Xích Ái Sát Thủ

Tổ chức tình báo quốc tế Hecate vốn có giao hảo với hắn, Stephanie là người lãnh đạo, là một phụ nữ biết nhìn xa trông rộng, mấy năm trước đã dùng một lượng lớn tiền của để khai phá các loại trang thiết bị công nghệ cao, thời đại công nghệ thông tin càng làm cho tổ chức Hecate phát triển mạnh hơn, Stephanie xem như khách hàng cũ của hắn, sau một lần hoàn thành nhiệm vụ, cô ta đã giúp hắn lắp đặt một thiết bị phát tín hiệu mini.

Thay vì nói nó là máy phát tín hiệu thì không bằng nói là thiết bị ngụy trang phát tín hiệu thì đúng hơn, chỉ khi hắn dùng chính xác tần số để va chạm vào nó thì nó mới có thể khởi động, lợi dụng mật mã Morse để truyền tin tức, lúc ấy lắp đặt chỉ để thử nghiệm tính năng của nó, không hề hy vọng nó sẽ có tác dụng thật sự, không ngờ lần này lại phát huy công dụng.

“Tôi vẫn thích răng thật hơn.” Nhìn vật bị biến thành bột phấn ở trên bàn, Phong Triển Nặc phủi một trăm ngàn đô đã biến thành rác rưởi xuống đất, “Lần này cô lại tự mình đến đây, tôi nghĩ nhất định là có chuyện, khi nào thì cô mới nói?”

Giày cao gót của Stephanie giẫm lên sàn nhà vài bước, bên ngoài đã là đêm tối, U Linh đang ngồi ở một góc tự rót rượu cho mình, thản nhiên lau khẩu Colt của hắn, sau đó đặt khẩu súng ngắm dựng thẳng xuống đất, hơi thở tràn ngập mùi cồn và mùi thuốc súng.

“Bob có nói với tôi về chuyện của cái tên FBI kia.” Stephanie vừa mở miệng thì Phong Triển Nặc cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên, “Ừm, thì sao?” Đếm viên đạn, hắn lắp thêm một viên vào rồi sau đó hưởng thụ âm thanh lên đạn.

Răng rắc, tín hiệu nguy hiểm, bao gồm cả tầm mắt đang liếc sang, Stephanie lắc đầu, “Đừng uy hiếp tôi, Ian, cậu dọa không được tôi đâu, lần này tôi đến không phải vì chuyện riêng của cậu, tôi quả thật có việc muốn giao cho cậu, tôi muốn mời cậu huấn luyện cho người của tôi, cậu thấy thế nào?”

“Mời một sát thủ? Cô nói đùa cái gì vậy, tôi cũng không phải vệ sĩ riêng của cô.” Chuyện huấn luyện nghe thật sự nực cười, Phong Triển Nặc uống cạn ly rượu Whisky, khi rót thêm vào ly thì phát hiện chai rượu đã trống không.

Stephanie nhìn cái chai trống không một cách đăm chiêu, “Dù sao cậu ở đây cũng chẳng làm gì, vì sao không đi thử xem, chỉ là đi dạy, tôi sẽ không làm cho cậu gặp phiền phức, cậu thấy thế nào?”

Bob nói đúng, trạng thái tinh thần của Ian bắt đầu xuống dốc, sát thủ số một thế giới phải luôn bảo trì bĩnh tĩnh và lý trí, từ đó đến nay Ian luôn biết cách khống chế chính mình, hiện tại Stephanie đứng ở đây chưa bao lâu mà đã thấy hắn hút vài điếu thuốc, còn uống cạn hơn nửa chai rượu.


“Đi dạy? Tôi không có hứng thú, tôi không thích dạy người ta cách giết người.” Một tay lắc lư khẩu súng, một tay cầm điếu thuốc, “Kỳ thật đây là bản năng, không cần phải học, chỉ cần ném bọn họ vào một tầng hầm, ngăn chặn đường ra, cho bọn họ vũ khí, bảo với bọn họ rằng thức ăn chỉ đủ cho một nửa số người, không khí chỉ có thể duy trì vài ngày thì cô sẽ có được nhân tài mà cô muốn.”

Khói trắng lượn lờ quanh khuôn mặt, thấp thoáng lộ ra một nụ cười, Stephanie không phải là một người đàn bà bình thường nhưng lúc này cũng nhịn không được mà cảm thấy rùng mình, “Cậu học giết người bằng cách đó?”

Trả lời cô ta là một sự trầm mặc đáng sợ, khi Stephanie nín thở thì bỗng nhiên Phong Triển Nặc lại cười ha ha, “Stephanie, cô là Hecate, tôi nói cái gì thì cô đều tin cái đó, thật là hiếm thấy.”

“Hecate chính là tổ chức sát thủ, tổ chức của tôi thiếu người như cậu, khi đó cậu xông vào căn cứ của tôi để phá hủy tư liệu cá nhân của mình, tôi hoàn toàn không ngờ ở trên đời này lại có một sát thủ như vậy.”

“Cho nên cô mới cùng tôi hợp tác, chẳng phải tôi đã nói rồi hay sao, cô là một phụ nữ thông minh.” Giống như nhận ra bản thân mình đã uống rất nhiều thông qua ánh mắt của Stephanie, hắn đi đến tủ lạnh rồi lấy ra một hộp sữa, Stephainie kinh ngạc nhìn hắn mở ra miệng hộp, “Đừng kinh ngạc như vậy, chẳng lẽ chưa có ai nói với cô là sát thủ có thể uống sữa hay sao?”

“Chỉ là nó không hợp với cậu mà thôi….cậu cũng biết vậy mà.” Cô ta dời mắt, có lẽ tình huống thật sự không quá bất ổn như lời của Bob, Ian vẫn còn lý trí, hắn có thể tự kiềm chế chính mình.

“Nghỉ ngơi đi, tội tạm thời ở lạiChicago, hôm nay vì cứu cậu mà gây ra chuyện lớn như vậy, mấy con đường đều bị phong tỏa, đường biển và hàng không cũng vậy.” Cô ta líu lưỡi, “Đối thủ của cậu rất lợi hại, tự mình bảo trọng nhé.”

“Đợi đã, cầm cái này đi.” Hắn mở ra ngăn kéo rồi cầm lấy một con dao nhỏ có hoa văn tinh xảo, sau đó ném về phía Stephanie, “Sinh nhật Samantha sắp đến, tôi nghĩ với độ tuổi này thì Samantha đã có thể chơi dao.”


“À ha, làm ơn chú ý dùm, nó không phải là con của cậu, cho nên nó phải nghe lời của tôi.” Lắc lắc ngón tay, Stephanie nâng đôi chân dài lên rồi nhét con dao vào bên dưới chiếc váy xẻ cao, “Nó mới mười hai tuổi, tuổi này chơi dao còn quá sớm, tôi sẽ không đưa cho nó liền đâu.”

“Sớm muộn gì Samantha cũng phải đối mặt với thế giới của cô, nhưng mà cô nói cũng đúng, nó là con của cô, cô tự quyết định đi.” Thản nhiên đá cửa tủ lạnh để đóng lại, hắn nhảy lên xà ngang, thân hình thon cao thực hiện động tác hít xà khó khăn một cách dễ dàng, lộ ra những đường cong cơ bắp đẹp mắt.

Thưởng thức một chút, sau đó Stephanie rời đi rồi đóng cửa lại.

Sau khi Stephanie biến mất trong tầm mắt thì Phong Triển Nặc vươn tay lên thùng bia đặt trên đầu tủ lạnh, tốt lắm, còn hai lon.

Khui một lon bia, bởi vì không bỏ vào tủ lạnh cho nên vị bia hơi nóng ấm, thật sự tệ hại, điều này làm cho hắn nhớ đến hương vị rượu vang, chất lỏng trong suốt được ướp lạnh.

Treo ngược người lên xà ngang, máu dồn xuống não, trước mắt hiện ra đôi mắt vừa lạnh lẽo vừa nóng hừng hực của Feston khi hắn rời đi, người nọ nhất định phẫn nộ đến cực điểm, nhẹ nhàng bật cười, tiếng cười vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, Phong Triển Nặc bỗng nhiên chán ghét loại im lặng này.

Giọt rượu chảy xuống khóe miệng, hắn dùng bàn tay bám đầy mồ hôi để gạt đi, tiếp tục động tác tập thể dục, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở của mình.


Mấy ngày hôm trước, vào giờ này hắn đang làm cái gì….Hắn bắt đầu nhớ lại, ở trong nhà Feston, bình thường đây là bữa tối, bọn họ không chỉ một lần cùng nhau nấu bữa tối, có lẽ là hai lần, tuy rằng đều là những món đơn giản, Feston có nói với hắn khi lần đầu tiên học nấu ăn thì thiếu chút nữa đã thiêu rụi nhà bếp, vì thế hắn cũng kể về lần đầu tiên thi hành nhiệm vụ đã xảy ra một chuyện thú vị tại nhà bếp.

Khi đó ở Hy Lạp, bởi vì bánh mì không còn mới, cứng như tảng đá, hắn chỉ có thể lựa chọn pho mát, kết quả là làm cho cả đám mèo hoang ngửi được mùi mà kéo đến, suýt nữa hắn đã bị phát hiện vì chuyện ngu ngốc này, đương nhiên khi đó hắn chỉ là lính mới, hắn vừa cười vừa nói, “Chính là vì chuyện này mà sau đó tôi học được cách chịu đựng đói khát khi đang chờ con mồi.”

“Tôi thì không cảm thấy điều này quá thú vị.” Feston nghe xong chuyện xưa nhưng không cười giống như Phong Triển Nặc.

Kể từ ngày hôm sau trong tủ lạnh chứa đủ loại thức ăn, mặc dù sức ăn của bọn họ rất lớn nhưng số lượng thức ăn nhiều như vậy thì có thể sẽ không kịp tiêu thụ thì đã hết hạn, nhưng chúng nó vẫn được nhồi nhét vào trong tủ lạnh.

Buổi sáng uống cà phê, buổi tối dùng bữa sau đó là uống rượu, còn có vài chi tiết mặc dù Phong Triển Nặc đã cố tình xem nhẹ nhưng vẫn bị nhớ kỹ, Feston ấn đầu ngón tay của hắn, mùi thịt bò thơm lừng khi chiên cùng bơ, hương bọt cạo râu trong phòng tắm, chiếc Audi màu đen tắt động cơ khi dừng trước cửa…..

Có rất nhiều hình ảnh không lâu trước đó vẫn lưu lại trong đầu, bao gồm vài buổi tối, tiếng thở dốc trong bóng đêm.

Có một đối thủ như vậy ở ngay kế bên thì Phong Triển Nặc sẽ không tự mình ấm ức, có lẽ bọn họ đều không thể hoàn toàn khuất phục trước đối phương, nhưng đều có hứng thú muốn chiếm được khoái cảm từ trên người của đối phương, cho nhau hưởng thụ, vì vậy mới có mấy đêm trong ký ức, tiếng cọ sát giữa làn da và đệm giường, hô hấp dồn dập, âm điệu run rẩy và tiếng rên rỉ trầm thấp….Vẫn chưa làm đến cùng nhưng so với bất cứ cuộc làm tình nào trước đây của hắn thì đều tuyệt vời hơn rất nhiều. fynnz.wordpress.com

Nhìn lịch, bất quá chỉ mới một tuần.

Một tuần mà đã đủ làm cho hắn nhiễm phải tật xấu nghiện rượu, dường như không làm cái gì thì trí nhớ sẽ bị hỗn loạn, Feston Kada, nếu có thể giết anh thì hết thảy vấn đề đều có thể giải quyết. Cảm thán trong lòng, Phong Triển Nặc cầm lon bia đã bị bóp méo rồi ném vào thùng rác một cách chuẩn xác.

Mà đáp án là không thể, hắn xác định bản thân mình không thể giết được người nọ, trước mắt dường như vẫn còn nhìn thấy cặp mắt kia đang quan sát hắn, hắn giết không được chủ nhân của đôi mắt đó, đáy lòng đã sớm thấy rõ căn nguyên của vấn đề nhưng trên thực tế thì thân phận cách biệt của bọn họ cũng không phải nguyên nhân lớn nhất gây trở ngại quyết định của hắn.


Ngoài cửa sổ, bóng đêm vô biên vô hạn, Phong Triển Nặc đã có dự cảm tối nay sẽ là một đêm không dễ ngủ.

Ở một nơi khác trong thành phố, trụ sở FBI.

Vừa mới sáng sớm, vẫn chưa đến giờ làm việc, Jonathan nghĩ rằng mình là người đến sớm nhất, nhưng khi thang máy mở ra thì hắn mới phát hiện phòng làm việc của đội đặc nhiệm ST đã được bật đèn sáng trưng.

“Chào buổi sáng.” Jonathan cầm ly cà phê, hắn bất ngờ khi phát hiện bóng người đứng trước cửa sổ, chào hỏi xong, hắn tiến vào đặt hồ sơ lên bàn của Feston, “Sếp, hai mươi ba người, toàn bộ đã bị bắt, vẫn đang kiểm tra lai lịch.”

Người nọ không hề quay đầu lại, “Được rồi, cứ để ở đó.”

Feston đối mặt với cửa sổ, chiếc bóng của hắn kéo dài trên mặt đất, hộp thuốc lá trống trơn ở ngay trên bàn, Jonathan nhìn hắn một chút, quần áo giống ngày hôm qua, cả đêm sếp không về nhà hay sao?

Đang nghi hoặc thì Jonathan phát hiện một dấu vết kỳ lạ ở sau lưng, ngay trên gáy, một ít dấu vết loang lổ không được che giấu cẩn thận, xuyên qua cổ áo sơ mi có thể nhìn thấy vài dấu vết màu đỏ.

…………

P/S: :> em Nặc nhớ thương chồng, mà lại sợ chồng cản bước mình, chừng nào em học được cách tin anh Phê thì em sẽ tự mình dọn về sống cùng anh .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui