…
_ Hắn chưa từng đi công tác, phải không Gia Kính?
_ Vâng! Cô Mộ!
Gia Kính cung kính trả lời, và cho dù cô không phải là thân chủ của anh, nhưng những chuyện vừa qua, đã khiến anh phải dành cho cô một sự tôn trọng nhất định!
Người phụ nữ vừa mạnh mẽ, vừa hiểu chuyện, vừa bản lĩnh cương quyết như cô…rất hiếm gặp!
_ Hắn còn nói gì nữa không?
_ Ngài ấy nói…nếu như cô muốn tất cả bằng chứng vừa rồi bị hủy bỏ, ngài ấy có thể cùng cô ngồi xuống đàm phán…
Một nụ cười lạnh lùng mỉa mai hiện trên đôi môi cô….Dung Âm ngẩng cao đầu, hít vào một luồng khí, khẽ nghiến răng lại…
Một khoảng khắc sau, thanh âm cứng cỏi vang lên, cùng ánh mắt lạnh tanh của cô…
_ Nào! Giải quyết cho xong cuộc họp báo khốn kiếp này đi!
****
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Kiến Hào tò mò nhìn Mạc Thiệu Khiêm lập tức nhấc máy ngay sau một hồi chuông, cử chỉ vội vã gấp gáp này, cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
_ Thưa ngài Mạc! Cuộc họp báo đã kết thúc! Ngài và cô Mộ chính thức từ giờ phút này đã ly hôn!
Ấn đường của Mạc Thiệu Khiêm vô thức xô lại, bàn tay của hắn đang đút trong túi áo cũng nắm lại thành quyền…
Thanh âm trầm thấp vang lên, khốc khốc khàn khàn…
_ Cô ấy có nói gì không?
_ Dạ….Cái này….
Gia Kính có chút bối rối, dường như không dám nói ra…
_ Luật sư Gia! Phiền anh nhắn lại giúp lời của Dung Âm với tôi!
Mạc Thiệu Khiêm lịch sự một cách xa cách khi nghe thấy sự bối rối của Gia Kính…Tiếng hít vào có chút ngại ngần, rồi thanh âm có phần ấp úng vang lên…
_ Thưa ngài Mạc…cô Mộ….cô ấy nói tôi nhắn lại cho ngài là….
_ Là sao….?
Mạc Thiệu Khiêm lạnh giọng hỏi, và câu trả lời của Gia Kính khiến hắn chết sững…
_ Cô ấy nói…
“TẠM BIỆT! ĐỒ KHỐN NẠN! CÚT CON M* ANH XUỐNG ĐỊA NGỤC ĐI!!!"1
****.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...