Thân phận cũng không phải là chướng ngại lớn nhất, chướng ngại lớn nhất giữa bọn họ ở chỗ có người không thể có được tình cảm.
Vài ngày trước, bên trong tòa nhà được xem như một bãi chiến trường.
Feston sắp mất đi ý thức, nhưng hắn vẫn cố hết sức duy trì, Phong Triển Nặc và Jonathan đang ở dưới lầu, lúc này trong di động truyền đến giọng nói của một phụ nữ, “Là anh sao, Feston Kada? Không ngờ chúng ta lại dùng cách này để làm quen, nói ngắn gọn, Hecate của tôi sẽ không dễ dàng bị hủy như vậy, anh cũng đừng hòng truy tìm manh mối từ vài người ở chỗ của tôi.”
“Cô là gì của cậu ấy?” Feston cúi đầu, vài người kia là ai, còn cậu ấy là ai, hai người đều hiểu nhưng không nói rõ.
“Một người bạn, ít nhất tôi vẫn còn xem cậu ấy là bạn, nhưng không ngờ cậu ấy lại vì anh mà giết người của tôi!” Giọng nói của người phụ nữ trở nên the thé, “Anh đang hủy hoại cậu ấy, cậu ấy vốn là người giỏi nhất, chưa bao giờ thất thủ, cũng chưa bao giờ xảy ra vấn đề như vậy! Nhưng hiện tại cậu ấy đang đánh mất lý trí, điều này tuyệt đối không phải chuyện tốt!”
“Cái gì là chuyện tốt, cái gì là chuyện xấu cũng không phải do cô quyết định….” Feston chậm rãi hít vào một hơi, Phong Triển Nặc đánh mất lý trí vì hắn hay sao? Hắn thật cao hứng, nhưng lại vì vậy mà lo lắng. fynnz.wordpress.com
“Bất cứ một sát thủ nào rơi vào lưới tình thì đều cách chết không xa, Ian là người rõ ràng nhất, dù sao cậu ấy đã từng tự tay giết chết một sát thủ vì tình yêu mà sa đọa, là bạn đồng hành của cậu ấy–” Cô ta bắt đầu do dự, không biết có nên nói ra chuyện này hay không?
“Nói rõ ràng một chút đi.” Hắn thúc giục.
“Người kia là bạn của cậu ấy….Không, phải xem là bạn thân, nhưng cậu ấy vẫn ra tay, là cậu ấy tự tay giết chết người nọ.” Giọng nói của người phụ nữ nghe ra rất mâu thuẫn, “Khi đó tôi chỉ biết bất cứ tình cảm nào đối với cậu ấy mà nói cũng không đáng là gì, cho nên cậu ấy mới là cỗ máy giết người tốt nhất, vô tình nhất cũng hoàn mỹ nhất.”
“Nhưng anh đã làm cho cậu ấy thay đổi!” Cô ta lạnh lùng chỉ trích, “Ngẫm lại xem sẽ là hậu quả gì! Sát thủ tựa như một thiết bị tinh vi, anh muốn làm cho thiết bị này bị trục trặc hay sao? Bất cứ sai lầm nào cũng có thể hủy hoại cậu ấy!”
Tình cảm đối với Phong Triển Nặc mà nói là một thứ xa xỉ, là một quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào. 810
Bắt đầu từ lúc đó Feston có thể hiểu rõ hành vi của Phong Triển Nặc, sự mâu thuẫn nhiều lần lặp đi lặp lại, khi thì rời xa khi thì đến gần, đối với sát thủ mà nói thì tựa như đang ngao du giữa sự sống và cái chết, một khi lún xuống thì có thể muôn đời muôn kiếp không thể quay lại.
Feston không ngờ bản thân mình lại vì một sát thủ mà lo lắng nhiều như vậy, nhưng người ở trước mặt cũng không phải chỉ là một sát thủ mà còn là Phong Triển Nặc.
Trong phòng bệnh, thân ảnh của U Linh đến gần trước cửa, Feston ở ngay phía sau nhìn hắn từng bước rời xa.
Cánh cửa đang ở ngay trước mắt của Phong Triển Nặc, đây là dự tính ban đầu, cũng sớm nên làm như vậy, quả thật là một sự lựa chọn chính xác.
Chỉ cần hắn rời đi thì hắn sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, sẽ không cảm thấy sợ hãi khi nổ súng, ở trong tòa nhà kia, có lẽ Jonathan không biết mà chỉ nhìn thấy hắn nhanh chóng bấm cò súng, nhưng chỉ có hắn tự mình biết rõ, sở dĩ hắn nổ súng nhanh như vậy là vì hắn e sợ nếu để thêm vài giây nữa thì hắn sẽ đánh mất dũng khí.
Đó là đánh cuộc sinh mạng, là sinh mạng của Feston.
Phòng bệnh im phăng phắc, hắn vẫn cảm giác được ánh mắt ở ngay sau lưng, ánh mắt của Feston dừng trên người hắn, hắn không biết hiện tại Feston đang suy nghĩ cái gì, hắn cũng không quay đầu lại, tầm mắt của Feston tiếp tục dây dưa làm càn. fynnz
Nhưng trên thực tế là Feston không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, hắn chỉ muốn khắc sâu bóng dáng này vào trong tâm trí, không thể có được sẽ trở thành một sự tiếc nuối, cũng là một kỷ niệm.
“Tôi sẽ nhớ cậu, Triển Nặc.”
Feston gọi tên của hắn, vậy mà người nọ lại có thể tùy ý nói ra một câu như thế, cả người của Phong Triển Nặc chấn động, đột nhiên quay đầu lại, thân thể giống như có ý chí của chính mình, “Như vậy thì bảo tôi làm sao có thể cam tâm cho được, tôi còn chưa nhấm nháp mùi vị của anh đó, Caesar, muốn tôi đi thì….”
Khi hắn xoay người thì trên mặt của Feston đột nhiên sáng bừng, giang hai tay nghênh đón, “Nhớ kỹ, tôi đã cho cậu cơ hội rời đi.”
Feston ôm chặt hắn vào lòng, cơ hồ làm cho người ta khó có thể tin tưởng đây là sức lực của một bệnh nhân, Phong Triển Nặc nhướng mày, “Có đi hay không là chuyện của tôi, không liên quan đến bất luận kẻ nào, cũng không cần bất kỳ ai quyết định…”
Khẽ cười bên tai của Feston, “Hủy hoại tôi hay sao, cứ thử xem, nhưng mà phải cẩn thận, cho dù anh có thể hủy hoại tôi thì đồng thời tôi cũng sẽ hủy hoại anh.” Giọng nói trầm thấp nguy hiểm, nhiệt độ lướt bên tai, nỉ non những lời tình ái.
“Vậy xem ai có thể duy trì đến cuối cùng, tuyệt đối đừng buông tay giữa chừng.” Vuốt ve sau cổ của Phong Triển Nặc, Feston mỉm cười rồi tiếp nhận sự khiêu chiến của đối phương.
Nếu tình cảm có thể hủy hoại một người thì có lẽ bọn họ sẽ hủy hoại lẫn nhau.
Nhưng ai thua ai thắng thì kết luận bây giờ vẫn còn quá sớm, đầu lưỡi đến gần bên tai của Feston, hô hấp của Phong Triển Nặc cùng với một nụ hôn mạnh mẽ đang in dấu lên làn da ngăm đen.
Đôi mắt màu xám tro của Feston tựa như đang bắn ra những tia lửa, hắn nắm lấy tóc của Phong Triển Nặc, bàn tay nóng rực dọc theo áo blouse trắng của Phong Triển Nặc rồi dần dần đi xuống dưới, sau đó tiến vào bên trong, động tác của Feston rất mạnh mẽ, nhưng Phong Triển Nặc không biết tình trạng sức khỏe của Feston có cho phép bọn họ làm như vậy hay không.
“Anh có chắc là làm được hay không?” Lời nói của Phong Triển Nặc kích thích phản ứng kịch liệt, Feston ném hắn lên giường, bởi vì động tác mạnh bạo ảnh hưởng đến vết thương khiến vẻ mặt của Feston trở nên vặn vẹo, “Tôi không được chẳng lẽ cậu sẽ bỏ đi? Cậu đã lựa chọn ở lại thì nên biết sẽ là như thế.”
“Từ lâu đã muốn làm như vậy, nhưng anh sai rồi, tôi không đi không phải vì để cho anh có cơ hội giữ lấy tôi, chiếm được tôi, làm bất cứ chuyện gì mà anh muốn làm, mà là vì tôi có thể giữ lấy anh, chiếm được anh, làm bất cứ chuyện gì mà tôi muốn làm.” Cường điệu vài câu, Phong Triển Nặc đảo ngược tất cả những lời mà Feston nói trước đó, giường bệnh kêu lên một tiếng cọt kẹt vì sức nặng của hai người.
Sợ Phong Triển Nặc đổi ý giữa chừng, Feston liền đè lại tay của đối phương, Phong Triển Nặc vì bận tâm đến thương thế của Feston cho nên chỉ có thể duy trì tư thế bất động, một trên một dưới, hắn đưa tay đặt lên mông của Feston, chân của Feston len vào quần của hắn, tiếng quần áo cọ sát vang lên giữa căn phòng yên lặng.
Bên dưới áo blouse trắng chỉ có một chiếc áo sơ mi, cổ áo rộng mở lộ ra cơ ngực rắn chắc, cảm xúc trơn tru làm cho người ta cứ muốn vuốt ve sờ soạng, Feston cúi đầu hôn lên cơ bụng của Phong Triển Nặc, hình dáng cơ thể phập phồng theo nhịp hô hấp, Phong Triển Nặc bị cảm xúc ướt át trên bụng làm dấy lên dục vọng, ngay lúc này một bộ còng tay bỗng nhiên chụp vào cổ tay của hắn.
“Anh làm gì vậy?” Phong Triển Nặc liền tỉnh táo trở lại, thoát khỏi cơn kích tình, người đàn ông ở trên người ngoái đầu nhìn ra sau lưng, “Vết thương bị tét, vì để phòng ngừa cậu làm xằng làm bậy trên người của tôi, tạm thời cứ như vậy trước đi.”
Cúi người xuống, hắn hôn lên khóe miệng của Phong Triển Nặc, Phong Triển Nặc liền lắc lư cổ tay, “Cái này có thể ngăn cản tôi hay sao? Ở trong mắt của anh thì tôi chỉ có một chút năng lực như vậy thôi à?” fynnz.wordpress.com
Mỉm cười, hắn lấy ra khẩu súng từ trong người, “Mở nó ra, anh đã quên lời hứa của mình rồi hay sao, Feston, thứ này thuộc về anh, không bằng còng vào để cho tôi nhìn một chút đi.”
Còng tay sáng choang, không biết ở trên người của Feston sẽ là cảnh tượng gì, hắn cơ hồ muốn điên cuồng vì sự tưởng tượng của mình.
“Hiện tại cậu rút súng để làm gì, chúng ta đều biết cậu không thể giết được tôi.” Feston đẩy ra họng súng của Phong Triển Nặc, lời này làm cho Phong Triển Nặc chán nản, “Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước tôi nên giết anh….”
Bàn tay của Feston trượt xuống dưới bụng của Phong Triển Nặc, hắn không cam lòng, không ngừng thở dốc, còng tay trên đầu giường phát ra tiếng lách cách, người đàn ông ở trước mặt dần dần tiếp cận, ánh mắt thâm thúy lộ ra ý cười, “Đáng tiếc cậu không thể xuống tay, cũng giống như tôi không thể bắt được cậu.”
Lấy ra vũ khí từ trong ngăn kéo, họng súng của Feston đối diện với họng súng của hắn, “Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì hiện tại chúng ta sẽ không giống như thế này.”
Không bật chốt, Feston dùng súng chỉa vào Phong Triển Nặc, hai người nhìn nhau, cục diện lúc này không phải giương cung bạt kiếm như lúc trước, họng súng trong tay của Feston bắt đầu di chuyển góc độ, từ thắt lưng của Phong Triển Nặc dần dần đi xuống, bị hung khí trí mạng đặt ngay chỗ yếu hại, Phong Triển Nặc đột nhiên hít vào một hơi rồi ngẩng đầu lên, “Chúa ơi, vì sao khi đó tôi lại nghĩ rằng anh ở trên giường rất lãnh đạm…”
Mới đầu đã từng có ấn tượng như vậy, nhưng khi nhìn thấy Will và Feston vào lúc ấy thì hắn đã thay đổi suy nghĩ một chút, mà hiện tại Feston lại càng khác biệt hơn hẳn so với khi đó, không hề biết kiềm chế, ai bảo Feston lãnh đạm thì nên đâm đầu vào tường mà chết đi cho rồi, nhìn thấy Phong Triển Nặc nổi dậy phản ứng mãnh liệt, Feston hài lòng mà tiếp tục sử dụng đạo cụ trong tay.
“Cậu thích còng tay, tôi nghĩ chắc là cậu cũng thích cái này.” Súng, đối với một sát thủ thì nó có ý nghĩa rất đặc biệt, nó là một bộ phận của Phong Triển Nặc.
Dùng họng súng trêu chọc Phong Triển Nặc quả nhiên là ý hay, Phong Triển Nặc gần như không thể chống đỡ thủ đoạn của Feston, tiếng hít thở càng lúc càng dồn dập, “Vết thương của anh thế nào? Tuyệt đối đừng chết ở trên giường dùm tôi, tôi không muốn dùng cách này để lấy mạng của anh đâu….”
“Cậu gần như sắp lấy mạng của tôi rồi.” Nhìn vẻ mặt đắm chìm trong dục vọng của Phong Triển Nặc, Feston liền cảm thấy thật tốt, hắn tự thuật một cách chi tiết, tiếng rên rỉ trầm thấp truyền vào bên tai của Phong Triển Nặc, nhưng lại hàm chứa một chút bất đắc dĩ.
Trước mắt có cơ hội rất tốt, nhưng đáng tiếc Feston lực bất tòng tâm, vết thương sau lưng đã bị tét ra, trừ phi hắn thật sự muốn chết ở trên giường, làm cho tấm khăn trải giường nhiễm đỏ máu tươi.
Đụng đến cảm giác ướt át ở sau lưng, dục hỏa trên người của Phong Triển Nặc dần dần lui xuống, hắn đẩy ra Feston, “Có biết làm như vậy sẽ chết người hay không, ngộ nhỡ tôi nhịn không được thì sao? Cho dù anh bị thương thì tôi cũng sẽ không buông tha cho anh đâu.”
Trên khuôn mặt buồn bực còn lưu lại dấu vết của dục vọng, có đôi khi U Linh rất đơn giản, đơn giản đến mức không cần dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng có thể nhìn thấu, có lẽ chỉ khi ở trước mặt Feston thì mới như thế mà thôi, Feston cởi bỏ còng tay cho Phong Triển Nặc, “Yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời, chờ vết thương của tôi lành lặn đã.”
Hắn sẽ bị Phong Triển Nặc khóa lên đầu giường, đây là lời hứa của Caesar.
“Vậy hiện tại thì sao, cứ như thế này thôi à?” Nhớ đến việc mình tới đây là để làm gì, Phong Triển Nặc ngồi dậy.
………..
P/S: anh Phê làm sao mà để bà con thấy bản mặt của anh nó đạo đức giả quá kìa, bề ngoài nghiêm chỉnh, trong phòng thích xài *đạo cụ* =.=
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...