Dấu vết màu đỏ kia thoạt nhìn giống vết bầm tím, có lẽ là bị thương? Jonathan nhất thời không nghĩ đến phương diện sâu xa hơn, hắn đang lo lắng sắp tới ngoại trừ vụ án của phó cục trưởng Tumble thì không biết còn chuyện gì phải hao tổn tâm trí hay không.
Đã ứng phó êm xuôi với giới truyền thông, cấp trên không tiến hành điều tra đối với cuộn băng ghi âm, các thành viên trong nhóm tuy rằng có phê bình úp mở, còn có người không thể chấp nhận cách thực hiện như vậy, nhưng ít ra đều rất nghe lời, có lẽ theo thời gian trôi qua thì mọi người đều sẽ hiểu rõ, như vậy còn việc gì đáng để sếp hao tâm tổn trí cơ chứ?
Vài lần định mở miệng nhưng lại không biết nên hỏi cái gì, cuối cùng hắn chỉ có thể mở ra hồ sơ, “Sếp, trong đám người này không có U Linh, cũng không có ai biết hắn đang ở nơi nào, bọn họ dường như không liên quan trực tiếp đến vụ phó cục trưởng Tumble bị giết, nhưng có vài người có lai lịch khả nghi, tên quản lý gọi là Bob nhất định có vấn đề, đáng tiếc không tìm ra sơ hở nào từ trên người của hắn, đúng là một con cáo già…”
“Ừm.” Feston thản nhiên lên tiếng.
Vì thế Jonathan đem tình huống thuật lại một lần, trong đó còn bao gồm hành động đột kích rồi phong tỏa khách sạn của Bob đã diễn ra như thế nào, bắt người ra sao, hắn bận đến mức hơn nữa đêm mới trở về, nói đến miệng khô lưỡi ráo thì hắn mới phát hiện hắn đang nói chuyện một mình, Feston không hề đáp lời hắn.
“Sếp?” Thử dừng lại một chút, Feston cũng không muốn hắn nói tiếp, Jonathan cảm thấy kinh ngac, Caesar là người có khuynh hướng cuồng làm việc thế nhưng lúc này lại thất thần khi hắn đang báo cáo công việc.
Máy lạnh vẫn chưa được bật lên, cửa sổ không mở ra, không khí rất ngột ngạt, Feston xuyên qua lớp cửa kính mà nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
Bình thường hắn luôn hết sức tập trung, đem tất cả tâm tư đặt vào vụ án, đi bắt tội phạm là sở thích của hắn, nhưng hiện tại hắn lại hoàn toàn không đặt lời nói của Jonathan vào trong tai, trên gương mặt cương nghị lúc này chỉ còn u ám, cửa kính phản chiếu áo sơ mi nhăn nheo của hắn, râu dưới cằm cũng mọc ra lởm chởm.
Trực thăng, súng máy, lựu đạn….Hắn không biết Phong Triển Nặc còn có thể gây ra bao nhiêu kinh ngạc cho hắn, thật sự là kinh ngạc muốn chết.
Hàm dưới buộc chặt, trước mắt của Feston dường như vẫn còn nhìn thấy hình ảnh Phong Triển Nặc rời đi, một tiếng nổ, sợi dây xích rắn chắc nổ tung thành từng đoạn nhỏ, khói bụi mù mịt, bãi cỏ bị san bằng, khu vườn trở thành một khung cảnh hỗn độn.
Bóng người giữa khói bụi mù mịt, ung dung đứng thẳng, nâng tay vẫy chào hắn, hắn dường như nhìn thấy trong đôi mắt màu xanh biển kia hiện lên ý cười.
Hắn muốn đập nát khuôn mặt tươi cười đó! Không nên có một chút do dự, hắn đã sớm đoán được U Linh sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, đánh chết cái nết không chừa, huống chi lại là một sát thủ như thế.
Lúc mới bắt đầu đồng ý ở lại thì Phong Triển Nặc hoàn toàn hợp tác, nay xem ra chỉ là thủ đoạn dùng để mê hoặc người ta mà thôi.
Mỉm cười nhẹ nhàng, bình thản nói chuyện, khi Feston xử lý xong mọi chuyện rồi trở về nhà thì Phong Triển Nặc đã nghênh đón hắn như vậy, có vài ngày hắn không về nhà để nghỉ ngơi vì bận ứng phó với giới truyền thông, nhưng khi về nhà thì sẽ nhìn thấy U Linh đang nằm lười nhác trên ghế sô pha.
Dường như Phong Triển Nặc thích bóng tối, hoặc là đã quen với sự âm u của bóng tối bởi vì nó dễ dàng giúp hắn lẩn trốn, chỉ có tivi trong phòng khách được bật lên, chỉ có hình mà không có tiếng, ánh sáng màu xanh nhạt chiếu rọi thân thể thon dài, người nọ nằm nghiêng trên ghế sô pha, có một chút lôi thôi lếch thếch lại lười nhác, đó là Phong Triển Nặc mà Feston chưa bao giờ gặp qua.
Nghe thấy tiếng mở cửa thì Phong Triển Nặc sẽ nhanh nhẹn mở ra một con mắt, có lẽ đã sớm biết là hắn nhưng vẫn muốn tự mình xác định, một chút cảnh giới chợt lóe qua dưới đáy mắt rồi lạnh lùng lui ra, sau đó lại thản nhiên nhướng mắt chào hỏi.
Phong Triển Nặc hoàn toàn xem nơi này trở thành nhà của mình, sẽ nằm úp xuống sàn để hít đất, khi đổ mồ hôi thì sẽ đòi uống nước, thậm chí nửa đêm lại lẻn vào phòng ngủ của hắn, khi đó ôm hôn sẽ trở thành phản ứng trực tiếp nhất.
Feston không chủ động muốn Phong Triển Nặc tiến vào phòng ngủ, hắn biết rất rõ tính tình của U Linh, Phong Triển Nặc cũng không phải là người sẽ dựa theo sắp đặt của người khác để làm việc, người nọ thích đùa bỡn đối thủ, chỉ có người đạt đến cấp bậc nhân tài mới khiến cho Phong Triển Nặc hứng thú.
Cho nên Feston cũng không làm bất cứ điều gì mà chỉ đợi con mồi tiến vào lãnh địa của hắn, giữa đêm khuya, khi đó tên sát thủ vẫn còn từ chối thỏa hiệp lại kéo theo sợi dây xích trên cổ tay mà leo lên giường của hắn, hắn muốn Phong Triển Nặc chọn một phòng để ngủ, nhưng người nọ lại lựa chọn phòng của hắn.
Ban ngày và ban đêm tựa hồ trở thành hai thế giới khác biệt, lúc này bất cứ vấn đề gì cũng có thể dễ dàng gây ra mâu thuẫn, từng có tiếp xúc thân mật, thêm vài lần nữa thì có thể xem như vô cùng quen thuộc, không cần tiến vào thân thể của đối phương thì bọn họ vẫn hoàn toàn có thể làm cho đối phương hưởng thụ lạc thú đến cực điểm.
“Còn có rất nhiều phòng trống.” Hắn hoan nghênh Phong Triển Nặc ghé thăm vào ban đêm, bám lấy mắt cá chân vừa giẫm lên giường của hắn, làm cho người nọ ngã xuống trước ngực của hắn, “Nhưng tôi thích phòng này của anh.” Người nọ mang theo ý cười, thì thầm một cách nguy hiểm.
Hắn xoay người đè Phong Triển Nặc xuống, kế tiếp là tay chân lặng lẽ dây dưa, không cần ngôn ngữ, tay chân có thể truyền lại hết thảy cảm thụ, bọn họ tựa như đang ở một trận đấu, xem ai có thể kiềm chế chính mình, ra sức khiêu khích, nhưng tuyệt đối không chạm đến điểm mấu chốt, giống như di chuyển giữa sóng biển, cố gắng không cho chính mình rơi vào vực xoáy.
Đây là một sự khiêu chiến cực lớn đối với ý chí của con người, mà hai người bọn họ đều không hề biết mệt mỏi đối với trò chơi này, cứ đến ban ngày thì bọn họ đều sẽ không nhắc đến chuyện đó.
Nhưng dù sao đây cũng không phải là trò chơi cho nên trong khoảnh khắc ấy, khi Phong Triển Nặc gọi hắn là Caesar, giọng điều gần như thở dài, hắn có thể nghe ra sự bất đắc dĩ của Phong Triển Nặc, U Linh như một cơn gió, sự bất đắc dĩ của Phong Triển Nặc đã xúc động hắn.
Đối với tất cả mọi người thì Feston là một đàn ông cứng rắn trong công tác, trong tình cảm thì hắn cũng quen nằm ở vị trí chủ đạo, có lẽ chỉ có một lần thoái nhượng, chính là lúc đó.
Nếu lúc ấy Phong Triển Nặc làm đến cùng thì có lẽ hiện tại tình huống của bọn họ sẽ khác biệt, nhưng có lẽ con mồi nhạy bén xảo quyệt của hắn cảm thấy có nguy hiểm cho nên mới buông tha cho cơ hội gần ngay trước mắt.
Phong Triển Nặc, không có quá nhiều người biết cái tên này, vài âm tiết lăn lộn trong miệng của Feston, đôi mắt như hai ngọn đuốc, nay chỉ còn tràn ngập vẻ lo lắng.
Mặt trời bên ngoài đã lên cao, văn phòng lại trở nên ồn ào, chờ Feston quay đầu lại thì các thành viên trong đội của hắn đã sớm ngồi vào vị trí của mình, bọn họ dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn hắn, bất luận kẻ nào cũng có thể cảm giác được Feston bất thường.
Nhưng không ai tiến lên hỏi han, thứ nhất là vì quan hệ cấp bậc, đây đã là thói quen lâu dài, thứ hai là vì có một bức tường ngăn cách, ảnh hưởng của sự kiện băng ghi âm vẫn chưa hoàn toàn được dập tắt.
“Sếp, vừa rồi em có xem qua tư liệu mà Jonathan thu thập, đã xác định được lai lịch của những người đó, có ít nhất năm sáu người là sát thủ chuyên nghiệp, thật sự không ngờ ở Chicago lại có nhiều sát thủ tụ tập cùng một chỗ như vậy.” Clyde không ngừng phát ra tiếng chậc chậc, hắn là một trong những thành viên ít bị ảnh hưởng nhất. fynnz.wordpress.com
“Tôi nói nhất định là có liên quan đến U Linh, tên quản lý khách sạn kia chắc chắn có vấn đề, nhưng ngay cả Derek cũng chưa điều tra ra được cái gì, không chừng sau lưng của bọn họ còn có một tổ chức chuyên phục vụ cho bọn họ, tỷ như mấy tờ chứng minh thư chẳng hạn, bọn họ không thuận tiện lộ mặt, như vậy nhất định là có người phụ trách.” Chuyên về điều tra các vụ lừa đảo, Hase nói ra quan điểm của mình, cây bút xoay tròn trên tay của hắn.
Được Hase dẫn đến trọng tâm vấn đề, những người khác đều gia nhập thảo luận, Jonathan đã quên nghi hoặc lúc trước, hứng thú bừng bừng mà vỗ tay lên xấp hồ sơ, “Các cậu các cậu, xin hãy chú ý, tuy rằng trên tay của chúng ta không phải là U Linh, nhưng một lần bắt được nhiều sát thủ như vậy thì cũng không phải việc nhỏ, đây là một vụ án lớn!”
Mặt mày hớn hở, Jonathan nói tiếp, “Có vài sát thủ chuyên nghiệp như vậy thì tôi thấy có mấy vụ án sẽ được giải quyết.”
“Đúng vậy, trong ngân hàng hồ sơ vẫn còn một mớ vụ án cũ chưa có kết quả, nói không chừng là do vài sát thủ chuyên nghiệp gây ra, lần này có thể một lần bắt được nhiều sát thủ như vậy, không biết sếp lấy được manh mối từ đâu? Có bằng chứng gì hay không?” Ngẩng đầu khỏi xấp hồ sơ trong tay, Derek hỏi ra vấn đề mấu chốt.
Mọi người trở nên yên tĩnh, thảo luận nhiệt tình nhất thời lâm vào cục diện đóng băng, bằng chứng? Bọn họ có bằng chứng hay sao? Khi Feston bảo Jonathan đột kích bắt người thì hình như hắn không hề đưa ra bất kỳ chứng cớ gì.
Jonathan gãi đầu, mái tóc cháy nắng trở nên bù xù, “Sếp, chắc là chúng ta có bằng chứng chứ hả?” Nếu không có chứng cớ thì phải thả người.
Cuối cùng tầm mắt của mọi người lại tập trung lên thủ lĩnh của bọn họ.
Tin tưởng vào phán đoán của Feston dường như đã trở thành thói quen, hắn chưa từng mắc sai lầm, cho dù hiện tại có một chút nghi ngờ đối với luận điểm của hắn nhưng bọn họ vẫn sẽ chờ Feston lên tiếng, loại thói quen này được nuôi dưỡng thành một nhịp thở đối với năng lực và uy tín của Feston.
Người đàn ông vẫn thờ ơ đối với cuộc thảo luận của bọn họ rốt cục quay lại chỗ ngồi, “Bằng chứng? Đương nhiên là có.” Hắn mỉm cười một cách lạnh lùng, “Gọi người đến nhà của tôi thu thập bằng chứng, tìm được tổ chức cung cấp phục vụ cho sát thủ thì có thể tìm được manh mối.”
………..
P/S: hết em nhớ anh đến anh nhớ em, mà mỗi lần nhớ lại thì kết thúc đều giống nhau ở điểm…..toàn nghĩ về *phim con heo* =.=, đầu óc toàn đậu đen thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...